Thiếu tướng, vợ ngài nổi giận rồi

Chương 112: Có thể đã nhận nhầm người rồi!.



Chương 112: Có thể đã nhận nhầm người rồi!.

Không sai, Thu Hương cũng nhân cơ hội này để lấy hết can đảm nhìn sang Tạ Liên nhờ giúp đỡ.

Tất cả nhân viên từ nam đến nữ ở câu lạc bộ Dạ Mị đều biết ca sĩ tạm thời Tạ Liên ở bên kia là người của chị Tiểu Thiện, chị Tiểu Thiện lại có mối quan hệ rất tốt với ông chủ Phí Ngọc Nam. Cho nên với mối quan hệ do các chị em gái chuyền tay nhau này thì đương nhiên ông chủ Phí Ngọc Nam cũng trở thành người chống lưng cho Tạ Liên.

Không có người mới nào ở Dạ Mị có được may mắn như Tạ Liên, cô vừa vào làm việc chưa lâu là đã có ngay một chỗ dựa che chở và giúp đỡ.

Bất kể là người phụ nữ giới thiệu mối quan hệ này cho cô, hay là Thu Hương lẫn cô gái có tên Khả Doanh đó, bọn họ đều vô cùng hâm mộ Tạ Liên.

Tạ Liên thật sự là người may mắn duy nhất ở Dạ Mị này.

Nhưng mà đặc biệt đối với khách hàng là những người đàn ông kiêu căng ngạo mạn ra ngoài tìm thú vui thì trong mắt của họ vốn dĩ may mắn này của cô chẳng là cái gì cả.

Nhân viên của Dạ Mị không dám trêu chọc Tạ Liên, nhưng những người khách hàng này cũng không phải là nhân viên của Dạ Mị.

Vốn dĩ họ đến đây là dùng tiền để mua vui kiếm gì đó thú vị mà thôi.

Lời giới thiệu của phụ nữ chẳng những không làm cho khách hàng nam sợ hãi đôi chút, ngược lại chỉ càng khiêu khích bọn họ nhiều hơn mà thôi.

“Ố ồ! Các cô em ở đây đều vừa hát vừa kiêm luôn hầu rượu nhỉ! Xem ra đúng là đang rất cần tiền rồi. Như vậy đi! Em là Tạ Liên đúng không? Em uống hết chai rượu này thì ông chủ của anh sẽ cho em mười lăm triệu. Còn nữa, cô em Thu Hương à, em cởi hết quần áo ra đi, ông chủ của anh sẽ cho em ba mươi triệu!” Người đàn ông thoải mái nhấc một chân lên và bắt chéo qua chân còn lại.

Ông ta rúc đầu vào ngực của cô gái đang ngồi bên cạnh ông ta và cười ha hả đắc ý.

Đồng Kỳ Anh ngay lập tức hít một hơi thật sâu. Sau khi chầm chậm lấy lại bình tĩnh, cô lạnh nhạt đi đến chỗ của Thu Hương, cô mỉm cười và nói: “Anh này! tôi không phải là người hầu rượu. Nhân viên ở kia mới là người hầu rượu, cô ta đang không được khỏe, cho nên tôi mới giúp cô ta mang rượu đến đây. Hơn nữa, ông chủ của chúng tôi tìm Thu Hương có chút chuyện. Tôi và Thu Hương phải lui xuống trước đây!”

Người đàn ông khịt mũi và nói bằng thái độ khinh thường: “Úi giời, muốn lấy ông chủ của các cô em ra hù dọa tôi sao? Cô em không chịu mở to mắt ra mà xem ông chủ của chúng tôi, cái người đang ngồi trong ghế lô là ai à?”

Đồng Kỳ Anh bực tức cau mày, cô không muốn để ý tới lời nói của người đàn ông kia. Lúc cô nắm lấy tay của Thu Hương chuẩn bị rời đi thì mới phát hiện lòng bàn tay của Thu Hương ướt đẫm mồ hôi, hơn nữa lòng bàn tay còn lạnh toát nữa.

“Ai cho các cô đi!” Từ trong góc phòng tối tăm vang lên một giọng nói vừa lạnh lùng vừa trầm khàn, tốc độ trong lời nói không nhanh mà cũng không chậm.

Thu Hương nghe thấy giọng nói này thì cả người đều không thể không run rẩy sợ hãi.

Ngay cả bàn tay của Thu Hương đang nắm lấy tay của Đồng Kỳ Anh cũng hơi run lên theo tần suất run rẩy của cô ta.

Đồng Kỳ Anh nhìn sang Thu Hương theo phản xạ, cô chỉ thấy dưới mặt nạ hình mắt kiếng trên mặt Thu Hương hiện lên vẻ hoảng sợ, hơi thở của cô ta cũng dần trở nên nặng nhọc.

“Bị lãng tai hả?” Giọng nói lạnh lùng đó lại vang lên lần nữa.

“Không nghe Tổng giám đốc Lưu nói muốn hai cô ở lại, một người uống rượu, một người cởi hết quần áo hả?”

Thu Hương căng thẳng nắm chặt tay của Đồng Kỳ Anh không muốn buông ra.

Cô ta biết mình làm như vậy sẽ liên lụy đến Tạ Liên, nhưng cô ta thật sự không còn cách nào khác.

Có Tạ Liên ở đây, ít ra cô ta còn có một chút hy vọng.

Chị Tiểu Thiện và ông chủ Phí Ngọc Nam sẽ không trách phạt chuyện của Tạ Liên, nhưng nếu là chuyện của một mình Thu Hương thì chắc chắn là cô ta chết chắc rồi.

Đồng Kỳ Anh cảm nhận được nỗi sợ hãi của Thu Hương, cô xoay người nhìn lại theo tiếng gọi, chỉ thấy còn có một người đàn ông đang ngồi bắt chéo chân một mình trên ghế sô pha và trong miệng đang ngậm một điếu xì gà trong góc tối mờ mịt ở bên kia.

Lúc mới đi vào, cô chỉ nhìn thoáng qua khung cảnh ở đây, cô cũng không quan sát kĩ những người đang ngồi ở ghế lô này, đến nỗi cô không hề phát hiện ra người đàn ông đang ngồi ở trong góc kia.

Hiện tại không biết kẻ nào trong ghế lô lại bất ngờ bật đèn lên.

Ánh đèn chiếu vào người đàn ông đó khiến anh ta giống như vị vua ma cà rồng trong bóng tối, vừa khát máu, vừa cao quý.

Người đàn ông phun điếu xì gà đang hút dở trong miệng ra, chống khuỷu tay lên phần tay vịn của ghế sa lon và dùng mu bàn tay nâng hai gò má lên, anh ta đeo một chiếc mặt nạ hình mắt kiếng bằng vàng rất đắt tiền.

Ánh đèn vàng mờ ảo dường như đang mạ một lớp ánh vàng nhàn nhạt trên khuôn mặt của người đàn ông đó.

Anh ta ngồi ở nơi đó, đôi môi vẫn ngâm nga thích thú, cả người như tỏa ra một loại cảm giác hút hồn người khác.

Nhưng mà đôi mắt đen láy và sâu thẳm dưới mặt nạ hình mắt kiếng kia đang chăm chú nhìn cô và Thu Hương giống hệt con ngươi ánh lên sắc vàng của loài báo hung tợn đang rình rập quan sát con mồi, như thể anh ta muốn xé nát các cô ra bất cứ lúc nào.

Sau khi Đồng Kỳ Anh nhìn chăm chăm vào mặt mũi người đàn ông đó thì cô không khỏi sửng sốt.

Lại là anh ta à!

Là cậu Nhiên sao?

Anh ta…

Rốt cuộc anh ta có bao nhiêu thân phận?

Một mặt thì anh ta nghe cô hát và còn thưởng tiền cho cô.

Một mặt thì anh ta đến đây với đám đàn ông cầm thú này, bắt một cô gái vô tội phải cởi hết quần áo ra!

Cuối cùng người đàn ông mà cô đã cứu giúp là loại người nào?

Hiện giờ Đồng Kỳ Anh lại thấy hối hận. Không chỉ đơn thuần là hối hận mà còn là rất tức giận.

Chết tiệt!

Đồng Kỳ Anh nghiến răng nghiến lợi, sau khi bước nhanh tới trước mặt người đàn ông đó, trong lúc anh ta chưa kịp phòng bị thì cô bất ngờ tát cho anh ta một cái vào mặt.

Một tiếng “chát” vang lên khắp ghế lô, nhưng chỉ mấy giây sau đó thì không khí trở nên yên lặng không một tiếng động.

Thu Hương trợn to hai mắt đầy ngạc nhiên, ngược lại những người khác như hít phải luồng khí lạnh mà nín thở trầm ngâm hồi lâu.

Sau khi Đồng Kỳ Anh thu tay về, cô tức giận quát mắng: “Cứ xem như là anh có tiền đi chăng nữa thì anh cũng không thể chà đạp lên danh dự của người khác được!”

Thân phận và lai lịch của người đàn ông này thực sự quá phức tạp, không phải sao?

Không phải chỉ phức tạp mà nhân phẩm cũng rất kém cỏi.

“Thu Hương, chúng ta đi thôi!” Đồng Kỳ Anh chửi xong là đã xoay người kéo tay Thu Hương, cô không nói thêm gì nữa mà dứt khoát dẫn cô ta ra khỏi cổng ghế lô VIP số 202.

Thu Hương được cô dắt đi, tuy rằng là bản thân được Tạ Liên cứu nhưng đầu óc vẫn cảm thấy rất mơ hồ.

Không phải Tạ Liên quá to gan lớn mật sao?

Vả lại vừa rồi…

Thu Hương ngay lập tức cảm thấy có chút kỳ lạ.

Cô ta và Tạ Liên ngang nhiên trắng trợn rời khỏi ghế lô, ấy vậy mà không một ai ngăn cản!

Cuối cùng Thu Hương không nhịn được tò mò hỏi một cách yếu ớt: “Tạ Liên… Cô… có quan hệ như thế nào… với cậu Thập?”

Cậu… Cậu Thập ư?

Đồng Kỳ Anh ngẩn người ra, bước chân cũng dừng lại.

“Cô nói gì?”

Đột nhiên nghe thấy những lời đó, Đồng Kỳ Anh nghiêng người sang nhìn Thu Hương, hai con ngươi trợn to như sắp rớt ra ngoài.

“Cậu Thập đó! Người đàn ông vừa rồi bị cô tát chính là cậu Thập…” Thu Hương nói xong, cô ta nuốt nước miếng một cái.

“Anh ta, anh ta, anh ta là cậu Thập sao? Lẽ nào anh ta không phải là cậu Nhiên à? Chính là người đàn ông đã thưởng tiền cho tôi nhiều nhất đó!” Đồng Kỳ Anh có chút bấn loạn, lời nói không còn mạch lạc nữa.

Thu Hương khẽ lắc đầu một cái, yếu ớt trả lời: “Anh ta không phải là cậu Nhiên đâu! Anh ta là cậu Thập, là nhân vật bí ẩn nhất ở câu lạc bộ Dạ Mị của chúng ta.”

Tuy rằng cô ta chưa từng gặp cậu Nhiên, nhưng vì cậu Thập không phải mang họ “Nhiên” nên cô ta có thể chắc chắn cậu Thập không phải là cậu Nhiên.

Nghe đến đây, Đồng Kỳ Anh lập tức cảm thấy như trời cao sắp sập xuống rồi.

Tiêu đời rồi!

Đồng Kỳ Anh buông lỏng bàn tay của Thu Hương, cô ngồi xổm xuống đất một cách chán chường.

Tại sao khi nãy cô lại bốc đồng như vậy chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status