Thiếu tướng, vợ ngài nổi giận rồi

Chương 1162: Cô thật sự không có rảnh



Chương 1162: Cô thật sự không có rảnh

“Tổng giám đốc Phó!”

Đúng lúc này, có một tiếng gọi vang lên.

Tân Sơ Hạ theo bản năng nhìn qua, chỉ thấy mấy người Thang Hưng Hiền và Nhan Huệ Phương, ai cũng kéo hành lý to hành lý nhỏ đi về phía cô.

Thang Hưng Hiền chậm rãi đi đến, sau đó mở cửa xe cho Phó Diệc Phàm.

Tân Sơ Hạ vội vàng nhường đường, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên vì xấu hổ.

Hóa ra là anh và nhân viên của anh cùng nhau về nước.

Aaaaaaaaa!

Tại sao cô cứ luôn tự mình đa tình chứ?

Còn tưởng lầm anh đi theo cô chứ.

Sau đó Phó Diệc Phàm bước xuống xe, vẫn không để ý đến lời nói của cô, trực tiếp đi đến chỗ mấy người Nhan Huệ Phương.

Thang Hưng Hiền cũng rất lễ phép chào hỏi Tân Sơ Hạ: “Cô Tân, chúng tôi về trước nhé, hẹn gặp lại trong nước”

“Được, về nước thì gặp, đi đường bình an”

Tân Sơ Hạ cố gắng nặn ra một nụ cười và vẫy tay chào với Thang Hưng Hiền. Nhưng ánh mắt vẫn dừng trên người Phó Diệc Phàm.

Ban nấy nhất định Phó Diệc Phàm sẽ cười nhạo cô là “khổng tước xòe đuôi”.

Thang Hưng Hiền thấy Tân Sơ Hạ đang nhìn Phó Diệc Phàm, trong lòng hiểu chuyện chỉ cười cười và nói một tiếng “Cảm ơn”, sau đó lập tức đuổi theo Phó Diệc Phàm.

Tân Sơ Hạ nhìn thấy bóng dáng của bọn họ biến mất sau cửa nhập cảnh mới thu hồi ánh mắt. Cô tức giận đi về phía chiếc xe thể thao, sau đó mới lái xe rời đi.

Sau khi cô lái xe ra khỏi sân bay bèn tính toán đi đường nào để quay về lâu đài Karl, như vậy sẽ không phải đi qua nội thành.

Hai bên đường quốc lộ thẳng tắp, n nhau là những ngọn đồi thảo nguyên, người ở rất thưa thớt, còn có thể nhìn thấy cả những đàn cừu.

Thấy phía trước ở giữa đường quốc lộ có một thứ gì đó màu xám trắng, Tân Sơ Hạ dừng xe, đi qua đó nhìn xem mới biết đó là một con cừu nhỏ mặt đen.

Thế nhưng trên đỉnh đầu lại có một dúm lông màu trắng như mây, làm tăng thêm vài phần đáng yêu.

Tân Sơ Hạ ngồi xổm xuống, nhìn thấy trên cổ chú dê nhỏ đang bị chảy máu, giống như là bị một loại động vật giống chó nào đó cắn thành bị thương. Vì vậy cô bế chú cừu nhỏ lên và nhìn nhìn xung quanh.

Thấy có một người chăn cừu ở cách đó không xa, vì thế cô bèn ôm chú cừu nhỏ chạy về phía đó.

Vốn dĩ là cô tốt bụng có ý muốn trả lại con cừu cho người chăn nuôi, kết quả lại bị người chăn cừu mắng thậm tệ: “Cô lái xe đâm vào.

cừu của tôi khiến nó bị thương, mau đền tiền đi: “Tôi không đụng cừu của anh bị thương, là con cừu non của anh bị sói hoặc chó hoang cắn, nằm bất động giữa đường quốc lộ, cho nên tôi mới…”

“Đừng giải thích nữa, cô phải bồi thường tiền cho tôi”

Tân Sơ Hạ còn chưa nói xong, người chăn cừu đã mất kiên nhãn mà cắt ngang lời cô.

Sau đó người chăn cừu lại uy hiếp nói: “Nếu không bồi thường, tôi kêu đàn dê đạp đổ xe của cô, cô đừng hòng chạy”

“Anh muốn lừa lấy tiền của tôi chứ gì?” Tân Sơ Hạ tức giận nói.

Người chăn cừu nhất thời chột dạ vung chiếc que lùa cừu lên, bày ra bộ dạng hùng hùng hổ hổ, đe dọa nói: “Cô đụng trúng cừu của tôi làm nó bị thương, cô phải đền tiền cho tôi, đạo lý hiển nhiên”

“Tôi nói lại với anh một lần nữa, làm ơn đừng nói dối không chớp mắt nữa. Nếu như anh đã thích tiền như vậy, vậy thì tôi mua lại con dê nhỏ này”

Tân Sơ Hạ cũng lười không muốn nói những lời vô nghĩa với người chăn cừu. Sau khi nhẹ nhàng buông chú dê nhỏ ra, cô bèn lấy ví tiền ra rút vài tờ tiền mặt rồi ném xuống đất.

Sau đó cô ôm lấy chú dê nhỏ đi về phía đường quốc lộ với tâm trạng vô cùng buồn bực. Điều quan trọng trước mắt vẫn là mang chú dê nhỏ này đến bệnh viện thú y chữa trị đã.

Cô cảm thấy có thể chú dê nhỏ này bị chó hoang cắn, cho nên người chăn cừu mới không cần nó nữa.

Sau khi người chăn cừu hùng hổ chỉ vào sau lưng Tân Sơ Hạ, bèn ngồi xổm xuống nhặt tiền lên đếm đếm.

Ở phía bên kia, đẳng sau sảnh sân bay.

Chiếc tai nghe bluetooth mà Phó Diệc Phàm đang đeo bên tai trái không ngừng nhấp nháy, giống như đang có ai nói chuyện gì quan trọng với anh qua điện thoại vậy.

Bởi vì lông mày của anh mỗi lúc càng nhíu chặt.

Vào lúc sắp đến giờ đăng ký, đột nhiên Phó Diệc Phàm bật dậy khỏi ghế, tháo tai nghe xuống cất vào trong túi, sau đó đi tới trước mặt Nhan Huệ Phương lấy lại hành lý của mình.

Thang Hưng Hiền thấy vậy cũng vội vàng đứng dậy và hỏi: “Tổng giám đốc Phó, anh không định về nước cũng chúng tôi à?”

“Mấy người về trước đi, tôi còn có việc phải xử lý” Sau khi Phó Diệc Phàm bỏ lại mấy lời ngắn gọn, anh vừa kéo hành lý trở về vừa lôi điện thoại ra nhanh tay bấm một dãy số.

Sau khi điện thoại được kết nối, màn hình cuộc gọi hiển thị ba chữ “Tân Sơ Hạ”.

Chuông điện thoại vang lên hồi lâu bên kia mới nhận được.

“Hôm nay tôi chưa về nước vội, cô quay lại sân bay đón phó Diệc Phàm trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Thế nhưng trong điện thoại lại truyền đến giọng nói đang bực bội của Tân Sơ Hạ: “Anh không biết tự bắt taxi à?”

“Be be..” Sau đó điện thoại chỉ truyền lại tiếng cừu kêu.

Giống như thay tiếng trả lời “Vâng” của Tân Sơ Hạ vậy.

Phó Diệc Phàm nhẹ nhàng nhắc nhở: “Đừng quên cô đã đồng ý với tôi làm lái xe cho tôi, có thể gọi đến bất cứ lúc nào”

Tân Sơ Hạ dừng lại một chút, giống như đã nhớ ra quả thật là có truyện như vậy, cô không khỏi nặng nề mà đáp lại: “Không phải anh đã thuê lái xe đặc biệt ở đấy sao? Không thì anh gọi cho lái xe đặc biệt của anh đi, hiện giờ tôi thật sự không rảnh đi đón anh…”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status