Thiếu gia bị bỏ rơi

Chương 1284: Con kiến hôi vẫn còn sống


Tam Thần Chủ thấy thanh niên mặt đen đến đây, lập tức cau mày, muốn nói cái gì đó, nhưng khi nó nghe thấy Thiếu Thần Chủ muốn dạy dỗ Diệp Mặc một bài học, thì lại dừng lại không nói nữa, thậm chí cũng không để ý đến vẻ châm chọc của Thiếu Thần Chủ, mà lại nhắm mắt lại.

- Vâng.

Tên yêu tu Hóa Chân sau khi nghe thấy Thiếu Thần Chủ nói vậy, chỉ nói một từ vâng, bàn tay chân nguyên liền chộp về phía Diệp Mặc, gã không ngờ lại đối đãi với Diệp Mặc như một tu sĩ cấp thấp.

Gã cho rằng tuổi tác của Diệp Mặc là vô cùng trẻ, tu sĩ con người trẻ tuổi như này cho dù tu luyện tới đỉnh thiên, cũng chỉ là Hư Thần mà thôi. Đối diện với một tu sĩ Hư Thần, gã làm gì còn quan tâm đến? Cho dù nữ tu có tu vi cao nhất trong này cũng chỉ là Kiếp Biến tầng thứ tám, căn bản gã cũng không coi ra cái gì.

Diệp Mặc thấy đối phương không ngờ lại thi triển chiêu thức đại thủ chân nguyên vô cùng khinh thường như vậy, nhất thời cười khẩy, đối phương chỉ là một yêu tu Hóa Chân tầng thứ nhất, cho dù dốc hết sức đánh nhau với mình, nói không chừng cũng sẽ bị mình giết chết, còn tên này không ngờ lại to gan đến vậy, đáng đời gã xui xẻo.

Tử Đao trong nháy mắt được Diệp Mặc phóng ra, Huyễn Vân Toái Vực đao.

Con yêu tu Hóa Chân đó rất khinh thường Diệp Mặc, vừa ra vực của mình đã có vô số sơ hở, đao này của Diệp Mặc chính là nhắm vào sự khinh bỉ của đối phương mà đánh. Hắn muốn trong vòng một đao khiến cho đối thủ chịu thiệt thòi lớn, như vậy đối phương sẽ không nhìn ra tu vi của mình được, nếu không đối diện với nhiều yêu thú như này, hắn cũng chỉ có thể chạy trốn.

Thịch… răng rắc.

Đại thủ chân nguyên của con yêu thú Hóa Chân gặp được đường đao mà Tử Đao của Diệp Mặc phóng ra, lập tức phát ra tiếng thịch, tan thành mây khói, còn Tử Đao thì lại không dừng lại chút nào, trực tiếp xông đến điểm yếu nhất của đối phương.

Sau khi đại thủ chân nguyên của đối phương bị vỡ tan, Tử Đao lại phát ra những tiếng răng rắc, vực của đối phương dường như như bao tải bị xé vậy, dưới đường đao của Tử Đao tiêu tán không còn.

Con yêu thú Hóa Chân thấy vực của mình bị phá, lập tức vong hồn ứa ra, gã lập tức muốn phóng pháp bảo ra, nhưng không gian xung quanh gã không ngờ lại trở nên chậm lại, đối phương phá vỡ vực của gã rồi, còn dùng vực không chế gã, gã ngoài việc đợi chết thì có thể làm được gì?

Phụt

Tử Đao xoẹt qua phần ngực của con yêu thú Hóa Chân, dẫn theo một đường máu tươi, con yêu tu Hóa Chân kia bay ngược ra vài trăm mét, mới miễn cưỡng đứng vững lại được, một vệt máu sâu kéo dài từ ngực của nó xuống tận đến bụng, máu tươi không ngừng phun ra ngoài. Con yêu tu đó nhanh chóng lấy ra một viên đan dược rồi nuốt vào, lúc này mới vẻ mặt kinh hãi nhìn Diệp Mặc.

Còn Diệp Mặc lúc này cũng không đuổi theo gã, chỉ tiện tay phóng ra bốn tia sét màu đen.

Ầm ầm ầm…

Lại có tiếng nổ vang bốn phía, bốn con yêu thú cấp mười đi bắt lấy mấy người Đường Mộng Nhiêu, bị bốn tia sét này đánh cho lăn ra xa, toàn thân nám đen lại. Chỉ có một con yêu thú cấp mười thậm chí bị tia sét của Diệp Mặc đánh ngã xuống đất, một hồi lâu sau mới lóp ngóp bò dậy.

Diệp Mặc quay đầu lại nhìn Thiếu Thần Chủ sắc mặt đang kinh hãi, bỗng nhiên giơ một tay lên, một tia sét to bằng cánh tay giáng xuống.

- Đừng…

Tam Thần Chủ kia nhìn thấy Diệp Mặc trong nháy mắt đã đánh trọng thương con yêu thú Hóa Chân sơ kỳ kia, con yêu thú Hóa Chân đến đánh trả cũng không có cơ hội. Cái này còn không tính, bốn con yêu thú cấp mười kia trước mặt nó đến một chiêu cũng không đánh trả được, nếu hắn đại khai sát giới, thì Thần Thú sơn mạch này sẽ chết bao nhiêu con yêu thú đây? Nó còn kinh hãi hơn Thiếu Thần Chủ kia. Nhưng bây giờ nó thấy Diệp Mặc phóng tia sét về phía Thiếu Thần Chủ, nhất thời trở nên nóng nảy.

Một khi Diệp Mặc giết Thiếu Thần Chủ rồi, thì đúng là cục diện không chết không thôi, đây cũng không phải là chuyện mà Tam Thần Chủ y có thể làm chủ được.

Nhưng y kêu cũng quá muộn rồi, tia sét của Diệp Mặc cũng đã phóng tới.

Ầm.

Một tiếng nổ kinh khủng vang lên, lôi kiếm màu đen cũng đã bắt đầu khiến cho tầm nhìn của những người xung quanh trở nên mờ mịt. Sau tiếng nổ vang đó, đám người mới nhìn thấy Thiếu Thần Chủ sắc mặt cực kỳ kinh hãi, nhưng gã cũng không bị tia sét của Diệp Mặc đánh chết. Tảng đá chu vi mấy trượng trước mặt gã, bị đường lôi kiếm màu đen của Diệp Mặc đánh cho tan tành, còn một số viên đá vụn thì lại bắn vào người và mặt Thiếu Thần Chủ, hiện ra một số vết máu.

Thấy Diệp Mặc cũng không có ý giết chết Thiếu Thần Chủ, yêu tu tóc màu lam thở phào, lại lần nữa dừng lại lời nói của mình. Nếu Diệp Mặc vừa nãy không giết chết, vậy chứng tỏ Diệp Mặc có chừng có mực, cũng sẽ không giết nữa.

Diệp Mặc bước tới bên cạnh Thiếu Thần Chủ sắc mặt tràn đầy sự kinh hãi, dùng tay vỗ vỗ mặt nó vẫn còn khiếp sợ nói:

- Thiếu Thần Chủ đại nhân, con kiến hôi như tôi đây vẫn còn, anh có muốn bắt hay không?

Lúc này tên yêu tu Hóa Chân bị Tử Đao của Diệp Mặc khắc một vết thương sâu mới kinh hãi chỉ Diệp Mặc nói:

- Anh, anh là Hóa Chân đỉnh phong…

Chỉ có tu sĩ có tu vi cao hơn mình nhiều, mới có thể trong nháy mắt nhìn ra được nhược điểm của mình, còn Diệp Mặc trong lúc giơ tay lên đã phá tan vực của gã, gã không ngờ đến phản kháng cũng không phản kháng lại được, không phải là Hóa Chân đỉnh phong thì là cái gì?

Diệp Mặc cũng không trực tiếp trả lời gã, mà lại giả bộ khinh thường liếc nhìn gã một cái:

- Có biết vừa rồi tôi đã tha cho anh một mạng hay không? Tôi là nể mặt Tam Thần Chủ tha cho anh một lần, nếu như còn dám vô lễ như vậy lần nữa, thì tôi cũng không tha cho anh lần thứ hai nữa đâu.

Vốn dĩ Tam Thần Chủ cực kỳ kiêng kị và kinh hãi tên Diệp Mặc này, sau khi thấy Diệp Mặc nói như vậy, lập tức cảm thấy có chút thoải mái. Thiếu Thần Chủ từ trước tới giờ thường châm chọc mình, bây giờ tốt rồi, đắc tội với người khác, lại còn là nể mặt mình, người ta mới tha cho một mạng.

- Anh, anh là tu sĩ Hóa Chân đỉnh phong…

Thiếu Thần Chủ lúc này cũng kịp phản ứng lại, kinh hãi nghi ngờ nhìn Diệp Mặc.

Diệp Mặc căn bản cũng không trả lời câu hỏi của Thiếu Thần Chủ này, chỉ cười nhạt nói:

- Anh có tin tôi lúc nào cũng có thể bóp chết được anh hay không?

Lúc này xung quanh Diệp Mặc có vô số yêu tu và yêu thú cao cấp, nhưng cũng không có ai dám tiến đến ra tay với Diệp Mặc. Còn yêu tu mà Thiếu Thần Chủ dẫn tới, cũng biết Diệp Mặc không dễ đối phó, cho dù bọn họ bây giờ tiến đến, cũng chưa chắc có thể cứu được Thiếu thần chủ. Nếu như chọc giân đối phương, nói không chừng bây giờ Thiếu Thần Chủ cũng bị giết chết rồi.

Tên Thiếu Thần Chủ trong chốc lát kịp phản ứng lại, cũng biết Diệp Mặc giết gã cũng dễ như trở bàn tay. Một tu sĩ Hóa Chân đỉnh phong giết một yêu thú Ngưng Thể như gã, quả thực là quá đơn giản.

Nhưng có nhiều yêu tu và yêu thú đứng bên như vậy, lại để cho gã yếu thế, vậy thì tuyệt đối không thể được. Mặc dù gã hối hận đã đến đây, nhưng miệng thì vẫn lạnh lùng nói:

- Anh cứ việc giết tôi, Lượng Vô Lan tôi nếu như nháy mắt chút thôi thì cho dù là bọn hèn nhát, tôi cũng tin rằng bây giờ anh có thể chạy thoát khỏi Thần Thú sơn mạch, nhưng chỉ cần anh ở Tây Tích châu, tôi cũng tin rằng Thần Thú sơn mạch cũng sẽ báo thù cho tôi, trưởng lão ẩn thế của Thần Thú sơn mạch chúng tôi sẽ giúp tôi ra mặt.

Diệp Mặc trong lòng thật sự cũng cả kinh, Thần Thú sơn mạch này ngoại trừ có ba Thần chủ ra, không ngờ còn có trưởng lão ẩn thế nữa? Trưởng lão ẩn thế đó không cần nói cũng là Hóa Chân đỉnh phong. May là không giết chết tên Thiếu Thần Chủ này, nếu không thì cũng khó có thể chạy thoát thân được.

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Diệp Mặc lại lần nữa vỗ vỗ mặt Thiếu Thần Chủ nói:

- Trưởng lão ẩn thế ư, tôi cũng không sợ. Tôi tại sao phải ở lại Tây Tích châu này nữa? Tôi vốn dĩ chỉ là đi ngang qua Tây Tích châu, tôi cần phải quay về Nam An châu rồi, khi nào rảnh thì đến Nam An châu tìm tôi, tôi đợi.

Diệp Mặc biết chút thực lực Bắc Vọng châu ở Thần Thú sơn mạch cũng chỉ coi là con kiến hôi mà thôi, hắn dứt khoát nói Nam An châu, đừng nói yêu tu Hóa Chân nơi này sẽ không đến Nam An châu, cho dù là có đến thật, thì hắn ở Nam An châu cũng sẽ không sợ.

Quả nhiên Thiếu Thần Chủ sau khi thấy Diệp Mặc nói vậy, lập tức trở nên trầm mặc. Người ta cũng sắp rời khỏi Tây Tích châu rồi, cho dù là có uy hiếp, người ta cũng sẽ không coi ra gì. Huống chi trình độ tu chân ở Nam An châu cũng sẽ không kém gì so với Tây Tích châu, cho dù là trưởng lão của Thần Thú sơn mạch lại càng không thể rời khỏi Thần Thú sơn mạch được.

Thấy Thiếu Thần Chủ không nói gì, Diệp Mặc cũng không tiếp tục châm chọc gã nữa, nhưng lại bước tới trước mặt Tam Thần Chủ ôm quyền nói:

- Cám ơn Tam Thần Chủ.

Nói xong lại ra hiệu với Ngôn Nghiên, Ngôn Nghiên lúc này vẫn còn đang khiếp sợ, thấy Diệp Mặc ra hiệu, lúc này mới tỉnh lại, lập tức biết Diệp Mặc là muốn cô đi đào Dịch Tinh Đằng. Cô nhanh chóng vọt đến, đào Dịch Tinh Đằng.

Nhưng lần nãy cũng không có bất kỳ yêu thú hay yêu tu nào đến chặn cô lại, Tam Thần Chủ lại càng giống như không nhìn thấy vậy, ôm quyền nói với Diệp Mặc:

- Anh Diệp khách khí rồi, đúng rồi, vừa nãy anh Diệp nói mình còn là một luyện đan sư?

Diệp Mặc vừa nghe thấy Tam Thần Chủ nói vậy, lập tức hiểu ý của y, tên Tam Thần Chủ này muốn kết giao với hắn, biết hắn là luyện đan sư nhất định là muốn tặng chút linh thảo cho hắn. Dù sao linh dược ở Thần Thú sơn mạch cũng rất nhiều, dùng chút linh dược làm quà kết giao với cao nhân như mình, thì cũng quá có lợi rồi.

Thật ra lúc trước hắn chủ động nói mình là luyện đan sư, chính là có chút ý tứ trong đó. Hắn thấy trong này có nhiều linh thảo như vậy mà không ai động đến, liền biết được luyện đan sư trong này tuyệt đối là vô cùng khan hiếm. Bây giờ thân phận luyện đan sư quả nhiên khiến Tam Thần Chủ này hỏi đến, Diệp Mặc làm sao còn không nắm lấy cơ hội cơ chứ?

Ngay sau đó hắn liền gật đấu nói:

- Đúng vậy, nhưng tôi lại không phải là luyện đan sư, mà là một Đan vương cấp tám, nếu Tam Thần Chủ có việc gì muốn Diệp mỗ giúp, Diệp mỗ cũng có thể giúp được.

Sở dĩ nói bản thân là Đan vương cấp tám, Diệp Mặc biết đối phương chắc chắn muốn tặng linh thảo, mình nói càng cao, thì đối phương tặng linh thảo chắc chắn sẽ càng cao cấp. Nếu không phải sợ Tam Thần Chủ cần mình giúp luyện chế đan dược thiên cấp cửu phẩm, thì hắn cũng định nói mình là Đan vương cửu phẩm rồi.

Đường Mộng Nhiêu cũng vừa mới hoàn toàn bình tĩnh trở lại, cô biết Diệp Mặc chắc chắn là thăng cấp lên Kiếp Biến rồi, tốc độ tu luyện nhanh kinh khủng của Diệp Mặc, cô cũng biết. Hơn nữa hắn biến thái vượt cấp sức chiến đấu, cô cũng biết. Lúc trước yêu tu Hóa Chân đối trận bên ngoài Phỉ Hải thành, hắn còn thua thiệt chút, bây giờ một chiêu của hắn có thể đánh bại được yêu tu Hóa Chân, ngoại trừ yêu tu Hóa Chân khinh địch, thì tu vi của Diệp Mặc tuyệt đối đã tiến nhanh rồi.

Lúc này mới chưa đến một tháng, đã thăng cấp lên Kiếp Biến rồi, Đường Mộng Nhiêu trong lòng không biết nói sao, cho dù cô biết Diệp Mặc có hai viên tiên tinh, cũng không dám tưởng tượng. Thấy Diệp Mặc và Tam Thần Chủ nói chuyện nhiệt tình, cô trầm mặc, cô lúc này cũng đã chắc chắn, Diệp Mặc tương lai sẽ không như những gì cô có thể tưởng tượng được.

- Cái gì? Anh là Đan vương bát phẩm…

Tên Tam Thần Chủ lúc trước hỏi Diệp Mặc chuyện luyện đan sư, quả thực như những gì Diệp Mặc nghĩ, y muốn thông qua việc tặng linh thảo để kết giao với tu sĩ đỉnh cấp như Diệp Mặc. Nhưng bây giờ y thấy Diệp Mặc nói mình đã là Đan vương bát phẩm rồi, thì cũng không thể nào khống chế được sự chấn động của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 16 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status