Thịnh thế hôn nhân

Chương 164

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong mắt Bạch Nhược Y có chút dao động, hiển nhiên cô đã bị thuyết phục, do dự một lát vẫn gật đầu: “Được rồi, được rồi, ngôi miếu nhỏ này của tôi không chứa nổi đại Phật như anh, đến lúc anh đến nhà tôi phải chịu điều tủi thân gì, tôi cũng không gánh nổi đâu.” “Không cần, tôi có thể tự chăm sóc mình thật tốt. Hơn nữa nhà em có cái gì khiến tôi tủi thân chứ, không sao đâu.” Thẩm Đình Thâm có cảm giác chính mình khi bàn hạng mục hơn trăm triệu còn chưa phí sức như bây giờ, lúc này anh phải cố gắng hết sức để thuyết phục Bạch Nhược Y. Nhưng Bạch Nhược Y vẫn kiên trì theo ý nghĩ của mình, cô lắc đầu: “Không cần, tự tôi sẽ chăm2sóc chính mình thật tốt.”

Cô nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy ở chung với Thẩm Đình Thâm không được tốt lắm. Thẩm Đình Thâm chán nản nghiêng đầu sang chỗ khác, thấy Bạch Nhược Y cố chấp như vậy, không biết nên làm thế nào mới tốt. Anh thật sự lo lắng cho an toàn của Bạch Nhược Y, chứ không có nghĩ thứ gì khác. Nhưng Bạch Nhược Y lại sống chết cũng không chịu đồng ý, Thẩm Đình Thâm gấp đến khó chịu trong lòng. Xem ra Bạch Nhược Y thuộc dạng rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt rồi, Thẩm Đình Thâm lại nghiêng đầu sang, mắt lạnh nhìn Bạch Nhược Y: “Nếu em không đồng ý để tôi chuyển đến sống ở nhà em thì cũng được, vậy tôi sẽ thường mượn danh hợp tác7hạng mục để gọi em đến công ty tôi.”

“Nè, cái người này, sao anh lại không phân rõ giữa chuyện công và tư thế hả? Chính tôi ở công ty cũng có chuyện muốn làm có được không hả?” Bạch Nhược Y bất mãn nhìn Thẩm Đình Thâm, nhớ tới hôm qua Thẩm Đình Thâm gọi mình đến công ty anh, liền uổng phí thời gian cả một ngày.

Cô đến công ty là để làm việc! Trong văn phòng còn có một chồng văn kiện đang chờ cô xem qua đó!

“Vậy em nói xem, có phải tôi chuyển đến nhà em sẽ thuận tiện hơn không, nếu không cả ngày tôi đều phải lo lắng cho an toàn của em, làm việc cũng không thể chuyên tâm nữa.” Thẩm Đình Thâm nói từng lời chính nghĩa, câu nào cũng đều có1lý, khiến người khác không thể phản bác lại.

Bạch Nhược Y nghe vậy liền ngây ra, cô phiền não mà vò tóc mình. Cuối cùng cô vẫn chịu thua, oán hận nhìn Thẩm Đình Thâm: “Vậy anh phải viết một tờ giấy cam kết cho tôi, chính là không được động tay động chân với tôi, hơn nữa anh phải ngủ ở phòng khách, không được phép đến phòng ngủ của tôi!” “Thành giao!” Thẩm Đình Thâm nhếch miệng cười một tiếng: “Tôi kêu Lý Lâm giúp tôi chuyển hành lý tới, sắp xếp xong đồ ở phòng trống nhà em, tôi liền không sợ nữa.”

“Nói bậy, hôm qua anh rõ ràng chỉ là muốn ngủ với tôi mà thôi!” Bạch Nhược Y nhếch miệng nhỏ phản bác, trong lòng đã chấp nhận sự thật Thẩm Đình Thâm sẽ đến nhà7mình ở. Thẩm Đình Thâm nhướn mày cười, không nói gì. Loại chuyện này mọi người hiểu trong lòng là được, đừng nói ra ngoài. Thẩm Đình Thâm lấy điện thoại di động ra gọi cho Lý Lâm. “Chuyển đồ của tôi đến đây đi.”

Lý Lâm đã đứng dưới nhà Bạch Nhược Y đợi điện thoại Thẩm Đình Thâm từ sớm, thế nên nhanh nhẹn trả lời một câu: “Được, đem lên ngay đây.”

Nói xong liền lấy hành lý trong xe ra. “Cái gì? Chuyển đến rồi?” Bạch Nhược Y không hiểu rõ lời Thẩm Đình Thâm, kinh ngạc hỏi.

Cô vừa dứt lời, chuông cửa đã vang lên. Thẩm Đình Thâm vui vẻ chạy ra mở cửa, nhìn thấy Lý Lâm đang kéo theo vali to, va li nhỏ có tiến vào.

Vẻ mặt Bạch Nhược Y như chợt hiểu ra, cô0đi đến chỉ vào Thẩm Đình Thâm nói: “Anh đã sớm chuẩn bị sẵn việc đến nhà tôi ở rồi đúng không?”

“Tôi nói rồi, tôi rất lo lắng cho sự an toàn của em.” Thẩm Đình Thâm lảng tránh câu hỏi của Bạch Nhược Y, mà biểu đạt dụng ý của mình. Câu nói này khiến Bạch Nhược Y không biết nói gì mới đúng, đành phải trơ mắt nhìn Lý Lâm đem hành lý Thẩm Đình Thâm vào phòng khách nhà mình. Thời gian quay về hiện tại. Sở Vũ Triết có chút không tiếp nhận được sự thật này, anh ta lộ ra vẻ mất tự nhiên và khó chịu: “Là vậy à, hóa ra hai người đang ở chung với nhau.” Mặt Thẩm Đình Thâm vẫn luôn tối sầm, cuối cùng cũng lộ ra vẻ mừng thầm.

May mà anh thông minh, sáng sớm đã kêu Lý Lâm đem hành lý chuyển tới. Lý Lâm kia hành động cũng nhanh, anh nghĩ lại thì hình như lâu rồi anh chưa tăng lương cho anh ta.

Ừm, về công ty sẽ tăng lương cho anh ta. “Không nói cái này nữa, đàn anh về nước rồi có dự định gì không?” Bạch Nhược Y cố thay đổi chủ đề, cô thực sự không muốn tiếp tục nói về chuyện ở chung kia.

Cái đó cô có thể làm gì chứ, cô cũng rất tuyệt vọng đó!

Nhưng Thẩm Đình Thâm càng nhìn Sở Vũ Triết, lại càng thấy anh ta không vừa mắt. Anh không nhịn được mà nhìn sang Sở Vũ Triết: “Tôi nói này, cậu có phải rất rảnh hay không? Không nhìn ra hiện tại Bạch Nhược Y đang rất xấu hổ sao?”

Ngụ ý của anh chính là kêu Sở Vũ Triết mau đi đi. Sở Vũ Triết liếc cũng chẳng thèm liếc qua Thẩm Đình Thâm lấy một cái, đối với lời anh nói lại như không hề nghe thấy, chỉ nhìn Bạch Nhược Y với đôi mắt dịu dàng: “Nhắc đến mới nhớ, rốt cuộc người em có chỗ nào không khỏe không? Có từng đến bệnh viện kiểm tra qua chưa, nếu chưa thì vẫn nên đến đó kiểm tra thì tốt hơn. Rất nhiều bệnh nhẹ không chú ý, sau trở nên nghiêm trọng hơn thì rất phiền phức đấy.”

Bạch Nhược Y chớp mắt, mặc dù thời đại học cô đã từng rất thân với Sở Vũ Triết.

Nhưng đó cũng là việc rất lâu về trước rồi, hai người gặp lại nhau, Sở Vũ Triết nhiệt tình với cô, cô có thể giải thích được. Nhưng Sở Vũ Triết quan tâm cô đến như vậy, có vẻ hơi quá mức.

“Ừm, cám ơn đàn anh đã quan tâm, sức khỏe em thật ra cũng không có gì đáng lo. Không cần đi kiểm tra đâu, hơn nữa nếu anh không đến, em còn đang tính đi làm đấy...” Bạch Nhược Y cười, chợt nhận ra mình có chút ý trách cứ, vội đối giọng nói: “Không phải em trách anh đến thăm em, làm phiền công việc của em, em không có ý này.” “Ừm, anh biết em không có ý này, cách làm người của em anh vẫn hiểu rất rõ.” Sở Vũ Triết cũng cười: “Anh chỉ quan tâm em mà thôi.”

“Cám ơn, em thật sự không có gì đáng lo cả.” Bạch Nhược Y lại cảm ơn thêm lần nữa. “Đúng rồi, em có nhớ lúc học ở trường hay không, có lần anh chơi bóng rổ bị thương, em đã vất vả chăm sóc anh những ba ngày. Dù sau này anh đã khỏi hẳn, mỗi lần em nhìn thấy anh đều sẽ hỏi thăm: “Đàn anh, chân còn đau không?” Sở Vũ Triết vừa nói, vừa học dáng vẻ lo lắng của Bạch Nhược Y khi đó.

Anh ta chọc cho Bạch Nhược Y cười ha ha, có lúc học đại học vẫn còn rất ngây thơ. “Khi đó em thật sự lo lắng cho anh, hơn nữa lúc anh chơi bóng rổ, cũng vì em liên tục kêu tên anh, nên anh mới phân tâm mà bị người khác làm ngã trật chân.” Bạch Nhược Y nhếch miệng, lúc đó cô thật sự rất lúng túng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.4 /10 từ 315 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status