Thiếu gia ác ma đừng hôn tôi

Chương 880: Về nhà của anh, về nhà thôi!

Edit: La Pluie

Beta: @anhduong2506

Nhưng Hàn Thất Lục không trả lời, bước vài bước tiến đến ôm chặt lấy cô vào lòng, giống như là muốn ghi tạc cô vào thân thể mình.

"Anh làm sao vậy?" Cô sửng sốt một chút: "Đã...xảy ra chuyện gì sao?"

Hàn Thất Lục lúc này mới buông cô ra, thu tay nói: "Không xảy ra việc gì, Sơ Hạ, ra ngoài sống cùng anh đi!"

"..."

Đây là đang thỉnh cầu cô sống chung sao?

Tuy nhiên, bọn họ không phải ngay từ đầu chính là...sống cùng nhau sao? Hiện tại đột nhiên lại nói điều này, thật sự là kỳ lạ.

Cô rướn người lên ngửi ngửi, nhíu mày nói: "Không bị sốt! Cuối cùng là anh làm sao hả?"

​"Không, anh nói lung tung thôi." Hàn Thất Lục bỗng nhiên khẽ vươn tay, lấy di động của cô, sắc mặt bình tĩnh nói: "Điện thoại di động của anh không thể lên mạng, em cho anh mượn điện thoại dùng một chút."

"Hoá ra là chuyện này à. Em còn tưởng rằng là có chuyện gì xấu xảy ra. Anh cầm đi, dù sao sau khi tắt điện em cũng muốn ngủ."

Cô không chút để ý nói.

"Anh đi trước nhé." Anh nói một câu nhàn nhạt, xoay người bước đi.

​Mười một giờ gác cổng sẽ cắt điện ở các dãy phòng ngủ, không thể lên mạng bằng laptop, thêm nữa anh lại cầm điện thoại di động đi, ít nhất đêm nay An Sơ Hạ sẽ không biết chuyện này. Vài ngày kế tiếp, anh chỉ cần đạp trên đầu sóng ngọn gió giấu diếm cô, cô vĩnh viễn sẽ không biết bản thân mình lúc trước có thể dễ dàng bước vào Hàn gia, chỉ là một nước cờ của Hàn Lục Hải.

Thật xin lỗi em, Sơ Hạ, không phải là anh muốn lừa dối em.

​Mà là...anh không dám mạo hiểm. Sợ rằng sẽ mất em.

​Ba ngày sau...

"Có phải Hàn nam thần của tớ gọi cậu không?" Trên khuôn mặt tròn trịa của Đinh Mộng Viên đắp đầy dưa chuột thái lát, miệng cũng nhai một miếng dưa chuột, mơ hồ hỏi.

"Nam thần của cậu?" An Sơ Hạ ghé mắt nhìn qua.

Đinh Mộng Viên "ha ha" cười, nói: "Thật xin lỗi thật xin lỗi, đây không phải gọi theo thói quen sao? Chồng của bạn không thể đụng đến, đạo lý này ấy à, tớ đương nhiên là hiểu rõ nha! Yên tâm yên tâm, tớ đã có nam thần mới rồi."

An Sơ Hạ bất đắc dĩ lắc đầu, cầm áo khoác chuẩn bị ra ngoài.

"Ôi chao ôi! Thế nhưng, tại sao tớ cảm thấy được, anh ấy gần đây đặc biệt siêng năng đến tìm cậu? Chính là từ sau...ngày đó cậu cùng anh ấy ra ngoài ăn cơm xong. Cậu không thấy là có phần kỳ lạ sao?" Đinh Mộng Viên ngồi dậy, vài lát dưa chuột trên mặt rơi xuống.

"Chuyện này có gì kỳ lạ?" Cô chỉ mấy lát dưa chuột vừa rơi xuống mặt đất, ra vẻ nghiêm túc nói: "Khẩn trương quét dưa chuột đi, cậu định nuôi béo chuột à?"

"Lập tức lập tức đi ngay!"

​Nghe thấy Đinh Mộng Viên đồng ý, cô mới chú tâm chạy ra cửa.

Từ phòng ngủ bước nhanh xuống, tầng dưới phòng ngủ Hàn Thất Lục không xuất hiện, bởi vì gọi điện thoại cho cô căn bản không phải Hàn Thất Lục, mà là một người hoàn toàn khác.

​Một mạch ra khỏi cổng trường, cô vẫy một chiếc taxi.

"Cô gái trẻ, muốn đi đâu?" Tài xế taxi nói giọng Đế Đô hỏi.

An Sơ Hạ nhìn thoáng qua tin nhắn, xác nhận lại sau đó mới nói: "Sân bay Đế Đô."

"Được rồi!" Tài xế xe taxi gật đầu đồng ý, nhanh chóng quay đầu xe, lái xe hướng tới điểm đến là sân bay Đế Đô.

​Chiếc taxi dừng lại ở cửa sân bay, thời điểm này lưu lượng khách ở sân bay rất ít, ngoài cửa lại càng vắng vẻ, nên cô liếc ngay thấy một người đang ngồi xổm ở cửa sân bay. Đó là... An Thần Xuyên!

Trong điện thoại, An Thần Xuyên chỉ nói: " Sơ Hạ, tới sân bay Đế Đô một chuyến, tôi ở chỗ này chờ cô". Tuy không nói cho cô biết tới nơi này để làm gì, nhưng cô âm thầm cảm giác được, An Thần Xuyên nhất định có chuyện quan trọng muốn nói với cô.

​Thanh toán tiền xong, cô nhanh chóng xuống xe, lập tức hướng về phía An Thần Xuyên đang ngồi xổm ở cửa sân bay.

Từ lúc quen anh đến nay, đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh bất lực như vậy.

Một chàng trai trẻ, đơn độc ngồi ở cửa sân bay, tất nhiên là gặp phải chuyện gì rồi.

"Thần Xuyên, xảy ra chuyện gì rồi hả?" An Sơ Hạ bước về phía trước, liền ngồi xổm xuống theo, thân thiết nhìn anh hỏi.

​An Dịch Sơn là cha nuôi của cô. Tuy từ bên ngoài nhìn vào, ông cùng nhà họ Hàn quan hệ rất tốt, nhưng kỳ thực vẫn ngấm ngầm tranh đấu. Tuy vậy trong lòng cô sớm đã coi An Thần Xuyên trở thành anh trai của mình. Nhìn An Thần Xuyên cô độc ngồi ở nơi này, trong lòng cô cũng cảm thấy chua xót.

​Nghe thấy giọng nói của cô, An Thần Xuyên mới ngẩng đầu, trên mặt anh còn đọng lại vệt nước mắt.

Đàn ông rất ít khi rơi lệ, nhưng rõ ràng anh vừa mới khóc xong.

"Sơ Hạ..." An Thần Xuyên vội vàng đứng dậy, giơ hai tay nắm chặt lấy tay cô, vội vàng nói: "Van xin cô, van xin cô buông tha cho chúng tôi! Mẹ tôi vì quá sốc phải cấp cứu trong bệnh viện, ba tôi cũng đã mấy ngày không ăn uống gì, van xin cô, buông tay đi được không!"

​Mẹ Thần Xuyên quá sốc phải nhập viện? Còn ba anh ta mấy ngày không ăn uống gì?

​"Anh đang nói cái gì vậy? Tại sao một câu tôi nghe cũng không hiểu nổi?" Khuôn mặt An Sơ Hạ mờ mịt, kiên nhẫn nói: "Thần Xuyên, tôi chỉ ở trường học, đã xảy ra chuyện gì ở thành phố A tôi cũng không biết. Anh không nên vội vàng, từ từ nói với tôi, đã xảy ra chuyện gì."

Biểu hiện trên khuôn mặt An Thần Xuyên hoàn toàn sửng sốt, yên lặng nhìn cô, một lúc lâu mới há miệng thở dốc, hỏi: "Giấy giám định DNA, không phải cô cung cấp cho phóng viên à?"

​"Giấy giám định DNA?" Trong đầu An Sơ Hạ càng thêm mù mịt: "Thần Xuyên à, anh có phải hiểu lầm tôi cái gì rồi đúng không? Tôi không rõ anh đang nói cái gì cả?"

​Đôi mắt An Sơ Hạ trong suốt như nhìn thấy đáy, y hệt như lần đầu tiên gặp mặt, như chú nai con sống trong rừng rậm, không một chút vẩn đục.

Hàn gia... Hàn Lục Hải!

Bàn tay anh nắm chặt thành nắm đấm, căm giận nói: "Đây nhất định là Hàn Lục Hải giở trò ma quỷ! Sơ Hạ! Cô bị lợi dụng rồi!"

Khuông mặt An Sơ Hạ từ ngạc nhiên bắt đầu chuyển thành lo lắng: "Thần Xuyên...anh không sao chứ?"

"Xem ra bọn họ từ đầu vốn đã lừa gạt cô." An Thần Xuyên nở một nụ cười châm biếm: "Sơ Hạ, cô bị lợi dụng cô biết không? Ba tôi...căn bản không phải là cha nuôi của cô! Ông ấy là cha ruột của cô!"

Kinh ngạc! Kinh ngạc! Không dám tin!

Khuôn mặt của cô âm thầm biến sắc, tiếp đó trở nên cứng ngắc cười gượng một phen.

"Thần Xuyên, nếu anh lại nói bậy bạ như vậy, tôi sẽ rời khỏi đây."

Nụ cười của cô không cất giữ một chút gì giận dữ, dù sao những lời An Thần Xuyên nói thật sự quá hoang đường rồi. Đến chính cô còn không biết cha đẻ mình là ai, anh lại tùy tiện nói là An Dịch Sơn, quả thực là...có chút vượt quá bổn phận rồi!

"Tôi không nói bậy, nếu cô không tin tôi nói, vậy thì xem cái này đi." An Thần Xuyên cầm điện thoại di động từ trong túi áo ra tay, tìm kiếm tin tức về thành phố A một lúc, tin tức về chuyện An Dịch Sơn vứt bỏ người vợ đầu tiên ngập tràn khắp các mặt báo.

Anh mở một tin tức ra, trực tiếp chuyển đến trước mặt cô.

Đọc tin tức chỉ ngắn gọn trong một phút đồng hồ, lại khiến cho cô cảm thấy như trải qua hàng thế kỷ. Tin tức này, đã biến đổi hoàn toàn nhận thức của cô, về người đối xử tốt với cô như vậy, giống như cha mẹ tái sinh - Hàn Lục Hải, hoá ra cũng chỉ là lợi dụng cô!

Trên bản tin đương nhiên là không viết người cung cấp kết quả giám định DNA là ai, nhưng tự bản thân cô cũng hiểu rõ, người có thể tung cái này ra, chỉ có thể là người của nhà họ Hàn!

An thị tập đoàn mấy năm gần đây phát triển càng ngày càng mạnh, đã từng một lần vượt lên hiện tượng Hàn thị. Hàn Lục Hải đã sớm coi An thị như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Hơn nữa, người có thể dễ dàng thu thập được DNA của cô, không ai khác ngoài người nhà họ Hàn.

Chỉ cần Hàn quản gia lấy của cô một sợi tóc, Khương Viên Viên nhặt một cái móng tay của cô......

"Không..." Sắc mặt cô tái nhợt, đôi chân không tự chủ được lảo đảo lui về phía sau.

"Đây là sự thật, cô nên hiểu rõ tất cả?" An Thần Xuyên thở dài, không thể nề hà nói: "Tôi cho rằng, gia đình chúng tôi là nạn nhân thảm hại nhất dưới tay nhà họ Hàn, còn tưởng rằng là cô muốn trả thù ba tôi lúc trước rời bỏ mẹ cô và cô. Không ngờ rằng...cô cũng bị họ hãm hại."

"Anh đừng nói nữa!" An Sơ Hạ hốc mắt đỏ bừng: "An Thần Xuyên! Cầu xin anh! Đừng nói thêm gì nữa!"

Khuôn mặt An Thần Xuyên hoàn toàn sửng sốt, biểu hiện bất lực.

​Những thứ này đều là sự thật, anh không nói, sớm muộn cũng sẽ có người cho cô biết. Có những điều phải dũng cảm đón nhận, vì bất luận sớm hay muộn, cũng sẽ đến.

Nếu là sớm muộn gì cũng phải thừa nhận, chi bằng để cô hiểu rõ chân tướng sự tình sớm một chút vẫn tốt hơn.

"Sơ Hạ, tôi không nói chẳng lẽ sự thật sẽ thay đổi sao?" An Thần Xuyên đứng thẳng người, từng bước ép sát: "Chẳng lẽ, cô cho tới bây giờ đều chưa từng nghi ngờ Hàn Lục Hải sao? Loại người giống như ông ta, vì cái gì dễ dàng chấp nhận cô làm vị hôn thê của con trai ông ta? Có lẽ dì Khương có thể chấp nhận cô dù hoàn cảnh nhà cô không có nền tảng gì, nhưng còn Hàn Lục Hải? Cô thật sự, từ trước tới giờ đều không nghi ngờ gì sao?"

Khuôn mặt An Sơ Hạ đã trở nên xanh lét, hai bàn tay cô không tự chủ nắm chặt thành nắm đấm.

Nghi ngờ sao?

Cô cũng không phải không từng nghi ngờ, chỉ là nguyện ý tin tưởng. Tin tưởng Hàn Lục Hải, tin tưởng nhà họ Hàn tất cả mọi người đều thật tâm đối tốt với cô, tin tưởng trên thế giới vẫn còn nhiều người tốt.

Tính cách An Thần Xuyên cô hiểu rõ, loại đùa cợt này anh tuyệt đối không có khả năng làm. Từ lúc mới bắt đầu anh đã cầu xin cô buông tha gia đình anh, đến bây giờ đồng cảm với nỗi khổ của cô, trình tự này không thể là giả vờ.

Cô đột nhiên nghĩ tới một người.

​"Chú..."

An Thần Xuyên khó hiểu nhíu mày: "Cô đang nói cái gì?"

​"Không có gì." An Sơ Hạ lắc đầu, chỉ là đột nhiên cô nghĩ tới Khương Quốc Lập.

Người em vợ kia của Hàn Lục Hải, lại nhắc cô phải đề phòng con người Hàn Lục Hải.

Lúc ấy cô còn có chút khinh thường Khương Quốc Lập, lại không nghĩ rằng, lời Khương Quốc Lập nói, như là lời tiên tri! Hàn Lục Hải, quả thật là lợi dụng cô! Lợi dụng sự tồn tại của cô, để làm tổn thương cha ruột cô. Mặc dù An Dịch Sơn đối với cô mà nói, giống như một người không quen biết, nhưng một giọt máu đào hơn ao nước lã, tình thân không thể cắt đứt được.

"Ông ấy...thế nào rồi?" An Sơ Hạ dùng ánh mắt né tránh hỏi.

Đáng lẽ cô nên là cảm thấy sảng khoái, người bỏ rơi mẹ cô và cô rốt cục cũng chịu ác giả ác báo. Nhưng giờ phút này cô không biết vì sao, trong lòng chỉ cảm thấy trống rống, chỉ muốn giữ lại chút gì đó, không muốn mất đi thêm. Cô đã mất đi quá nhiều rồi.

"Cô nói đến...ba tôi sao?" An Thần Xuyên cười khổ một tiếng, lắc đầu: "Ông ấy nói hổ thẹn với cô, cũng hổ thẹn với tôi, bản thân ông ấy cảm thấy hổ thẹn với mọi người. Cho nên ông ấy vẫn đóng cửa không chịu ra ngoài, đến tôi cũng không gặp. Sơ Hạ...tôi tới, là vì cầu xin cô buông tha nhà chúng tôi. Hiện tại tôi biết cô cũng chẳng hay biết gì, cho nên...theo tôi trở về đi! Ba nếu nhìn thấy cô, có khả năng sẽ một lần nữa thức tỉnh lại."

"Trở về?" An Sơ Hạ ánh mắt hoảng hốt, nhẹ nhàng lắc lắc đầu: "Tôi còn có nơi nào để trở về đây?"

"Về nhà của tôi, trở về nhà thôi!" An Thần Xuyên tiến lên vài bước, nắm lấy tay cô, cảm xúc hơi chút kích động, nói: "Nhà họ Hàn lợi dụng cô, chẳng lẽ cô vẫn muốn tiếp tục để nhà họ Hàn chi trả học phí Đại học A sao?

Sơ Hạ, nếu cô theo tôi trở về, ở trước mặt phóng viên nói ba tôi không có vứt bỏ cô, một mực sau lưng trợ giúp gia đình chúng ta; ba tôi với mẹ cô ly hôn, là bởi vì hai người bọn họ tính cách không hợp... Nếu cô như vậy nói, danh dự của An thị có thể giữ lại được! An thị cũng có thể bắt đầu lại một lần nữa!"

La: Cảm xúc làm xong chương này là thương chị Hạ vô cùng (T~T). Chẳng hiểu kiếp trước nợ anh Lục cái gì mà kiếp này khổ thế hả giời ơiiiii
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status