Thịnh thế hôn nhân

Chương 517: Tôi để ý

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Anh dùng một tay ôm gấu bông, đó là thứ tượng trưng cho ngày lễ tình nhân đầu tiên giữa anh và Bạch Nhược Y, cũng đại diện cho những chuyện tốt đẹp hôm nay.

Tay kia nắm chặt cánh tay Bạch Nhược Y, cô chính là cả thế giới của Thẩm Đình Thâm anh, đại biểu cho sự uy hiếp duy nhất trong lòng anh

Đáy lòng Bạch Nhược Y trở nên mềm mại và thoải mái, trước kia cô chưa từng nghĩ qua.

Người đàn ông đứng đầu thành phố H, luôn mang theo vẻ lạnh lùng kia, cái người luôn dùng đôi mắt đen nhánh cao ngạo nhìn mọi người như nhìn chúng sinh, lại có thể nói muốn cùng mình đồng cam cộng khổ ở thành phố H

Anh mà lại có thể nói ra lời nói nhỏ bé như vậy.

Bạch3Nhược Y lúc này mới nhận ra, hóa ra được Thẩm Đình Thâm thích lại là chuyện hạnh phúc như vậy

Chưa đầy một lát, hai người đã đến dưới khu nhà

Lúc này Thẩm Đình Thâm vẫn kiên trì muốn đưa Bạch Nhược Y về nhà, Bạch Nhược Y cũng không từ chối nữa, chỉ hỏi tượng trưng: “Hôm nay..

anh dự định không về nhà sao?” Thẩm Đình Thâm ẩn bàn phím trên điện thoại, cười liếc qua Bạch Nhược Y: “Em đã ám chỉ vậy rồi, nếu anh còn về, chẳng phải không đáng mặt đàn ông sao?” Trong nụ cười của anh, đầy vẻ mập mờ, khiển Bạch Nhược Y đỏ bừng mặt giải thích: “Không phải, không phải như anh nghĩ đâu! Em không có nghĩ đến chuyện kia, em...” Ý của cô là nếu Thẩm Đình Thâm không0về nhà, vậy có thể ngủ ở phòng khách trong nhà Bạch Nhược Y, dù sao ở đó cũng còn đồ đạc của anh

“Chuyện nào?” Thẩm Đình Thâm vẫn cười xấu xa nhìn Bạch Nhược Y, đáy mắt có ý gì không cần nói cũng biết

Khiển Bạch Nhược Y thẹn thùng, nhưng lại không biết nói cái gì cho phải, cô giơ tay vỗ vai Thẩm Đình Thâm: “Anh biết rõ em không có ý kia mà, anh cố ý đùa giỡn em! Thật đáng ghét!”

Một cái tát kia không đau không ngứa, Thẩm Đình Thâm đi vào thang máy trước, khóe miệng cười vui vẻ: “Được rồi, về nhà trước thôi.” Bạch Nhược Y liếc Thẩm Đình Thâm, cũng cùng theo vào thang máy

Chưa đầy một lát, bụng cô không an phận reo lên, cũng may tiếng kêu không lớn,5dường như Thẩm Đình Thâm không nghe được

Cô nhớ tới, hôm nay phải đi tìm Chu Du, tối nay còn chưa ăn cơm.

“Anh cũng chưa ăn tối nhỉ.” Bạch Nhược Y ngẩng đầu nhìn Thẩm Đình Thâm, trong lòng nghĩ xem nên nấu món gì

“Ừm, về nhà nấu cơm trước.” Không nhắc tới còn đỡ, vừa nhắc Thẩm Đình Thâm liền cảm giác trong bụng trống rỗng.

Hai người đi vào trong phòng, lúc Thẩm Đình Thâm đi vào bên trong, dùng sức gài cửa lại, tiếng đóng cửa có chút lớn.

“Anh làm gì thế, đóng cửa nhẹ chút, coi chừng làm ồn đến hàng xóm đó.” Bạch Nhược Y bất mãn quay đầu trừng mắt nhìn Thẩm Đình Thâm, tay cầm đôi dép lê.

Thẩm Đình Thâm cũng thay qua một đôi dép lê, gật đầu, nhỏ giọng: “Anh biết rồi.” Nhìn4thấy Thẩm Đình Thâm hiếm khi nghe lời như vậy, Bạch Nhược Y mỉm cười, sau đó đi tới phòng bếp nấu cơm

Thẩm Đình Thâm cũng đi theo, giúp cô rửa rau

Bạch Nhược Y vừa xử lí cà rốt trên tay, vừa nhìn qua động tác rửa rau của Thẩm Đình Thâm

Xem ra lần trước cô dạy, Thẩm Đình Thâm đã nhớ rồi.

Lần này tốc độ không chỉ nhanh hơn nhiều, cách làm cũng thuần thục hơn không ít, rất giống dáng vẻ người chồng của gia đình

Khóe miệng cô khẽ nhếch, lúc quay qua nhìn cà rốt trên tay, bị khói hun đến chảy nước mắt

“Reng...” Chuông cửa ngoài nhà vang lên

Bạch Nhược Y bỏ dao xuống, nói với Thẩm Đình Thâm một câu: “Hình như ba em về trễ, để em đi mở cửa.”

“Ừm.” Thẩm Đình Thâm còn đang9chăm chú rửa rau, chuyên tâm như đang xử lý giấy tờ quan trọng trong công ty vậy

Dáng vẻ nghiêm túc này ngược lại có chút tức cười, chỉ là rửa rau thôi mà, có cần nghiêm túc đến vậy không?

Bạch Nhược dùng mu bàn tay lau nước mắt, vừa đi ra ngoài phòng để mở cửa thì thấy Nhan Như Ngọc mặc đồ ngủ, đang khoác một cái áo khoác bằng lông đứng ở cửa ra vào.

“Đã trễ vậy rồi, có chuyện gì không?” Bạch Nhược Y kinh ngạc nhìn Nhan Như Ngọc, đêm hôm khuya khoắt đột nhiên tới đây là có chuyện gì?

Hơn nữa cánh tay bị thương kia cũng đã qua vài ngày, cậu có thể tự làm được, có lẽ không cần phiền Bạch Nhược Y giúp mới phải

Nhan Như Ngọc xấu hổ cười nói: “À..

trong nhà tôi không có gì ăn, nên muốn hỏi xem nhà chị có nấu cơm.”

Còn chưa nói xong, nụ cười của cậu lập tức ngưng đọng trong nháy mắt, bởi vì cậu nhìn thấy vành mắt Bạch Nhược Y đỏ bừng, ươn ướt như mới khóc xong

Cậu nghiêng người nhìn vào trong, liếc mắt liền thấy đôi giày da của nam ngay kệ để giày

Mà lúc này, Thẩm Đình Thâm nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài cửa cũng đang đi ra

Hai người đàn ông, bốn mắt nhìn nhau, trong đáy mắt không hẹn mà cùng hiện rõ vẻ chán ghét

Nhan Như Ngọc bá đạo nắm tay Bạch Nhược Y, nhíu mày hỏi: “Có phải anh ta ức hiếp chị không?” “Cái gì?” Bạch Nhược Y ngơ ngác, không hiểu sao Nhan Như Ngọc lại thay đổi sắc mặt như thế.

Mà Thẩm Đình Thâm sải bước tới, đẩy tay Nhan Như Ngọc ra, thuận thế nắm vai Bạch Nhược Y

Anh lấy tư thế tuyên bố chủ quyền đứng cạnh cô, dùng giọng nói lạnh lẽo và bất mãn hỏi Nhan Như Ngọc: “Trễ rồi cậu còn đến đây làm gì?”

Nhan Như Ngọc cũng nhìn anh, đáy mắt cùng khí phách đều tương tự Thẩm Đình Thâm, dáng vẻ không sợ hãi nhìn anh: “Sao anh lại làm chị ấy khóc?”

Nghe xong câu này, Thẩm Đình Thâm cũng ngơ ngác một lúc, anh cúi đầu nhìn Bạch Nhược Y.

Quả nhiên anh thấy ánh mắt cô đỏ bừng, viền mắt còn vương nước mắt, giống như chỉ cần có dùng sức nháy mắt một cái, nước mắt sẽ chảy xuống vậy.

Giờ đây Bạch Nhược Y mới hiểu được tại sao Nhan Như Ngọc lại thay đổi sắc mặt như vậy, cô cười phất tay, giải thích với cậu: “Không phải đầu, cậu lầm rồi, Thẩm Đình Thâm không ức hiếp tôi

Do tôi đang hầm cà rốt nên bị khói hun đỏ mắt ấy mà.”

Nhan Như Ngọc: “...”

“Được rồi, chuyện này đã rõ, bây giờ cậu nói đi

Đã trễ thế này, cậu còn đến tìm Bạch Nhược Y làm gì?” Lông mày Thẩm Đình Thâm nhíu lại, giống như một con sư tử đang bảo vệ lãnh thổ của mình, trên người anh tỏa ra khí chất người lạ chớ tới gần, khiến người ta chùn bước.

Những Nhan Như Ngọc vốn dĩ không muốn để ý đến Thẩm Đình Thâm, cậu cười hì hì nhìn Bạch Nhược Y: “Vậy chị đang nấu cà rốt à, nói vậy chị đang nấu cơm đúng không, vậy chị không ngại cho tôi đến ăn ké một bữa chứ?” Không chờ Bạch Nhược Y mở miệng đáp lại, Thẩm Đình Thâm đã trả lời trước: “Tôi ngại đấy.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.4 /10 từ 315 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status