Thiếu soái, vợ ngài lại bỏ trốn!

Chương 133: Bắt gian tại trận


Cố Khinh Chu đối với phán đoán của chính mình cũng không phải phi thường chắc chắn.

"Thử xem sao đi." Cố Khinh Chu nói.

Hoắc Long Tĩnh nghi hoặc nhìn nàng.

Cố Khinh Chu vừa nói xong, hầu gái liền tới mời Cố Khinh Chu cùng Hoắc Long Tĩnh: "Tới giờ ăn cơm, di thái thái mời đại tiểu thư cùng Cố tiểu thư đi nhà ăn."

Hoắc Long Tĩnh luôn luôn ăn cơm ở trong hậu viện của chính mình, là hầu gái sẽ đem đồ ăn đưa lại đây.

Trừ bỏ ngày lễ ngày tết.

Hiện tại, bất quá là Cố Thiệu tới, di thái thái lại giống như

đánh trống khua chiêng, gọi Hoắc Long Tĩnh vào nhà ăn.

"Khinh Chu, ngươi nói đúng, việc này không đơn giản." Hoắc Long Tĩnh từ 5 phần tin tưởng, biến thành 7 phần.

Huống hồ, Cố Thiệu vì sao đến, ai gọi điện thoại cho hắn, không phải càng làm cho người ta nghi ngờ sao?

"Nàng ta lại phát bệnh, không chấp nhận được ngươi!"

Hoắc Long Tĩnh tức giận đến run lên, "Ai đối với chúng ta tốt, nàng ta liền dung không được, hận không thể đem ta cùng a ca ta đều thu gọn trong tay, tùy ý để nàng ta sử dụng!"

Cố Khinh Chu nói: "Không đáng sinh giận, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền."

Hơi thở Hoắc Long Tĩnh hơi bình.

Tới nhà ăn rồi, Cố Thiệu chính mình cũng thấp thỏm bất an mà ngồi, di thái thái bên cạnh hỏi Đông hỏi Tây, Cố Thiệu thực khẩn trương, có một câu đáp một câu, mồ hôi trên mặt lạnh đến càng hung.

Nhìn thấy Cố Khinh Chu tiến vào, Cố Thiệu nhẹ nhàng thở ra.

Ánh mắt hắn từ trên mặt Hoắc Long Tĩnh lướt qua, không có cảm giác gì, Hoắc Long Tĩnh không đẹp cũng không xấu, lại bất quá là một người bình phàm.

Cố Khinh Chu ngồi xuống bên cạnh Cố Thiệu.

Chén đũa đã dọn xong, người hầu bắt đầu dọn đồ ăn lên.

Đầu tiên là rau trộn.

Rau trộn vừa mới đặt trên bàn, Cố Khinh Chu đột nhiên đứng dậy, nhìn Cố Thiệu, nói: "A ca, huynh lại đây một chuyến."

Cố Thiệu khó hiểu, nhưng vẫn là đứng dậy đi theo Cố Khinh Chu.

Hai anh em bọn họ đi không xa, liền ngừng lại ở bên cạnh nói chuyện, Mai Anh cũng liếc đến bọn họ.

Rồi sau đó, Mai Anh nghe được Cố Khinh Chu rõ ràng nói câu "Di thái thái" cái gì gì đó, rồi thanh âm lúc sau càng thêm thấp.

"Nói ta cái gì đây?" Mai Anh rất là tò mò, nàng ta cơ hồ muốn duỗi dài cổ đi nghe.

Nếu là không có nghe được câu "Di thái thái" kia, Mai Anh phỏng chừng sẽ không nghe lén, nhưng hiện tại nàng ta biết Cố Khinh Chu cùng Cố Thiệu là nói xấu đến nàng ta, nàng ta hận không thể đứng dậy tiến lại.

Người đều sẽ có loại tò mò này.

Di thái thái nghe xong một lát, kết quả cái gì cũng không nghe được.

Khi lấy lại tinh thần, phát hiện Hoắc Long Tĩnh đã dùng bữa, còn kém phần muốn phá đổ chén đũa của di thái thái một chút.

Mai Anh tự mình xếp lại chén đũa, nghĩ thầm: "Từ trong cô nhi viện ra, chính là hàm dưỡng không tốt, ăn cơm cùng cũng không xong."

Nàng ta không có nói trước mặt Hoắc Long Tĩnh, chờ khách trên bàn lại ăn cơm.

Bên kia, Cố Khinh Chu cùng Cố Thiệu còn nói chuyện với nhau, ánh mắt cũng không ngừng nhìn về phía Mai Anh.

Mai Anh thực tức giận, đối với hai anh em này, tuyệt nhiên còn quang minh chính đại nói xấu nàng ta, tức chết người!

Đồng thời, trong lòng nàng ta cũng yên ổn: "Nói liền nói đi, dù sao hai người bọn họ sắp gặp xui xẻo! Đáng tiếc, Cố Khinh Chu với yêu tinh giống nhau, ca ca nàng ta nhìn qua cũng thật giống là người đứng đắn."

Mai Anh đang nghĩ ngợi, Cố Khinh Chu cùng Cố Thiệu một lần nữa nhập bàn.

Người hầu lại đưa đồ ăn nóng lên.

Di thái thái thỉnh thoảng khuyên Cố Thiệu: "Cố thiếu gia, dùng bữa a."

Cố Thiệu nghĩ thầm, di thái thái này quá nhiệt tình, sau đó liền càng thêm xấu hổ, có phần chân tay luống cuống.

Hắn ăn đến nhạt như nước ốc.

Chỉ là, hắn không có phát hiện, chiếc đũa dính qua đồ ăn, di thái thái là tuyệt sẽ không động đến.

Di thái thái nỗ lực nói nói mấy câu, nhưng vài người bọn họ đều không đáp, chỉ lo vùi đầu ăn.

"Được thôi." Di thái thái nhìn Cố Thiệu ăn đến hăng hái, mục đích đạt tới, cũng liền lười nói cái gì nữa.

Sau khi ăn xong, di thái thái an bài món điểm tâm ngọt, sau đó cực lực mời Cố Thiệu ở lại: "Ngươi đã là tới đón Cố tiểu thư, liền chờ Cố tiểu thư bên này đã, lúc sau lại cùng nhau trở về a."

Xong rồi, di thái thái tiếp tục nói: "Hiện tại ngày nóng kịch liệt như vậy, trở về chẳng phải tự đem mình chịu tội? Như thế nào ít hôm nữa cũng sẽ phải lạc đến Tây Sơn."

Nàng ta còn nói: "Cố tiểu thư là giúp A Tĩnh học phụ đạo, cũng không thể chậm trễ việc học tập của A Tĩnh. A Tĩnh, không bằng ngươi cũng mời Cố thiếu gia đi đến viện của ngươi chơi."

Hoắc Long Tĩnh nhìn nàng ta một cái.

Di thái thái liền khoa trương cười rộ lên: "Ai da, hiện tại nữ học sinh giao lưu bằng hữu không phải quá bình thường sao, A Tĩnh, ngươi cũng không tránh khỏi quá mức quái gở! Hiện tại nam nữ bình đẳng nha, cũng nên giao thiệp chút với nam bằng hữu."

Nàng ta nói như vậy, ngược lại lại là Hoắc Long Tĩnh không phải.

Hoắc Long Tĩnh lại nhìn mắt nàng ta.

Do dự xong, Hoắc Long Tĩnh lại nói: "Đi thôi."

Nàng đem Cố Khinh Chu cùng Cố Thiệu đều dẫn về viện nàng.

Tới một hồi, Cố Khinh Chu kêu Hoắc Long Tĩnh vươn tay, nói: "A Tĩnh, ta bắt mạch cho ngươi trước."

Hoắc Long Tĩnh gật gật đầu.

Cố Thiệu khó hiểu, chỉ cho là Hoắc Long Tĩnh bị bệnh, không có quấy rầy.

Bắt mạch xong, Cố Khinh Chu cười nói: "Ngươi không có bị gì."

Hoắc Long Tĩnh thu hồi tay.

Nhẹ chuyển trán, Cố Khinh Chu nhìn Cố Thiệu nói: "A ca, muội cũng bắt mạch cho huynh."

"Cái gì?" Cố Thiệu lúc này có phần hồ đồ.

Đồng thời, hắn cũng vươn tay tới.

Cố Khinh Chu bắt mạch cho hắn xong, xác định hắn cũng không có việc gì, rốt cuộc nâng khẩu khí, cười nói: "Các người đều không có trúng độc."

"Trúng độc?" Cố Thiệu hoảng sợ, "Như thế nào trúng độc?"

Chẳng lẽ di thái thái kia cho người hạ độc?

Không đến mức đó chứ?

"Tốt, ta đoán quả nhiên không tồi." Cố Khinh Chu cười nói, "Chúng ta đều không có trúng độc, kế tiếp nên diễn trò hay, cho di thái thái xem!"

Nàng đem sự tình, cũng từ đầu chí cuối giải thích cho Cố Thiệu nghe.

Sau khi nghe xong, Cố Thiệu một thân mồ hôi lạnh.

Thần sắc Hoắc Long Tĩnh không tốt, phỏng chừng là khí tàn nhẫn, nửa câu nói cũng không muốn nói, dựa nghiêng vào gối đầu ngủ gật.

Cố Thiệu cùng Cố Khinh Chu khe khẽ nói nhỏ, Cố Khinh Chu đem chuyện nàng biết được, chuyện nàng suy đoán, đều là nói cho Cố Thiệu.

"Nga, trách không được vì sao để cho huynh tới đón muội." Cố Thiệu lúc này bừng tỉnh ngộ.

Hắn vẫn luôn thấy rất kỳ quái, vì ai ở Hoắc công quán kêu hắn tới đón Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu vẫn tốt, đối phương trong điện thoại lại nói nàng không thoải mái.

Hiện tại, Cố Thiệu đều tường tận.

Ước chừng qua nửa giờ, Hoắc Long Tĩnh ngủ một chút đã dậy, tinh thần có phần tốt, Cố Khinh Chu liền nói: "Chúng ta diễn kịch."

Quả nhiên, có hầu gái lấy cớ đến trong viện của Hoắc Long Tĩnh, bộ dạng tìm hầu gái của Hoắc Long Tĩnh mượn đôi giày, sau đó nhân cơ hội hướng vào trong phòng nghe ngóng.

Thực mau, người hầu gái này liền đi ra ngoài.

Nàng ta trực tiếp đi đến phòng Mai di thái thái.

"Di thái thái, ta nghe được trong buồng bọn họ có động tĩnh." Hầu gái nói cho Mai Anh, "Hình như là Cố tiểu thư nói, " a ca huynh làm sao vậy, mặc y phục vào đi a ", sau đó Cố thiếu gia nói, hắn có phần nóng."

Mai Anh mỉm cười, nói: "Uhm, thực tốt, ngươi đi mau đi."

Chờ hầu gái đi ra ngoài, Mai Anh lập tức gọi điện thoại cho Hoắc Việt.

Hoắc Việt ở bên ngoài có công việc, di thái thái biết được số điện thoại riêng.

"....... Lão gia, ngài mau về nhà một chuyến đi!" Mai Anh ở trong điện thoại, thanh âm hấp tấp nói, "A Tĩnh đã xảy ra chuyện!"

Hoắc Việt mang chút thanh âm nghi hoặc, từ đầu dây điện thoại bên kia truyền vào: "A Tĩnh làm sao vậy?"

"Ca ca Cố tiểu thư, hôm nay lại nhà ăn cơm, trên bàn cơm liền đối với A Tĩnh theo đuổi các loại. Mới vừa rồi bọn họ đi lại viện của A Tĩnh, giống như nghe được Cố thiếu gia muốn kết giao với A Tĩnh, Cố tiểu thư hỗ trợ nói chuyện thêm." Di thái thái lo âu, nói, "Lão gia, A Tĩnh xưa nay không thích ta, ta lại không biết bọn họ làm loạn cái gì, không dám đi quấy rầy, không bằng ngài trở về nhìn xem."

Hoắc Việt bỗng nhiên liền gác điện thoại.

Mai Anh nghe thanh âm "tút tút" của ống nghe, tâm tình đều sắp phi dương.

Nàng ta cảm thấy có điểm nóng.

Hầu gái bưng ly chè đậu xanh lạnh cho nàng ta, cả người Mai Anh vẫn là khô nóng.

Nàng cởi hai nút mặt trên của sườn xám, dựa nghiêng ở trên sofa lật xem tạp chí.

Một cái đồng hồ quảng cáo, trên báo là một người nam nhân Anh quốc, phong cách rất là trừu tượng, ngũ quan nam nhân cũng kỳ quái, không quá tuấn lãng, nhưng là cánh tay hắn rắn chắc hữu lực, ngực rộng lớn, giống một trận nhiệt mà trêu chọc Mai Anh.

Mai Anh cảm thấy càng nóng.

Nàng thậm chí miệng khô lưỡi khô.

"Sao lại thế này, cái thời tiết quỷ gì thế!" Mai Anh nói.

Nàng nóng đến không chịu được, thân thể cũng có điểm biến hóa.

Mai Anh 27 tuổi, nàng xem như nữ nhân thành thục. Trước khi ở cùng Hoắc Việt, nàng cũng là cùng hơn với nam nhân, biết được tư vị tình yêu.

Lúc này thời tiết nóng bức, trên người nàng nóng, trong lòng cũng bức rức, không thể hiểu được liền muốn nam nhân, càng nghĩ càng thống khổ.

Nàng cũng không biết qua bao lâu rồi, nghĩ thầm: "Lão gia hẳn là về nhà rồi? Lúc này hẳn là tới phòng A Tĩnh rồi?"

Đồng thời nàng lại nghĩ, "Ta hẳn là đi xem náo nhiệt."

Nàng mới vừa ngồi dậy, cả người thấy không đúng lắm.

Đúng lúc này, một nam người hầu ở phòng bếp phụ trách mua nguyên liệu, vào sân của Mai Anh, đứng ở cửa nói chuyện, không dám hướng vào trong đi.

"Di thái thái, đại tiểu thư nói đêm nay muốn ăn bảo ngư, muốn ba lượng." Nam người hầu nói, "Đại tiểu thư kêu tiểu nhân tới hỏi ngài, có thể đặt mua cho nàng ấy hay không?"

Hắn vẫn luôn đứng ở cửa, thanh âm nói chuyện liền có điểm cao.

Trong lòng Mai Anh dường như có cảm giác châm chích như kiến bò.

"Ngươi vào trong nói." Nàng bực bội nói.

Nam người hầu có phần do dự, trời nóng như này, di thái thái lại trẻ tuổi, một người hầu nam hẳn là kiêng dè.

Nhưng đại tiểu thư Hoắc Long Tĩnh một hai phải kêu hắn tới làm việc, hắn lại không dám chối từ.

"Di thái thái, tiểu nhân liền ở chỗ này nói đi, đại tiểu thư......"

"Mau vào!" Thanh âm Mai Anh càng thêm cao.

Người hầu không có cách nào, chỉ phải vào phòng, đôi mắt không dám nâng, buông rũ mặt mày, nói: "Di thái thái, đại tiểu thư nói muốn ăn bảo ngư......."

Bảo ngư!

Mai Anh đột nhiên nhớ tới một loại lời nói thô tục hoan lạc, bảo ngư chính là so sánh với nơi cực kỳ hương diễm.

Người hầu này lớn lên khó coi, nhưng là dáng người rắn chắc cao lớn, cả người đều có sức lực.

Mai Anh đứng ở trước mặt hắn, thấy đầu hắn cũng không dám nâng, ma xui quỷ khiến, đột nhiên liền ôm lấy cánh tay hắn.

Nam người hầu sợ tới mức chết khiếp, liền quỳ xuống phù phù, không biết di thái thái này phát điên cái gì.

"Di thái thái, ngài đây là......"

Mai Anh lại bổ nhào vào trên người hắn, đem nam người hầu đang quỳ dưới đất đẩy lui nằm xuống, sau đó cưỡi ở trên người hắn, dùng sức lôi kéo tay hắn, cho hắn sờ trên người nàng.

Nam người hầu không chịu, sờ soạng này mà nói, mạng bá tánh bình thường còn đều khó giữ được, huống chi ai lại dám cho long đầu Thanh bang đội nón xanh?

Nam người hầu không đề phòng, trong lòng lại sợ hãi, lúc này chân cẳng có phần mềm, cả người sợ tới mức không có sức lực, đã bị Mai Anh áp đảo.

Mai Anh duỗi tay kéo quần của hắn xuống.

"Mai Anh, ngươi làm cái gì?" Một thanh âm, trầm ổn mà nội liễm, chậm rì rì ở trên đỉnh đầu Mai Anh truyền tới.

Mai Anh bị dục niệm làm đầu óc mê muội, đột nhiên ngước mắt, liền thấy Hoắc Việt đứng ở trước mặt.

Mà chính nàng ta quần áo không chỉnh tề, còn cưỡi ở trên người nam người hầu.

Nam người hầu kia đã chịu tai bay vạ gió*, lại bị Hoắc Việt bắt gian tại trận, trong lúc nhất thời kinh hách quá độ, ngất đi.

(* Ý là tai họa từ trên trời ập xuống. Không biết vì sao mình phải chịu như vậy)
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 12 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status