Thiếu tướng, vợ ngài nổi giận rồi

Chương 155: Quan tâm đến Kỳ Anh.



Chương 155: Quan tâm đến Kỳ Anh.

Xuống đến sảnh, Phó Quân Bác đi cả một đoạn đường dài mới lên xe của Lý Tư San.

Lý Tư San nói muốn trực tiếp lái xe đến dưới sảnh nhà anh ta để đợi, nhưng bị Phó Quân Bác từ chối.

Có lẽ là do có tật giật mình, hoặc là có lý do khác.

Lý Tư San vĩnh viễn không hề tồn tại trong lòng Phó Quân Bác.

Vừa lên xe, Phó Quân Bác gọi điện thoại cho Phó Quân Tiêu trước mặt Lý Tư San.

“Anh cả, em phải đi công tác nửa tháng. Đồng Kỳ Anh muốn ra ngoài làm việc, em đã sắp xếp cho cô ấy đến làm việc tại bộ phận thiết kế ở văn phòng chính chỗ anh, ngày mai cô ấy sẽ đến văn phòng báo cáo. Đúng rồi, trong thời gian nửa tháng này, phiền anh thay em chăm sóc cho cô ấy.” Phó Quân Bác đi thẳng vào vấn đề.

Anh ta mở miệng nhờ anh cả chăm sóc cho Kỳ Anh, giống như lúc trước anh cả nhờ anh ta chăm sóc cho Tô Hoài Lan khi cô ta đến thành phố Thuận Canh chơi.

“Được.” Phó Quân Tiêu lạnh nhạt trả lời.

Phó Quân Bác tán dóc thêm vài câu với anh cả Phó Quân Tiêu rồi tắt máy.

Lý Tư San liếc nhìn Phó Quân Bác, hàm ý hỏi: “Anh cảm thấy anh cả của anh có đáng tin không?”

Phó Quân Bác không cần nghĩ ngợi trả lời: “Đương nhiên đáng tin.”

“Vậy thì tốt.” Lý Tư San cười không nói, sau khi thấy Phó Quân Bác đã thắt dây an toàn liền khởi động xe.

Lần này hai người cùng nhau đi công tác, đơn thuần chỉ là để bàn chuyện kinh doanh của mình.

Trên phương diện công việc, hai người họ là sự kết hợp chấn động cả núi rừng, trên phương diện đời sống cá nhân, hai người họ là bạn giường chiếu quấn quýt bên nhau.

Vậy Đồng Kỳ Anh đối với Phó Quân Bác lại là gì?

Chỉ là một người vợ hữu danh vô thực mà thôi.

Đang lúc Lý Tư San chế giễu Đồng Kỳ Anh trong lòng, lại quên mất chung quy Đồng Kỳ Anh vẫn là người vợ hợp pháp của Phó Quân Bác, mà bản thân cô ta lại trở nên rất xứng với cái danh “người thứ ba”.

“Quân Bác, nếu như em quay lại sớm một chút, anh có cưới Đồng Kỳ Anh không?” Lý Tư San vừa lái xe, vừa suy ngẫm hỏi.

Phó Quân Bác giật mình, hơi cau mày, rất lâu sau mới chậm chạp trả lời: “Có lẽ sẽ không.”

Anh chỉ nói có lẽ sẽ không chứ không có dùng hai từ khẳng định “sẽ không”.

Như vậy có thể thấy, Kỳ Anh thực sự đã bước vào trong tim của Quân Bác rồi.

Lý Tư San thoáng đau lòng, nhưng trong chốc lát cô ta lại thoải mái cười.

Lần này bọn họ bàn về dự án hợp tác ở tỉnh khác, thời gian công tác dài hơn, vì vậy cô ta có nhiều thời gian có thể ở riêng với anh.

Cô ta việc gì phải so đo nữa?

Sau khi Lý Tư San lái xe đường dài hai tiếng đồng hồ, cùng với Phó Quân Bác nghỉ ngơi ở trạm dừng chân. Lúc Phó Quân Bác đi vệ sinh, Lý Tư San đã mua một ít đồ ăn vặt ngồi ở khu vực nhà ăn đợi Phó Quân Bác.

Những thứ cô ta mua đều là những món trước đây Quân Bác thích ăn.

Lúc Quân Bác quay trở lại, thấy những món đồ ăn vặt đó trên bàn, không nhịn được mà vui vẻ nhếch miệng cười.

Đã năm năm rồi, Lý Tư San vẫn nhớ anh ta thích ăn gì.

Khẩu vị của Phó Quân Bác vẫn không đổi, có lẽ anh ta thật sự là một người đàn ông hoài cổ, vẫn luôn nhớ về quá khứ.

“Em đã đặt phòng khách sạn rồi, nhưng chỉ có một phòng cao cấp thôi, được không?” Lý Tư San xiên một cái bánh bao hấp, ân cần đưa đến miệng cho Phó Quân Bác, dịu dàng hỏi.

Phó Quân Bác không hề ngần ngại cắn một miếng bánh bao do chính Lý Tư San đút, gật đầu.

Lý Tư San mỉm cười, trong lòng vui như mở hội.

Cả quãng đường còn lại do Phó Quân Bác lái xe.

Lúc bọn họ đến khách sạn đã hơn bảy giờ tối.

Phó Quân Bác ở trong khách sạn gọi một chút đồ ăn, nói phục vụ mang lên tận phòng, sau đó cầm đồ ngủ định đi tắm một cái.

Lý Tư San ở trong phòng sắp xếp lại đồ đạc của mình và Phó Quân Bác.

“Reng… Reng…”

Lúc này điện thoại ở trong túi quần tây đã thay ra của Phó Quân Bác rung lên.

Lý Tư San bỏ đồ ở trong tay xuống, đi qua nhặt chiếc quần tây trên ghế đẩu ở lối ra vào, lấy điện thoại ra.

Trên màn hình điện thoại hiển thị là Kỳ Anh.

Ngón tay Lý Tư San run run, lúc vừa chuẩn bị ấn nút nghe thì cửa phòng tắm mở ra.

“Là điện thoại của Kỳ Anh…” Lý Tư San giật mình, chột dạ đưa điện thoại cho Phó Quân Bác qua khe hở của cửa phòng tắm.

Phó Quân Bác nhận điện thoại từ trong tay Lý Tư San xong liền ấn vào nút nghe máy.

“Ừm, anh đến rồi.”

“…”

“Được.”

“…”

“Một mình em ở nhà phải chú ý an toàn.”

“…”

“Không muốn tìm anh ấy thì em tìm Triệu Bân cũng được.”

“…”

“Được. Cứ như vậy đi. Tạm biệt, ngủ ngon.”

Lý Tư San đứng bên ngoài cửa, chỉ nghe thấy những câu trả lời của Phó Quân Bác, không hề biết Đồng Kỳ Anh ở đầu dây bên kia nói gì với Phó Quân Bác.

Chẳng qua, những câu trả lời của Phó Quân Bác trong điện thoại có thể nghe ra, bọn họ chỉ là hỏi han thông thường mà thôi.

“Tư San, sau này đừng nhận điện thoại lung tung của tôi.” Phó Quân Bác đưa điện thoại từ trong khe hở của cửa phòng tắm ra.

Lý Tư San lập tức nhận điện thoại, hơi cau mày, yếu ớt trả lời: “Vâng.”

Lúc Phó Quân Bác định đóng cửa phòng tắm lại, Lý Tư San đột nhiên giơ tay chặn lại.

Phó Quân Bác liền thuận theo bàn tay này của Lý Tư San, trực tiếp nắm lấy cánh tay của cô ta, kéo cả người vào trong phòng tắm, nhanh chóng nắm lấy eo của cô ta, đẩy đến sát tường hôn lên đầy nóng bỏng.

Nước nóng từ vòi hoa sen xả xuống cuốn trôi mọi mệt mỏi khi lái xe cả đường dài, biến thành những hơi nước đọng lại quanh họ.

Phó Quân Bác trút bỏ mọi thứ trên người Lý Tư San, ôm trọn lấy cô ta, một màn ấm áp trong dòng nước.

Lý Tư San từ từ ngồi xuống, để cho nước chảy khắp làn da nóng bỏng, đọng lại giữa môi và lưỡi cô ta…

Kỳ Anh…

Lúc này, trong đầu của Phó Quân Bác lại hiện ra hình bóng của Đồng Kỳ Anh.

Tất cả những lửa nóng và cuồng nhiệt trói buộc khiến cho người ta không có cách nào thoát khỏi.

Đồng Kỳ Anh chuẩn bị mở nắp nồi thì không cẩn thận bị một góc của nắp nồi làm bỏng ngón tay út.

Cô đau đớn rụt tay lại, tiếng nắp rồi rơi trên mặt đất.

Một linh cảm không thể xác định được trào dâng lên trong tâm trí cô.

“Ding Dong… Ding Dong.”

Lúc này tiếng chuông cửa vang lên.

Đồng Kỳ Anh phải cầm một chiếc khăn lau để nhặt nắp nồi lên, sau đó tắt bếp, ra khỏi phòng bếp chạy đến cửa, ấn mở màn hình quan sát, kiểm tra xem ai đến.

Trên màn hình quan sát, xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồng phục quản lý tài sản.

Đồng Kỳ Anh nhã nhặn hỏi: “Xin chào, cho hỏi anh tìm ai?”

“Xin chào, tôi thuộc công ty bất động sản, hộ gia đình ở lầu dưới phản ánh với tôi, phòng bếp của gia đình cô bị rò nước, nói tôi đến thông báo với cô một tiếng. Sau đó, tôi tiện thể xem thử ở trong phòng bếp gia đình nhà cô cụ thể là chỗ nào bị rò nước, tôi sẽ gọi thợ sửa ống nước đến xử lý.” Đối phương lịch sự nói.

“Anh đợi một chút.” Đồng Kỳ Anh quay người đi vào phòng bếp, kiểm tra trên dưới một vòng mới phát hiện ống nước ở dưới bồn rửa bát thật sự đang nhỏ nước.

Sau đó, Đồng Kỳ Anh quay lại chỗ cửa ra vào, mở cửa ra với vẻ mặt xin lỗi nói: “Xin lỗi, đã để anh đợi lâu. Ống nước phòng bếp của nhà chúng tôi hư rồi.”

“Tôi vào giúp cô xem thử tình hình thế nào, sau đó sẽ gọi thợ sửa ống nước đến giúp cô thay.” Người đàn ông trẻ tuổi khách sáo nói.

Đồng Kỳ Anh gật đầu, để cho người đàn ông này vào nhà.

Người đàn ông trẻ tuổi đi thẳng vào phòng bếp, hỏi thăm: “Đường ống hư ở đâu?”

“Bên dưới bồn rửa bát.” Đồng Kỳ Anh trả lời.

Người đàn ông trẻ tuổi lúc này mới ngồi xổm xuống, mở cửa tủ bên dưới bồn rửa bát.

Trong lòng Đồng Kỳ Anh vừa mới hạ cảnh giác xuống, đưa tay nắm lấy tay cầm của cửa chống trộm, lúc chuẩn bị đóng cửa thì một bàn tay to đeo găng tay đen đột nhiên thò ra từ cửa bịt mũi và miệng cô lại, khiến cô giật mình.

“A…” Đồng Kỳ Anh vừa vùng vẫy vừa lớn tiếng la, đặt tất cả hy vọng lên người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi kiểm tra ống nước bên đó.

Sau đó, người đàn ông trẻ tuổi ấy nghe thấy động tĩnh bên này truyền đến, chỉ yên lặng đứng dậy, nhếch miệng cười với Đồng Kỳ Anh.

Ngay sau đó một cảm giác lạnh buốt kề trên cổ Đồng Kỳ Anh.

Người phía sau nhẹ nhàng đóng cửa lại, khống chế Đồng Kỳ Anh để cô không thể manh động.

Người đàn ông trẻ tuổi mặc đồng phục quản lý giả vờ kiểm tra ống nước đó, từ trong túi lấy ra đôi găng tay cao su, mũ và bao giày, sau khi đeo lên liền bắt đầu lục tung đồ đạc trong nhà.

Hơn mười phút sau, người đàn ông trẻ tuổi đó lục tìm cả căn nhà, cũng chỉ tìm được mấy chai nước hoa cao cấp chưa dùng hết trong phòng ngủ do Phó Quân Tiêu mua cho cô và một cái ví tiền trong đó có tiền sinh hoạt do Phó Quân Bác đưa cho cô, còn có điện thoại của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status