Thiếu gia ác ma đừng hôn tôi

Chương 781: Hoạt động nướng bánh (2)

Edit: Bống

Beta: Kaly Vương

"Cô ta thật sự là tình địch!" Người bàn trước đứng lên quay đầu lại nhìn Mạnh Tiểu Nam nói: "Giang Nam, cậu có thể chịu được sao? Chúng ta đến phá đám đi?"

Mạnh Tiểu Nam cúi đầu lướt Twitter, cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Không hiểu quy tắc? Đi ra ngoài phải gọi biệt hiệu. Còn có, phá đám cái gì? Đây không phải để người ta nắm được điểm yếu của mình sao? Cậu là heo sao?"

Người bàn trước bị Mạnh Tiểu Nam nói, vẻ mặt xấu hổ, chán nản sờ sờ mũi quay đầu đi. Cô còn tưởng rằng Giang Nam sẽ phản ứng rất mạnh, nhưng không nghĩ tới lại như vậy!

Không biết là người nào đột nhiên hô một câu: "Thất Lục thiếu gia!"

"Gì? Minh Lạc thiếu gia cũng đến đây!" Có người nói tiếp.

Trong lớp ngay lập tức trở nên thêm náo loạn.

An Sơ Hạ ngẩng đầu đã thấy Hàn Thất Lục cau mày đi tới, tâm trạng giống như không tốt lắm? Lại nhìn Tiêu Minh Lạc, vẻ mặt đắc ý, một bên cười nhìn Hàn Thất Lục, một bên đi qua phía cô.

Một bước đi tới cửa, Hàn Thất Lục liền trực tiếp gọi: "An Sơ Hạ, ra đây."

Bao nhiêu ánh mắt ghen tị bắn tới, An Sơ Hạ phản xạ có điều kiện đứng dậy, bước vài bước đi tới trước mặt Hàn Thất Lục: "Các anh sớm như vậy đã tan học rồi sao? Bọn em còn phải đợi chuông vang."

Hàn Thất Lục không nghĩ nhiều như vậy? Đợi chuông vang? Nằm mơ đi?

Trước ánh mắt hâm mộ, ghen ghét của rất nhiều nữ sinh, anh kéo An Sơ Hạ qua nói: "Lập tức đi theo anh, hoặc là ngay bây giờ anh mang em đi hỏi chủ nhiệm lớp em có thể cho em tan học trước hay không."

Này...

An Sơ Hạ khóc không ra nước mắt, đây căn bản không phải là được lựa chọn hay không?

Tiêu Minh Lạc trái lại cực kì nam tính đi tới trước mặt Mạnh Tiểu Nam, thấy cô mãi vùi đầu lướt Twitter, anh đưa tay ra trước mặt Mạnh Tiểu Nam, đem di động của cô cầm trong tay: "Twitter hay anh đẹp trai hơn?"

Đúng là tự kỷ đến giới hoàng kim cấp độ VIP rồi, không biết xấu hổ.

Mạnh Tiểu Nam trợn trừng mắt, đứng dậy: "Trả điện thoại cho em!"

Tiêu Minh Lạc ngoan ngoãn đem di động dâng lên, cười nói: "Vậy bây giờ có thể đi theo anh chưa? Mạnh Tiểu Nam tiểu thư."

Mọi người nhao nhao hét ầm lên, dùng ánh mắt hâm mộ nhìn bọn họ, quý ông như vậy ai lại không yêu?

Cuối cùng Mạnh Tiểu Nam cùng Tiêu Minh Lạc đi ra, An Sơ Hạ nhìn sắc mặt Mạnh Tiểu Nam dường như không tốt lắm, nghi hoặc đi lên phía trước dò hỏi: "Cậu làm sao vậy?"

Trải qua chuyện hai người chiến tranh lạnh lần trước, quan hệ so với lần trước vẫn còn tốt.

An Sơ Hạ hỏi, Mạnh Tiểu Nam ngoan ngoãn trả lời: "Còn không phải bởi vì Hứa Niệm Niệm với cái tên kia, tự nhiên đi bán bánh bích quy, thắng chúng ta!"

Hóa ra là bởi vì Hứa Niệm Niệm, cô còn tưởng rằng Mạnh Tiểu Nam và Tiêu Minh Lạc cãi nhau! Có vẻ như Mạnh Tiểu Nam không muốn bị đánh bại bởi Hứa Niệm Niệm, cho nên cảm thấy buồn bực.

Cô đành phải khuyên: "Cậu đừng buồn bã ảnh hưởng nhiều đến tâm tình? Hơn nữa, không phải chỉ là một hoạt động thôi sao? Thua thì thua, có gì đáng ngại? Còn nữa, bây giờ mới là buổi sáng, phân cao thấp sẽ chính thức vào buổi chiều! Chúng ta buổi chiều thêm chút sức, nhất định có thể thắng được cô ta!"

Mạnh Tiểu Nam nghe xong, sắc mặt lập tức khôi phục như thường, liên tiếp gật đầu: "Cậu nói rất đúng!"

Kỳ thật ngay từ đầu lúc cô nghe Phỉ Lỵ Á nói, trong lòng cũng không có cảm giác gì. Nhiều lắm là cảm thấy Hứa Niệm Niệm kia vận khí tốt, nhưng mọi người cũng đang bàn luận chuyện này, đặc biệt là lời nói của mấy bạn bàn trước, bên ngoài xem cô cực kì bình tĩnh, nhưng nội tâm lại rất mâu thuẫn!

Nhưng nhờ An Sơ Hạ khuyên như vậy, thật sự là tâm tình cô cũng khôi phục rồi.

"Con gái thật là phiền toái." Hàn Thất Lục ở bên nói thầm một câu.

Trái lại Tiêu Minh Lạc ưỡn ngực nói: "Cô ấy cũng đã giành chiến thắng rồi, tại em không nói sớm thôi, nếu sớm nói anh lập tức đến mua bánh bích quy của lớp em."

Lúc ngồi ở căn tin ăn cơm, An Sơ Hạ mới biết được vì cái gì mà mặt Hàn Thất Lục lại khó coi như thế, nguyên nhân là anh cùng Tiêu Minh Lạc chơi đoán số, người nào thắng là có thể quyết định giữa trưa đi ăn nơi nào.

Hàn Thất Lục chọn nhà hàng bên ngoài, mà Tiêu Minh Lạc lại muốn ăn tại căn tin. Anh ưa nơi náo nhiệt, mà Hàn Thất Lục lại ghét nơi nhiều người.

Kết quả cuối cùng, Hàn Thất Lục định một ván phân thắng bại nhưng không may lại biến thành ba ván hòa. Nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi vận mệnh thua cuộc.

Bốn người lựa chọn khắp ngõ ngách, đây là chiếu cố đến Hàn Thất Lục, anh vốn là tâm trạng không tốt, nên mới dẫn đi xem một lúc, chỉ sợ tâm trạng sẽ càng không tốt.

Nhưng may mà sau khi ngồi xuống, Hàn Thất Lục cũng không mâu thuẫn với căn tin, sắc mặt dịu đi không ít, Tiêu Minh Lạc bắt đầu gọi món.

"Dì!" Tiêu Minh Lạc bộ mặt tươi cười, hạ thấp giọng chỉ đồ ăn cho dì nói: "Trước cho tôi suất móng heo, cho con heo kia ăn!"

Anh nói xong, cực kỳ cố ý nhấn mạnh nhìn về phía Mạnh Tiểu Nam.

Phục vụ căng tin cười rộ lên: "Heo thì có quan hệ gì mà cậu phải giúp nó gọi đồ ăn? Cậu rất ít khi đến căng tin ăn."

"Vâng." Tiêu Minh Lạc cười hì hì nói: "Đây không phải vì nghĩ tới dì sao? Cho nên mới đến!"

"Cậu thật biết ăn nói!" Dì căn tin bị nói mặt đỏ lên: "Thấy cậu biết ăn nói, cấp thêm cho người một móng heo!"

Gọi thức ăn xong, Hàn Thất Lục cũng đã gọi xong cơm, hơn nữa còn mua cho mỗi mọi người một lon nước ngọt có ga.

Tại thời điểm này tiếng chuông trường vang lên, mọi người lục đục tiến vào, nhìn thấy bốn người ở góc, nhao nhao không nhịn được liên tục nhìn qua bên này.

"Xem này, dì thấy tôi đẹp trai, liền tặng thêm cho tôi một móng heo." Tiêu Minh Lạc vừa ngồi xuống đã khoe việc này, như sợ người khác không biết anh vừa mới dùng sắc đẹp hấp dẫn dì căn tin.

Mạnh Tiểu Nam trợn trừng mắt, dùng giọng điệu vô cùng bất đắc dĩ nói: "Tiêu Minh Lạc, có thể hay không nể mặt em?"

An Sơ Hạ nghe xong cười không ngừng, quay đầu kéo tay áo Hàn Thất Lục nói: "Họ Hàn kia, anh có thể dùng sắc đẹp của mình để dụ dỗ máy bán hàng tự động cung cấp cho anh nhiều chai soda không?"

Hàn Thất Lục bĩu môi: "An Sơ Hạ, nói chuyện hợp lý một chút."

Hợp lý? Cô như thế này là không đáng tin sao? Trên thế giới này còn có ai đáng tin hơn cô?

Cơm ăn đến một nửa, Mạnh Tiểu Nam đột nhiên miệng chứa đầy cơm, mơ hồ không rõ đang nói gì đó. Ba người còn lại đều cho rằng cô mắc nghẹn, cũng không để ý đến cô, mãi đến khi cô đem miếng cơm lớn trong miệng nuốt xuống, vội vàng nói: "Các cậu mau nhìn! Mau nhìn đi kìa!"

Ba người lúc này mới dừng tay lại, nhìn về phía ngón tay Mạnh Tiểu Nam chỉ.

OMG!

Lại là Lưu Đông Vũ!

Trong căng tin thấy Lưu Đông Vũ không đáng ngạc nhiên, kỳ quái là, nữ sinh lạ mắt đang ngồi ăn cơm cùng Lưu Đông Vũ!

"Lưu Đông Vũ bình thường đều là cùng bạn ăn cơm, làm sao lại cùng một nữ sinh đi ăn? Bên trong nhất định có ẩn tình, tớ dám khẳng định, nhất định có!" Mạnh Tiểu Nam nói vẻ mặt đầy chắc chắn.

So với Mạnh Tiểu Nam, An Sơ Hạ vẫn là kinh ngạc hơn. Như thế quả thật có gì đó, đây thật sự tốt quá! Lưu Đông Vũ cùng Mạnh Tiểu Nam hiển nhiên là không có khả năng yêu nhau, nếu nữ sinh kia thật sự có quan hệ gì đó với Lưu Đông Vũ mà nói, kia đúng là chuyện tình tốt.

Do dự một lúc, An Sơ Hạ giục Mạnh Tiểu Nam nói: "Cậu đi hỏi xem có phải có ẩn tình không."

Lưu Đông Vũ nếu cùng nữ sinh kia chỉ là quan hệ bạn bè bình thường mà nói, ở trước mặt Mạnh Tiểu Nam, nhất định sẽ vội vã muốn xin lỗi. Cho nên, để cho Mạnh Tiểu Nam đến hỏi là không còn gì tốt hơn rồi.

Những chuyện như này, nữ sinh đều thích, Mạnh Tiểu Nam không chút nghĩ ngợi gật đầu: "Được! Tớ đi liền, tuyệt không phụ sự tín nhiệm của Đảng!"

Nói xong, cô vẫn kính lễ, đùa khiến người ta dở khóc dở cười.

Cô đem hai tay đặt phía sau lưng, nghênh ngang đi đến gần Lưu Đông Vũ. Nữ sinh đối diện nói gì đó với Lưu Đông Vũ, làm cho Lưu Đông Vũ nhếch miệng cười rộ lên, lộ ra hàm răng đều đặn.

"Hey!" Mạnh Tiểu Nam tiến sát lại, thần bí cúi người đối diện với bọn họ nói: " Nơi mua nước ngọt có hoạt động, là tình nhân mua một lon được tặng một chiếc nhẫn kỉ niệm, các bạn biết không?"

Lưu Đông sửng sốt, trên mặt hiện ra sự kinh ngạc: "Cô sao lại ở trong này..."

Nữ sinh đối diện thân thiết dò hỏi: "Những gì bạn nói là thật chứ? Nhưng đó là nơi bán hàng tự động mà, làm sao có thể đưa nhẫn kỉ niệm."

Còn nữa, nơi này là trường học. Học viện Tư Đế Lan dù sao mở cửa, cũng là một ngôi trường, làm sao có thể làm ra những hoạt động tình nhân?

Mạnh Tiểu Nam coi như không có Lưu Đông Vũ, nhiệt tình nói với nữ sinh: "Tôi lừa cô để làm gì? Công ty này đang làm hoạt động, nơi đó có hàng trăm nhân viên của công ty, mà còn, nhẫn kỉ niệm vô cùng đẹp...! Tớ đã có một cái, quên không lấy qua đây cho các người nhìn xem. Hai người các người... Có muốn đi xem không?"

Nữ sinh mặt đỏ hồng, nghiêng đầu, thẹn thùng dò hỏi: "Đông Vũ học trưởng, anh có thể cùng tôi giả mạo làm tình nhân một phen không? Tôi muốn nhẫn kỉ niệm đó."

Được kêu một tiếng học trưởng... Lưu Đông Vũ lúc này mặt cũng đỏ, nhưng vẫn gật đầu: "Được."

Xem tình cảnh này, hóa ra là giả mạo? Hôm nay ở cùng một chỗ như vậy không phải mai sẽ xảy ra vấn đề sao?

Mạnh Tiểu Nam vỗ tay phát ra tiếng, cười khanh khách nói: "Các người quyết định quá chậm, nhẫn kỉ niệm chỉ có mười cái, cái tôi lấy là cái thứ chín, các người còn ngồi thương lượng như vậy, sợ là đã không còn rồi."

Nữ sinh vừa nghe, trên mặt lộ ra biểu cảm thất vọng: "Không quan trọng, không có thì thôi. Kỳ thật tôi không muốn nó!"

Nữ sinh này đối với Mạnh Tiểu Nam tin tưởng không chút nghi ngờ, trái lại Lưu Đông Vũ, vẻ mặt nghi ngờ nhìn cô nói: "Giang Nam, cô..."

"Ra ngoài chỉ gọi biệt danh, không hiểu quy tắc sao?" Cô nói xong vẻ mặt cười xấu xa nói: "Các người tiếp tục ăn cơm đi, tôi cũng trở về ăn cơm đây!"

Cô nói xong, cũng không chờ Lưu Đông Vũ nói chuyện, trực tiếp xoay người bỏ chạy. Cô chỉ lói linh tinh thôi, thế mà cũng tin, chính cô cũng cảm thấy khâm phục chính mình. Nói một cách lưu loát lưu loát!

Sau một hồi trở lại đúng vị trí, Mạnh Tiểu Nam lập tức liền chia sẻ tin đồn: "Không phải mình đã nói rồi sao? Mình đã nói là có tin đồn mà! Mình dám đánh cược, chỉ trong 1 tuần, hai người bọn họ nhất định sẽ quay lại!"

An Sơ Hạ vẻ mặt kinh ngạc, cô vừa rồi hoàn toàn đã nhìn thấy, tuy nhiên lại không thể nghe được bọn họ và Mạnh Tiểu Nam nói gì, đúng là dựa theo biểu cảm của Lưu Đông Vũ có thể thấy được, nữ sinh đối diện với anh quan hệ tuyệt đối không bình thường. Không thì mặt đỏ cái gì chứ?

"Keng keng keng."

Hàn Thất Lục dùng chiếc đũa gõ gõ vào bát: "Ăn cơm."

Ăn xong cơm trưa, Hàn Thất Lục cùng Tiêu Minh Lạc trực tiếp đi đến câu lạc bộ bóng rổ. Thời gian trận đấu bóng rổ với trường lân cận đã được định, ngay sau khi tuần hoạt động văn hóa nghệ thuật kết thúc sẽ diến ra.

Có thể nhìn ra được trận đấu với trường học này hẳn rất có thực lực, nếu không Hàn Thất Lục bọn họ cũng sẽ không coi trọng như vậy.

Phải nói, các chàng trai này đối với bóng rổ thật sự là si mê, thật là làm cho người ta thán phục!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status