Thiên tài triệu hồi sư

Quyển 3 - Chương 46: Ta đã trở về!


Vân Phong vừa mở mắt ra,liền nhận thấy trong cơ thể mình ẩn chứa một luồng năng lượng vô cùng dồi dào, hoàn toàn không giống với cấp bậc thống lĩnh, khiến cả cơ thể đều trở nên thoải mái nhẹ nhàng. Vân Phong khẽ cảm nhận không gian tinh thần của mình một chút, vô số giọt nước nhỏ trong không gian tinh thần lại phát sinh biến hoá lần nữa! Những giọt nước đủ loại màu sắc trong không gian tinh thần, dần dần nhưng kết, tựa như đang hoá thành một thực thể, bên ngoài giọt nước vẫn phát ra ánh sáng trong suốt, nhưng không có vẻ hư ảo, trái lại lại giống như ánh sáng được phát ra từ trên bảo thạch.

"Tiểu tử kia, chúc mừng ngươi,triệuhồisưcấp bậc quân chủ!" Giọng nói của tổ tiên chậm rãi vang lên trong đầu. Lúc đầu Vân Phong sửng sốt một chút, sau đó mới phát hiện ra năng lực của mình lại đột phá cấp bậc thống lĩnh, đạt đến cấp bậc quân chủ!

Từ lúc Vân Phong thức tỉnh, tổ tiên cũng tỉnh lại theo. Mới vừa tỉnh dậy đã thấy được sự biến hoá trong không gian tinh thần của Vân Phong, đáy lòng tổ tiên thực sự có một loại vui mừng cùng vuisướng không nói nên lời, thật đúng là gặp dữ hoá lành, khiến tiểu gia hoả có thể nhờ vào lần này mà đột phá lên cấp bậc quân chủ! Điều này có phần giống phượng hoàng niết bàn, sau thời khắc phải chịu thống khổ vô cùng, lại đạt được một sinh mạng mới!

Tổ tiên cẩn thận tra xét một chút, không gian tinh thần của Vân Phong đã hoàn toàn ổn định lại, mà ám nguyên tố lúc trước đã cắn nuốt toàn bộ tinh thần lực của Vân Phong cũng đã biến mất không còn tung tích. Sau khi kiểm tra kĩ càng thì tổ tiên cũng nhẹ nhàng thở ra, nếu không phải nhờ ám nguyên tố lúc trước cắn nuốt sạch toàn bộ tinh thần lực đang bành trướng, Vân Phong có thể sẽ không chịu được mà chết. Hiện tại tất cả đã hoàn toàn ổn định, nếu như hiện tại ám nguyên tố vẫn còn sót lại trong cơ thể Vân Phong, đối với Vân Phong mà nói là một thương tổn trí mạng.

May mà hiện nay quả thật đã không còn, tổ tiên hiện tại vẫn còn hoải nghi đối với nơi phát ra ám nguyên tố kia, rốt cuộc là từ đâu đến rồi lại nhập vào cơ thể của tiểu nha đầu này đây...

Vân Phong cảm thụ năng lượng dồi dào trong cơ thể một chút, không khỏi khẽ nhếch môi, mới vừa nâng mắt lên, Vân Phong liền thấy một mỹ nhân với mái tóc ướt sũng đứng trước mặt nàng. Nháy mắt vài cái, tay Vân Phong đột nhiên vung lên, một chưởng đánh vào trước ngực nữ nhân trước mắt.

"Ngươi là ai?" Vân Phong nhanh chóng kiểm tra y phục trên người mình, y phục trên người đã không còn là bộ ban đầu kia. Sắc mặt Vân Phong không khỏi đại biến, nhanh chóng nhìn quanh nơi nàng đang ở một chút, Vân Phong nghi hoặc nhíu mày, không phải là nàng đang ở trong sơn động kia sao? Đây là đâu? Mà còn nam nhân chỉ quấn duy nhất một cái khăn tắm trước mặt nữa! Tuy hắn đẹp có chút quá đáng, tới cùng thì hắn là ai?

"Tiểu Phong Phong, ngươi lại có kiểu báo đáp với ân nhân cứu mạng của mình như vậy sao?" Khúc Lam Y bị Vân Phong đột nhiên đánh một chưởng, tay ôm ngực mình, xoa nhẹ vài cái. Chưởng lực của Vân Phong có thể so với chiến sĩ, Khúc Lam Y chỉ cảm thấy ngực mình bị chấn động đau đớn.

Tiểu Phong Phong..." Vân Phong nghe được cách gọi này, bỗng nhiên xoay mặt lại, mắt nhìn chằm chằm vào kẻ chỉ quấn mỗi cái... khăn tắm bên hông này, gọi nàng là Tiểu Phong Phong thì chỉ có một người, chính là Khúc Lam Y! Mắt Vân Phong quét đến trên mặt nam nhân, hai mắt khẽ nheo lại. Ngũ quan nhìn cực kì quen mắt này so với Khúc Lam Y thì lại có vẻ quyến rũ trưởng thành hơn, khí thế toàn thân càng thêm hoàn mỹ, nhưng vẫn có thể phân biệt rõ ràng, đây quả thật là Khúc Lam Y.

Vân Phong quét mắt về phía bộ ngực bằng phẳng của Khúc Lam Y, nơi đó rõ ràng không có bất kì một đặc thù nào của nữ nhân, mặt Vân Phong đen ngay lập tức: "Khúc Lam Y, ngươi là nam nhân sao?"

Khúc Lam Y đã ôm ngực đi tới, mang vẻ mặt ai oán nhìn Vân Phong: "Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng nói qua, ta là nữ nhân mà."

Vân Phong nghẹn lời: "Nhưng ngươi... Ngươi ở trong khu nhà nữ!"

"Ta vẫn chỉ là một người, lúc trước lại bị phân đến khu nhà nữ, ta cũng không còn cách nào." Khúc Lam Y nhún nhún vai, tay vừa ôm ngực lại dứt khoát nhích lại gần, Vân Phong vừa thấy, lập tức muốn tránh sang bên cạnh, tay Khúc Lam Y liền duỗi sang, nắm lấy cổ tay Vân Phong.

"Tiểu Phong Phong, ngươi ngủ ba năm, ta cũng cẩn thận mà chăm sóc ngươi ba năm. Quần áo của ngươi là do ta thay, việc tắm rửa của ngươi cũng là ta làm, ngươi ăn là ta đút, thân thể của ngươi là do ta điều dưỡng, thứ nên xem ta đã xem, không nên nhìn ta cũng đã nhìn, chỗ nên sờ thì đã sờ, chỗ không nên sờ thì cũng đã sờ rồi, ngươi mà không phụ trách với ta, thì không có khả năng rồi." Khúc Lam Y nắm chặt cổ tay Vân Phong, đôi môi đỏ mọng đóng mở nói một tràng dài, Vân Phong nghe được sắc mặt càng ngày càng hồng, sau cùng hoàn toàn đỏ lên không khác gì một quả táo.

Khúc Lam Y cười ha ha, thân thể nhanh chóng nghiêng về phía trước, khuôn mặt tuấn mỹ quyến rũ mà quen thuộc xuất hiện trước tầm mắt Vân Phong, lúc Vân Phong vẫn còn chưa phản ứng kịp, đôi môi đỏ mọng đã nhẹ nhàng áp lên. Thân thể Vân Phong khẽ run lên, trong đôi mắt đen thoáng qua nét xấu hổ và giận dữ, khoé môi Khúc Lam Y cong lên: "Kể cả môi, nơi này ta cũng không buông tha."

"Khúc, Lam, Y!" Từng chữ một được vân Phong nặn ra từ trong kẽ kẽ răng, trong đôi mắt đen là lửa giận lập loè. Cổ tay lập tức giẫy ra khỏi bàn tay của Khúc Lam Y, đẩy mạnh Khúc Lam Y ra khỏi cạnh giường bên cạnh, thấy vậy khoé môi Khúc Lam Y mang theo ý cười, thân thể vô cùng khoe léo mà phối hợp với dộng tác của Vân Phong, chẳng qua chiếc khăn quấn bên không chẳng biết lúc nào đã rơi nhanh xuống đất.

Vân Phong choáng váng, hoàn toàn choáng váng.

Khúc Lam Y dù có chuyện gì vẫn ung dung, vô cùng thẳng thắn mà đứng trước mặt Vân Phong, giờ phút này đường cong ưu mỹ trên cơ thể hoàn toàn bại lộ, trên người không có cái gì để che. Thân thể của Khúc Lam Y rất đẹp, thời điểm giả nữ rất đẹp, lúc là nam nhân cũng rất đẹp.

Khoé môi Khúc Lam Y vẫn luôn cười, không để ý đến việc mình bị nhìn sạch bách một chút nào, bên hông còn ác ý vặn vẹo vài cái, chớp chớp đôi mắt đen vài lần: "Tiểu Phong Phong, có hài lòng với dáng người này của vi phu hay không?"

Mặt Vân Phong liền nóng như nước sôi vọt lên, lập tức hồng từ cổ lên tới đỉnh đầu, trên đỉnh đầu tựa hồ như vẫn đang toả ra khí nóng cuồn cuộn, Vân Phong đột nhiên nhắm mắt lại, nhưng thân thể hoàn mỹ của nam nhân kia đã được khắc hoạ rõ ràng trong đầu óc nàng.

Tên vô lại chết tiệt này! Rốt cuộc hắn đã chiếm bao nhiêu tiện nghi của mình rồi! Thời gian ba năm, nếu đúng như lời hắn nói... Khúc Lam Y cười nhẹ vài tiếng, cúi xuống nhặt chiếc khăn vô tình bị rơi xuống, quấn lại bên hông lần nữa, mở một cửa phòng tắm ở bên cạnh. Mắt Vân Phogn vẫn luôn nhắm chặt, thân thể căng thẳng ngồi ở kia, nhìn thấy nàng đang một mực cắn chặt răng, đôi môi đỏ mọng của Khúc Lam Y nhếch lên: "Tiểu Phong Phong, thân phận nam tử của vi phu phải nhờ ngươi giữ bí mật dùm ta... nếu không..."

Khúc Lam Y cười ha ha vài tiếng, sau khi Vân Phong nghe được tiếng đóng cửa, lúc này mởi mở mắt ra. Trong phòng tắm lại vang lên tiếng nước chảy một lần nữa, lại còn truyền đến tiếng ca hát vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Phong lại đỏ lên, nghĩ đến cách gọi của Khúc Lam Y, vi phu... Đồ vô lại!

Vân Phong nhìn bộ y phục mới trên người mình, khẳng định mười phần lời Khúc Lam Y mới nói vừa rồi là đúng. Vân Phong có chút nóng nảy mở cửa phòng ra, mới vừa đẩy cửa ra lại nhìn thấy phong cảnh kiến trúc rất quen thuộc, khiến nàng cảm thấy như đã từng quen biết nơi này. Ngẫm nghỉ một lát mới nhận thấy, nơi này không phải là Long tộc sao?!

Là Sắc kim đại thúc cứu mình sao? Trong đầu Vân Phong xuất hiện một suy nghĩ như vậy, thân thể đã bước ra khỏi phòng. Xung quanh phòng của Vân Phong vô cùng yên tĩnh, cơ hồ không có ai xuất hiện vào lúc này, lúc trước Ngao Kim cũng đã tuyền lệnh, nếu ai dám quấy rầy Vân Phong, hắn sẽ lột da người đó! Dưới mệnh lệnh nóng nảy như vậy, bất luận là kẻ nào trong long tộc đều không dám tiếp cận nơi này, trừ bỏ việc đưa thức ăn tới, căn bản không có ai dám tò mò mà ló dạng tới nơi này.

Vân Phong đi thật lâu, cũng không nhìn thấy nửa bóng người. Vốn dĩ muốn hỏi Sắc Kim đại thúc ở đâu, lại không thấy người nào. Vân Phong tìm một chỗ ngồi xuống, vừa rồi tốc độ đi lại của nàng nhanh hơn, toàn thân đều trong trạng thái nhẹ nhàng hơn nhiều. Cấp bậc quân chủ so với cấp bậc thống lĩnh rõ ràng có sự khác nhau rõ ràng, nàng bây giờ đã có thể dừng lại trong không trung trong một thời gian dài rồi.

Tâm niệm Vân Phong vừa động, hai chiếc nhẫn khế ước đã xuất hiện trong lòng bàn tay. Trong lúc Vân phong hôn mê, Tiểu Hoả cùng Lam Dực cũng ở trong trạng thái tương tự. Một khitriệuhồisưcùng ma thú khế ước thành công, cả hai bên đều sẽ có ảnh hưởng lẫn nhau, hiện tại hai chiếc nhẫn khế ước trong tay đã xảy ra biến hoà. Chiếc nhẫn khế ước màu đỏ sậm, một nửa đều được bao bọc bởi hoa văn ngọn lửa, mà một nửa bên kia là màu đỏ sậm trơn bóng; nhẫn khế ước màu xanh lá cũng vậy, một nửa được bao bọc bởi lá cây rơi dày đặc, nửa còn lại lại không có hoa văn tồn tại.

Sau khi Vân Phong thức tỉnh thì Tiểu Hỏa cùng Lam Dực cũng có dấu hiệu tỉnh lại, Vân Phong cười cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hai chiếc nhẫn khế ước, cảm nhận từng mảnh ấm áp truyền đến từ nhẫ khế ước.

"Chủ nhân, người đã tỉnh rồi!" Giọng của Tiểu Hỏa truyền đến, Vân Phong cười ha ha, tiếng nói của Lam Dực cũng truyền tới: "Chúc mừng chủ nhân, cảnh giới lại tăng lên, đã đạt đến cấp bậc quân chủ."

Vân Phong không nói hai lời liềntriệuhồihai người kia ra, Lam Dực vẫn mang dung mạo tuấn mỹ kia, ánh sáng màu xanh trên mặt có thể nói là rực rỡ tỏng suốt, khí thể cả người đều dâng lên một tầng. Mà Tiểu Hoả vẫn không hoá hình người, thân thể Hoả Vân Lang khổng lồ xuất hiện, màu sắc trên lông cũng đã xuất hiện thay đổi vô cùng lớn.

Thân thể của Tiểu Hoả vốn có màu đỏ sẫm sau khi đạt tới cấp bậc quân chủ, màu lông đỏ đậm đã xuất hiện sự phân biệt. Sắc đỏ đậm ấy chuyển thành màu đen nhánh cùng đỏ tươi, xuất hiện xen kẽ trên người Tiểu Hoả, khiến nó nhìn qua càng có vẻ thần bí, cũng thêm vài phần mỹ lệ.

Tiểu Hoả lắc lắc cái đầu lớn, cực kỳ hưng phấn mà muốn tru lên một tiếng, cuối cùng ngẫm lại vẫn là thôi: "Chủ nhân, cục thịt kia sao không ra đây?"Tiểu Hỏa hỏi một câu, lúc này Vân Phong mới nhớ tới, lúc trước dưới tình thế cấp bách phải bỏ Nhục Cầu trở về, cũng không biết hiện tại nó như thế nào rồi. Thời gian ba năm, vật nhỏ kia sẽ không đói đến hôn mê bất tỉnh chứ?

Tìm kiếm trong trữ vật không gian một chút, một vật thể hình tròn màu trắng thu hút sự chú ý của Vân Phong, một giây sau Nhục Cầu cũng ra khỏi trữ vật không gian. Ánh sáng bên ngoài chiếu vào bộ lông mềm như nhung của nó, loé lên từng tia sáng rực rỡ. Sau khi Nhục Cầu ra ngoài, thân thể khẽ cử động, mơ mơ màng màng nâng đầu lên, miễn cưởng mở đôi mắt to kia lên, bên trong đều là một mảnh mê man.

Vân Phong nở nụ cười, thì ra trong thời gian ba năm này nó cũng ngủ một giấc ngon lành! Ngõn tay chọc nhẹ vào trên đầu Nhục Cầu, Nhục Cầu giật mình, nhe răng nhếch miệng muốn cắn, nhưng sau khi đôi mắt to ấy thấy rõ người chọc nó là Vân Phong, cả người nhảy lên, trực tiếp bổ nhào lên cai Vân Phong: "Na na, na na..." Không ngừng kêu to, xem ra cũng đã lo lắng cho Vân Phong rất lâu rồi.

Ngón tay Vân Phong lướt qua thân thể mềm như nhung của Nhục Cầu, nó cứ cọ trên mặt mình không ngừng, khiến Vân Phong có chút nhột. Tiểu Hoả vô cùng khinh bỉ mà liếc mắt nhìn Nhục Cầu một cái: "Đồ vuốt mông ngựa." Cúi đầu nói một câu, khiến cho Nhục Cầu trừng mắt nhìn qua đây, lại cọ vài cái để ra oai.

Đúng rồi, phải liên lạc với đại ca cùng phụ thân, nói với bọn họ mình không có chuyện gì. Thời gian ba năm, đại ca cùng phụ thân nhất định sẽ lo lắng! Vân Phong lập tức lấy ngọc bội truyền âm ra, vậy mà lại không có chút phản ứng. Lại thử đi thử lại vài lần, Vân Phong mới xác định, bên trong Long cốc, ngọc bội truyền âm này đã mất đi toàn bộ tác dụng rồi. Xem ra mình phải nhanh chóng rời khỏi Long cốc, trở lại thế giới con người thôi.

Vỗ vỗ y phục trên người mà đứng lên, Vân Phong hít vào một hơi, nguồn năng lượng trong thân thể kia nháy mắt tràn ngập toàn thân. Thân thể của Vân Phong lập tức bay lên không trung, Vân Phong nhìn xung quanh bên ngoài long điện, dựa theo trí nhớ mà tím đến vị trí của phòng nghị sự. Tiểu Hỏa cùng Lam Dực cũng ngự không mà làm bạn bên người với Vân Phong, ba bóng dáng lướt qua phía trên long điện, tiến thẳng đến phòng nghị sự.

Phòng nghị sự bên trong long điện, hai tộc Hắc Long cùng Hồng Long đang thương nghị một chuyện gì đó, khi Ngao Kim ra ngoài làm việc thì chuyện trong tộc đều do hai tộc này cùng quản lí. Khải trưởng lão cũng Diên Đình còn đang tranh luận không ngớt, sắc mặt hai người sau đó lại đồng thời biến đổi, lập tức đứng lên, cao giọng nói ra bên ngoài: "Người nào? Dám tự tiện xông vào Long cốc!" Khải trưởng lão cùng Diên Đình nhanh chóng xông ra ngoài, lúc hai người nhìn thấy Vân Phong ngự không mà tới, vẻ mặt đều kinh ngạc.

"Đúng là... Vân Phong tiểu hữu sao?" Khải trưởng lão không thể xác định được mà hỏi một câu, Vân Phong hạ xuống từ không trung, mỉm cười với Khải trưởng lão: "Khải trưởng lão, đúng là Vân Phong, đa tạ Long tộc đã chiếu cố ta."

Không nói đến chuyện lúc trước Tiểu Linh và Diên Vu đã đối với Vân Phong như thế nào, ba năm này thật sự là Long tộc thu nhân và giúp đỡ nàng, phần biết ơn này trong lòng vẫn nên nói ra, Khải trưởng lão cũng Diên Đình đều cảm nhận được hơi thở cường đại từ trên người Vân Phong, so với bọn hắn còn mạnh hơn không ít! Trong lòng hai người cũng thay đổi trăm kiểu, thiếu nữ trước mặt này tựa hồ đã trưởng thành hơn rất nhiều so với lần gặp trước, không biết thực lực của nàng đã tăng lên được bao nhiêu. Cho dù là kẻthiêntàiđứng đầu của Long tộc như Thiếu chủ Ngao Kim, chỉ sợ cũng không thể so sánh với tốc độ của nàng...

Trong lòng mang theo chút cảm giác hâm mộ cùng ghen tị, Khải trưởng lão cũng Diên Đình đều cười, một hậu bối kinhtàituyệt diễm đến như vậy, Long tộc cũng muốn có được, chỉ tiếc rằng... "Vân Phong tiểu hữu không có việc gì là được rồi. Vân Phong tiểu hữu muốn đến tìm Thiếu chủ phải không?" Khải trưởng lão cười ha ha, dáng vẻ khi nói chuyện với Vân Phong rất hoà nhã.

Vân Phong gật đầu: "Ta tới tìm Sắc kim... Ngao Kim đại thúc để nói một tiếng, ta phải đi rồi."

Mặt Khải trưởng lão co rúm vài cái, thiếu chủ anh tuấn của Long tộc lại bị gọi là đại thúc, điều này thật sự là... "Vân Phong tiểu hữu, Thiếu chủ có việc phải rời khỏi Long cốc, vẫn phải làm phiền Vân Phong tiểu hữu chờ Thiếu chủ trở lại, kết giới của Long tộc chỉ có Thiểu chủ mới mở được."

Chân mày Vân Phong giật giật, thì ra Sắc Kim đại thúc có việc ra ngoài, thảo nào không thấy được ai, vốn còn muốn nói tạm biệt hắn rồi đi, hiện tại cũng không thể, cứ đợi một chút vậy... Vân Phong cười cười: "Đã như vậy, ta về trước."

Vân Phong muốn đi cũng không khó, chỉ cần thông qua Truyền tống trận bên trong Long điện kia mà đi là được. Nhưng ở Long tộc không chỉ có một mình nàng, vẫn còn một Khúc Lam Y nữa, nghĩ đến tên nam nhân giả gái kia, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Phong lại nhịn không được mà đỏ lên, mình không thể để hắn ở chỗ này một mình, Long tộc vốn tương đối bài xích con người, có thể là do nể mặt của Sắc kim đại thúc, Long tộc mới bỏ qua sự tồn tại của hắn. Một khi nàng đi rồi, chẳng phải Khúc Lam Y sẽ gặp nguy hiểm sao?

Vân Phong cau chặt mày, bản thân rất muốn ra ngoài để báo cho phụ thân cùng đại ca biết mình vẫn bình an, nhưng hiện tại lại không thể rời khỏi nơi này, đúng thật là...

"Vân Phong tiểu hữu có chuyện gì phiền lòng sao?"Khải trưởng lão thấy Vân Phong vẫn có dáng vẻ nhíu chặt mày, hỏi một câu. Vân Phong hoàn hồn, mỉm cười: "Không có gì, chỉ là muốn nói cho người nhà biết ta vẫn khoẻ thôi, nhưng trong Long cốc, dường như ngọc bội truyền âm không có tác dụng."

"Đồ của nhân loại đương nhiên sẽ không có tác dụng trong Long cốc." Diên Đình đứng bên nói một câu, nhìn Vân Phong: "Nếu ngươi cần, Long tộc có thể thay ngươi truyền tin."

Lời này lại khiến Vân Phong kinh ngạc không ít, nhớ ngày đó khi Diên Đình đối mặt với mình thì chính là thái độ vô cùng khinh thường, hiện tại sao lại thay đổi nhiều như vậy? Vân Phong lại không biết rằng, chính nhờ sự thay đổi của nàng lúc này, đã khiến cho hai lão gia hoả của Long tộc kia đều nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, cũng biết hậu bối này không phải là kẻ đơn giản, luận thực lực Vân Phong đã vượt qua bọn hắn, trước mặt cường giả, kẻ yếu sao lại có thể vênh váo được nữa?

"Diên trưởng lão nói không sai, nếu Vân Phong tiểu hữu có cái gì cần, Long tộc có thể làm thay ngươi."

"Kết giới của Long cốc không phải chỉ có Ngao Kim đại thúc mới có thể mở được hay sao?"

Khải trưởng lão cười cười: "Điểm này Vân Phong tiểu hữu không cần lo lắng, kết giới của Long cốc là để phòng ngừa người ngoài xâm nhập, người của Long tộc tất nhiên sẽ có đường của người Long tộc, nhưng Vân Phong tiểu hữu lại không qua được, bởi lối đi kia chỉ khi có người Long tức mới có thể thông qua."

Vân Phong gật gật đầu, mình không ra được lại vô cùng lo lắng cho đại ca cùng phụ thân, nếu Long tộc đã nhiệt tình như vậy, vậy thì để bọn họ đi làm cũng được: "Vậy thì làm phiền Khải trưởng lão rồi, xin nói cho phụ thân Vân Cảnh cùng đại ca Vân Thăng của ta biết tin tức ta vẫn còn bình an."

"Chỉ có vậy thôi sao?" Diên Đình hỏi một câu, Vân Phong cười cười: "Chỉ như vậy thôi, mất tích ba năm chắc chắn phụ thân cùng đại ca sẽ vô cùng lo lắng cho ta, hiện tại ta muốn nói với bọn họ ta vẫn khoẻ, nếu ngọc bội truyền âm có thể sử dụng, cũng đã không làm phiền đến Long tộc rồi."

"Ha ha, không phiền không phiền." Khải trưởng lão vội vàng nói một câu: "Không biết hiện tại phụ thân cùng đại ca của Vân Phong tiểu hữu đang ở đâu."

Vân Phong cẩn thận suy nghĩ một lát: "Đại ca hẳn là đang ở Trường Ma Tang, còn phụ thân chắc là đã về Xuân Phong trấn." Sự thấu hiểu của Vân Phong đối với người nhà lại vô cùngthấu đáo, Vân Cảnh quả thật đã về tới Xuân Phong trấn.

"Được, chuyện này cứ giao cho Long tộc, Vân Phong tiểu hữu cứ việc yên tâm là được."

Hiệu suất làm việc của Long tộc rất cao, tin tức rất nhanh đã được truyền về, Vân Thăng cùng Vân Cảnh đã nhận được tin tức Vân Phong vẫn bình an vô sự, cũng khiến Vân Phong thở phào. Tuy nhiên không biết được khi phụ thân cùng đại ca nghe được tin tức của mình thì sẽ cỏ phản ứng như thế nào, Vân Phong cũng đã có thể tưởng tượng đến cảnh tượng kia, thời gian tới ở tại Long tộc cũng sẽ yên tâm hơn, nhưng tỏng lòng Vân Phong vẫn lo lắng một chuyện, đó chính là Tạp Lan đế quốc.

Trong ba năm nay Tạp Lan đế quốc vẫn chưa ra tay với Vân gia, có khả năng là vẫn đang quan sắt tình hình của Vân gia, cũng có khả năng là đang xác nhận lại tin tức mình đã chết tới cùng có phải là sự thật hay không. Vân Phong suy xét trong lòng, tin tức mình vẫn bình an chỉ có mình cùng phụ thân biết, càng không có khả năng bọn họ sẽ thông báo chuyện này ra ngoài. Tạp Lan đế quốc nhất định sẽ có hành động với Vân gia, có lẽ cùng nên nhân cơ hội này, triệt để cắt đứt quan hệ với Tạp Lan.

"Tiểu Phong Phong, đang suy nghĩ cái gì vậy?" Một luồng khí nóng phun ở bên má Vân Phong, thân thể ấm áp của Khúc Lam Y nhích lại gần. Từ ngày Vân Phong biết được thân phận của Khúc Lam Y, so với lúc trước thì Khúc Lam Y lại càng bámngười hơn, động một chút là lại dựa sang người Vân Phong, mặt Vân Phong nhất thời liền đen, thân thể nhanh chóng tránh ra, tình huống mỗi lần như vậy đều giống nhau, Khúc Lam Y vẫn sẽ bổ nhào vào nàng, ôm vào trong ngực.

"Khúc Lam Y, buông ra!" Vân Phong thấp giọng gầm lên một câu, Khúc Lam Y lại cười ha ha, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua hai má Vân Phong: "Tiểu Phong Phong, ngươi và ta cũng không phải là người ngoài nữa rồi, còn thẹn thùng làm cái gì nữa? Thứ ta nên hay không nên xem đều đã xem qua rồi mà!"

Mặt Vân Phong lại đỏ, Khúc Lam Y dường như rất thích trêu đùa Vân Phong, mỗi lần đều chọc nàng đến khi nàng thành một con nhím nhỏ xù lông mới chịu bỏ qua, Nhục Cầu ở trên vai Vân Phong, răng nanh bén nhọn xuất hiện, Khúc Lam Y vừa thấy, lập tức buông Vân Phong ra: "Tiểu Nhục Cầu, ngươi hung dữ cái gì? Ta đã là người của Tiểu Phong Phong rồi."

Sắc mặt Vân Phong lại trầm xuống: "Khúc Lam Y! Ngươi mới không phải là người của ta!"

Khúc Lam Y cười ha ha, trên mặt treo lên một nát quyến rũ: "Vậy Tiểu Phong Phong là người của ta cũng tốt."

Đối mặt với Khúc Lam Y, Vân Phong không hề có một chút biện pháp nào, cuối cùng thật sự chẳng muốn nói chuyện tiếp với hắn, dù sao nói đến cùng đều là hắn chiếm được tiện nghi. Khúc Lam Y sau khi trêu chọc Vân Phong bỗng nhiên bày ra một vẻ mặt ngay thẳng, thân thể cũng thành thành thật thật mà đứng sang một bên: "Tiểu Phong Phong tính khi nào thì rời khỏi nơi này đây?"

Vân Phong ném cho hắn một cái liếc mắt: "Đợi đến khi Sắc kim đại thúc trở về, kết giới của Long cốc chỉ có hắn mởi mở ra được." Nếu không vì ngươi, ta đã sớm rời khỏi đây rồi.

"Tiểu Phong Phong muốn nhìn thấy hắn sao?" Con ngươi đen nhánh của Khúc Lam Y trầm xuống, giọng điệu cũng âm u hơn rất nhiều, giọng nói đặc trưng cho nam nhân cũng rõ rệt hơn, Vân Phong ngẩn ra: "Ta cũng muốn rời khỏi đây, nhưng trước mắt chúng ta không thể ra được."

"Nếu nói có thể ra ngoài, Tiểu Phong Phong còn muốn đi không?" Khúc Lam Y lại hỏi một câu. Vân Phong hắn: "Đương nhiên, nhất định sẽ đi."

Khúc Lam Y bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến cực kỳ vui vẻ,ngũ quan vốn đã tuấn mỹ yêu mị của hắn dưới nụ cười này lại càng tăng thêm vài phần cuốn hút mê người. Vân Phong nhìn thấy thì trong lòng bỗng run lên, có chút bối rối mà dời tầm mắt đi: "Nha đầu!" Tiếng gọi của Ngao Kim truyền tới từ xa, tiếp theo cửa đã bị đẩy mạnh ra, đầu tóc lóng lánh ánh vàng kia tản ra từng chút ánh sáng.

"Nha đầu, ngươi phải đi sao?" Ngao Kim tiến vào, liền đi đến bên người Vân Phong, dáng vẻ phong trần mệt mỏi kia xem ra là vừa gấp gáp trở về. Vân Phong gật gật đầu: "Ta lo cho đại ca cùng phụ thân, còn có Tạp Lan đế quốc kia, ta cũng không yên tâm."

Ngao Kim suy tư vài giây, gật đầu: "Được, ta trở về với ngươi."

"Sắc kim đại thúc, Long tộc hẳn vẫn còn rất nhiều việc, ngươi vẫn nên..."

"Đừng nói nhảm nữa! Lão tử đã nói sẽ trở về với ngươi thì sẽ cùng nhau trở về, đi thôi, không phải là ngươi đang lo lắng sao, vậy thì đi ngay bây giờ!" Ngao Kim nhếch miệng một chút, khuôn mặt tuấn mỹ cùng tính cách thô bạo này quả thật không xứng đôi, Ngao Kim nên có một bộ dạng thô kệch mới đúng.

Khúc Lam Y ở một bên cười ha ha, Vân Phong không hiểu sao mà lại cảm thấy có chút lạnh: "Một khi đã như vậy, thì đi thôi." Khúc Lam Y dến bên người Vân Phong, cầm tay Vân Phong rồi nhẹ nhàng cười với nàng. Ngao Kim nhìn hai người nắm tay nhau, không biết vì sao mà trong lòng luôn có chút không được tự nhiên.

Vân gia từ đế đô mà trở về Xuân Phong trấn, thời gian ba năm qua đi, Vân gia so với trước lại càng thêm khiêm tốn hơn. Vân Cảnh ngồi trong phòng nghị sự, bên cạnh là Vương Minh của Dong Binh Đoàn Hồng Phong. Từ sau khi Dong Binh Đoàn Hồng Phong cùng Vân gia bắt đầu có liên hệ chặt chẽ, Vương Minh đã không còn phụ trách chuyện trên Bình nguyên Thiểm Quang nữa, nhận trách nhiệm bảo vệ Vân gia, mà khoáng thạch mỗi tháng mà Dong Binh Đoàn Hồng Phong nhận được, cũng chia cho Vân gia không ít, khiến trình độ tổng thể của quân Vân gia tăng lên rất nhiều.

"Gia chủ Vân gia, hoàng thất Tạp Lan bên kia tựa hồ đã có động tĩnh gì rồi." Vương Minh mang vẻ mặt nghiêm túc nói với Vân Cảnh. Dong Binh Đoàn Hồng Phong đang âm thầm chú ý đến nhất cử nhất động của Tạp Lan hoàng thất, đoạn thời gian dần đây, hoàng thất Tạp Lan tựa hồ có một chút động tĩnh, Liệt Đức Nhĩ biến mất không thấy tung tích, một vài người có liên qua cũng không thấy tin tức.

Vân Cảnh ngồi ở vị trí chủ thượng trầm mặc không nói gì, hoàng thất Tạp Lan ra tay với Vân gia là chuyện sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra. Tuy đây là điều tất nhiên, nhưng trong lòng Vân Cảnh vẫn rất khổ sở, dù sao Vân gia cũng đã tận trung với hoàng thất Tạp Lan mấy trăm năm, sau cùng lại rơi vào kết cục như vậy, nói ra cũng thật sự vô cùng thật vọng.

"Hồng Phong sẽ phái thêm vài người sang đây, bảo đảm Vân gia sẽ không có việc gì. Về phần thiếu gia Vân Thăng bên kia, Hồng Phong cũng không tiện nhúng tay."

Vân Cảnh gật gật đầu, trước mắt Thăng nhi đang ở trường Ma Tang, xem ra lúc này cũng nên bảo hắn trở lại rồi, dù sao trường Ma Tang, nói đến cùng cũng là địa bàn của Tạp Lan hoàng thất: "Làm phiền Vương đội trưởng, vì Vân gia mà vất vả như vậy."

Vương Minh cười ha ha: "Gia chủ Vân gia đang nói cái gì vậy! Người nhà của tiểu thư, chúng ta chắc chắn sẽ bảo vệ thật tốt!"

Vương Minh rất nhanh liền rời khỏi, mưa gió từ phía hoàng thất Tạp Lan bên kia đã sắp tới, bên này tất nhiên cũng cần phải phòng vệ cho thật tốt. Vân Cảnh nắm chặt ngọc bội truyền âm trong tay, vừa rồi đã truyền âm cho Vân Thăng gọi hắn mau chóng trở về, Vân Cảnh chậm rãi thở dài, xem ra, không thể tránh được mộthồibão táp rồi.

Mảnh rừng rậm dày đặc ở trường Ma Tang vẫn mang dáng vẻ như trước kia, ma thú ở bên trong vẫn sinh hoạt như ngày thường, tại một chỗ nào đấy sâu trong rừng, hai kẻ trong ba năm này vẫn đều cực kỳ thanh thản dễ chịu đang nâng ly nói cười, cực kì khoái trá.

" Đại ca, đã ba năm tiểu tổ tông không xuất hiện rồi." Thanh niên cao gầy uống một ngụm rượu, trên mặt mang theo ý cười nói một câu như vậy, hán tử thô kệch đối diện cũng cười ha ha, vô cùng rõ ràng rằng hai người vì sự biến mất của tiểu tổ tông mà cảm thấy vạn phần thích ý.

"Nếu như vẫn có thể tiếp tục như ngày hôm nay thì tốt rồi." Nam tử thô kệch hớp một ngụm lớn, nhìn bầu trời từ từ nói một câu, người nam tử cao lớn kia cười ha ha: "Tiểu tổ tông ba năm không xuất hiện, nhất định hắn sẽ không trở lại, kể từ ngày hôm đó là đã có thể an tâm rồi!"

Vừa dứt lời, hai người vừa muốn cạn ly, cổ tay lại đồng loạt run mạnh, sắc mặt hai người đại biến trong nháy mắt, đều đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời, trên bầu trời có mấy bóng đen bay nhanh lướt qua rừng rậm, ba về hướng trường Ma Tang.

"Đại ca, mấy người mới vừa rồi..."

Hán tử thô kệch cau chặt mày, đặt ly rượu trong tay xuống: "Lão đệ, ta nghĩ ngày lành của chúng ta đã sắp hết rồi."

Ngũ quan của nam tử cao gầy kia nhăn lại một chỗ, chẳng lẽ hắn là con quạ đen sao? Mới vừa nói tiểu tổ tông chắc chắn sẽ không trở về, vừa rồi lại có mấy bóng người bay qua, trong đó rõ ràng có một người mang theo khí tức của tiểu tổ tông, ngày lành của bọn hắn...

Bên trong trường Ma Tang vẫn như xưa, phần lớn các môn sinh đều dốc lòng tu tập trong tháp Thí luyện, vể phần trọng tâm đềtàivề Vân Phong tuy cách đó đã lâu, nhưng vẫn rất khó để người quên mất, mỗi một năm trường Ma Tang đều có tân sinh tiến vào, những tốp học sinh này cũng đều nghe được một cái tên hơi có chút truyền kỳ, Vân Phong.

Từ sau cuộc thi sắp xếp vị trí xã đoàn, quy mô phát triển của Tinh La xã đoàn vẫn không ngừng được mở rộng, cho dù Vân Phong đã mất tích,nhưng thực lực xuất sắc của Vân Thăng đã được thể hiện, mỗi một lần tranh đấu cá nhân, hắn đều kết thúc với ưu thế áp đảo mọi người, thậm chí là với Tạp Toa luôn như hổ rình mồi với vị trí đệ nhất, điều này khiến cho mọi người có chút mở rộng tầm mắt, thì ra Vân Thăng vẫn luôn ẩn sâu, đây là cách nghĩ duy nhất của tất cả mọi người.

Vân Thăng lấy tư thái như vậy mà giành lấy vị trí đệ nhất trong cuộc thi xếp hạng cá nhân, tuy đã mất Vân Phong, nhưng sự tồn tại của Vân Thăng cũng bù lại không ít, thành viên của Tinh La xã đoàn vẫn không ngừng tăng lên, nhất là mỗi một thế hệ môn sinh mới của trường Ma Tang, đều chen chúc vào mà xin gia nhập Tinh La xã đoàn, có một vài nguwoif là nhắm vào Vân Thăng, nhưng khi tiến vào Tinh La xã đoàn lại được cho hay, còn có một nhân vật truyền kỳ còn lợi hại hơn, Vân Phong.

Cái tên Vân Phong này đã thân là người của Tạp Lan đế quốc đều không xa lạ,triệuhồisưVân Phong sinh ra tại Tạp Lan đế quốc! Tin tức này như một cơn gió được thổi khắp Tạp Lan! Tất cả mọi người đều muốn gặp vịtriệuhồisưnày, cho dù chỉ một lần thôi cũng được, nhưng việc hành tung của Vân Phong đột nhiên biến mất lại là một điều bí ẩn, có rất nhiều phiên bản, có cái nói nàng vì hoàng thất Tạp Lan mà đi ẩn nấp tại một nước khác, có cái còn nói rằng có thể nàng đã biến mất vì một nguyên nhân nào đó, tóm lại sự biến mất của Vân Phong đã dẫn đến sự nghị luận của Tạp Lan đế quốc, mặc dù như thế, thân phậntriệuhồisưcủa Vân Phong vẫn khiến trong lòng của tất cả mọi người đều vô cùng tràn ngập sự tò mò, lại càng có không ít những tân sinh mới nhập học, coi Vân Phong như một tấm gương.

"Vân Phong thật sự làtriệuhồisưtên Vân Phong kia sao? Không phải là trùng tên chứ?" Đây là vấn đề mà tất cả cá tân sinh sau khi vào xã đoàn khi nghe đến việc Tinh La xã đoàn cũng có một vị Vân Phong đều đã hỏi, những xã viên lâu năm của Tinh La xã đoàn đều mang khẩu khí chững chạc nói: "Vân gia của Tạp Lan đế quốc chỉ có một, các ngươi nói xem rốt cuộc có phải là cùng một người hay không!"

Những tân sinh của Tinh La xã đoàn mới tiếp tục hỏi: "Vậy nàng ấy đâu? Thật sự đã biến mất như những lời bên ngoài nói sao? Chẳng lẽ đả bị phải đến một đế quốc khác rồi sao?"

Nhóm người lâu năm của Tinh La xã đoàn lại làm ra vẻ ông cụ non mà nói một câu: "Các ngươi hỏi nhiều như vậy làm cái gì! Hành tung của Vân Phong thì sao chúng ta có thể biết được!"

Cứ việc thời gian không ngừng trôi qua, nhưng những dòng nghị luận sôi nổi về Vân Phong vẫn cao như cũ, sự phát triển của Tinh La xã đoàn cũng khiến cho Viêm xã đỏ mắt, lại càng khiến cho Tạp Toa đỏ mắt hơn, Viêm xã giờ đã không bằng với trước kia, từ một xã đoàn lớn trước kia giờ đây lại không có một người hỏi đến, vốn dĩ là một xã đoàn phát triển mạnh cũng dần trở nên tàn lụi.

Tạp Toa cũng đã nghĩ tới không ít biện pháp để ngáng chân Tinh La xã đoàn, nhưng đều bị Vân Thăng hoá giải một cách khéo léo, sau khi Tạp Toa bị Vân Thăng đánh bại trong trận đấu sắp xếp vi trí cá nhân, cũng không dám gây ra xích mích trắng trợn với Vân Thăng, chỉ có thể giữ ngọn lửa này trong lòng, mà sự bất mãn với Vân gia cũng nâng lên một độ mức mới, nói đến việc bất mãn của Tạp Toa, Mộ Dung VânThiêncũng là một nguyên nhân lớn, lúc trước hoàng thất Tạp Lan cũng đã thẳng thắn đề thân với Mộ Dung gia, Mộ Dung gia cũng coi như là thức thời mà đáp ứng, hơn nữa lại có biểu hiện vừa mừng lại vừa lo, tuy Vân Phong cũng tốt, nhưng hoàng thất lại càng tốt hơn.

Vốn Tạp Toa đang chờ Mộ Dung VânThiênđến lấy mình, nhưng không nghĩ đến Mộ Dung Vân Thiên lại nói một câu không muốn một cách vô cùng kiên quyết, khiến cho mặt mũi của một công chúa như nàng hoàn toàn mất sạch! Mộ Dung gia có dùng cách nào cũng không thể trấn an được, Mộ Dung Vân Thiên lại nói ra một câu tàn nhẫ, nếu cứ ép buộc hắn, hắn sẽ cắt đứt liên hệ với Mộ Dung gia, điều này khiến Mộ Dung gia vô cùng sợ hãi.

Sau khi hoàng thất Tạp Lan cân nhắc lợi hại, cũng huỷ bỏ mối hôn sự này, dù sao so với yêu cầu bốc đồng của một nữ nhi, việc mượn sức Mộ Dung VânThiênvẫn quan trọng hơn, nhưng hoàng thất Tạp Lan lại không nghĩ rằng, trong lòng Mộ Dung VânThiênđã sớm thất vọng vô cùng với hoàng thất Tạp Lan rồi.

Dưới sự phát triển không ngừng của Tinh La xã đoàn, thành viên của Tinh La xã đoàn cũng dần có hảo cảm với Vân gia, lấy Vân Thăng làm trung tâm mà tập hợp thành một lực lượng không nhỏ tại trường Ma Tang, không thể không nói Vân Thăng trong ba năm này đã trưởng thành hơn rất nhiều, sắp xếp Tinh La xã đoàn một cách hợp lý, trong lúc đó lại từng bước củng cố thực lực của mình một cách vững chắc, trong ba năm này nhờ Vân Thăng chăm chỉ tu tập mà trình độ xo với trước kia còn sâu hơn, đặc thù thể chất của hắn cũng là nguyên nhân khiến hắn càng chú trọng việc tích luỹ hơn so với người thường, mà Mộc Tiểu Cẩm trong ba năm này cũng trở thành trợ thủ đắc lực của Vân Thăng, trong suy nghĩ của Mộc Tiểu Cẩm, Vân gia cũng là nhà nàng, người Vân gia cũng là người thân của nàng, nàng sẽ cùng Vân gia cùng tiến cùng lùi! Vân Thăng cũng không nói tin tức Vân Phong vẫn bình an cho bất kỳ ai, cho dù là Mộc Tiểu Cẩm, cho dù là Dong Binh Đoàn Hồng Phong, đều không lộ ra nửa câu, trong thời khắc như bây giờ, thứ Vân gia phải đối mặt rất nhiều. Tuy có chút áy náy với hai bên, những cũng chỉ có thể lừa gạt như vậy, chờ đợi Vân Phong trở về.

Lúc bóng dáng Vân Phong xuất hiện tại trường Ma Tang, cũng là lúc tân sinh vừa voà nhập học, trước cửa lớn của xã đoàn là một khung cảnh nhiệt huyết, người cũng nhiều vô cùng, phần lớn đều là gương mặt của những tân sinh, những học sinh lâu năm đều đã đến tháp Thí luyện tu tập.

Vân Phong, Khúc Lam Y còn có Ngao Kim đáp xuống sau núi trường Ma Tang, nơi này không có nửa bóng người, dù sao nơi này cũng là nơi con người tập trung, Ngao Kim thân là Long tộc ít nhiều gì cũng bài xích con người, cũng ẩn nấp ở một nơi nào đấy phía sau núi, Vân Phong cùng Khúc Lam Y cũng đồng ý như vậy, lúc hai người đi đến sân lớn của trường học, lúc này, tân sinh đang tụ tập trên quảng trường, hai người cũng không bị nhận ra.

"Đồng học, xin hãy gia nhập xã đoàn xx!"

"Đồng học, xin hãy gia nhập xã đoàn xx!"

Trước cửa đại lâu của xã đoàn vô cùng náo nhiệt, rất nhiều xã đoàn đều nhiệt liệt chào đón tân sinh, các môn sinh mới cũng rất hứng phấn mà chọn lựa khắp nơi: "Đồng học, mời gia nhập Tinh La xã đoàn! Xã đoàn đệ nhất tại trường Ma Tang!" Vân Phong nghe được giọng nói này, không nhịn được mà nhìn qua, hai nam hài tử mặc trên người mặc trang phục giống nhau, đứng ở nơi đó mà kêu gọi những tân sinh đi tới đi lui, cũng có rất nhiều tân sinh vây ở nơi đó: "Ta muốn gia nhập Tinh La xã đoàn! Vân Thăng đạt được danh hiệu đệ nhất trong cuộc thi sắp xếp thứ hạng cũng ở đó phải không!"

Vân Phong nghe được, khóe môi khẽ cong lên,đại ca là người đứng đầu trong cuộc thi sắp xếp thứ hạng cá nhân, ba năm này nàng lại bỏ lỡ không ít chuyện hay rồi. Vân Phong đi tới, bị vây giữa một đám tân sinh, một nam hài tử nở nụ cười: "Không sai! Vân Thăng đạt được danh hiệu đệ nhất trong cuộc thi sắp xếp thứ hạng cá nhân chính là xã trưởng của chúng ta! Không chỉ như vậy, vịtriệuhồisưduy nhất của Tạp Lan đế quốc, cũng là muội muội ruột của xã trưởng, Vân Phong! Cũng là người của Tinh La xã đoàn...!"

"Ồ! Thật hay giả vậy!TriệuhồisưVân Phong cũng ở trong Tinh La xã đoàn sao?"

"Ta gia nhập ta gia nhập! Ta rất muốn được gặp mặt vị triệu hồi sư đại nhân đó!"

Những tân sinh bắt đầu trở nên cuồng nhiệt, Vân Phong bị kẹp ở giữa, có chút xấu hổ mà cười cười,triệuhồisưtrong miệng bọn họ không phải là đang đứng ở chỗ này sao, nhưng ngay cả một người biết nàng cũng không có! Hai nam hài tử của Tinh La xã đoàn đều cười, Vân Phong bất đắc dĩ lắc đầu, Tinh La xã đoàn dưới sự dẫn dắt của đại ca đã phát triển vô cùng lớn mạnh, đại ca quả thật rấttàigiỏi!

" So với vịtriệuhồisưkia, ta càng muốn gặp Vân Thăng xã trưởng hơn! Nghe nói vẻ ngoài của hắn rất anh tuấn! Mà con người lại rất tốt!" Mấy nữ sinh ở một bên bắt đầu cảm khái, Vân Phong thiếu chút nữa đã cười ra tiếng, thì ra đại ca đã trở nên nổi tiếng đến mức độ này rồi.

" Các vị đồng học, Viêm xã cùng không tệ, xã trưởng của Viêm xã chính là công chúa điện hạ của hoàng thất Tạp Lan!" Vài người của Viêm xã đi tới, Vân Phong ở trong đám người nhìn lại, xem ra Viêm xã vài năm này nhất định là cực kỳ thảm hại, so với tình cảnh lúc trước khi nàng mới vào trường Ma Tang thì đúng là khác nhau một trời một vực.

Những môn sinh mới đều không nói gì, hai nam hài tử của Tinh La xã đoàn vừa thấy, đều rộng lượng mà cười ha ha: "Các vị đồng học, Viêm xã xem ra cũng không tệ, cũng có thể gia nhập."

" Tinh La xã đoàn! Các ngươi có ý gì? Xem thường chúng ta có phải hay không!" Vài người của Viêm xã vừa nghe, thùng thuốc súng bị đốt trúng ngay lập tức, những môn sinh mới vừa nghe thấy đã lập tức nhao nhao tránh ra, hai nam hài tử của Tinh La xã đoàn chỉ bình tĩnh mà cười, không trả lời, mấy người của Viêm xã lại bị thái độ này làm cho tức điên, vừa muốn ra tay thì một trận gió mạnh lại thổi qua, sau đó vài người của Viêm xã toàn bộ đồng loạt bị quật ngã xuống đất, úp mặt ngã sấp xuống đất một cách cực kỳ chật vật.

"Các vị, không cần dùng lễ lớn như vậy mà quỳ xuống đâu."Hai nam hài tử của Tinh La xã đoàn cười ha ha, sắc mặt của mấy người Viêm xã đỏ lên, vừa muốn đứng lên, lại có một trận gió thổi qua, đầu gối mấy người mềm nhũn quỳ xuống lần thứ hai.

Những môn sinh mới đều che miệng nén cười, mấy người Viêm xã đều mặt đỏ tai hồng mà quỳ ở đó, khóe môi của Vân Phong ở trong đám người lạnh lùng nhếch lên, thân thể ẩn hiện đã ra khỏi đoàn người, tay nắm chặt, không gian xung quanh mình đã cách ly khỏi mọi người, sau khi đạt tới cấp bậc quân chủ, sự hiểu biết đối với quy luật không gian lại tăng thêm một tầng!

Khúc Lam Y tất nhiên cũng ẩn thân đi, nhìn một trò cười đang xuất hiện này, phát hiện Vân Phong đã đi khỏi thì liền đuổi theo, Vân Phong ẩn thân trong không gian, tay nắm lại một chút, ngọc bội truyền âm liền xuất hiện trong lòng bàn tay, ngọc bội truyền âm nhấp nháy vài lần, Vân Phong khẽ mở miệng: "Phụ thân, đại ca, ta đã trở về."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status