Thiên ý

Quyển 1 - Chương 147: Cơ tộc tỷ võ (3)



Bốn bề khán đài mọi người đều rầm rộ bình luận bàn tán, tất cả đều nhìn về phía trung tâm khán đài – nơi có hai người một nam một nữ đang đứng.

“Là một nam một nữ, Cơ Đức Du, Cơ Tiểu Lâm.” Khi này, Cơ Nhiên Phùng cũng dừng suy tư nhìn xuống và rất nhanh hắn đã nhận ra hai người kia.

“Hai người này thế nào?” Liễu Thiên đứng cạnh tò mò hỏi.

“Bình thường, tu vi ngang ta, dị thuật và sở học cũng không có gì nổi bật!” Cơ Nhiên Phùng thản nhiên đáp.

“Vậy vòng này còn bao nhiêu cặp đấu nữa?”

“Ta cũng không rõ những vòng hai thì nhiều nhất cũng chỉ tám cặp đấu mà thôi!” Cơ Nhiên Phùng lắc lắc đầu đưa ra phán đoán.

Liễu Thiên thấy vậy thì chỉ gật đầu rồi lại tập trung nhìn xuống dưới võ đài.

Dưới võ đài hai người một nam một nữ cũng đã bắt đầu tỷ thí. Cũng không khác mấy so với cặp đấu trước dị thuật mấy hệ cơ bản trong ngu hành lại đánh ra liên tục rồi rất nhanh cả hai đã dùng tuyệt chiêu của mình. Thêm một lúc, thiếu nữ Cơ Tiểu Lâm bất ngờ dùng băng thuật đóng băng Cơ Đức Du lại nhưng vì thế nàng không để ý đã bị Cơ Đực Du dùng kiếm phá băng rồi rồi đánh nàng trọng thương. Thế là cặp đấu này kết thúc với chiến thắng thuộc về Cơ Đức Du và cặp tiếp theo lại được tiến hành.



Lượt đấu thứ sáu, cặp đấu mà Liễu Thiên khá quan tâm. Ở cặp đấu này có hai người Liễu Thiên đều biết. Người đầu tiên chính là Điền Tiểu Hi và người còn lại chính là Triệu Phi Hùng.





Dưới sân, hai người đứng đối diện nhau, vị trọng tài lại bắt đầu nói luật của trận tỷ thí.

“Cả hai có thể dùng bất cứ thứ gì để chiến đấu nhưng đặc biệt là không được dùng ảo thuật và độc thuật. Cả hai sẽ chiến đấu đến khi một người nhận thua hoặc hết sức chiến đấu.”

“Sẵn sàng chưa?” Vị trọng tài này nói xong lại hỏi.

“Bắt đầu đi!” Vị trọng tài thấy cả hai người đều gật đầu thì liền nói rồi rất nhanh lùi ra khỏi võ đài.

“Điền muội xin chỉ giáo!” Triệu Phi Hùng vẻ mặt cợt nhả nói.

“Hừ!” Điền Tiểu Hi khẽ hừ một cái, hai ống tay áo tự dưng phùng lên bay phần phật.

Triệu Phi Hùng thấy vậy vẻ mặt đại biến, hắn hai tay vội vàng kết rồi đẩy ra trước người.

Nhưng như vậy là không đủ! Điền Tiểu Hi vừa mới đứng đó đã động, chân nàng dậm mạnh làm vỡ cả một miếng đá nát nền. Toàn thân nàng bay đi cực nhanh áp sát Triệu Phi Hùng.

“Phình!” Chỉ thấy nhoáng một cái, một bóng xanh mờ mờ di chuyển, rồi một âm thanh trầm thấp vang vọng. Theo âm thanh kia thì Triệu Phi Phùng thân hình như diều đứt dây bắn ra sau lăn nhiều vòng trên đất.

“Đánh hay lắm!” Liễu Thiên và Cơ Nhiên Phùng đều gật đầu vui vẻ nói.

Tại một tháp đài khác, Cơ Ngọc Ninh thấy một màn như vậy nhưng vẻ mặt vẫn không đổi, Triệu Phi Tuyết ngồi cạnh cũng không tỏ vẻ lo lắng gì cả. Cả hai phản ứng cứ như người bị đánh bay đi kia không có quan hệ với họ vậy.

“Tiểu Hi thật mạnh!” Cơ Ngọc Oanh ngồi cùng hai phu phụ Cơ Ngọc Hoàn tại một phòng trên đỉnh tòa khán đài khác nhìn thấy sức mạnh của Điền Tiểu Hi thì không khỏi cảm thán.

“Con gái mà cứ như nam nhân vậy, ta thật không biết nói gì nữa!” Cơ Ngọc Oanh thở dài lo lắng nói nhưng trong giọng điệu lại có điểm vui vẻ. Điền Vô Lượng ngồi cạnh khi này chỉ khẽ vuốt vuốt râu mỉm cười không nói.

Mà phía ngoài toàn trường khi này cũng ầm ĩ hơn những trận đấu trước rất nhiều. Nhất là khi thấy Triệu Phi Hùng không ngờ một quyền đã không chịu được bị đánh bay đi thì càng làm cho mọi người hưng phấn.

Trong võ đài, Điền Tiều Hi thân hình thẳng tắp, hai mắt tập trung nhìn về phía trước nơi Triệu Phi Hùng bay đi.

Triệu Phi Hùng bắn ra hơn mười trượng mới vặn mình đứng lên, quân áo hắn lúc này rách nhiều chỗ nhưng cơ thể hình như không bị thương tổn gì cả.

“Quả nhiên lợi hại, tý nữa thì đi đời nhà ma rồi!” Triệu Phi Hùng nhìn lại cơ thể mình một lượt rồi lại nhìn qua Điền Tiểu Hi cười cười nói.

“Không sao ư?” Điền Tiểu Hi thấy vậy nhíu mày lẩm bẩm.

Nàng có tu vi hơn tên này một cảnh giới thì nguyên thần mạnh hơn mấy lần mà lại nói chưa có ai cùng cảnh giới có thể tiếp được một Xuyên Phong quyền mười thành sức lực của nàng. Vừa rồi nàng mới chỉ dùng năm thành để thăm dò nhưng lại không đánh cho đối thủ bị chầy xước nên làm nàng có chút khó hiểu.

“Vèo!”

Điền Tiểu Hi không nhiều lời, hai tay đang thả lỏng bỗng lắm lại, toàn thân như gió rất nhanh lướt đi.

Triệu Phi Hùng thấy vậy lại rất nhanh xuống thế rồi kết ấn nguyên thân của hắn rất nhanh tràn ra tạo thành một lớp bảo hộ trước người.

“Ầm!”

Rất nhanh Điền Tiểu Hi đã đánh một quyền đến màng bảo hộ kia. Khi này mới nhìn rõ cánh tay trắng thon thả của nàng lại cứng rắn và mạnh mẽ đến mức nào.

Chỉ thấy xung quanh cánh tay nhỏ đó có phong quyền mờ mờ vận chuyển xoay tròn. Khi va chạm với lớp bảo vệ của Triệu Phi Hùng thì từ điểm tiếp xúc có thể thấy nguyên thần bị ép căng ra rồi bùng nổ tứ tán nhưng cánh tay nhỏ kia vẫn tiếp tục đánh xuyên qua đi vào trong. Cánh tay nhỏ đó cực nhanh đánh lên phần ngực của Triệu Phi Hùng.

“Vèo! Doạt!”

Trong tíc tắc đó, Triệu Phi Hùng một lần nữa bị đánh như một quả bóng bay ra sau. Lần này hắn bị đánh bay hơn hai mươi trượng, không những chỉ bay đi mà còn mài người xuống nền võ đài. So với lần trước còn thảm hơn nhiều.

Triệu Phi Hùng bị đánh ra xa nhưng vẫn đứng dậy, quần áo hắn đã rách tả tơi nhưng trên người vẫn không có chảy đến một rọt máu.





“Tại sao có thể như vậy được?” Liễu Thiên quan chiến không khỏi nhíu mày tự hỏi.

“Tên này chắc chắn đã mặc một bộ bảo giáp nào đó, hoặc hắn là dị giả luyện thể đã luyện đến cảnh giới thứ hai.” Cơ Nhiên Phùng liền đưa ra phán đoán.

Điền Tiểu Hi khi này thấy đối thủ của mình không bị thương tổn cũng không tỏ vẻ gì cả mà chỉ từ từ đi lại, đồng thời hai tay lại lắm chặt lại.

Khoảnh khắc này có thể thấy từ nắm tay nhỏ bé kia một cỗ khí mờ mờ tràn ra di chuyển thành vòng. Các vòng nguyên thần nhỏ này càng ngày càng rõ nét, chúng cũng di chuyển mỗi lúc một nhanh hơn.

“Dùng dị thuật đi, với ta thể thuật không có tác dụng đâu.” Triệu Phi Hùng khi này thấy đối thủ chuẩn bị đánh tiếp bài cũ thì lắc đầu đắc trí nói.

“Vậy à? Ta vẫn dùng dị thuật mà!” Điền Tiểu Hi tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi rồi lại cười nhạt nói.

“Không ổn!” Triệu Phi Hùng nghe vậy vẻ mặt trắng bạch lùi lùi ra sau mấy bước.

Nhưng tất cả chừng đó phản xạ là chưa đủ, Điền Tiểu Hi khi này đã biến mất khỏi chỗ mình đang đứng.

Xoẹt một bóng trắng mờ mờ lao đến rồi rất nhanh xuất hiệt trước mặt Triệu Phị Hùng, một cánh tay nhỏ với làn da trắng hồng như thiểm điện đánh đến trước ngực hắn.

Vẫn tại một vị trí kia, một quyền đánh lên lớp bảo hộ đó làm cho lớp nguyên thần mới hình hành đã bay toán loạn, khí lưu bắn ra ngoài thủi bụi đất xung quanh hai người tung tóe.

“Rầm! Vèo!” Chỉ một giây va chạm khiến mọi thứ bùng nổ còn Triệu Phi Hùng lại bị đánh bay đi xa.

Điền Tiểu Hi lúc này thở dài một hơi quay người đi lại phía vị trọng tài kia.

Một hành động khiến mọi người khó hiểu, tật cả đều tự hỏi tại sao lại không đánh nữa? Thế là tất cả đang tò mò thì lại nhìn lại phía Triệu Phi Hùng bay đi. Tên này bay đi lăn lộn cầy lên cả một vùng trên võ đài tạo thành một đường bụi đất. Va chạm qua đi thì trong đống bụi đất kia lúc này không hề thấy động tĩnh gì cả.

Mọi người trên các khán đài đều khó hiểu nhìn ra thì lại thấy phía trong sân có một nhóm người chạy ra rất nhanh. Nhóm người kia chạy đến chỗ Triệu Phi Hùng vừa rơi xuống rồi bắt đầu nói nói gì đó lại ngồi xúm lại bắt đầu bới đống nền nát.

“Điền Tiểu Hi chiến thắng, trận tiếp theo Cơ Nhiên Dã đấu với Cơ Khí Long.” Vị giám khảo đứng ở trung tâm võ đài dường như đã hiểu truyện gì xảy ra nên lão liền hắng giọng nói to.

Nghe vậy toàn trường đều giật mình, chẳng phải hai người kia vừa mới bắt đầu thôi sao? Tên thiếu niên kia vừa nhận hai quyền cực mạnh nhưng cơ thể không có xây xước gì thế mà quyền thứ ba lại thua rồi?

Thêm một lúc, phía dưới võ đài một đội y sư chạy ra, điều này khiến mọi người biết rằng Triệu Phi Hùng đã bị trọng thương.

Hai mẫu tử Cơ Ngọc Ninh khi này vẻ mặt cũng tái đi rất nhanh chạy xuống võ đại chỗ Triệu Phi Hùng đang trị thương. Hai người Liễu Thiên cũng rất nhanh chạy xuống nhưng không phải đi xem tên kia mà là chạy ăn mừng cùng Điền Tiểu Hi.

Điền Tiểu Hi khi này đã đi về một khán đài hướng Đông Bắc, chỗ song thân nàng đang ngồi xem. Khi này phu phụ Điền Vô Lượng cũng đã đi xuống đón Điền Tiểu Hi, ba người đang vui vẻ nói chuyện.

“Chúc mừng Tiểu Hi tỷ đã chiến thắng!” Liễu Thiên vừa đi đến nơi đã hưng phấn cười nói.

“Chúc mừng muội!” Cơ Nhiên Phùng cũng gật đầu mỉm cười nói.

“Nhiên Phùng, Liễu Thiên, hai người đi đâu cả buổi sáng vậy? Ta cứ nghĩ các ngươi sẽ không đến đây chứ?” Điền Tiểu Hi quay lại thấy hai người Liễu Thiên vẻ mặt ngạc nhiên hỏi.

“Tứ thúc, tứ di!” Hai người Liễu Thiên đi lại khẽ chào hai người Cơ Ngọc Hoàn rồi lại quay sang nói chuyện với Điền Tiểu Hi.

“Tỷ vừa rồi dùng chiêu gì mà ta xem chẳng hiểu tý gì?” Liễu Thiên hiếu kỳ hỏi.

Điên Tiêu Hi lúc này mỉm cười nhỏ nhỏ giải thích: “Tên kia kém ta một cảnh giới vậy mà giám ỷ vào Tuyến Vi Công chống đỡ quyền của ta nên mới có kết quả như vậy.”

“Tuyến Vị công, đây là môn thể thuật kết hợp với Tuyến Vi Thể giáp, nghe nói là có lực phòng ngự cực kỳ kinh người!” Cơ Nhiên Phùng khi này mới ngạc nhiên nói.

“Ừm! Đúng ra là công phu phòng ngự đó rất mạnh nhưng nó cũng phụ thuộc vào người dùng và thứ công kích nó. Không chỉ nói tu vi ta hơn hẳn hắn, mà dù tu vi có ngang nhau thì một cái thuẫn đón nhận liên tục nhiều đòn công kích cũng sẽ xuất hiện lỗ thủng. Lại nói quyền ta dùng không chỉ đơn thuần nén khí, đó là Thiết Phong Tụ Vân quyền. Ta đánh ra ba chiêu liên tục nhìn như giống nhau nhưng lại là ba thức trong quyền pháp đó!” Điền Tiểu Hi gật đầu từ từ giải thích.

“Thiết Phong Tụ Vân quyền, mỗi quyền đều có phong quyển sắc bén bao quanh đồng thời nghe nói quyền này càng đánh càng mạnh. Sau mỗi quyền thì lượng công kích dồn lại sẽ càng nhiều.” Cơ Nhiên Phùng lại tỏ vẻ hiểu biết nói.





“Ừm! Chính là nó, quyền này nếu đánh khoảng cách gần còn lợi hại hơn nữa!” Điền Tiểu Hi gật đầu nói.

“Vậy tên Triệu Phi Hùng kia thế nào rồi?” Liễu Thiên lúc này mới hỏi.

“Haha! Ta biết ngay, ngươi chỉ quan tâm xem ta có cho tên kia thương nặng hay không thôi chứ quan tâm gì đến ta thắng thua!” Điền Tiểu Hi khẽ cười rồi lại lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng nói.

“Tỷ lại đổ oan cho đệ rồi, đệ thực sự muốn tỷ chiến thắng! Nhưng dù sao ta cũng thích tên kia nằm giường vài tháng!” Liễu Thiên tỏ vẻ oan ức giãi bày rồi lại thú nhận mình thích nghe tin tên kia bị ăn đòn. Dù sao thì hắn cũng ghét tên đó, còn gì vui hơn khi nghe người mình ghét ăn đòn.

“Triệu Phi Hùng bị thương khá nặng, ta nghĩ tam di phải tốn nhiều thuốc thang thì hắn mới bình phục sớm được!” Điền Tiểu Hi liền nhì ra phía ngoài võ đài nói.

“Vậy à?” Liễu Thiên gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

“Ta nghĩ con lần này ra tay hơi quá, dù sao thì đó cũng là đường huynh của con!” Điền Vô Lượng khi này mới từ từ đi lại thở dài nói.

“Con vốn không muốn làm tổn thương hòa khí nhưng…Tại hắn thích tỏ vẻ, vốn đã yếu còn thích ra vẻ thì chỉ có chịu thiệt thòi!” Điền Tiểu Hi định giải thích rồi lại kiên quyết nói.

“Ừm! Tiểu Hi làm vậy là đúng, dù sao cũng phải cho nó một bài học!” Cơ Ngọc Hoàn gật đầu nói.

Cùng lúc đó xung quanh mọi người lại ồ lên khi chứng kiến cặp đấu tiếp theo. Còn Triệu Phi Hùng khi này đã được khênh vào trong và tất nhiên bên cạnh là hai người Cơ Ngọc Ninh và Triệu Phi Tuyết đang đi theo khóc lóc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status