Thiên ý

Quyển 1 - Chương 224: Vũ Khương Ủy Khuất



Phía bên kia, đám người Huyền Vũ đội có một người mới xuất hiện, người này là một vị chấp sự có dáng người cao lớn, gương mặt thì khó nhìn rõ nhưng có râu ria khá dài, mà nhìn theo ngoại trang màu đen kia thì đó cũng là chấp sự của Huyền Vũ đội.

“Chấp sự cũng tham gia vào vụ việc này nữa, cái này thật không ổn, mình lùi ra xa một chút!” Vũ Khương khi này cảm thấy có gì đó không hay nên liền động thần rời khỏi cái cây đó.

“Chạy đi đâu?” Nhưng hắn mới bay được vài mét thì bỗng một giọng nói hùng hậu vang lên rồi một bóng người đang rất nhanh bay đến, người này chính là vị chấp sự kia, vừa rồi khi xuất hiện gã đã phát hiện ra Vũ Khương, giờ thấy hắn chạy thì liền đuổi theo.

“Quả nhiên đã phát hiện ra mình!” Vũ Khương thấy vậy thì vội vã vận dụng toàn bộ sức lực quay đầu chạy.

Tất nhiên là với sự trênh lệch lớn thì Vũ Khương chẳng chạy được bao xa thì đã bị vị chấp sự kia đuổi kịp. Vũ Khương thấy vậy cũng không chạy nữa vì hắn biết mình lúc này có nhảy xuống nước cũng không thoát nên hắn đành đứng lại. Hắn thật sự muốn xem gã chấp sự kia định làm gì mình?

Vũ Khương khi này đứng cách gã chấp sự kia hơn ba trượng, cả hai đứng cách bờ hồ không xa nên cây cối chỗ này cũng thưa thớt hơn tạo thành một không gian thoáng đãng sáng sủa hơn hẳn.

“Tiểu tử còn không buông tay chịu trói!” Vị chấp sự kia thấy Vũ Khương không chạy nữa thì tay phải đưa ra quát lớn.

“Tại sao phải chịu trói, ta chỉ đi tham quan thì phạm vào tội gì?” Vũ Khương nghư vậy cũng không sợ hãi mà lại hỏi lại.

“Hừ! Tội gì đợi lúc bắt tất các ngươi lại thì sẽ biết!” Vị chấp sự kia không muốn nhiều lời, gã hừ một cái rồi thân thể cực nhanh phóng tới.

“Ép người quá đáng!” Vũ Khương vốn không muốn chống đối nhưng hắn cũng không để người khách vô duyên vô cơ bắt đi.





Hắn khi này bỗng lùi ra sau mấy bước, hai tay thì liên tục kết ấn rồi đánh ra những dị thuật mà mình biết. Trưởng kình, quyền kình rồi hỏa thuật, phong thuật được đánh ra liên tục tạo thành một tràng công kích nhiều tầng đánh về phía vị chấp sự kia.

“Ầm! Ầm…!”

Một loạt tiếng cây cối gẫy đổ vang lên, cùng với đó là một khoảng rừng bị đánh cho đổ rạp. Cây cối xung quanh bị đốt bị cắt đứt ngổn ngang thế nhưng vị chấp sự kia vẫn lao đến mà không hề bị thương, gã lúc này ánh mắt sắc bén như đang nhìn Vũ Khương và đánh giá gì đó.

“Chấp sự ngài như vậy là có ý gì? Tại sao đuổi theo ta?” Vũ Khương sau khi đánh ra mấy chiêu thì biết mình không đánh lại, hắn cũng không muốn tổn thương vô ích nên lại vừa lùi vừa hỏi lớn.

“Tại sao ngươi lại chạy!” Vị chấp sự kia không trả lời mà lại hỏi ngược lại.

“Ta thấy các ngươi bắt cả đám người thì tất nhiên phải chạy rồi.” Vũ Khương liền đáp.

“Thế người còn hỏi vì sao ta đuổi. Thế bạn đồng hành của ngươi đâu? Ngươi đi vào đây cùng ai?” Vị chấp sự kia nghe vậy dừng lại hỏi liền mấy câu.

“Hỏi làm gì? Chẳng lẽ tông môn lại quản cả việc đệ tử đi cùng với ai sao?” Vũ Khương bị hỏi đến riêng tư thì nhăn mày tỏ vẻ khó chịu nói.

“Hừ! Tu luyện thì lười nhác lại còn ham chơi suy nghĩ vớ vẩn, để ta cho ngươi một bài học rồi sẽ bắt nốt người kia cũng không muộn. Ta nghĩ cũng chỉ ở quanh đây thôi!” Vị chấp sự thấy điệu bộ cứng đầu của Vũ Khương thì khẽ hừ một cái nói rồi thân hình khẽ chuyển lao lên.

“Làm càn! Ngươi thật to gan dám cậy quyền thế bắt nạt đệ tử trong tông môn! Ngươi không sợ bị cao tầng tông môn biết ư?” Vũ Khương vừa lùi vừa quát lớn.

“Hừ! Ta đây chính là vì tông môn, ngươi có gì muốn nói thì cứ về hình đường rồi tiếp tục nói.”

Vị chấp sự kia lại hừ một cái rồi nói, ngay sau đó tay phải gã đánh ra một bạch thủ lớn phóng thẳng đến chỗ Vũ Khương, trảo thủ trắng như tuyết kia rất nhanh tách ra vồ lên người hắn.

“Người sẽ làm gì đây?” Cả hai hắc ý nhân phía xa cũng chưa động thân, cả hai đều dùng ánh mắt chờ đợi nhìn về phía Khương Vũ.

“Lôi Chấn!” Vũ Khương đối diện một chiêu này tuy có hơi lo lắng nhưng hắn nào có chịu thất thế dễ dàng, chỉ thấy hắn thân thể đang lùi thì miệng khẽ hô rồi bỗng hai tay gồng lên đấm ra hai quyền.

Hai quyến xuất ra dẫn theo hai luồng lôi điện cực lớn như hai con mãng xà bắn ra, nó ngay tức khắc phá tan bạch thủ rồi lao đến vị chấp sự kia.

“Lôi Thuật!” Vị chấp sự kia thấy vậy hơi giật mình nhưng vẫn tập trung nhìn về điểm lôi điện kia miệng lẩm bẩm rồi ngay tức khắc hai tay đẩy ra tạo thành một lớp màng màu trắng đục chắn trước người.

“Ầm! Ầm!” Lôi điện và trạm với bạch khiên, hai tiếng nổ lớn vang lên, cây cối xung quanh lại bị đánh cho tan tác, cành lá bay toán loạn trong không trung nhưng gã chấp sự kia lại không bị ảnh hưởng. Gã nhíu mày vẻ mặt thêm phần ngạc nhiên từ từ đi lại.

Vũ Khương thấy vậy vẻ mặt đại biến, hắn thật không ngờ đối phương có thể hóa giải chiêu Lôi Chấn của mình đơn giản như vậy. Thế nhưng hắn cũng chưa chịu thua mà thân hình lại lùi lại, lôi điện từ từ quấn lấy song thủ nhìn rất quỷ dị.

“Lôi Quân quyền! Từ khi nào tên này đã luyện thành! Chẳng phải nói không cho luyện dị thuật cao cấp sao?” Phía xa, hai người hắc y nhân ngạc nhiên hô lên.

“Ta cũng không rõ, nhìn kỹ xem hắn học được mấy thành hỏa hầu rồi!”



“Phía trước có đánh nhau! Vũ Khương!” Cách chỗ đánh nhau hơn 3 km, Liễu Thiên đang chạy bỗng nghe thấy tiếng nổ thì hắn liền dừng lại thầm đoán ra được phía trước có xung đột và theo hắn thấy thì xung đột này rất có thể liên quan đến Vũ Khương. Phán đoán này làm hắn càng lo lắng nên rất nhanh đã tăng lên tối đa chạy về phía trước.

Kể ra việc Liễu Thiên đang chạy về phía Vũ Khương thì vừa rồi hắn về qua điểm hẹn gọi một hồi không thấy Vũ Khương nên đã biết tên kia chạy ra chỗ có mấy người mà hắn kể. Vì vậy hắn cũng không chần chừ liền tiếp tục chạy đi. Và quả nhiên khi chạy theo viền hồ được hơn một khắc thì hắn đã nghe thấy tiếng nổ vừa rồi.



Ở chỗ của Vũ Khương lúc này lại có thêm rất đông người chạy đến, đáng tiếc là không có ai ở phe hắn. Cả đám đệ tử đi theo vị chấp sự kia vừa ở phía sau cũng đã đuổi đến nơi. Tất cả tách ra nhiều hướng vừa quan sát vừa muốn bao vây Vũ Khương lại.

Còn Vũ Khương vừa công kích một chiêu không thấy hiệu quả, cuối cùng lại bị bao vây thì vẻ mặt bỗng trở lên âm trầm, hắn nhìn quanh một lượt tất cả những người ở đây rồi lại dùng ánh mắt sắc bén nhìn về vị chấp sự kia.

“Rất tốt! Một quyền này rất mạnh, khả năng sử dụng nguyên thần rất tốt, một nhân tài như vậy lại vào trong này vui đùa nam nữ! Ngươi quá ham chơi rồi, để ta đưa ngươi lại đúng quỹ đạo tu hành!” Vị chấp sự kia tán đi lớp chắn, nhìn Vũ Khương gật đầu tán thưởng rồi lại lắc lắc đầu tỏ vẻ đáng tiếc nói. Gã nói xong thì từ từ đi lại, vẻ mặt rất thản nhiên như là việc bắt Vũ Khương chỉ dể như lấy đồ trong túi vậy.





“Ngươi nghĩ ngươi là ai, từ khi nào ta lại cần ngươi chỉnh đốn con đường của mình!” Vũ Khương nghe vậy gương mặt đỏ nổi đầy gần xanh, hai mắt trợn lên, hắn như phát điên hét lớn. Đời này điều hắn ghét nhất chính là bị người khác dắt mũi, ghét nhất việc suốt ngày phải làm theo sự sắp xếp của người khác. Từ khi sinh ra đến giờ, hắn đã nhiều lần không thể làm điều mình muốn thế nhưng hắn ủy khuất như vậy là vì hắn biết những người kia là ai, còn gã chấp sự này là ai, có bản lĩnh gì mà cũng muốn ép hắn làm theo?

Ngay sau một tiếng quát lớn, Vũ Khương tung người nhảy lên không, quần áo và tóc của Vũ Khương không gió mà bay, hai tay hắn thì kết ấn liên tục rồi liền chập mạnh một cái đẩy ra trước.

Ngay khi hắn đẩy ra thì phía trước bàn tay hắn một điểm lôi điện lóe lên rồi rất nhanh phóng lớn lên thành một lôi hoàn bằng đầu ngón tay. Lôi hoàn vừa xuất hiện thì xoay tròn rồi dần mở rộng ra.

Chỉ sau vài cái chớp mắt, phía trước Vũ Khương đã hình thành một lôi cầu lớn như một quả bóng. Lôi cầu vừa hình thành vẫn đang xoay tròn và tiếp tục nở rộng và mỗi lúc một sáng hơn. Không gian xung quanh lôi cầu như co rúm lại, khoảng không cô đọng căng ra, hình ảnh trở vặn vẹo mờ ảo. Cùng với đó, xung quanh lôi câu dần xuất hiện những tia lửa điện ngùng ngoằng quấn quanh, thỉnh thoảng một vài tia văng ra ra xung quanh chém đứt những thân cây nhỏ cạnh đó.

“Tên này! Tại sao lại học được chiêu này! Ai dạy hắn?”

“Đúng vậy! Chẳng phải rất khó nghiên cứu sao!”

Cả hai người mặc hắc y phía xa thấy lôi cầu kia đều ngạc nhiên than lên.

Không chỉ hai người kia mà một màn này làm cho tất cả mọi người đang đứng xung quanh đều biến sắc, nhất là đám đệ tử của Huyền Vũ đội. Bọn họ đều là nhân tài cùng khóa với Vũ Khương nhưng họ nhìn một màn này thì đều biết nếu mình đối đầu với lôi cầu kia thì chắc chắn không có cơ hội thắng. rằng mình yếu kém hơn nhiều.

Tất nhiên vị chấp sự kia vẻ mặt cũng biến sắc, gã không biết thiếu niên này dùng lôi thuật gì nhưng chắc chắn không phải loại dị thuật thông thường.Vì vậy gã biết rằng không thể để cho thiếu niên trước mặt tiếp tục xúc tích lôi điện nữa. Gã phải ngăn lại!

Nghĩ vậy vị chấp sự này hai tay rất nhanh cũng kết ấn, gã định dùng dị thuật gì đó để đánh tan chiêu lôi thuật kia nhưng phía đối diện Vũ Khương nào có tiếp tục ngưng tụ lôi điện, chỉ thấy hai tay hắn vận lực đánh mạnh lôi cầu về phía trước.

“Lôi Nhật!”

Lôi cầu lớn như cái thúng vụt cái đã đến trước mặt khiến vị chấp sự kia giật mình lùi mấy bước, gã mở to hai mắt, đồng thời hai tay ngừng kết ấn đưa lên tạo thành một lớp màng mỏng màu xám chặn trước người.

“Oành!”

Lôi cầu đánh vào lớp màng kia tạo thành một vụ nổ lớn bùng ra tứ phía, ánh sáng từ nó tạo thành một vùng sáng bao phủ bán kính hơn năm mét xung quanh gã chấp sự kia. Cùng với đó cây cối xung quanh đều bị màng sáng kia đốt cho cháy đen, khí lưu phía ngoài của vụ nổ cũng thủi cho đám cây cối đất đá xung quanh ngả nghiêng.

“Vù!” Thế rồi trong vụ nổ tưởng như không có gì tồn tại được này bỗng có một bóng người bay vụt ra và người đó không ai khác chính là gã chấp sự kia.

Gã chấp sự từ trong đó bay ra thì toàn thân đã có nhiều thay đổi, hai ống tay rách tan có cả vết cháy, quần áo và mặt mũi đều bị ám đen, râu tóc cũng xoăn tít. Bộ dạng đã không còn thong dong như trước.

“Tam chấp sự!”

“Tam chấp sự, người không sao chứ?” Lúc này đáp đệ tử kia mới hoàn hồn sau tiếng nổ và vội vã hỏi thăm.

“Hay cho một tiểu tử luyện thành Lôi thuật thượng đẳng, thế nhưng với chênh lệch tu vi để ta xem ngươi còn có trò gì nữa! Chân nguyên chắc cũng hết rồi nhỉ!” Vị chấp sự kia lắc đầu xuổi xuổi quần áo rồi lại dùng vẻ mặt cay độc nhìn Vũ Khương nói.

Quả nhiên như lời chấp sự kia, Vũ Khương vừa dùng xong một chiêu cực mạnh thì chân nguyên trong đan điền cũng không còn nhiều. Thế nhưng dù có còn một chút thôi hắn cũng không để gã chấp sự trước mặt muốn làm gì thì làm.

“Hừ! Chống đối chấp sự thi hành nhiệm vụ, hãy mau nhận hình phạt.” Vị chấp sự kia rất nhanh áp sát Vũ Khương hay tay liên tục xuất quyền.

Vũ Khương khi này đã cạn kiệt nguyên thần nên hắn chỉ tránh được thêm vài quyền rồi quay đầu bỏ chạy. Thế nhưng tốc độ của gã chấp sự kia nhanh hơn hẳn, rất nhanh gã đã đuổi kịp rồi một quyền đánh ra.

“Bụp!” Vũ Khương không thể tránh kịp, bị dính một quyền vào mặt thì ngã năn ra ngoài mấy trượng rồi mới lổm ngổm bò dậy.

“Chúng ta ra tay thôi!” Phía ngoài hơn 300 mét, một vị hắc ý nhân thấy vậy tỏ vẻ lo lắng nói rồi liền phi thân bay đi.

“Dừng! Tên kia không dám làm gì quá phận đâu, chỉ là chút bài học, chủ nhân cũng nói để cho hắn nếm chút đau khổ thì mới cảm nhận được áp lực!” Người kia định bay đi thì người đứng cạnh liền giữ lại nói.

“Nhưng nhìn tên chấp sự kia có vẻ đang muốn từ từ hành hạ hắn!”

“Không sao! Đến lúc thích hợp thì ra tay vẫn chưa muộn, huống chi tên tiểu tử kia đã đến rồi, ta muốn xem tên đó xử trí ra sao?” Hắc y nhân đứng phía sau lại lắc đầu rồi từ từ nói.





“Đến rồi! Vậy thì chúng ta đi lại gần rồi chờ thêm chút nữa!” Vị hắc y vừa định đi kia liền thả thần thức cảm nhận rồi rất nhanh cũng gật đầu đồng tình.



“Bụp! Phịch!...” Phía bên này, Vũ Khương đang bị đánh liên tục, hắn cứ vừa đứng dậy chưa kịp làm gì thì đã bị đánh ngã ra.

“Sao ngươi không phản kháng nữa? Ngươi chẳng phải lợi hại lắm sao?” Gã chấp sự kia râu tóc sau khi bị đốt cháy thì vẻ mặt càng thêm hung dữ, gã vừa đánh Vũ Khương vừa hỏi với giọng điệu đầy mỉa mai.

Vũ Khương lại rất cứng đầu, hắn bị đánh ngã xuống thì lại đứng dậy. Lúc này, nửa lời hắn cũng không nói thêm, chỉ có ánh mắt là đầy thù hận và có chút khinh thường nhìn vị chấp sự kia thôi.

“Hừ! Thiên tài mà ngang ngược thì cũng không cần giữ lại làm gì! Ta sẽ thay tông môn giao huấn ngươi!” Vị chấp sự kia thấy Vũ Khương nhìn mình bằng ánh mắt khinh thường thì tức giận hừ một tiếng rồi lại lao đến một quyền đánh ra.

“Phụp!” Vũ Khương lại bị đánh văng ra ngoài ngã sấp trên mặt đấ nhưng rất nhanh hắn lại từ từ gượng dậy. Nhìn hắn đã rất thê thảm, gương mặt thâm tím, quần áo xộc xệch, đầu tóc cũng rối bời, trên thân cũng có nhiều vết xước rách lớn đang rỉ máu.

Thấy một màn này tất cả các đệ tử đứng xem đều cảm thấy chấp sự ra tay hơi quá nhưng lại không ai dám nói gì vì họ đều biết mình không thể can dự, có trách thì chỉ trách thiếu niên trước mặt quá ngông cuồng lại công kích làm chấp sự bị thương.

Vũ Khương lấy tay lau vết máu trên miệng và mặt rồi nhìn vị chấp sự kia cười khẩy một cái, hắn lại lắc lắc đầu tỏ vẻ không để ý.

“Tiểu tử, vậy để ta cho ngươi thành phế nhân.” Vị chấp sự kia vẫn thấy vẻ mặt coi thường của Vũ Khương thì nộ khí đã nên đến cực điểm, gã thực sự muốn ra tay giết tên thiếu niên này nhưng vì số lượng đệ tử cần cho chuyến đi này chưa đủ nên hắn chỉ có thể ra tay phế bỏ rồi bắt sống Vũ Khương.

Lúc này, chỉ thấy ngũ trảo của gã chấp sự kia bùng lên lửa xanh rồi cực nhanh phóng đến trước bụng của Vũ Khương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status