Thiếu gia ác ma đừng hôn tôi

Chương 257: Lão Đại , cứu mạng a !!!

Editor: Ngọc Minhh

Beta: anhduong2506

Nháy mắt, đám cảnh sát kia vẻ mặt đề phòng vẫn giơ AK47, nhìn chằm chằm về phía Ba Tát lệ lại cư nhiên ngay tại trước mặt bọn họ rồi biến mất.

Ba Tất Lệ lại kinh ngạc há to miệng, ngây ngốc nhìn chằm chằm về phía trước. Rõ ràng cảnh tượng này cô ta chưa từng gặp qua, trái ngược với vẻ kinh ngạc của cô ta, Mạnh Tiểu Nam ngược lại có vẻ bình tĩnh. Loại cảnh tượng như này cô từng nhìn thấy rồi - - ở trong tiểu thuyết.

Lấy lại tinh thần, cô bình tĩnh lại hướng về phía cầu thang nhìn thoáng qua, không có bóng dáng Hàn Thất lục, cũng không có bóng dáng Lăng Hàn vũ cùng Tiêu Minh Lạc. Tiến lên vài bước, đưa tay vỗ nhẹ vai Tát Lệ, đôi mắt xẹt qua một tia cười lạnh hơi lướt qua.

" Bạn học Ba Tất Lệ, Thất Lục thiếu gia đã đi, cậu đừng sợ, đã không có việc gì rồi." Manh Tiểu Nam quan tâm giữ chặt lấy tay Ba Tất Lệ, nhưng lập tức tay lại bị Ba Tất Lệ hất ra.

Bất ngờ không kịp phản ứng mà ngẩng đầu nhìn hướng Ba Tất Lệ, chỉ thấy cô ta tinh thần mờ mịt nhìn thoáng qua hướng cửa thang lầu lại rất nhanh thu hồi ánh mắt nhìn lại Mạnh Tiểu Nam không biết nên làm gì.

Sau đó nhìn về phía Manh Tiểu Nam rồi lạnh nhạt mỉm cười, bám vào cô nói: "Thật có lỗi, tôi vừa rồi có phần không khống chế được. Đều là bởi vì bọn họ... Hai vị nam sainh kia kêu Lăng Hàn Vũ là, là người thừa kế tương lai của Lăng gia. Kia cái kia là ai? Hai người thật đúng là làm cho người ta cảm thấy ghê tởm!"

Manh Tiểu Nam nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến: "Tôi cũng vừa tới nên cũng không biết. Không bằng chúng ta trước tìm một chỗ ngồi một chút, sau đó thi xong chúng ta trở về đi?"

"Không cần, tôi có việc phải rời khỏi nơi này một chút, cậu nếu muốn tìm một chỗ ngồi thì tìm đi. Tôi đi trước." Trong mắt Ba Tất Lệ kia có một tia khinh miệt tuy nhiên bị ẩn giấu cực kỳ sâu, nhưng vẫn lại là bị Mạnh Tiểu Nam thấy rõ ràng.

Nắm chặt quả đấm trong tay, cô thiệt tình muốn một quyền liền vung lên. Nhưng trong lòng vẫn lại tâm niệm nói với chính mình, vì đại cục suy nghĩ, nhất định phải bình tĩnh, bình tĩnh!

Dương lên khóe miệng cứng ngắc, Mạnh Tiểu Nam cười nói: "Cậu đã có việc, vậy thì đi trước đi. Tôi đi một chút."

Nhìn theo bóng lưng Ba Tất Lệ đang rời đi, cô sớm ở trong lòng ân cần thăm hỏi Ba Tất Lệ 18 đại tổ tông 180 lần. Quay người lại, lại vừa lúc đụng vào một người.

Mà bộ dáng người này nhìn rất quen mắt...

"Hiệu trưởng hảo!" Cô cúi 90 độ chào hiệu trưởng, lập tức treo lên một bộ chân chó tươi cười: "Thầy như thế nào lại ở chỗ này? Không phải nên là đi giám thị sao?"

Hiệu trưởng giống như nhìn thấy một bộ dạng ngu ngốc vô cùng. Nhìn Mạnh Tiểu Nam liếc mắt một cái, này mới thu hồi ánh mắt lạnh nhạt nói: "Ta là hiệu trưởng, không tham gia giám thị, nếu con cực kỳ rảnh rỗi, thì đi hỗ trợ dọn dẹp một chút trong học viện Đồ Thư Quán đi. Vừa lúc bên kia cực kỳ thiếu người."

Dọn dẹp? Cổ cô cứng ngắc hạ xuống, hung hăng nuốt xuống họng nước miếng, cô gật gật đầu nói: "Mạnh Tiểu Nam sẽ vì học viện mà dốc hết sức! "

Đổi lấy đương nhiên là nụ cười hài lòng của hiệu trưởng. Mấy giờ qua đi...

An Sơ Hạ đỡ Mạnh Tiểu Nam, lườm cô một cái, mệt đến mức thắt lưng đau không dạy nổi.Đỡ Mạnh Tiểu ngồi trên chỗ trống của Nam Thư Quán, nhẹ nhàng đỡ cô ngồi xuống. An Sơ Hạ mới vừa thi xong, liền cầm điện thoại lên, nội dung tin nhắn là:" Lão đại, em ở Đỗ Thư Quán, cứu mạng a!!! "

Có như thế trong nháy mắt cô còn tưởng rằng là Ba Tất Lệ đối với Tiểu Nam làm cái gì, vì thế không nói gì liền chạy tới Đồ Thư Quán. Kết quả là người này vì lấy lòng hiệu trưởng, cự nhiên tới làm lao công. Một mình dọn dẹp sạch sẽ Đồ Thư Quán này...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status