Thiếu chủ bí mật

CHƯƠNG 950: NGƯỜI ÁO ĐEN



CHƯƠNG 950: NGƯỜI ÁO ĐEN

“Được rồi, tao hứa với mày.” Thất Long Vương gật đầu, dù sao thì chuyện tốt tự đến, sao ông ta nở lòng cự tuyệt được cơ chứ.

Trong phút chốc, ông ta như quên mất đối phương yêu cầu gì, nhưng giờ ông ta không thể quan tâm được nhiều như vậy, ông ta thầm nghĩ trong lòng, chỉ muốn hoàn thành ý tưởng và nhiệm vụ của đối phương.

Người áo đen hài lòng gật đầu, cái gã muốn chính là kết quả như vậy.

Lúc này Thất Long Vương nhìn đối phương với vẻ mặt khó hiểu, không hiểu tại sao đối phương lại làm như vậy, lập tức tò mò hỏi: “Mày là ai, bộ có thù với Lý Phàm sao?”

“Đương nhiên.” Người áo đen mỉm cười: “Chẳng phải mấy người có câu nói, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè với nhau hay sao.”

“Thì ra là vậy.” Lúc này Thất Long Vương mới giật mình, sau đó sửa lại: “Chúng ta không phải kẻ thù, chúng ta có chung kẻ thù không đội trời chung.”

“Tôi hiểu được.” Người áo đen nói xong, lúc này bắt đầu hành động.

Vừa rồi, sau khi Thất Long Vương nhìn thấy sức mạnh thực sự của người áo đen thể hiện, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm. Lần này, có người áo đen ra tay, Lý Phàm nhất định phải chịu chết.

Để tận mắt chứng kiến Lý Phàm chết, trong đầu Thất Long Vương hiện ra một ý nghĩ, đó là đi cùng với đối phương.

Người áo đen kia cũng không từ chối, chỉ cần đối phương không để lộ hành tung là được.

Lý Phàm tắt TV, lầm bầm: “Không biết Thất Long Vương tiếp theo sẽ giở trò gì nữa.”

Anh không hề hoảng sợ, đối với anh mà nói, cho dù Thất Long Vương có làm chuyện lớn gì nữa thì cũng vô dụng cả. Với anh, đó cũng chỉ là chút chuyện nho nhỏ không đáng nhắc tới.

Khi Thất Long Vương nhìn thấy Lý Phàm như vậy, ông ta cảm thấy rất kỳ lạ, ông ta cho rằng trong đó nhất định có cái gì đó mờ ám, nhưng lúc này ông ta lại không nghĩ ra được điều đó là gì.

Bởi vì Lý Phàm quá mức bình tĩnh, hay bởi vì đối phương không có sợ hãi?

Ngược lại, người áo đen nở một nụ cười trêu tức, nói: “Tên này không có chút phòng bị nào cả, xem ra lần này tôi sẽ thành công thôi.”

Thất Long Vương thấy thế, nhịn không được giơ ngón tay cái về phía người áo đen, ông ta tin tưởng cái người áo đen này nhất định sẽ không làm ông ta thất vọng, nếu người áo đen ra tay thì ông ta tin tưởng nhất định sẽ thành công.

Bây giờ, người áo đen cũng không có quan tâm nhiều như vậy, mục đích của gã rất đơn giản, nhất định phải diệt trừ Lý Phàm, giờ phút này gã chuẩn bị đầy đủ để ra tay rồi.

Theo như gã đánh giá, cho dù đối phương có lợi hại tới đâu đi nữa, cũng không cách nào thoát khỏi lòng bàn tay của gã.

Khi Thất Long Vương nhìn thấy người áo đen như vậy, trong lòng cũng tràn đầy tự tin, đối với kết quả như vậy, ông ta cũng không có gì ngạc nhiên, ông ta vẫn luôn tin tưởng người áo đen.

“Cố lên, tao tin tưởng mày có thể làm được.” Người áo đen liếc mắt xem thường, không để ý tới Thất Long Vương.

Mà lúc này Lý Phàm đột nhiên phát hiện ra tia sát ý, khi nhận thấy được tia sát ý, sắc mặt không khỏi trầm xuống, xem ra những người đó đã chuẩn bị bắt đầu hành động.

Nhưng Lý Phàm cũng không sợ, anh cũng đã chuẩn bị tốt rồi, những người đó muốn động thủ, anh tự nhiên sẽ không để những người đó thành công.

Thất Long Vương thấy Lý Phàm thận trọng như vậy thì không khỏi nhíu mày, đối với ông ta mà nói, thận trọng như vậy cũng không phải chuyện tốt.

Ông ta bắt đầu cảm thấy buồn bực, đối với thực lực của Lý Phàm rất kinh ngạc, ông ta cho rằng Lý Phàm khẳng định không đơn giản như vậy.

Lúc này, người áo đen đột nhiên nói: “Ranh con này sống không qua hôm nay rồi.”

Sau khi Lý Phàm nghe thấy mấy lời nhỏ xíu ấy, khóe miệng lập tức nhếch lên, đối phương nói bản thân anh không thể sống qua được ngày hôm nay, anh cũng bật cười, không biết dũng khí của người áo đen này là đến từ đâu.

Nhưng không sao cả, nếu người đàn ông mặc áo choàng đen này đã muốn đấu với anh thì anh cũng chỉ có thể đấu với tên đó đến cùng.

Bây giờ Lý Phàm đã chuẩn bị xong hết, anh cũng không sợ người nào đó tới tìm phiền phức với anh.

Người áo đen không lựa chọn phương thức khác, mà chọn biện pháp trực tiếp nhất, từ cửa bước vào, vừa nhìn thấy Lý Phàm, gã đột nhiên nở một nụ cười lạnh lùng.

Lúc này Lý Phàm cũng nhìn thấy người áo đen, nhưng anh cũng không quá hoảng sợ, đối phương xuất hiện ở chỗ này, cũng không gây cho anh quá nhiều bất ngờ.

“Mày tới đây muốn giết tao à?” Lý Phàm hỏi ngược lại.

Người áo đen không nói nhiều lời vô nghĩa, đi thẳng vào đề tài, cả người giống như ma quỷ vậy, không thể bắt được, tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức ngay cả ánh mắt cũng không thể bắt lấy thân ảnh người nọ.

Lý Phàm cũng không ngốc, anh biết được người áo đen chính là một cao thủ, cũng không dễ đối phó như trong tưởng tượng.

Nhưng Lý Phàm anh lại không hề hoảng sợ, anh biết người áo đen không dễ đối phó, nhưng bản thân anh cũng đã chuẩn bị từ lâu, nếu đối phương tự ra tay đấu với anh, anh vẫn có thể kiên trì trụ vững.

Khi người áo đen giao chiến với Lý Phàm, gã ta cũng ngây ngẩn cả người, không ngờ thực lực của Lý Phàm lại mạnh đến vậy, nếu không tận mắt chứng kiến thì gã ta cũng không dám tin đó là sự thật.

Thực lực của đối phương vượt xa tưởng tượng của gã, nếu không phải tận mắt chứng kiến, gã cũng không dám tin đó là sự thật.

Gã ta lộ ra ánh mắt khó tin, liên tục nhìn Lý Phàm, như thể đang nhìn thấy một tên ma quỷ vậy.

Đương nhiên Lý Phàm cũng chú ý tới vẻ mặt kinh ngạc của người áo đen, anh bình tĩnh nói: “Nếu như mày tìm tao gây phiền phức, vậy thì mày cứ việc nhào tới đây đi, nhưng tao lại nói cho mày biết, mày nhất định cũng không ăn được quả ngọt gì đâu nhé.”

Người áo đen không tin có chuyện này, càng không tin Lý Phàm lại lợi hại như vậy.

Chiêu cầm nã thủ của Lý Phàm không có bất kỳ tác dụng nào đối với người áo đen, bởi vì người áo đen là một cao thủ của nội gia, có thể cởi bỏ sức lực, khiến cho thân thể không bị người bắt lấy khống chế.

Sau khi Lý Phàm biết đối phương là cao thủ nội gia, anh ta không còn cách nào khác đành phải dùng công phu của mình để chơi với đối thủ, nói: “Mày là một cao thủ rất mạnh, nhưng mày lại không phải là đối thủ của tao đâu.”

Người áo đen nghe xong, hệt như nghe được chuyện hề nhất thế gian, hiếm khi mở miệng nói: “Nhóc con, người tài có người tài hơn, đạo lý này, tao hy vọng mày có thể hiểu, nếu mày còn không hiểu, tao cũng không còn cách nào khác đâu.”

Sắc mặt Lý Phàm trầm xuống, anh kỳ quái liếc người áo đen, không biết đối phương đang suy nghĩ gì, liền không lo lắng nhiều lắm.

“Vậy cứ đến đây đi.” Lý Phàm nhanh chóng bắt đầu tấn công người áo đen, chiêu sau so với chiêu trước trở nên dữ dội hơn bao giờ hết.

Khi người áo đen nhận ra điều này, gã ta không khỏi tức giận, vì thế kinh ngạc không thôi, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bản thân gã cũng không dám tin tưởng đây là sự thật.

Một quyền của Lý Phàm có trộn lẫn nội lực, người áo đen muốn loại bỏ cỗ nội lực này, nhưng lại không có tác dụng gì.

Người áo đen hít sâu một hơi, bị nội thương, bắt đầu ôm ngực lùi về phía sau, khuôn mặt dưới áo choàng đen lần đầu tiên lộ ra vẻ sợ hãi.

Lý Phàm liếc mắt một cái nói: “Tao nghe ra tiếng sứt sẹo của mày, biết mày không phải là người nước tao đúng chứ.”

“Mày đoán đúng rồi, tao không phải, tao là người nước ngoài đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 32 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status