Thiếu tướng, vợ ngài nổi giận rồi

Chương 205: Đừng làm chuyện ngu ngốc.



Chương 205: Đừng làm chuyện ngu ngốc.

Lý Tư San cười khổ, đáp lại một cách yếu ớt: “Được.”

Khi Phó Quân Bác chuẩn bị rời đi, Lý Tư San lại tiếp lời: “Em sẽ không chúc phúc cho anh và Kỳ Anh đâu.”

“Kỳ Anh và tôi không cần lời chúc phúc của cô. Về sau đừng làm chuyện gì ngu ngốc. Vì một người đàn ông như tôi, không đáng đâu.” Phó Quân Bác lạnh lùng trả lời, rồi một mình rời đi.

Lý Tư San ngồi trên chiếc giường lớn, nghẹn ngào bật khóc.

Khi Phó Quân Bác quay trở lại phòng của mình thì đã bốn giờ sáng.

Anh ấy rón rén lấy một bộ đồ ngủ sạch sẽ khác, đi vào phòng tắm tắm rửa, khi anh ấy trở lại chiếc giường lớn lần nữa, Đồng Kỳ Anh vẫn đang ngủ rất yên bình.

Cô chẳng biết điều gì cả, thuần khiết như bông tuyết mùa đông vậy.

Phó Quân Bác nằm xuống bên cạnh Đồng Kỳ Anh, đưa tay lên khẽ chạm vào gương mặt cô.

Lông mày của cô, hàng mi của cô, chiếc mũi, đôi môi anh đào, khuôn mặt này nữa…

Vì anh ấy, cô đã bị những tên công tử giàu có kia chạm qua rồi ư?

Từ trước đến nay, anh ấy còn không nỡ chạm vào cô, nhưng từ lâu cô đã bị những gã đàn ông đó vấy bẩn rồi.

“Kỳ Anh, không sao đâu, dù sao thì anh cũng đã ô uế rồi. Chúng ta đều giống nhau mà! Từ giờ, anh sẽ xây dựng cho chúng ta một mái ấm yên bình, sau này, chúng ta sẽ có con nữa. Kỳ Anh, sinh cho anh một đứa con trai nhé! Sau đó thì sinh thêm một đứa con gái nữa. Chúng ta sẽ có cả trai cả gái, sau đó sẽ sống hạnh phúc bên nhau đến trọn đời, có được không?” Phó Quân Bác nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Đồng Kỳ Anh, vuốt ve từng đường nét trên gương mặt cô, rồi bắt đầu tự nói chuyện một mình.

Toàn bộ những gì mà anh ấy nói, Đồng Kỳ Anh một chữ cũng không nghe được.

Phó Quân Bác bất giác nhìn thấy đôi lông mày lá liễu của Đồng Kỳ Anh hơi nhíu lại.

Anh ấy nhẹ nhàng vuốt mi tâm cho cô, nhưng đôi lông mày của cô lại càng nhíu chặt.

Không những thế, hai tay của cô vốn là đang đặt trên gối, giờ lại chậm rãi di chuyển xuống dưới, toàn thân cuộn tròn lại, hai tay chắn trước ngực thể hiện trạng thái phòng thủ.

Đừng…

Anh đừng…

“Kỳ Anh, Kỳ Anh? Kỳ Anh, em tỉnh lại đi!” Phó Quân Bác vừa gọi vừa nhẹ nhàng lay động cơ thể của Đồng Kỳ Anh.

Đồng Kỳ Anh đột nhiên mở mắt ra, khi nhận thấy người đàn ông trước mặt là Phó Quân Bác, cô vô thức mà nhào vào vòng tay của anh ấy.

“Em gặp ác mộng à?” Phó Quân Bác nhẹ nhàng vỗ lưng Đồng Kỳ Anh, dịu dàng hỏi.

Đồng Kỳ Anh trốn trong vòng tay của Phó Quân Bác, khẽ gật đầu.

Cô mơ thấy ngày hôm ấy, anh trai đã ép buộc cô làm chuyện đó…

Cô thậm chí còn mơ thấy mắt mũi miệng anh trai đều đang chảy máu…

Đồng Kỳ Anh sợ hãi run lên.

“Anh ở đây, Kỳ Anh, đừng sợ!” Phó Quân Bác ôm lấy Đồng Kỳ Anh, hai má áp lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng dỗ dành.

Nghe được giọng nói dịu dàng của Phó Quân Bác, nỗi hoảng sợ của Đồng Kỳ Anh đã dịu đi phần nào.

Anh ấy không hỏi cô mơ thấy gì, mà chỉ không ngừng an ủi, ôm chặt lấy cô, cho cô cảm giác an toàn.

Lúc hơi thở ấm áp của anh ấy phả lên mặt cô, cô thoáng ngửi thấy một mùi thuốc lá.

“Thành Hưng, anh hút thuốc đúng không?” Đồng Kỳ Anh hơi ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Phó Quân Bác.

Phó Quân Bác giật mình, vươn tay xoa tóc Đồng Kỳ Anh, đáp lại đầy ẩn ý: “Ừ.”

“Có phải là công việc rất áp lực không?” Đồng Kỳ Anh vòng tay ôm lấy eo Phó Quân Bác, tâm trạng nặng nề hỏi.

Phó Quân Bác lặng yên không đáp.

Đồng Kỳ Anh mấp máy môi, sau đó nói: “Xin lỗi, em…”

“Anh sẽ bỏ thuốc lá!” Phó Quân Bác trực tiếp ngắt lời Đồng Kỳ Anh.

Đồng Kỳ Anh vô cùng sửng sốt.

Khoé miệng Phó Quân Bác hơi nhếch lên, anh ấy cúi đầu hôn lên lông mày của Đồng Kỳ Anh, sau đó nhẹ nhàng nói: “Kỳ Anh, anh nghĩ kỹ rồi. Khi nào em học xong đại học, chúng ta sẽ tổ chức đám cưới, sau đó sinh con. Tương lai, anh sẽ làm chủ bên ngoài, còn em lo việc bên trong.”

Đồng Kỳ Anh vùi mặt vào trong ngực Phó Quân Bác, cảm thấy thật ngượng ngùng.

Trong bốn năm này, Kỳ Anh có thể hoàn thành việc học của mình, mà công ty của anh ấy, sau bốn năm, cũng sẽ trở thành tài sản của riêng anh ấy thôi.

Khi đó, anh ấy sẽ không còn mặc cảm, không còn cảm thấy mình thua kém anh trai về mọi mặt nữa.

Hơn hết, những ngày tháng giữa anh và Kỳ Anh cũng sẽ ngày càng tốt hơn.

Đây chính là cuộc sống lý tưởng nhất mà Phó Quân Bác luôn muốn hướng tới.

“Thành Hưng thích con trai hay con gái?” Đồng Kỳ Anh duỗi ngón trỏ ra, núp trong vòng tay Phó Quân Bác, vẽ vẽ vòng tròn lên ngực anh ấy.

“Chỉ cần là do Kỳ Anh sinh ra, anh đều thích hết.” Phó Quân Bác mỉm cười.

Đồng Kỳ Anh nghe xong cũng nở nụ cười tươi tắn ngọt ngào: “Vậy thì… trong tương lai, chúng ta sẽ sinh một đứa con trai và một đứa con gái. Sau đó, chúng ta sẽ nuôi một con mèo và một con chó, còn cả một con vẹt biết nói nữa.”

“…” Nhắc đến chuyện nuôi thú cưng này, Phó Quân Bác hoàn toàn không lên tiếng.

Hai người nằm trên giường, ôm lấy nhau, Đồng Kỳ Anh nói chuyện một hồi thì ngủ thiếp đi mất.

Lúc Đồng Kỳ Anh tỉnh lại, mặt trời đã lên cao ba sào rồi.

Cô không ngờ rằng mình có thể ngủ ngon như vậy, đến giữa trưa mới tỉnh lại.

Nếu không phải có chuông báo trên điện thoại, nhắc cô hôm nay có thể điền đơn đăng ký nguyện vọng thi đại học, thì suýt chút nữa cô đã quên mất một trong các sự kiện quan trọng nhất đời mình rồi.

Sau khi Đồng Kỳ Anh tắm rửa xong, cô thay quần áo, trực tiếp ngồi trước máy tính để bàn trong phòng tổng thống, bắt đầu điền nguyện vọng của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status