Thiên tài triệu hồi sư

Quyển 5 - Chương 88: Hủy diệt!


Đại trưởng lão Hoa Phong sắc mặt trầm xuống, Phong Lẫm ở bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt khát máu của Vân Phong, tim lập tức xiết lại. Lời Vân Phong để lại lần trước vẫn còn vang bên tai, hôm nay câu nói này đã được thực hiện rồi.

"Mau lùi về trong nội điện, Phong Lẫm!" Đại trưởng lão Hoa Phong hô một tiếng, người bất ngờ vòng về, nhanh chóng chạy như điên vào trong. Phong Lẫm nuốt nước miếng ực một cái, cũng không dám chần chừ một giây nào nữa, hiện giờ thực lực của Vân Phong e là đã đạt đến Tôn Thần, bọn họ căn bản không chống đỡ nổi.

Hai vị trưởng lão đều giành đường chạy như điên, tất cả các đệ tử còn sống của Hoa Phong đều liều mạng chạy trốn đến nơi sâu trong cùng của Hoa Phong học viện. Vân Phong nhướn mày nhìn phương hướng mà dòng người điên cuồng chạy đi, cười lạnh một tiếng, một luồng uy áp Tôn Thần thình lình từ trên không trung giáng xuống, mười mấy đệ tử của Hoa Phong ngã xuống trong nháy mắt, cơ thể gần như bị ép thành bánh thịt.

Đêm nay, khắp nơi trong Hoa Phong đều là tiếng khóc lóc, kêu la. Vân Phong đến khiến Hoa Phong không chỉ trải qua nỗi sợ hãi đối với cường giả mà còn có cả sự sống chết trong khoảnh khắc.

"Mau vào đi, vào hết đi!" Đại trưởng lão Hoa Phong và Phong Lẫm chạy đến nội điện với tốc độ nhanh nhất, bên trong nội điện đã có hơn hai mươi đệ tử, những người khác đang lục tục chạy về phía này. Đại trưởng lão Hoa Phong và Phong Lẫm nhìn xung quanh, cảm nhận được rõ ràng khí tức của Vân Phong càng lúc càng gần. Bọn họ đã không có thời gian đợi những người khác nữa rồi.

"Đóng cửa!" Đại trưởng lão Hoa Phong đột nhiên hét to một tiếng, ánh mắt Phong Lẫm trầm xuống, ngay lập tức định đóng cánh cửa lớn lại. Những đệ tử Hoa Phong đã trốn vào trong vừa nghe thấy vậy đều hô to: "Đại trưởng lão, tam trưởng lão, bên ngoài còn có nhiều đệ tử như vậy, sao có thể đóng cửa vào lúc này!"

Đại trưởng lão Hoa Phong trầm giọng mở miệng nói: "Chúng ta không có thời gian nữa. Phong Lẫm, đóng cửa!"

Hai tay Phong Lẫm dùng lực, cửa lớn của nội điện nhanh chóng khép lại, phát ra tiếng trầm đục. Khi các đệ tử Hoa Phong đều không hiểu, nghi hoặc, đại trưởng lão Hoa Phong và Phong Lẫm phóng ra chiến khí hung hãn, một cái Truyền tống trận đột ngột xuất hiện dưới chân mọi người.

"Đây là…" Các đệ tử Hoa Phong đều kinh ngạc. Đại trưởng lão Hoa Phong và Phong Lẫm đều liếc nhìn nhau với ánh mắt thâm trầm, hai người đồng thời gật đầu, Truyền tống trận phát ra ánh sáng chói mắt, bao bọc toàn bộ mọi người trong Truyền tống trận, trong nháy mắt tất cả mọi người đều biến mất.

Vân Phong một đường đuổi tới, tất cả mọi chỗ trên đường đều không còn một người. Dưới uy áp của Tôn Thần, những đệ tử Hoa Phong này căn bản không chống đỡ nổi, ngay cả khả năng kháng cự cũng không có, tất cả ai nấy đều ngã trong vũng máu. Một đêm nay, đệ tử của Vân Phong học viện đã chết gần hết, thi thể phủ kín đất, máu tinh ngập tràn khắp nơi. Nhưng như thế này vẫn không đủ để làm tiêu tan lửa giận và thù hận trong lòng Vân Phong.

Cuối cùng mười mấy đệ tử cũng chạy đến nội điện, nhưng đẩy cửa đi vào thì lại không phát hiện thấy người nào, không khỏi sắc mặt đại biến.

"Thế mà đại trưởng lão và tam trưởng lão lại bỏ rơi chúng ta…" Một đệ tử chủ chốt lẩm bẩm, trong lòng rất tổn thương. Sao hai vị trưởng lão có thể bỏ rơi bọn họ, mặc kệ sự sống chết của bọn họ chứ?!

"Sư huynh, không thể nào! Đại trưởng lão và tam trưởng lão không thể bỏ rơi chúng ta." Những đệ tử khác không tin, sau khi vào trong phòng thì phát hiện không có một bóng người nào, trong lòng không khỏi sửng sốt. Lúc này Vân Phong đã đến cửa nội điện, nhìn căn phòng trống không, còn có một đám đệ tử trẻ tuổi sắc mặt đau đớn, nàng lạnh lùng nhếch miệng: "Bị ném bỏ rồi, còn không từ bỏ?"

Mười mấy người còn lại lập tức vẻ mặt căng thẳng tụ tập lại với nhau, từng cặp mắt đầy phẫn nộ nhìn Vân Phong: "Phong Vân, ngươi đã hại nhiều đệ tử Hoa Phong như vậy, chắc chắn hai vị trưởng lão sẽ không tha cho ngươi, cả hòn đảo này cũng sẽ không tha cho ngươi!"

Vân Phong cười lạnh một tiếng: "Khi Hoa Phong tàn sát ở Tụ Tinh, trong lòng các ngươi có từng nghĩ đến buông tha không? Những người trẻ tuổi của Tụ Tinh đã chết, coi như là để các ngươi đền bù gấp bội."

Mười mấy người này lập tức sắc mặt khó coi hẳn: "Phong Vân, ngươi đã giết nhiều người như vậy còn chưa đủ sao? Tại sao còn muốn đuổi cùng giết tận? Vốn dĩ chính là ngươi giết hại đệ tử Hoa Phong trước, ngươi…"

"Sự tình ra sao, ta không cần phải nói thêm một câu nào nữa, hôm nay, tất cả mọi người của Hoa Phong đều phải lấy thân bồi táng!" Cặp mắt đen của Vân Phong trầm xuống, bàn tay thình lình vung lên một cái, một ngọn lửa hừng hực bất ngờ phun ra từ lòng bàn tay, mang theo nhiệt độ khiến người ta kinh hãi, bay về phía mười mấy người này trong chớp mắt.

"Grào…" Ngọn lửa hóa thành một cái đầu sói vô cùng to lớn, cự lang há miệng ra, muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ trước mắt.

Trong nháy mắt mười mấy người này đã bị ngọn lửa nuốt chửng đến cặn bã cũng không còn. Mà căn phòng trống không ở nội điện cũng hoàn toàn biến mất trong ngọn lửa này, hóa thành một mảng tro tàn. Vân Phong nhìn mặt đất bị thiêu sạch sành sanh trước mặt, cặp mắt đen cẩn thận quan sát phía trước. Quả thực đám người Phong Lẫm chạy về phía này, những người này chui vào căn nhà này nhất định là có mục đích gì đó. Chắc hẳn đám người Phong Lẫm đã từ bỏ những người khác, mang theo một số đệ tử còn sống trốn ở một nơi nào đó. Rốt cuộc là đã trốn ở đâu?

Cặp mắt đen tìm kiếm kỹ lưỡng trên mặt đất trơ trụi, khí tức Tôn Thần của Vân Phong cũng lập tức lan tràn mạnh mẽ, nhanh chóng bao trùm lên mỗi một ngóc ngách của Hoa Phong học viện, chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay là có thể bị phát hiện ngay lập tức.

Bên dưới mặt đất bị Vân Phong thiêu trụi có ẩn giấu một không gian cũng được coi là rộng rãi. Không gian này nằm ngay bên dưới mặt đất, có một mặt hoàn toàn trong suốt, có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ bên ngoài, những người may mắn trốn thoát cũng đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng mười mấy người lúc nãy chết thảm dưới ngọn lửa của Vân Phong trong giây lát, các đệ tử còn lại của Hoa Phong đều mang vẻ mặt đau khổ, nhìn đồng môn của mình chết trước mắt, cảm giác này không hề dễ chịu.

"Đại trưởng lão, tam trưởng lão, sao chúng ta không giết ra ngoài? Phong Vân đã giết nhiều người của chúng ta như vậy, nhất định phải trả thù!"

Các đệ tử của Hoa Phong đều kích động, cực kỳ muốn giết chết Vân Phong lúc này, nhưng đại trưởng lão Hoa Phong và Phong Lẫm lại là sắc mặt âm trầm. Giết ra ngoài ư? Những hạt giống khó khăn lắm mới giữ lại được này vừa ra ngoài là sẽ bị khí tức Tôn Thần ở bên ngoài giết chết ngay lập tức. Với lại cường giả cấp bậc Tôn Thần thì cho dù là Phong Lẫm và đại trưởng lão Hoa Phong cũng không có chút hy vọng thắng nào. Điều này khiến bọn họ làm sao không biết xấu hổ mà đi ra ngoài, làm sao dám ra ngoài?!

"Đại trưởng lão, tam trưởng lão, chỉ là một Phong Vân mà thôi, thực lực của nhị vị trưởng lão còn không thể đánh chết ả sao!"

Khóe miệng của hai vị trưởng lão khẽ giật, những người trẻ tuổi này tất nhiên không biết thực lực của Vân Phong rốt cuộc là đã đạt đến mức độ đáng sợ thế nào, nhưng Phong Lẫm và đại trưởng lão Hoa Phong thì lại rõ hơn ai hết. Nhị trưởng lão Hoa Phong đã chết sau vài đòn tấn công, sức mạnh như vậy…

"Câm miệng!" Phong Lẫm đột nhiên quát một tiếng, hai mươi mấy người trẻ tuổi này lập tức im bặt. Phong Lẫm sắc mặt âm trầm, lạnh lùng mở miệng: "Chỉ một Phong Vân thôi? Chỉ một Phong Vân nhưng đã là cường giả Tôn Thần. Ra ngoài? Ra ngoài nộp mạng hả?!"

Tất cả đám thanh niên đều không lên tiếng, Phong Vân, cường giả Tôn Thần!

"Lần trước Phong Vân kia rõ ràng chỉ là cấp bậc Tôn Vương mà thôi… Tôn Thần, ả ta đã là cường giả Tôn Thần rồi!"

Tất cả đám thanh niên lập tức trầm sắc mặt, cường giả Tôn Thần Phong Vân, chẳng trách hai vị trưởng lão lại không ra, cho dù có ra thì cũng là đi chịu chết thôi.

"Chúng ta có thể giữ lại các ngươi đã là không dễ dàng rồi, các đệ tử khác cho dù có lòng cũng không thể bảo vệ được." Đại trưởng lão Hoa Phong chậm rãi thở dài một tiếng.

"Đại trưởng lão, chúng ta ở đây có an toàn không? Phong Vân kia chưa có bỏ đi, ả ta thật sự muốn giết hết tất cả mọi người ở Hoa Phong."

Tất cả mọi người đều nhìn vách tường trong suốt trước mặt, ở bên ngoài kia, bọn họ nhìn thấy rõ ràng sắc mặt âm trầm và cả sự phẫn nộ tuôn trào từ nơi sâu trong cặp mắt đen của Vân Phong. Phong Lẫm cũng hơi lo lắng, khí tức Tôn Thần của Phong Vân đã lan tràn rộng khắp, quả thực có ý muốn giết sạch tất cả mọi người ở đây. Trước mắt nàng ta không tìm thấy bọn họ, nếu như cứ kiên trì ở đây mãi, lẽ nào sẽ không tìm được bọn họ sao?

"Yên tâm, nơi này chính là nơi tránh nạn lúc nguy nan của Hoa Phong, cho dù là cường giả Tôn Thần cũng sẽ không phát hiện được. Chúng ta chỉ cần yên tâm chờ đợi là được." Lúc nói câu này, trong lòng đại trưởng lão Hoa Phong cũng không khỏi thở phào một hơi, không ngờ Truyền tống trận này hiện tại cũng có tác dụng, cũng may là có thể ngăn chặn khí tức của cường giả Tôn Thần, nếu không thì… Hoa Phong căn bản là không một người nào có thể sống sót.

Thời gian mười lăm ngày trôi qua, khí tức Tôn Thần của Vân Phong đã lục tìm tất cả các ngõ ngách từ trên xuống dưới của Hoa Phong, tất cả các đệ tử Hoa Phong ở bên ngoài đều đã chết, ngoài đám người Phong Lẫm đã chạy trốn thông qua phương pháp nào đó. Mặc dù Vân Phong không biết bọn họ trốn ở đâu, nhưng nàng biết rõ rằng bọn họ vẫn còn ở trong Hoa Phong học viện này. Nhìn mảnh vỡ linh hồn của Vân Khải trong tay, cái chết của U Nguyệt là vết thương vĩnh viễn trong lòng Vân Phong, hai lần Tụ Tinh bị hãm hại đều là do Hoa Phong. Lần này, Vân Phong sẽ không buông tha cho bất cứ kẻ nào ở đây.

"Đại trưởng lão, đã qua mười lăm ngày rồi, sao Phong Vân vẫn chưa từ bỏ?" Đám thanh niên bị vây nhốt ở đây mười lăm ngày có chút sốt ruột, Vân Phong cứ mãi không đi thì bọn họ không thể ra ngoài, chẳng lẽ sẽ bị nhốt ở đây mãi ư?

Phong Lẫm và đại trưởng lão Hoa Phong cũng nhíu mày, thời gian càng kéo dài lâu thì càng bất lợi, khó đảm bảo được rằng một giây sau Vân Phong sẽ không phát hiện ra chỗ của bọn họ, đến lúc đó thì gay go rồi. Nhưng bây giờ ngoài việc ở đây thì căn bản là bọn họ không có đường khác có thể đi, trừ khi… có một vài người có thể thu hút sự chú ý của Vân Phong trước, sau đó những người còn lại mới có thể có cơ hội chạy đi.

Vừa có ý nghĩ này, Phong Lẫm và đại trưởng lão Hoa Phong nhìn nhau một cái, cách này có thể, nhưng người thu hút sự chú ý của Vân Phong chắc chắn sẽ không sống nổi, nên để ai đi đây? Là để bọn họ hay là để mấy người trong đám người trẻ tuổi này làm con dê thế mạng.

Phong Lẫm và đại trưởng lão Hoa Phong liếc nhìn hai mươi mấy người còn lại này, cũng không phải toàn bộ đều là đệ tử chủ chốt, có bảy, tám người đều là có thực lực không xuất chúng. Ánh mắt của Phong Lẫm và đại trưởng lão Hoa Phong tối đi, hai người bọn họ tất nhiên là không thể chết, đệ tử chủ chốt tất nhiên cũng không thể chết, bọn họ đều là hạt giống quan trọng của Hoa Phong.

Đại trưởng lão Hoa Phong đứng dậy, mở miệng nói: "Mọi người đều rõ tình hình trước mắt, Phong Vân có ý muốn duy trì cuộc chiến, nhưng chúng ta không chờ nổi. Một khi nơi này bị phát hiện, tất cả chúng ta cũng không có đường sống."

"Đại trưởng lão, chúng ta nên làm thế nào?"

Ánh mắt của đại trưởng lão Hoa Phong hơi lóe lên: "Có một cách, nhưng cần có vài người ra ngoài hy sinh, các ngươi đều phải hiểu, các ngươi đều là đệ tử Hoa Phong, nhưng tình hình trước mắt đặc biệt, ta và tam trưởng lão tất nhiên phải giữ lại người ưu tú nhất."

Bảy, tám đệ tử thực lực bình thường sắc mặt lập tức trắng bệch, đại trưởng lão Hoa Phong tiếp tục nói: "Trước mắt chúng ta chỉ có hai con đường có thể đi, một là ở đây chờ chết, một là để một vài người thu hút sự chú ý của Vân Phong, số người còn lại nhân lúc này chạy thoát ra ngoài."

"Vậy còn không phải đơn giản sao, để mấy người bọn họ ra ngoài trước!" Trong đám đệ tử chủ chốt có người lập tức hô một câu, chỉ thẳng vào bảy, tám đệ tử có thực lực bình thường.

"Các ngươi có ý gì? Luận thực lực thì không phải các ngươi ra ngoài càng tốt hơn sao?"

"Chúng ta đều là đệ tử chủ chốt, các ngươi có thể so với chúng ta sao?" Đệ tử chủ chốt vốn đã xem thường những đệ tử có thực lực bình thường, bọn họ có thể sống sót cũng coi như là mạng lớn, muốn chạy thoát thì bọn họ cũng căn bản không chạy thoát nổi, còn không bằng chế tạo một cơ hội cho bọn họ.

"Bọn họ nói quả thực không sai, thực lực của các ngươi bình thường, nếu chạy trốn cũng sẽ không chạy thoát." Phong Lẫm liếc nhìn những người này. Bảy, tám người này sắc mặt đều trắng bệch, trong lòng cảm thấy nhói đau, đây chính là cách mà Hoa Phong học viện đối xử với bọn họ, trước cửa ải sống chết liền đẩy bọn họ ra ngoài làm con dê thế tội?

"Đại trưởng lão, tam trưởng lão, các người…" Bảy, tám đệ tử đều biết vận mệnh của mình, tâm trạng trong lòng mỗi người đều quay cuồng, thật sự không ngờ Hoa Phong lại đối xử với bọn họ như vậy. Nghĩ đến Phong Vân đến đây đều là vì Tụ Tinh, trong lòng mấy người này không khỏi có một nỗi đau thương.

"Hừ! Mấy người các ngươi cũng coi như là chết đúng lúc đúng chỗ, có gì mà ấm ức chứ." Trong đám đệ tử chủ chốt lại có người mở miệng, Phong Lẫm lập tức cắt ngang: "Được rồi, mấy người các ngươi, nếu như lần này có thể chạy thoát thành công, các ngươi chính là công thần."

Mấy người bị đẩy ra ngoài nộp mạng đều cười lạnh một tiếng, công thần? Công thần là phải tự đi chịu chết sao?

"Mấy người các ngươi ra ngoài trước, nhất định phải dụ Phong Vân rời khỏi chỗ này, biết chưa?" Đại trưởng lão Hoa Phong vẻ mặt nghiêm túc nhìn mấy người trước mặt, mấy thanh niên kia đều "vâng" một tiếng, lúc này bọn họ đã lòng như tro tàn rồi. Đại trưởng lão Hoa Phong không khỏi khẽ thở dài một tiếng: "Làm như thế này cũng là bị bức ép mà thôi, các ngươi…"

"Đại trưởng lão, người không cần nói gì nữa cả." Trong mấy thanh niên kia có người mở miệng nói, giọng nói cực kỳ lãnh khốc: "Là chúng ta xui xẻo."

Phong Lẫm nhíu mày, không nói gì nữa, các đệ tử chủ chốt nghĩ thấy lời bọn họ nói tất nhiên trong lòng không vui, nhưng niệm tình mấy người này sắp sửa đi nộp mạng nên cũng không nói gì. Đại trưởng lão Hoa Phong vẻ mặt âm trầm, vung tay lên: "Mấy người các ngươi, phải suy nghĩ đến người nhà của mình."

Lời này vừa nói ra, đám thanh niên này lập tức trào dâng cơn phẫn nộ. Đại trưởng lão Hoa Phong đột nhiên chắp tay lại, một luồng ánh sáng mạnh xuất hiện, mấy người này đều bị ném ra ngoài.

"Đại trưởng lão, mấy người sẽ không bỏ chạy vào phút cuối chứ?"

Đại trưởng lão Hoa Phong cười lạnh một tiếng: "Cái đó phải xem giác ngộ của các ngươi cao đến đâu."

"Nhìn bộ dạng Phong Vân như vậy, không thể nào tha cho bọn họ." Trong đám đệ tử chủ chốt có người mở miệng: "Có lẽ đợi giây phút Phong Vân truy sát, cũng là khoảnh khắc chúng ta chạy thoát."

Phong Lẫm và đại trưởng lão Hoa Phong đều lóe sáng hai mắt, quả thực giây phút Phong Vân xuất chiêu cũng là cơ hội chạy trốn của bọn họ. Một luồng ánh sáng trắng bất ngờ xuất hiện từ mặt đất, đám thanh niên kia xuất hiện trên mặt đất, ai nấy đều mặt mày trắng bệch. Chính vào khoảnh khắc bọn họ xuất hiện, khí tức Tôn Thần của Vân Phong đã phát giác ra bọn họ, một bóng người nhanh chóng tiến đến.

"Là Phong Vân!" Mấy người đều tái mặt, cắn chặt môi: "Chúng ta chết thì chết, nhưng không thể liên lụy đến người nhà… Trước đây vào Hoa Phong học viện coi như là chúng ta mù mắt. Đi!" Sau khi hét lên một tiếng phẫn nộ, đám thanh niên lập tức tản ra, chạy về các phương hướng khác nhau. Vân Phong cảm nhận được phương hướng chạy trốn của bọn họ, tất nhiên cũng nghe được câu nói vừa rồi, cặp môi đỏ nhếch lên một nụ cười đầy thâm ý.

Trong không gian dưới mặt đất đợi một lúc lâu mà Vân Phong cũng chưa xuất hiện, Phong Lẫm và đại trưởng lão Hoa Phong đều vui mừng trong lòng. Đám đệ tử chủ chốt đã tranh giành nhau muốn ra ngoài, đại trưởng lão Hoa Phong lại kiên nhẫn đợi thêm một lúc nữa.

"Đại trưởng lão, tiếp tục đợi như vậy chắc Phong Vân đã quay lại rồi."

"Đúng đó đại ca, bây giờ không đi thì đợi đến lúc nào?" Phong Lẫm cũng lên tiếng hối thúc, cuối cùng đại trưởng lão Hoa Phong cũng gật đầu, hai tay lập tức chắp lại, lại là một luồng ánh sáng mạnh, tất cả mọi người đều rời khỏi không gian, rơi xuống mặt đất.

"Đi nhanh!" Đại trưởng lão Hoa Phong hô xong lập tức dẫn đầu chạy về phía trước, Phong Lẫm và mười mấy đệ tử chủ chốt còn lại cũng mau chóng theo sau lão. Bây giờ việc quan trọng nhất là chạy thoát khỏi đây, quay về quần đảo. Cho dù Phong Vân có mấy lá gan cũng không dám lên đảo.

"Đã đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng thò đầu ra rồi." Một giọng nói lanh lảnh vang lên, nhưng mấy người này nghe thấy lại như âm thanh đến từ địa ngục vậy. Là Phong Vân!

"Mau!" Đại trưởng lão Hoa Phong lập tức nhanh chóng tăng tốc, muốn chạy thoát lên trời trước khi Vân Phong đuổi kịp, nhưng mà lão ta đã quên, Vân Phong chính là cường giả Tôn Thần, lão ta làm sao chạy ra khỏi không gian phong tỏa của cường giả Tôn Thần?

Vân Phong chậm rãi đi ra khỏi chỗ ẩn náu của mình, lạnh mắt nhìn đám người vội vàng chạy trốn trong không trung, bàn tay nắm chặt, cả vùng không gian xảy ra chấn động mạnh mẽ.

"A!" Hàng loạt tiếng kêu thảm vang lên, màu đỏ tươi bắn tung tóe trên không trung, giống như một trận mưa máu. Huyết dịch và thịt vụn cùng rơi xuống, toàn bộ rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh khiến người ta sởn da gà.

Phong Lẫm trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, đại trưởng lão Hoa Phong cũng đờ người, toàn bộ đệ tử chủ chốt mà bọn họ bảo vệ đã bị Vân Phong một tay bóp nát không còn một người nào.

"Phong Vân, ngươi…" Đại trưởng lão Hoa Phong ngây ngốc, hạt giống đã chết hết rồi, tất nhiên Hoa Phong học viện cũng hoàn toàn trống rỗng, cho dù chỉ có hai người bọn họ ở đây thì có thể có nghĩa gì? Không có sự tiếp nối của thế hệ trẻ tuổi thì căn bản sẽ không trường tồn. Cơ nghiệp bao năm nay của Hoa Phong, thành quả mà Hoa Phong tận tâm tận lực bồi dưỡng suốt bao năm nay đã hóa thành bong bóng trong một khoảnh khắc vừa rồi.

Trong lòng Phong lẫm run rẩy kịch liệt, sớm biết sẽ là cảnh tượng như thế này, bọn họ đã không nên ngông cuồng đến Tụ Tinh, không nên trêu chọc vào kẻ ôn thần này. Sớm biết như thế này, bọn họ không nên ra tay làm hại bất cứ đệ tử Tụ Tinh nào, sớm biết sẽ như thế này…

Phong Lẫm nắm tay thật chặt, hết rồi, quả thực như nàng ta đã nói, sau đêm nay trên đời này sẽ không còn Hoa Phong nữa.

"Ngươi đã hủy cơ nghiệp Hoa Phong, tưởng rằng các gia tộc lớn nhỏ trên toàn đảo sẽ tha cho ngươi sao? Phong Vân, ngươi đã giết những đệ tử này chính là khơi gợi lửa giận của toàn đảo đối với ngươi. Ngươi có thể bảo vệ Tụ Tinh nhất thời, có thể bảo vệ cả đời được sao?" Đại trưởng lão Hoa Phong phẫn nộ nói to, cặp mắt đỏ ngầu nhìn Vân Phong. Vân Phong cười lạnh một tiếng, phía sau nàng có mấy bóng người đi ra, bất ngờ lại chính là mấy người lúc nãy bị Hoa Phong đẩy ra ngoài đi nộp mạng.

"Các ngươi…" Phong Lẫm và đại trưởng lão Hoa Phong kinh ngạc khi nhìn thấy những đệ tử này, mấy người này bình yên vô sự, hoàn toàn không có chuyện gì. Thế mà Phong Vân lại không ra tay với bọn họ!

Lúc này mấy thanh niên kia đều phẫn nộ oán hận nhìn hai người trên không trung. Vân Phong lạnh giọng mở miệng nói: "Đứng trước sống chết, đẩy người khác ra ngoài làm bia đỡ tên, đây chính là Hoa Phong. Hoa Phong căn bản không xứng ngồi ngang hàng với Tụ Tinh!"

Phong Lẫm và đại trưởng lão Hoa Phong đều hít sâu một hơi, cặp mắt đen của Vân Phong nhìn hai người trên không trung: "Nếu như ta đã khơi gợi lửa giện của hòn đảo này, cứ nhằm vào ta. Nếu còn dám động đến Tụ Tinh, ta khiến trên đời này không còn Nguyệt Luân đảo nữa!"

Vân Phong không phải thiện nhân, người không phạm ta thì ta không phạm người.

Phong Lẫm và đại trưởng lão Hoa Phong trong lòng run lên, phải rồi, cường giả Tôn Thần xuất thế, ai còn dám động vào Tụ Tinh nữa chứ. Lời Phong Vân nói cũng không phải là giả, với thân phận cường giả Tôn Thần của nàng ta, trong Trung vự căn bản không có người nào là đối thủ của nàng ta. Tôn Thần cùng với Triệu hồi sư, hơn nữa còn là đa hệ, hủy diệt một hòn đảo cũng là chuyện có thể.

"Niệm giao tình của ta và Tinh Yêu, Phong Vân, chuyện này hãy dừng ở đây đi! Truy cùng giết tận Hoa Phong không có lợi ích gì với ngươi cả, cho dù là trút giận, những đệ tử đã chết cũng đã đủ rồi." Phong Lẫm mang tâm lý cầu may, nếu Phong Vân đã không giết mấy người này, có phải chứng tỏ lửa giận của nàng ta đã tan rồi không?

Vân Phong cất giọng cười lanh lảnh, bàn tay nắm chặt mảnh vỡ linh hồn, một cơn đau vô tận lan tràn trong lòng: "Giao tình giữa ngươi và sư phụ sớm đã kết thúc rồi. Sư phụ bảo ta chuyển lời cho ngươi, Phong Lẫm, tự tạo nghiệt, không thể sống!"

Đồng tử Phong Lẫm co lại, một giây sau, uy áp vô địch che trời phủ đất của cường giả Tôn Thần ập tới.

"Phong Lẫm!" Đại trưởng lão Hoa Phong bổ một luồng chiến khí xuống, cứng rắng giảm đi một nửa uy áp của Vân Phong. Phong Lẫm đang đứng giữa không trung bị uy áp Tôn Thần của Vân Phong đánh trúng, cơ thể nghiêng ngả lảo đảo, khóe miệng trào ra một vệt máu.

"Phong Vân, ngươi vẫn không có tư cách để dạy dỗ Phong Lẫm. Ngươi mới lớn chừng đó, ngươi biết một tay hủy diệt Hoa Phong đã làm hao tổn bao nhiêu tâm huyết của chúng ta không." Đại trưởng lão Hoa Phong trán nổi gân xanh, hốc mắt đỏ ngầu. Vân Phong thấy thế chỉ nhếch miệng cười một tiếng: "Hoa Phong như thế, Tụ Tinh cũng mất đi quá nửa. Tất cả đều là Hoa Phong tự chuốc lấy!"

"Tự chuốc lấy…" Phong Lẫm khóe miệng dính máu lẩm bẩm. Trước đây nếu Hoa Phong không ném tai họa cho Tụ Tinh, trước đây nếu bọn họ có thể lý trí một chút, nếu như tấm lòng của bọn họ có thể rộng rãi hơn một chút, nếu như bọn họ có thể không ra tay với Tụ Tinh… Hoa Phong căn bản cũng sẽ không có ngày này.

"Nực cười! Ngươi nói cái gì thì là cái đó sao?" Đại trưởng lão Hoa Phong thình lình lật bàn tay, một luồng chiến khí Tôn Hoàng cấp tám đánh về phía Vân Phong. Vân Phong cười nhạt, tung người nhảy lên không trung, bàn tay trắng nõn chậm rãi mở ra, nhìn Phong Lẫm và đại trưởng lão Hoa, cặp mắt đen lóe lên vẻ tàn nhẫn, siết chặt khoảng không gian hư vô, nếp gấp không gian!

"Á!" Tiếng hét không cam tâm của đại trưởng lão Hoa Phong từ sau khoảng không gian đó truyền đến, Phong Lẫm thì lại nhìn Vân Phong, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng, bóng dáng của hai người bị không gian hoàn toàn ép vào, một tiếng kêu xé ruột xé gan bộc phát.

"Phựt!" Sau khi không gian trở lại trạng thái yên tĩnh thì không còn bóng dáng hai người nữa, mấy thanh niên trên mặt đất ngửa đầu nhìn tất cả mọi chuyện diễn ra trên không trung, trong mắt có một nỗi sợ hãi sâu sắc. Phong Vân và bọn họ hơn kém không nhiều tuổi, vậy nhưng hiện nay nàng đã là cường giả Tôn Thần, bây giờ toàn bộ Hoa Phong đều bị hủy diệt trong tay nàng.

Sau đêm nay, trên đời không còn Hoa Phong nữa!

Tin tức Hoa Phong học viện bị hủy diệt hoàn toàn lập tức truyền đi khắp ba đảo ở Trung vực, toàn bộ Nguyệt Luân đảo hết sức chấn động, nhưng ngay sau đó một tin tức khác khiến người ta vô cùng kinh ngạc truyền đến, Phong Vân của Tụ Tinh chính là cường giả Tôn Thần. Cường giả Tôn Thần! Sau khi tin tức này truyền ra ngoài, ba đảo đều chấn động.

Đã rất lâu rồi Phong Vân không xuất hiện, nhưng sau khi xuất hiện đã mang thân phận cường giả Tôn Thần, chuyện này không thể không cho người ta thời gian để thích ứng. Tin tức Hoa Phong bị diệt hoàn toàn cũng bị thân phận cường giả Tôn Thần của Vân Phong hoàn toàn ép xuống. Ở Trung vực ai mà không biết chuyện của Tụ Tinh và Hoa Phong, Hoa Phong bị ai diệt thì trong lòng mọi người đều có nhận định. Các gia tộc lớn nhỏ đang phẫn nộ của Nguyệt Luân đảo vốn muốn tìm đến Phù Không đảo nói cho rõ ràng, nhưng thân phận cường giả Tôn Thần của Vân Phong xuất hiện, Nguyệt Luân đảo lập tức yên tĩnh.

Vân Phong lại tạm thời ở lại Tụ Tinh một thời gian, một là có tác dụng trấn nhiếp, cường giả Tôn Thần xuất hiện ở Trung vực tất nhiên là có thể trấn áp được một vùng, tin rằng không ai dám dễ dàng khiêu khích nữa. Lần này Tụ Tinh bị hao tổn lực lượng lớn, bức thiết nâng cao thực lực đã trở thành vấn đề mấu chốt, bị tấn công hết lần này đến lần khác khiến sĩ khí của toàn bộ Tụ Tinh đều sụt giảm đôi chút, cái chết của rất nhiều đồng môn cũng đã khắc sâu nỗi đau trong lòng những người trẻ tuổi của Tụ Tinh.

Kim Đỉnh thụ vẫn không phát huy tác dụng, lần này Vân Phong để lại cũng là nói cho năm vị trưởng lão biết phương pháp sản xuất khác của Kim Đỉnh thụ. Năm vị trưởng lão nghe xong chỉ cảm thấy hết sức thần kỳ, hóa ra Kim Đỉnh thụ lại cần đến phương pháp đặc biệt như vậy để sản xuất Kim Đỉnh dịch, chẳng trách bọn họ đã dùng nhiều cách như vậy mà cũng không thể làm được. Trải qua rất nhiều điều kiện cực kỳ hà khắc, năm vị trưởng lão Tụ Tinh cũng lựa chọn kỹ càng, cuối cùng cũng đã tìm được năm ứng cử viên thích hợp, trong lòng Vân Phong cũng an tâm hơn rất nhiều. Dưới sự trợ giúp của Kim Địch dịch, thực lực của toàn bộ Tụ Tinh sẽ lại tăng thêm một độ cao.

Trong thời gian này Cung Thiên Tình gần như đã hồi phục không ít, cái chết của U Nguyệt chẳng để lại cái gì trừ mảnh vỡ linh hồn đã được tách khỏi linh thể của gã, đó là phần linh hồn thuộc về Vân Khải. Vân Phong xỏ mảnh vỡ linh hồn của nhị ca vào dây đeo lên cổ, để mảnh vỡ linh ồn này dính sát vào da của mình. Vân Phong không biết liệu mảnh vỡ này cũng có mang ký ức của U Nguyệt hay không, nhưng bất luận có hay không, trong lòng Vân Phong, U Nguyệt và Vân Khải đã là một người rồi, tàn hồn của nhị ca ở trong cơ thể U Nguyệt nhiều năm như vậy thì làm sao phân rõ ai là ai?

Còn chưa đến hai năm nữa là đến thời gian thế lực tiến giai, Vân Phong cũng không dự định quay về tổng bộ Vân gia vào lúc này, nhưng nàng đã thông qua ngọc bài truyền âm để thông báo cho ba vị trưởng lão Vân gia biết phương pháp thứ hai khiến Kim Đỉnh thụ tiết ra Kim Đỉnh dịch, tin rằng sau khi nàng quay về, toàn bộ Vân gia sẽ có một sự biến hóa che trời phủ đất, mà còn bản thân… Vân Phong nắm chặt tay, trong khoảng thời gian này tất nhiên không thể lơi lỏng, nàng vừa mới bước vào cấp bậc Tôn Thần, như vậy vẫn còn kém nhiều lắm.

Lúc này Vân Phong đang ngồi trên bãi đất trống hoang vắng quanh Tụ Tinh, bốn con ma thú khế ước đều yên tĩnh ngồi xung quanh nàng. Nhục Cầu ở một bên yên lặng ăn khoáng thạch cực phẩm, hiển nhiên là đã đói rất lâu rồi, nuốt hết viên này đến viên khác, sức ăn rõ ràng đã tăng nhiều, thế mà trong khoảng thời gian ngắn ngủi nó đã nuốt hết gần hai mươi viên khoáng thạch cực phẩm. Tiểu Hỏa ở bên cạnh nhìn mà khẽ tặc lưỡi, Nhị Lôi cũng chớp chớp mắt, quả cầu kia ăn nhiều khoáng thạch cực phẩm như vậy không sợ bị bội thực à?

"Ngươi tiết chế một chút đi!" Tiểu Hỏa không nhịn được lắc lư cái đầu, Nhục Cầu ngồi ở một bên trợn to mắt lườm Tiểu Hỏa một cái, nhưng cũng chỉ hừ một tiếng, móng vuốt nhỏ cầm lấy viên khoáng thạch cực phẩm cuối cùng nhét vào miệng rồi không ăn nữa, chẳng qua là cặp mắt to tròn vẫn nhìn chằm chằm vào khoáng thạch cực phẩm, vẻ mặt "ta vẫn chưa ăn đủ" lộ ra hết sức rõ ràng.

"Tiểu Phong đang nghĩ gì thế?" Yêu Yêu khẽ khàng hỏi một câu, Tiểu Hoa nhìn Vân Phong lắc lắc đầu, Lam Dực khẽ thở dài, chỉ xoa xoa cái đầu nhỏ của Yêu Yêu. Nhị Lôi ở một bên hai cánh tay đặt sau đầu, cơ bắp trên cánh tay nổi cuồn cuộn: "Nàng ta nghĩ gì thì là cái đó."

Yêu Yêu bĩu môi, muốn đi qua đó nhưng lại bị Lam Dực kéo về, lắc đầu với nàng ta. Từ sau khi U Nguyệt chết, Vân Phông bỗng yên tĩnh rất nhiều, mấy con ma thú khế ước đều có thể cảm nhận được tình cảm phức tạp trong lòng nàng, nhưng lại không biết nên an ủi thế nào. Lúc này Vân Phong đang nhìn mảnh vỡ linh hồn của Vân Khải, mảnh vỡ này có một sự ấm áp kỳ lạ, dường như có thể chữa lành vết thương tận đáy lòng Vân Phong. Vân Phong cứ ngồi nhìn mà đôi mắt đen càng lúc càng thâm trầm, từ đầu đến cuối lời nói của Diệu Quang vẫn vang vọng trong đầu nàng. Nàng không thể khiến U Nguyệt sống lại, nhưng nhị ca Vân Khải thì có hy vọng, bởi vì linh hồn của nhị ca bị Tôn Thần đóng băng, tuy rằng bây giờ nàng chỉ có một mảnh nhỏ, nhưng nếu có thể tìm được phần linh hồn còn lại, nhị ca của nàng sẽ có thể sống.

Lòng bàn tay Vân Phong nắm chặt, đột nhiên đứng dậy, một cơn gió lạnh thổi qua, bốn con ma thú khế ước nhìn bóng lưng càng kiên cường thẳng tắp hơn của chủ nhân chúng. Vân Phong nhìn phía trước: "Ta phải đến U gia một chuyến, hỏi cho rõ ràng."

Mấy người từ Tụ Tinh xuất phát, Vân Phong từ biệt Tụ Tinh từ đây, nàng muốn đến U gia hỏi chuyện của U Nguyệt cho rõ ràng. Linh hồn đặc biệt như vậy, vẻ ngoài chênh lệch so với người của U gia như vậy, nàng không tin U Nguyệt người do U gia sinh ra. Năm vị trưởng lão của Tụ Tinh biết tin Vân Phong rời đi đều cảm thán, lần này nha đầu đó đi vội vã như vậy, ngay cả lời từ biệt cũng không có. Ngũ trưởng lão của Tụ Tinh cười ha ha một tiếng, bỗng nhiên nhớ đến gì đó, nói: "Ta nhớ lúc trước dường như Cung Thiên Tinh gọi nha đầu đó là… Vân Phong?"

Mấy vị trưởng lão khác đều suy nghĩ cẩn thận, tam trưởng lão Tụ Tinh hơi giật mình: "Không sai, quả thực là Vân Phong, Vân gia!"

"Chẳng trách được nó lại là Triệu hồi sư, chẳng trách thực lực đề thăng khó tin đến như vậy, hóa ra là người trong Vân gia, như vậy cũng dễ hiểu." Tam trưởng lão Tụ Tinh mở miệng, trong lời nói đều có vẻ khâm phục tán thưởng. Đại trưởng lão Tụ Tinh khẽ cười: "Sau này chúng ta cũng chỉ có thể ngước nhìn thành tựu của nó."

Vân Phong chạy một mạch đến chỗ U gia. Trước đây U Bạch bị đuổi học thê thảm, U Nguyệt lại cắt đứt quan hệ với U gia, vì thế mà U gia vô cùng sa sút nhưng cũng không ra khỏi Nhạc thành, tất cả đều dựa vào quan hệ của U Nguyệt và Vân Phong, thế nhưng đã từ vị trí chỉ đứng sau Cung gia rớt xuống rất thấp, không thể nào lấy lại thanh thế được nữa.

Đưa mắt nhìn tiểu viện tử của U gia hiện giờ, chỉ có mấy gian phòng mà thôi, Vân Phong từ trên cao đáp xuống liền chạy thẳng đến phòng chính. Lúc nhìn thấy Vân Phong, con mắt của U gia chủ như muốn nứt ra, ông ta hoàn toàn không ngờ rằng Vân Phong vẫn còn có lúc đến tìm ông ta lần nữa.

Vân Phong nhìn nam nhân đã già hơn lúc trước mấy chục tuổi trước mặt, và cả vẻ mặt hoảng hốt của ông ta, nhếch khóe môi: "U gia chủ, đã rất lâu rồi không gặp."

"Ngươi, ngươi, ngươi… ngươi đến đây làm gì?" U gia chủ nhìn Vân Phong, cẩn thận lùi người lại phía sau. Tin tức Vân Phong là cường giả Tôn Thần sớm đã truyền đi khắp ba đảo, lúc U gia chủ biết được cũng kinh ngạc vô cùng, bao nhiêu oán giận trước đây cũng lập tức tan thành mây khói, chỉ có thể tự nhận mình xúi quẩy. Bây giờ nàng ta đột ngột xuất hiện ở đây là muốn làm gì U gia?

"Ta sẽ không làm gì U gia, ta đến để hỏi ông một số chuyện, ta hy vọng nghe được lời nói thật." Cặp mắt đen của Vân Phong tản ra uy lực vô hình, U gia chủ lập tức gật đầu. Trước đây lúc gặp nàng ta, ông ta chỉ cảm thấy nàng ta là một hậu bối thiên tư yêu nghiệt mà thôi, mà bây giờ nàng ta đã hoàn toàn từ trên cao nhìn xuống mình rồi.

"U Nguyệt thật sự là huyết mạch U gia?"

Cặp mắt đen của U gia chủ bỗng lóe lên: "Phải, tên này tất nhiên là huyết mạch U gia, nếu không thì sẽ không mang họ U."

"U gia chủ, vừa rồi ta đã nói, ta muốn nghe lời nói thật!" Mắt Vân Phong trầm xuống, như một hồ sâu không thấy đáy, trong hồ sâu trào lên từng đợt sống ngầm. U gia chủ hơi cứng đờ người: "Ta, lời ta nói đều là…"

"Vẫn không nói thật sao?" Vân Phong quét mắt một lượt, nhìn về chỗ khác của U gia, sắc mặt U giả chủ lập tức biến đổi: "U Nguyệt quả thực không phải U gia sinh ra."

Quả nhiên vậy! Vân Phong quay đầu, mắt nhìn chằm chằm vào U gia chủ: "Là người khác giao U Nguyệt cho ngươi, hay là ngươi nhặt được ở nơi nào?"

"Là có người giao gã cho ta, nói là để ta giúp chăm sóc một thời gian, nhưng người đó lại một đi không trở lại."

"Người đó trông như thế nào, có đặc trưng rõ ràng không?"

U gia chủ ngẩn ngươi, sau đó lắc đầu: "Lúc người đó đến chính là mùa đông, mặc y phục rất dày, mặt của hắn hoàn toàn bị che khuất nên căn bản là không nhìn rõ dáng vẻ. Ta chỉ biết người hắn rất cao lớn, nói chuyện rất khiêm nhường."

U gia chủ nói cũng như không nói, điều xác định duy nhất là người đưa U Nguyệt đến đây là một nam nhân, một nam nhân thân hình cao lớn mà thôi. Cũng chưa rõ rốt cuộc nam nhân này là thiện ý hay ác ý, hồn phách của nhị ca trong cơ thể U Nguyệt rốt cuộc có phải là do hắn ta động tay chân hay không cũng chưa rõ.

"Lúc ấy người đó đã nói gì?"

U gia chủ trầm mặc, dường như đang nhớ lại chi tiết: "Ta cũng không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng người đó nói ta nhận U Nguyệt thì tuyệt đối sẽ không có bất lợi… tất nhiên là cũng đã cho ta một số lợi ích."

"Đồ hắn đưa cho ông năm đó có còn không?" Vân Phong nhướn mày, U gia chủ lúng túng giật giật khóe miệng: "Không, không còn nữa… à, đúng rồi, còn có một thứ. Ta vẫn không biết đây là cái gì, sau này cũng không để ý nữa." U gia chủ lập tức nhanh nhẹn lần tìm trong y phục trên người mình. Vân Phong nhìn động tác của ông ta, để món đồ người đó để lại lúc trước ngay bên cạnh như vậy, xem ra chắc chắn là bảo bối gì đó, nhưng U gia chủ này chỉ là không nắm giữ được nó mà thôi.

"Chính là cái này." U gia chủ cẩn thận lấy ra, đó là một mảnh vật thể cứng nhìn không bắt mắt chút nào. Vân Phong cầm thứ này, tinh thần lực chậm rãi xâm nhập, đồng tử liền co lại, trong thứ này lại chưa một luồng khí tức Tôn Thần.

"Ta mang thứ này đi." Vân Phong thu vật thể cứng vào lòng bàn tay, U gia chủ liếc nhìn mấy cái vẻ rất không cam lòng, hiển nhiên là không muốn, nhưng mà Vân Phong mở miệng thì ông ta đâu có gan không cho.

"Phong đại nhân muốn thì tất nhiên là phải đưa."

Vân Phong cười lạnh một tiếng, xoay người bước ra ngoài, tung người nhảy lên không trung, rất nhanh chóng đã không thấy bóng dáng. U gia chủ nghiến răng ngửa đầu lên nhìn. Đáng tiếc, thứ đó nhất định là đồ tốt! Trước đây những thứ người đó để lại không phải khoáng thạch thì là vũ khí, mặc dù dặn dò là cho U Nguyệt, nhưng tất nhiên U gia chủ không thể bạc đãi người nhà mình, nhưng chỉ là ông ta vẫn luôn không hiểu được cái này là gì, bây giờ Phong Vân lấy đi, nhất định là đã nhìn ra huyền bí trong đó.

Vân Phong đến một đỉnh núi rất hẻo lánh ở Nhạc thành, móc mảnh vật thể rắn kia ra, ngón tay sờ lên nó tỉ mỉ. Trong này quả thực có một luồng khí tức Tôn Thần tồn tại, nếu như nàng đoán không sai, thứ phong ấn trong mảnh giáp này là một luồng công kích Tôn Thần.

Vân Phong móc Chỉ Linh ngọc bội ra. Chỉ Linh ngọc có thu lại khí tức của tất cả những người mà Vân Phong từng gặp, phàm là cường giả Tôn Thần mà Vân Phong gặp, khí tức đều sẽ thu vào trong này. Vân Phong tiến hành đối chiếu từng cái một, đến cuối cùng đưa ra kết luận rằng luồng khí tức Tôn Thần này không thuộc về bất cứ cường giả Tôn Thần nào nàng từng gặp.

"Chủ nhân, liệu có liên quan đến tổ chức thần bí gì đó không?" Giọng nói của Lam Dực vang lên, Vân Phong lắc đầu: "Người của tổ chức thần bí đa phần đều sử dụng Ám nguyên tố, trong khí tức cũng ít nhiều bị trộn lẫn một chút, nhưng luồng khí tức này rất thuần khiết, hoàn toàn không cùng một đường với bọn họ."

"Nói như vậy, chủ nhân của luồng khí tức này là một người tốt ư?" Yêu Yêu mở miệng, giọng nói của Nhị Lôi truyền đến: "Có lẽ hắn cũng là người phân tách linh hồn nhị ca của Vân Phong, điều này cũng chưa chắc."

Vẻ mặt Vân Phong trầm xuống, cách nói của Nhị Lôi cũng không sai, U Nguyệt không phải người của U gia thì huynh ấy từ đâu đến, rốt cuộc tàn hồn Vân Khải trong cơ thể huynh ấy là do ai gây nên, có phải là chủ nhân của luồng khí tức Tôn Thần này làm hay không, và còn… phần linh hồn khác của nhị ca đã đi đâu?

Mấu chốt của tất cả chuyện này chính ở chỗ chủ nhân của luồng khí tức Tôn Thần này là ai, nếu giải đáp được thì tất cả mọi chuyện ban đầu sẽ có đáp án. Bàn tay nắm chặt mảnh vật thể rắn, nảy sinh một cảm giác đau đớn, mắt Vân Phong lóe sáng. Bất luận ngươi đang ở đâu, ta cũng sẽ tìm được ngươi, ta cũng phải biết chân tướng năm đó.

"Chủ nhân, người muốn tìm kiếm như thế nào?" Tiểu Hỏa nghi hoặc nói. Bây giờ manh mối chỉ có luồng khí tức Tôn Thần này thôi, cũng không có thêm nhiều manh mối khác nữa. Thế giới rộng lớn bao la, cường giả Tôn Thần mặc dù số lượng không nhiều nhưng khu vực phân bố lại cực kỳ rộng lớn, Vân Phong phải bắt đầu tìm từ đâu?

Vân Phong mỉm cười: "Luồng khí tức này thuộc về nhân loại, trong nhân loại mà đạt đến cấp bậc Tôn Thần đã được coi là cường giả tuyệt đối, đại bộ phận cường giả Tôn Thần đều tập kết trong Nội vực, ta đều từng gặp các gia tộc lớn nhỏ trong Nội vực, có thể hoàn toàn loại trừ. Chủ nhân của luồng khí tức này không ở Nội vực, rất hiển nhiên là một cường giả ẩn thế. Nếu đã là cường giả ẩn thế, trong khoảng thời gian nào đó trước đây cũng từng có lúc gây nên sóng gió, nếu hỏi nhân vật gây sóng gió trong thời gian hồng hoang, không ai có thể biết rõ hơn ma thú trong Vạn Thú sơn mạch."

"Những lão già trong Vạn Thú sơn mạch nói không chừng cũng biết thật đó." Giọng của Lam Dực truyền đến. Vân Phong cười ha ha một tiếng, trong đầu nàng đã nghĩ đến mộ lão già, nàng chỉ từng gặp lão hai lần, nhưng thứ lão già để lộ thì lại không tầm thường.

"Ta cũng đã nghĩ đến một lão già." Tiểu Hỏa lẩm bẩm: "Lúc còn ở Mê Vụ Sâm Lâm, ta đã có một cảm giác e sợ vô hình đối với lão."

Cặp mắt đen của Vân Phong sáng lên, người mà nàng và Tiểu Hỏa nói liệu có phải cùng một người? Bất kể thế nào thì cũng phải đến Vạn Thú sơn mạch một chuyến, nếu như có thể gặp được lão già đó là tốt nhất, nếu không gặp được… Mấy lão già ở chỗ sâu trong Vạn Thú sơn mạch chắc cũng sẽ cung cấp cho nàng chút gì đó, chuyến đi này nhất định sẽ không trở về tay trắng.

Vân Phong đứng dậy, mắt đen nhìn phía trước xa xôi, ngọc bội hình rồng hiện lên trong lòng bàn tay, Vân Phong đến Long Điện tầng thứ bốn, đi đến Vạn Thú sơn mạch tất nhiên là phải lựa chọn Mê Vụ Sâm Lâm. Ánh sáng ấm áp của Truyền tống trận bao trùm cơ thể Vân Phong, ngọc bội hình rồng cũng biến mất trong khoảnh khác không gian nhu động.

Lần này, chặt thẳng đến chỗ sâu trong Vạn Thú sơn mạch.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status