Thời đại game quật khởi

Chương 249: Một tin nhắn riêng



Editor: Nguyetmai

"Cao thủ Chung Minh, tôi đã chơi game "Hộ vệ vòng Hoàng đạo" của anh, quả thật cảm động ngây ngất, game này thật sự là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ!"

Đây là một fan thực sự.

""Hộ vệ vòng Hoàng đạo" là một game hay, chỉ có điều theo như tôi thấy còn rất nhiều khuyết điểm, ví dụ như 1234. Nếu như anh sửa được hết những điểm này, nhất định sẽ khiến cho game này tiến thêm một bước nữa!"

Đây là dân trong ngành game.

"Á, game rác rưởi như này mà bao nhiêu người ca ngợi, anh rốt cuộc cho giới truyền thông game bao nhiêu tiền vậy?"

Đây là một tên đần độn không có não.

Bình luận kiểu gì cũng có, Chung Minh lướt lướt, tuy rằng cũng có một vài tin nhắn của mấy tên không não, nhưng cũng không làm cho Chung Minh cảm thấy có gì đặc biệt tức giận.

Game thành công rồi, trên tất cả các kênh truyền thông có tiếng đều nhận được sự khen ngợi, mấy bình luận vớ vẩn cùng lắm cũng chỉ như con ruồi kêu vo ve bên tai, chẳng có gì phải tức giận cả.

Chung Minh tiếp tục lướt xuống.

Đột nhiên, anh thấy một tin nhắn, ngây người.

"Thầy Chung, em đã chơi game "Hộ vệ vòng Hoàng đạo" của anh. Xem điểm IGP chấm, em đột nhiên vô cùng cảm động, nước mắt rơi đầy. Đương nhiên, không phải vì kịch bản của game, mà vì thấy game này đang càng ngày càng được nhiều người trên thế giới này hiểu, đón nhận. Nó không còn là một trò chơi gây mê muội mất ý chí, mà đã được đánh giá như một hoạt động giải trí lành mạnh."

"Em mới trốn từ một nơi gọi là Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ* ra, không có nhà để về, vô cùng hoảng sợ. Tình cờ, em xem được game "Hộ vệ vòng Hoàng đạo" của anh trên website chia sẻ video, xem video, em đã bật khóc mấy lần. Xin lỗi, bây giờ em không có tiền cũng không có kênh nào mua được game, chỉ có thể xem video trên mạng. Tóm lại, rất cảm ơn anh đã có thể để em xem được một game như thế này, chúc anh sau này có thể làm ra nhiều sản phẩm hay hơn!"

(*) Có lẽ tác giả đang ám chỉ một ngôi trường có thật tại Trung Quốc là Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ Sơn Đông, chuyên dạy dỗ các thanh thiếu niên cá biệt, bỏ nhà, trốn học, yêu sớm, nghiện mạng, có vấn đề về tâm thần v.v... Đã có những bài báo bóc trần việc đối xử tàn tệ với học sinh của ngôi trường này.

Chung Minh cẩn thận xem một lần từ đầu đến cuối.

Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ??

Nghe cái tên này, còn có những miêu tả của người này, khiến Chung Minh có liên tưởng không tốt.

Anh vội vàng mở máy tính search từ khóa Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ, vậy mà thoáng chốc đã hiện ra nguyên một trang kết quả tìm kiếm.

Rất nhiều thành phố nhỏ, đều có thứ này!

Đương nhiên, một vài thành phố lớn như thành phố Minh An, thành phố Quang Hoa cơ bản là không có, cho dù có cũng nằm ở khu ngoại ô rất xa. Còn mấy thành phố nhỏ, cũng phân bố linh tinh, nhưng vẫn không nằm trong trung tâm thành phố, toàn bộ đều ở nơi hẻo lánh.

Nhìn lại mấy tấm ảnh, là một đám trẻ con mặc quân phục thời khủng hoảng máy móc công nghệ cao, ảnh chụp tư thế đứng nghiêm và chạy bộ.

Quân phục thời kỳ này, thực ra tương đối dễ nhận biết, bởi vì kẻ địch đều là trí tuệ nhân tạo, đều dựa vào tia hồng ngoại và các loại tia bức xạ để xác nhận người của quân kháng chiến, do vậy trang phục rằn ri truyền thống không có ý nghĩa gì lớn, quân phục thời kỳ này, đều là trang phục cách ly chất liệu đặc biệt, có thể chắn được đường nhìn xuyên thấu của đám trí tuệ nhân tạo trong mức độ nhất định, bởi vì chất liệu đặc thù nên màu sắc chủ đạo là màu đen và màu xám.

Nhìn lại, những người trong ảnh này, hợp thành một biển người màu xám.

Có lẽ những người khác khi nhìn thấy cảnh tượng này, sẽ liên tưởng đến một nơi như trường quân sự, nhưng phản ứng đầu tiên của Chung Minh khi nhìn thấy cảnh này là:

"Đây không phải chính là trung tâm cai nghiện mạng kiếp trước sao?"

Phản ứng thứ hai là:

Trên thế giới này cũng có hành động thiếu đạo đức đào mộ tổ tiên của mình như vậy ư???

Bản năng của Chung Minh có chút không dám tin.

Trong thế giới này, khoa học kỹ thuật đã phát triển như vậy, trên mạng, mặc dù cũng có thể search được những từ kiểu như "Nghiện mạng", nhưng vẫn chưa hình thành chủ đề hot bao giờ. Nhưng mọi người trên thế giới này, càng ngày càng ỷ lại vào khoa học kỹ thuật và internet, Chung Minh luôn cho rằng, mọi người trên thế giới này có lẽ phải càng hiểu rõ hơn về cái gọi là "say mê internet" này mới đúng.

Nhưng cái Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ này, là thứ gì vậy??

Chẳng lẽ những chuyện từng có kiểu gì cũng sẽ lặp lại hay sao? Thế giới này, cũng có loại người đội lốt thú như giáo sư Dương* hay sao?

(*) Giáo sư Dương: Dương Vĩnh Tín, chủ nhiệm trung tâm cai nghiện mạng ở Trung Quốc, nổi tiếng và gây nhiều tranh cãi vì những hành động điều trị căn bệnh nghiện mạng bằng cách sốc điện được cho là không an toàn đối với sức khỏe con người

Chung Minh vội vàng trả lời tin nhắn: "Người anh em, cậu đang ở đâu? Tôi đi đón cậu, tôi có thể bảo đảm cho sự an toàn của cậu!"

Sau khi trả lời tin nhắn, Chung Minh chờ đợi mà lòng nóng như lửa đốt.

Vốn dĩ lướt tin nhắn chỉ vì muốn xem những lời tán dương của mọi người, nhưng hiện tại đã hoàn toàn mất hết tâm trạng.

Đợi nửa tiếng.

Một tiếng.

Vẫn không có hồi âm!

Chung Minh tìm được Miêu Trúc: "Đi, liên hệ với đồn cảnh sát, để bọn họ liên hệ với bên chính thức của weibo xem vị trí cuối cùng đứa trẻ này đăng nhập ở đâu."

Không lâu sau, Miêu Trúc trở về: "Sếp, đồn cảnh sát bên đó nói yêu cầu này của chúng ta không phù hợp với quy định, không thể tùy ý tra những thông tin này..."

Chung Minh không khỏi nhíu mày.

Quả thật, mình không thân thích gì với đứa trẻ này, không có một chút quan hệ nào cả, huống chi nó chỉ là một mẩu tin cá nhân, cũng không thể dựa vào đó để khẳng định đứa trẻ này mất tích hoặc bị nhốt, đồn cảnh sát không thể tùy ý đi điều tra những thông tin cá nhân này của công dân.

Chí ít, cũng không vì anh mà đi điều tra.

Chung Minh nghĩ một chút, liền gọi điện thoại cho Lâm Hiểu Quang.

"Sếp Lâm, giúp tôi một chuyện!"

Lâm Hiểu Quang nghe xong, cũng thấy hơi sững sờ.

Sự việc Chung Minh nói, có chút khó khăn đối với anh ta, nhưng chính miệng Chung Minh đưa ra yêu cầu, hơn nữa giọng điệu có vẻ rất cấp bách, anh ta nghĩ mình không thể làm ngơ được.

"Được, tôi thay anh liên hệ với đồn cảnh sát và weibo xem sao."

Cúp điện thoại, Chung Minh nóng lòng chờ đợi tin tức.

Tuy bây giờ studio Vi Quang đã có chút danh tiếng, nhưng ở thành phố đông dân như Minh An, sức ảnh hưởng có thể nói là rất thấp.

Dù sao studio Vi Quang mới thành lập chưa đến nửa năm, quy mô cũng chưa lớn đến vậy.

Nhưng Công ty Khoa học Công nghệ MMOA thì khác, họ là một công ty khoa học công nghệ lớn, có quan hệ rất tốt với các ban ngành chính phủ, có sức ảnh hưởng nhất định ở những thành phố lân cận, để Lâm Hiểu Quang ra mặt, rất nhiều chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Không lâu sau, Lâm Hiểu Quang gọi điện lại: "Thầy Chung, tìm thấy người rồi. Ở một nhà dân gần thành phố vệ tinh H của thành phố Quang Hoa. Nhưng đồn cảnh sát không đồng ý ra quân, bởi vì hiện tại không có bất cứ chứng cứ nào chứng minh bên trong có hành vi phạm pháp, chỉ dựa vào một tin nhắn không nói lên được điều gì. Nhưng tôi lấy được địa chỉ rồi, có thể gửi cho anh."

Chung Minh gật đầu: "Được, cảm ơn sếp Lâm."

"Không cần cảm ơn, thầy Chung cẩn thận một chút, chẳng qua tôi thấy, những trò đùa ác ý cũng không hề ít, anh nên chuẩn bị kĩ việc có thể sẽ bận rộn vô ích."

Cúp điện thoại, Chung Minh trực tiếp nói lớn trong công ty: "Ai biết lái xe, có thể chạy đường dài được."

Người trong studio có chút ngơ ngác, một lát sau, có mấy người giơ tay.

Số người biết lái xe không nhiều, vì xe trên thế giới này đều là xe rất đắt, hơn nữa thi bằng lái xe cũng rất khó. Còn thêm cả mật độ những thành phố lớn trên thế giới, giao thông công cộng phát triển, do vậy rất nhiều người không thi bằng lái xe, cũng không bị ảnh hưởng gì quá lớn đến cuộc sống.

Chung Minh nhìn qua thì thấy anh Đại Huy cũng giơ tay, có điều dù sao nếu chia studio Vi Quang theo độ tuổi mà nói, anh ấy cũng sắp bước sang tuổi già rồi, không cần suy nghĩ nữa. Vừa hay, tổ thiết kế bên kia Giả Gia cũng giơ tay, tổ mỹ thuật tạo hình bên này, Tiêu Mộc cũng giơ tay.

"Hai người các anh đi theo tôi, Miêu Trúc, đặt giúp tôi ba vé máy bay, đến thành phố Quang Hoa, càng nhanh càng tốt."



Mãi đến lúc xuống máy bay, Giả Gia và Tiêu Mộc vẫn có chút ngơ ngác.

Buổi sáng còn làm việc ở công ty, buổi chiều liền chạy đến thành phố Quang Hoa cách đó hơn bảy trăm kilomet!

Hai người này đều có bằng lái điện tử. Vừa xuống máy bay, Chung Minh trực tiếp bắt xe đến cửa hàng bán xe gần đó, trực tiếp bỏ ba trăm nghìn tệ mua một chiếc xe mới.

Đương nhiên, Giả Gia và Tiêu Mộc đều hiểu về xe, do vậy cũng có thể đóng góp một vài ý kiến, nhưng dù vậy, từ lúc xem xe đến lúc trả tiền, tất cả cũng không quá mười phút. Đến cô nhân viên bán xe cũng thấy choáng, khách hàng đang vội cô đã từng thấy, nhưng chưa từng gặp ai vội đến mức này!

Một bụng thủ thuật chào hàng, mà lại chưa kịp nói câu nào!

Sau khi mua xong, cô nhân viên bán hàng này cảm thấy đây là một vị khách nhiều tiền, còn muốn giới thiệu một chút những thứ khác, kết quả Chung Minh trực tiếp lên xe, đi mất.

Xe ba trăm nghìn tệ quả thật chất lượng không tồi. Cô nhân viên bán xe đứng trong cửa hàng vừa hít khói xe vừa cảm thán, đây chính là sự khác nhau giữa người có tiền với mình sao? Người có tiền, đều quý trọng thời gian của mình đến vậy sao???

Giả Gia lái xe, chạy một mạch đến địa điểm mà Chung Minh đưa cho, vừa đi vừa cảm thấy, có tiền tốt thật!

Đương nhiên, anh ta cũng có thể mua được loại xe này, chỉ cần tiếp tục làm việc ở studio Vi Quang một thời gian nữa.

Xe ba trăm nghìn tệ, trên thế giới này vẫn chưa được coi là xe tốt, có điều dù sao Chung Minh cũng không phải đua tốc độ, chất lượng xe đạt chuẩn, có thể lái được là được, do vậy cũng không đến mức vì chạy một quãng đường dài mà bỏ một hai triệu tệ ra mua một chiếc xe đua chuyên nghiệp, thế thì có chút lãng phí.

Trên đường, Chung Minh tường thuật sơ qua một lần ngọn nguồn câu chuyện cho hai người này.

Giả Gia và Tiêu Mộc cảm thấy chuyện này có chút chuyện bé xé ra to.

Chỉ vì một mẩu tin nhắn riêng mà chạy đến thành phố Quang Hoa xa xôi đón người? Lại còn móc ví mua một chiếc xe?

Ông sếp này của mình, đến bằng lái xe cũng không có, chiếc xe này mua về chắc để ở công ty làm xe công, đến lúc đó chỉ lợi cho nhân viên…

Đương nhiên, đối với Giả Gia và Tiêu Mộc mà nói, công ty có thêm một chiếc xe, có thể tùy ý lái, đương nhiên cũng là một việc tốt.

Hơn nữa, sếp nhà mình chính là người hấp tấp như vậy, cũng không phải chuyện gì hiếm thấy.

Tốc độ xe chạy rất nhanh, chỉ khoảng nửa tiếng đã từ thành phố Quang Hoa đến thành phố trực thuộc H.

Thành phố lớn ở thế giới này, như thành phố Minh An, thành phố Quang Hoa, đều có mấy thành phố trực thuộc quy mô lớn như vậy, cũng có thể hiểu tương đương với một quận huyện trực thuộc một thành phố lớn nào đó của kiếp trước.

Chỉ có điều những thành phố trực thuộc này có quan hệ rất mật thiết với những thành phố lớn, giao thông cũng rất phát triển.

Họ nhanh chóng đến nơi.

Nơi này chính là một nơi cư trú rất bình thường, trong thành phố trực thuộc, số tầng nhà cũng không quá cao giống kiểu khu vực ngoại vi.

Đỗ xe xong vào khu vực này, ba người Chung Minh, Giả Gia và Tiêu Mộc bắt đầu leo lên tầng.

Theo như thông tin đồn cảnh sát điều tra ra, tin nhắn được gửi đi từ máy tính, chứ không phải đồng hồ, do vậy có thể định vị được vị trí, là phòng 1103 khu 3 tòa nhà số 7 ở khu phố này. Vẫn may không phải đồng hồ, nếu là đồng hồ thì không thể định vị chính xác đến vậy, chỉ có thể định vị phạm vi chung chung.

Đến cửa phòng 1103, Chung Minh nhấn chuông cửa.

Rất lâu cũng không có người đáp lại.

Chung Minh đứng trước chiếc máy camera, đợi hai phút, mơ hồ nghe được bên trong dường như có xíu động tĩnh, những vẫn không có ai trả lời.

"Anh là Chung Minh người sản xuất game "Hộ vệ vòng Hoàng đạo", là em gửi tin nhắn Weibo cho anh đúng không? Nếu là một trò đùa cũng không sao, chúng ta có thể nói chuyện nhẹ nhàng. Nếu như là thật, thì em hãy tin anh, đi theo anh, anh có thể đảm bảo an toàn cho em."

Camera giám sát trước cửa có thể thu tất cả hình ảnh âm thanh bên ngoài cửa vào trong nhà. Bởi vì tất cả cửa chống trộm trên thế giới này, cho dù là chống trộm hay hiệu quả cách âm đều rất tốt, dù động tĩnh bên trong lớn thế nào, bên ngoài cũng chỉ có thể loáng thoáng nghe được một chút, không có camera giám sát thu âm, bên trong và bên ngoài cửa rất khó giao lưu với nhau.

Rất lâu sau đó, bên trong vọng ra giọng nói có chút sợ hãi: "Anh… thật sự là thầy Chung sao?"

Chung Minh gật đầu: "Em có thể lên mạng search hình ảnh của anh, còn có bài phỏng vấn có lẽ em cũng xem rồi."

"Hai người phía sau, là ai?"

Chung Minh đáp: "Nhân viên của anh, họ phụ trách lái xe, bọn anh từ thành phố Minh An xa xôi đến đây. Hai người này cũng từng lộ diện trong video phỏng vấn, em nhìn kĩ xem."

Bên kia không có âm thanh nữa, chắc đang mở đồng hồ xem video phỏng vấn.

Lại mấy phút trôi qua, cửa được mở.

Một chàng trai đầu tóc rối bời mở cửa, chỉ có điều cậu ta đeo vòng chống trộm, thăm dò một chút lại cẩn thận nhìn xem hành lang có ai khác không, mới thở phào nhẹ nhõm, tháo vòng chống trộm xuống nói: "Mời vào."

Đợi sau khi mấy người Chung Minh đều vào hết, chàng trai này vội vàng đóng chặt cửa, treo xong vòng chống trộm, liền kéo một cái ghế tới chặn cửa.

Chung Minh nhìn nhìn, cậu bé này chắc khoảng mười sáu mười bảy tuổi, rõ ràng vẫn chưa dậy thì hết, từ mặt đến thân hình đều khá yếu ớt, làm cho người ta có cảm giác vẫn chưa lớn.

Lúc đầu Chung Minh cho rằng người này chính là người gửi tin nhắn kia, kết quả lại không phải, bước vào phòng khách, thấy vẫn còn một người nữa.

Người này nhìn có vẻ còn thảm hơn người ra mở cửa, trên cánh tay vẫn có thể nhìn thấy những vết bầm tím nhẹ, hai bàn tay vô thức nắm chặt, trông hết sức đề phòng.

"Thầy Chung, uống nước đi."

Mấy người Chung Minh ngồi xuống sofa, chàng trai ra mở cửa lúc trước lấy ly giấy ra, rót mấy cốc nước.

Trong phòng khách tương đối bừa bộn, trông có vẻ chưa được dọn dẹp một thời gian rồi. Chung Minh quan sát đại khái qua một lượt môi trường xung quanh, có vài suy đoán.

Người gửi tin nhắn cho mình, rõ ràng là người lúc trước trong phòng khách, còn chàng trai đầu tóc rối tung này, có thể là bạn cậu ấy, cũng có thể là chủ căn phòng này. Còn về chiếc máy tính để lần theo dấu vết lúc trước, chắc chắn là máy tính của người này.

"Anh còn chưa biết tên các em." Chung Minh nhìn hai người.

"Em là Vệ Dũng, đây là bạn em Trần Vũ Siêu." Cậu bé có vết bầm tím trên tay nói: "Thầy Chung, sao anh lại biết bọn em ở đây…"

"Anh nhờ đồn cảnh sát điều tra địa chỉ em gửi tin nhắn." Chung Minh dừng một chút: "Anh thấy em có thể gặp nguy hiểm, em vẫn không trả lời tin nhắn, anh không đợi được, bèn trực tiếp đến đây. Nói cho anh biết rốt cuộc chuyện là thế nào, em có thể tin tưởng anh."

Vệ Dũng rõ ràng đã xem bài phỏng vấn của Chung Minh trên mạng, thân phận một người sản xuất game khiến Vệ Dũng tin tưởng Chung Minh thêm vài phần.

"Rạng sáng hôm qua, em chạy trốn khỏi đó, em đã ở đấy từ hơn hai tháng trước… Em rất sợ bọn họ sẽ tìm đến cửa…"

Vệ Dũng nói năng hơi loạn, có thể là vì quá nhiều lời không biết nói từ đâu.

Chung Minh vội vàng ngắt lời: "Em bình tĩnh lại trước đã, không cần vội, từ từ nói. Thế này đi, anh hỏi em trả lời, chúng ta nói từng chút từng chút một, được không?"

Vệ Dũng gật đầu.

Chung Minh bắt đầu đặt câu hỏi, bắt đầu từ nguyên nhân dẫn đến sự việc, đến khi vào Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ, cũng như quá trình trốn thoát khỏi đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status