Thiếu tướng đại nhân, sủng nhẹ một chút!

Chương 156: Hận đời ngu ngốc!


Phó Tỉnh Hạo nhìn cái ly nước kia có một chút sửng sốt, tiếp nhận lấy ly nước, cảm thấy hơi mất tự nhiên mà uống một hớp lớn: "Nha, không tồi a, tôi hiện tại cũng có người rót nước cho uống a......"

"Phó Tỉnh Hạo."

Vẻ mặt Hàn Mộ Vi bình tĩnh mà kêu tên của cậu ta, mặt vô biểu tình mà mở miệng: "cậu nói rất đúng, mỗi người đều không thể tự quyết định được vận mệnh chính mình, tôi được sinh ra trong một gia đình như vậy, đúng là có được nhiều thứ so với những người bình thường khác. Bất quá, cậu có hay không nghĩ tới, cuộc sống như vậy đối với tôi căn bản không phải là may mắn, mà chính là một sự tra tấn không?"

"Nếu có thể được lựa chọn, tôi tình nguyện được sinh ra ở trong một gia đình giống như cậu, chẳng sợ lái sợ xe đạp, ở trong một căn phòng thuê nhỏ hẹp."

Ly nước còn dừng lại ở bên miệng cậu ta, Phó Tỉnh Hạo chậm rãi buông ly nước trên miệng xuống, rõ ràng trong lòng có xúc động, nhưng cậu ta lại vẫn là châm chọc nói:

"Như thế nào, thiên kim đại tiểu thư cuộc sống sung túc quá mức, đang muốn thay đổi dự tính tự lực cánh sinh sao? Muốn trải nghiệm thử cuộc sống của người bình thường hay sao? Đây chíng là nguyên nhân cô dọn ra khỏi nhà ở riêng à? Chức danh đại tiểu thư kia, cô muốn từ bỏ thì làm vậy vẫn chưa đủ, cô ít nhất nên cùng người trong nhà đoạn tuyệt quan hệ, để cho mấy người trong nhà cắt đi thẻ tính dụng của cô, không cần sự trợ giúp của người nha, đi ra ngoài làm công thuê nhà...... Mới xem như là chân chính một trải nghiệm cuộc sống của người bình thường đúng nghĩa,có đúng không? Chờ sau khi chơi đùa đủ rôi, ngoan ngoãn xin lỗi cha mẹ là có thể vỗ vỗ mông quay trở về nhà, coi như là có một cơ hội thú vị để trải nghiệm cuộc sống thật sự của xã hội, có phải hay không?"

Hàn Mộ Vi nói: "Cậu nên trở về đi."

"......"

Bị người ta đưa lời đuổi khách, Phó Tỉnh Hạo cười khẽ thanh, buông ly nước, “Thôi, tôi cái loại người thuộc khu nhà ở dân nghèo này, thật đúng là sợ làm dơ sàn nhà quý giá của đại tiểu thư nhà người mất!"

Cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Hàn Mộ Vi đứng ở nơi đó, hít sâu một hơi.

Tiểu Bao Tử tức giận lên nói: "Chủ nhân, cậy ta căn bản là chỉ là một cái tên nhóc hận đời ngu ngốc!! Người tại vì sao không phản bác lại cậu ta, không giải thích? Người đáng lẽ nên phải mắng chết cậu ta luôn nữa kìa!!"

Hàn Mộ Vi đi qua cửa nhà đem cánh cửa khoá chặt lại, bắt đầu đem đồ đạc của mình ra thu dọn sắp xếp, "Ta vì cái gì mà cần phải giải thích? Vì cái gì mà phải mắng hắn?"

"Tiểu Bao Tử, ta vốn hoàn toàn không thèm để ý đến vách nhìn của hắn như thế nào."

"Nói đúng ra, hiện tại ta, không thèm để ý đến cách nhìn của bất cứ ai cả."

Hàn Mộ Vi đi đến bên cửa sổ, nhìn cửa sổ cảnh đêm sát đất ngoại lộng lẫy, thật sâu mà hô hấp một chút, trên mặt lần đầu tiên có ý cười.

"Hiện tại ta, cảm thấy được tự do, như thế...... Thỏa mãn."

Cô đi đến trong phòng của mình, nhắm mắt lại, ngã trên chiếc giường mềm mại,khuôn mặt vùi sâu vào trong, thực mau liền ngủ thiếp đi.

Tiểu Bao Tử khó có khi mà không đánh thức Hàn Mộ Vi, không nhắc nhở cô nên đi tắm rửa, cần phải ăn bữa tối, còn phải hoàn thành các bà tập mà nó soạn ra......

"Coi như là ngoại lệ giải phóng một lần đi......" Tiểu bao tử nghĩ.

"Hệ thống thông báo: Phó Tỉnh Hạo đối với ngài tăng lên 5 điểm hảo cảm giá trị......"

Tiểu bao tử như suy tư gì mà lầm bầm lầu bầu: "Quả nhiên là một người miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo a...... Hôm nay nhìn thấy được chủ nhân đưa tiền cho một người xa lạ giúp ba người ta làm phẫu thuật, rõ ràng thực cảm động...... Thiết."

Một đêm vô mộng.

OOOOOO

Đế Đô.

Lưu thúc nhìn vào Mặc Dung Uyên đang nằm ở trên giường bệnh, thở dài.

Lần trước Mặc Dung Uyên sau khi nhận được thông báo triệu tập khẩn cấp liền lập tức rời đi, ông vẫn luôn có dự cảm sẽ có chuyện không hay sẽ xảy ra.

Quả nhiên, nhiệm vụ diễn tuy là luôn được xử lí suôn sẻ thuận lợi, nhưng lại ở buổi quay tin tức trước một ngày kết thúc công việc: Mặc Dung Uyên lại bị trọng thương, thật vất vả mới được cứu đem trở về, lại ở trên giường bệnh nằm tới mấy ngày sau mới tỉnh lại.

Trong khoảng thời gian này hắn cũng vẫn luôn nằm ở trên giường, Lưu thúc cũng được gọi đến để ở bên cạnh chăm sóc cho hắn, nhìn đứa nhỏ mà mình yêu thương vẫn luôn chăm sóc từ bé cho đến bây giờ, còn kém một chút nữa thôi thì đã không thể cứu trở về được, Lưu thúc đã đau lòng lại khó chịu. Nhưng ông dù sau cũng là xuất thân từ một quân nhân, cũng biết có rất nhiều chuyện sẽ không có cách tráng thoát được, đặc biệt là việc làm này của thiếu gia nhà ông, thương vong là chuyện xảy ra rất bình thường.

- ------
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 14 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status