Thiếu tướng, vợ ngài nổi giận rồi

Chương 136: Biết rõ hơn bất kì ai.



Chương 136: Biết rõ hơn bất kì ai.

Đến lúc đó, Phó Quân Tiêu anh cứ tùy tiện tìm một lý do, nói mình và Tô Hoài Lan không hợp rồi chia tay là được.

Còn Tô Hoài Lan biết rõ Phó Quân Tiêu sẽ không bỏ qua cho mình, nên tranh thủ bám chặt lấy ông cụ Phó, tìm một chỗ dựa giúp mình áp chế được Phó Quân Tiêu.

Sau bữa cơm tối, Phó Quân Bác cũng không ở lại nhà họ Phó ngủ qua đêm, mà vì trong công ty có việc nên anh ấy vội vàng chạy về thành phố Thuận Canh.

Phó Quân Tiêu còn chưa chính thức trở thành tổng giám đốc mới của tập đoàn Phó thị, cho nên anh không bận như vậy. Trước đó anh đến tập đoàn cũng chỉ là vì để giải quyết tình huống đột phát mà thôi.

Thêm vào đó, ông cụ Phó cũng cố gắng giới thiệu các mối quan hệ của mình cho Phó Quân Tiêu. Cho nên, Phó Quân Tiêu cơ bản là chủ ngoại, còn Phó Quân Bác thì chủ nội, hoàn toàn trở thành người phụ tá của Phó Quân Tiêu.

Đồng Kỳ Anh lưu luyến không rời đưa tiễn Phó Quân Bác. Đứng ở cửa chính, lúc quay người lại, thì thấy anh cả Phó Quân Tiêu đã xuất hiện sau lưng cô từ lúc nào.

Cô mất một lúc mới hoàn hồn lại được, dt vô thức lùi ra phía sau một bước, hơi cú đầu, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Anh cả.”

Phó Quân Tiêu nghe thấy hai tiếng “Anh cả” này, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng lại chỉ có thể giả vờ điềm nhiên như không, “ừ” một tiếng, sau đó lại nói đến một chủ đề linh tinh:

“Bên ngoài lạnh lắm, đi vào nhà nghỉ ngơi sớm đi.”

“Vâng.”

Đồng Kỳ Anh gật đầu, tránh khỏi ánh mắt của Phó Quân Tiêu, lách qua người anh nhanh chóng chạy đi.

Nhớ lại chuyện lúc trước cô làm với anh, bây giờ thấy anh là cô lại lúng túng không thôi.

Một cơn gió nhẹ lướt qua, trong gió lưu lại mùi hương chanh trên người cô.

Mùi thơm như vậy khiến anh thấy vừa quen thuộc vừa hoài niệm. Chỉ sợ là từ nay về sau anh sẽ không được ngửi mùi hương đó của cô nữa.

Đôi lông mày của Phó Quân Tiêu cau lại, lúc ngoái nhìn lại, ánh mắt chan chứa tình cảm của anh dõi theo bóng lưng Đồng Kỳ Anh, nhưng trong tim lại có chút đau đớn.

Từ nay về sau, tình yêu của anh đối với cô cũng chỉ có thể yên lặng giấu kín đi thôi.

Đồng Kỳ Anh quay về sân viện trước, nơi cô được ông cụ Phó sắp xếp ở lại.

Nơi này, trời vừa tối, quang cảnh tiêu điều, côn trùng kêu rả rích. Dưới ánh trăng, bóng cây lắc lư, cảnh tượng này khiến người ta cảm thấy hơi sợ hãi.

Đồng Kỳ Anh bước nhanh qua sân, chạy vào trong phòng, đóng cửa gỗ lại rồi cài then cẩn thận.

Sao trong ngôi nhà cũ cả trăm năm này, trời vừa tối đã đáng sợ như thế?

Đồng Kỳ Anh ngồi lại trước bàn tròn, không nhịn được mà lấy điện thoại ra nhắn tin cho Phó Quân Bác, hỏi anh đã đến nơi bình an hay chưa, nhưng mà Phó Quân Bác không trả lời cô.

Phó Quân Tiêu quay về phòng ngủ của mình, vừa đóng cửa lại, quay đầu đã thấy Tô Hoài Lan xõa tóc ngang vai, trên thân chỉ quấn một cái khăn tắm màu hồng, bộ ngực đầy đặn nửa lộ ra ngoài, vô cùng sống động, đôi chân dài trắng nõn bước chân trần trên đất.

Tô Hoài Lan vén tấm rèm hạt châu lên, xinh đẹp quyến rũ tới gần Phó Quân Tiêu.

Cô ta và Đồng Kỳ Anh có một gương mặt giống nhau như đúc, tựa như chị em sinh đôi, nếu như không nhìn kĩ thì sợ là cũng không phân biệt được.

Nhìn thấy Tô Hoài Lan như thế này, Phó Quân Tiêu chỉ cảm thấy buồn nôn.

Nếu như không phải vì người phụ nữ này ham giàu sang, thay mận đổi đào, thì sao anh lại để mất Kỳ Anh được?

Đều do anh không tốt. Lẽ ra trước kia anh nên dành chút thời gian để đi xác nhận thì tốt biết bao!

Chí ít anh còn có cơ hội cưới được Đồng Kỳ Anh.

Bây giờ một phần trăm cơ hội anh cũng không có.

Kỳ Anh đã trở thành em dâu của anh, đều do người phụ nữ này làm!

Vừa nghĩ tới chuyện mình đã đánh mất Kỳ Anh, trái tim Phó Quân Tiêu lại đau đớn không thôi, lại một lần nữa ngọn lửa giận, và hậm hực đọng lại trong lòng khiến anh mất khống chế, cất bước lại gần, trở tay cho Tô Hoài Lan một cái tát!

Phó Quân Tiêu đã từng ở trong quân đội, đã từng tay không đánh chết một con hổ được đám xã hội đen nuôi dưỡng, nên một cái tát này của anh sao Tô Hoài Lan có thể chịu đựng được. “Bốp” một tiếng, cô ta đã bị anh đánh cho quỳ rạp trên đất.

“Hu hu…” Tô Hoài Lan quỳ trên đất, lấy tay che đi gương mặt bỏng rát, đau đớn khóc nấc lên, khóe miệng còn chảy ra máu tươi.

“Tô Hoài Lan, tôi nói cho cô biết! Từ nay về sau, cô đừng hòng có được chút gì từ Phó Quân Tiêu này! Còn nữa, số tiền mà tôi đã đưa cho cô lúc trước, tôi sẽ bảo quản gia Lưu liệt kê ra từng khoản một, làm giấy vay nợ cho cô, tương lai, cô trả lại đủ cả gốc lẫn lãi cho tôi, không được thiếu một đồng. Ngoài ra, tiền cô dùng của tôi để đứng tên mua nhà ở, quần áo, công ty và xe sang, mấy ngày tới tôi sẽ bảo quản gia Lưu đưa cô đi làm thủ tục, toàn bộ những thứ đó đều sang tên cho Kỳ Anh!” Phó Quân Tiêu quát lớn, không cho Tô Hoài Lan chút thể diện nào.

Tô Hoài Lan rưng rưng nước mắt ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đẹp như thần, hoàn mỹ không góc chết nhưng lại lạnh lùng trước mặt mình, nức nở: “Quân Tiêu, sao anh lại đối xử với em như vậy? Em có lỗi gì đâu?”

“Cô có lỗi gì mà cô không biết ư?” Phó Quân Tiêu nhắm đôi mắt đen lại, không muốn nhìn Tô Hoài Lan thêm một chút nào nữa, hai tay chắp sau lưng, hừ lạnh một tiếng.

Tô Hoài Lan vừa lau nước mắt, vừa khóc nói: “Em và Kỳ Anh như hai chị em, em là người bạn tốt nhất của cô ấy, là bạn thân nhất, chia sẻ mọi thứ cùng cô ấy. Vì sao anh lại đối xử với em như vậy? Kỳ Anh không cần anh, cô ấy đã đưa khuyên tai ngọc này cho em! Tất cả những điều này là sự lựa chọn của Kỳ Anh. Tiếp nữa, chuyện quản gia Lưu nhìn thấy khuyên tai ngọc này rồi đến đón em đi là do ông ấy tự làm! Cho nên em không sai! Vì sao anh lại muốn đổ hết lỗi sai lên một mình em? Kỳ Anh không yêu anh nhưng em yêu anh mà! Sao anh lại đối xử với em như thế! Đối xử với một cô gái như thế… Hu hu.”

“A? Tô Hoài Lan, thu lại nước mắt rẻ tiền đó của cô đi, đừng mong có thể được tôi thương cảm! Cô yêu tôi hay yêu tài sản và quyền lực của tôi, tôi biết rất rõ ràng! Tô Hoài Lan, tôi cảnh cáo cô, mấy ngày tới cô yên phận một chỗ cho tôi! Nếu ông nội đã muốn để cô lại cái nhà họ Phó này thì trước tiên cô sẽ ở lại đây. Nhưng tốt nhất là cô đừng có nghĩ đến việc bày trò gì, tôi sẽ phái người âm thầm trông chừng cô!” Phó Quân Tiêu quát lên, không muốn nhìn người phụ nữ buồn nôn này một chút nào nữa, đi thẳng ra khỏi phòng.

Tô Hoài Lan nhìn theo bóng dáng Phó Quân Tiêu rời đi, trong lòng lập tức cảm thấy đau khổ.

Bây giờ cô ta rơi vào tình trạng này đều là do Đồng Kỳ Anh kia ban tặng.

Lúc trước cô ta không nên mềm lòng với Đồng Kỳ Anh.

Lúc trước, cô ta nên âm thầm thuê sát thủ, giết Đồng Kỳ Anh một cái có phải là xong việc rồi không.

Tại sao cô ta lại muốn để cho Đồng Kỳ Anh sống chứ?

Nếu Đồng Kỳ Anh chết rồi, thì Phó Quân Tiêu sẽ là của cô ta, tập đoàn Phó thị trong tương lai cũng là của cô ta, tất cả những gì ở nơi này đều thuộc về cô ta hết!

Tô Hoài Lan không cam tâm, cô ta phải nghĩ biện pháp để thay đổi tình hình mới được!

Đồng Kỳ Anh nằm trên giường ôm điện thoại một lúc lâu cũng không ngủ nổi. Cô đang chờ Phó Quân Bác trả lời mình, nhưng mà Phó Quân Bác vẫn chưa trả lời cô.

Ở một nơi khác, trên đường sắt cao tốc của thành phố Thuận Canh.

Sau khi Phó Quân Bác ra khỏi trạm, Lý Tư San lái xe đến trước trạm đón anh ấy.

Lý Tư San đón được Phó Quân Bác rồi nhưng không đưa Phó Quân Bác vè nhà, mà lái xe chở anh về nhà trọ của mình.

“Quân Bác, hôm qua em đã có được tư liệu về mẹ ruột của anh, ở trong nhà em, em đang do dự không biết có nên cho anh xem hay không.” Trên đường đi, Lý Tư San ngập ngừng nói.

Nếu như cô ta thật sự đang do dự thì sẽ không đưa anh ấy về nhà cô ta.

Phó Quân Bác hơi nhếch lông mày lên, chỉ hơi cong môi, im lặng không nói.

“Để em làm bữa khuya cho anh.” Vừa về đến nhà, Lý Tư San đã giống như một cô vợ nhỏ nhanh nhảu hầu hạ chồng.

Phó Quân Bác yêu ghét cái gì, Lý Tư San biết rõ.

Cho nên, Phó Quân Bác được Lý Tư San hầu hạ vô cùng dễ chịu, vô cùng hài lòng.

Lý Tư San không giống Đồng Kỳ Anh, không biết anh ấy yêu ghét cái gì thì sẽ không cố tình gây sự với anh ấy.

Đồng Kỳ Anh không hiểu chuyện, ngược lại khiến cho Phó Quân Bác cảm thấy Lý Tư San càng hợp ý anh ấy hơn.

Bữa khuya mà Lý Tư San làm là cháo cá tuyết, món ăn thanh đạm, Phó Quân Bác rất thích.

Phó Quân Bác ăn rất ngon miệng, dạ dày cũng ấm lên.

Nhưng mà anh ấy vẫn không quên việc anh đến đây để làm gì.

“Tư liệu liên quan đến mẹ tôi đâu?” Phó Quân Bác đi thẳng vào vấn đề.

“Quân Bác, anh có muốn tự mình lên làm ông chủ không?” Lý Tư San ngồi đối diện Phó Quân Bác, hai tay đan vào nhau đặt lên trên bàn ăn, vừa nhìn Phó Quân Bác ăn cháo vừa thăm dò.

Phó Quân Bác hơi ngơ ngác, ngước nhìn Lý Tư San một cái, yên lặng ăn cháo, không lên tiếng.

Lý Tư San đưa tay lên chống cằm, nhìn chăm chú vào Phó Quân Bác, sau đó lại chuyển chủ đề: “Quân Bác, bây giờ anh đang là phó tổng giám đốc của tập đoàn Phó Thị, lương một năm của anh được bao nhiêu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status