Thông thiên đại thánh

Chương 1044: Sát kiếp bắt đầu


Sắc mặt tên cầm đầu rất khó coi, ánh mắt sắc bén nhìn bốn phía xung quanh, giống như muốn nhìn ra sơ hở gì đó, nhưng hai bên đường là núi và cây cối xanh tươi, có bụi cỏ, xanh um tươi tốt, người muốn ẩn nấp đúng là quá đơn giản, cho dù hắn là một cao thủ Ngũ phẩm, cũng không có khả năng phát hiện ra chút sơ hở nào.

Chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên, ý bảo năm người sau lưng cẩn thận.

- Tại hạ là Nam Lĩnh Tần Mộ Vân, không biết bằng hữu phương nào, lúc này...

Lời còn chưa dứt, đã nghe được âm thhanh "XIU....XIU... XIU....XIU..." Mấy xé gió vô cùng gợn người bay tới.

- Phá Thần Nỏ của quân đội!

Sau khi nhìn thấy thứ đang bay tới, thần sắc nam tử đại biến, không còn dám nói nhiều nữa, trực tiếp nghiêng người, trốn xuống dưới bụng ngựa, cây roi trong tay cũng ném đi, chẳng biết lúc nào, đã lấy ra một cây trường đao sáng như tuyết, múa nó xung quanh thân thể, tạo ra một dãy hào quang sáng chói chớp động.

Đương đương đương...

Phốc phốc phốc...

Có âm thanh cung tiễn xé thịt vang lên, trong sáu gã thiết kỵ kia, có đã có ba người bị Phá Thần Nỏ bắn thành con nhím, còn có hai người bị trọng thương, bị cung nỏ cực lớn xuyên thấu tay chân, nằm trên mặt đất rên hừ hừ, người còn sức chiến đấu duy nhất chỉ còn lại mình tên đầu lĩnh, đầu tiên là hắn xem xét thời cơ nhanh, né tránh nhanh, thứ hai là tu vi của hắn không thấp, rất có thực lực, dùng đao ngăn cản cung nỏ, ngăn trở mấy lần công kích trực tiếp, nhưng dù là như thế, dưới lực lượng cường đại của Phá Thần Nỏ, hắn vẫn bị một ít thương thế, đặc biệt là cánh tay trái, đã bị lột một lớp thịt lớn, sâu thấy xương.

Mà chiến lực của hắn, sau một đợi cung nỏ này, bị ảnh hường nghiêm trọng.

- Các ngươi là ai, sao lại to gan như vậy, có biết chúng ta là Nam Lĩnh...

- Nam Lĩnh Tần gia!

Một âm thanh trong trẻo lạnh lùng nói ra, sau đó, ở trên sườn núi thấp và rừng cây hai bên đường, xuất hiện hai ba trăm người vũ trang đầy đủ, đều là binh sĩ cầm nỏ trong tay, người cầm đầu là một người trẻ tuổi, chỉ khoảng mười bảy mười tám, vẻ mặt vẻ lạnh lùng, hắn liếc nhìn Tần Mộ Vân.

- Ta biết rõ ngươi là người Nam Lĩnh Tần gia, nhưng cho dù ngươi không phải là người của Nam Linh Tần gia, ngươi là người của Tây Kinh Yến gia, dám giương oai ở đây cũng chỉ có con đường chết!

- Ngươi...

Tần Mộ Vân nghe vậy, ánh mắt lóe lên, vừa định mở miệng, người tuổi trẻ kia đã không cho hắn cơ hội đó, vung tay lên, cung nỏ bắn ra, lúc này đây, Tần Mộ Vân không còn vận khí tốt nữa, tuy hắn vẫn dùng đao để bảo vệ, nhưng đao của hắn vẫn bị cung nỏ bắn xuyên qua khe hở, bắn xuyên qua, hai mắt trợn tròn, cho dù ánh mắt của hắn không thể tin nổi, nhưng cũng từ từ trống rỗng, thân thể từ từ té xuống đất.

- Cắt đầu của bọn chúng, chồng chất ở trước cửa ra vào Tần Lăng quận thành.

Nam tử trẻ tuổi kia nói ra.

- Thất thiếu gia, nhưng bọn họ là người của Nam Lĩnh Tần gia, không phải đạo phỉ, làm như vậy...

- Quy củ của Vũ Dương Lĩnh chính là như vậy, mà Vũ Dương Đạo này là của Vũ Dương Lĩnh chúng ta, cho nên ở trên con đường này, vô luận là ai, dám giương oai trên lãnh thổ của Vũ Dương Lĩnh, đều là hành vi muốn chết.

Người trẻ tuổi lạnh lùng nói ra.

- Đây chính cũng là quy củ của Chu gia chúng ta!

- Vâng, Thất thiếu gia!

Bọn người bên cạnh cùng đáp lời.

Nếu như Chu Báo ở bên cạnh nghe thấy lời này, nhất định sẽ cười, tiểu tử này đúng là cáo mượn oai hùm, người trẻ tuổi kia là Chu gia người, nhưng cũng không phải huynh đệ của Chu Báo, mà là đường đệ của Chu Báo, là một chi của lão Chu gia, chưa tính là thân cận, nhưng cũng không phải cách quá xa, cho nên nói đến cùng, vẫn dùng từ huynh đệ mới xứng.

Lão Chu gia sinh ra yêu nghiệt như Chu Báo, cho nên có câu nói, gọi là: một người đắc đạo gà chó thăng thiên, mà Chu gia bây giờ ở Vân Châu, ở Tây Bắc, giống như mặt trời ban trưa, tuy lịch sử không dài, nhưng thực lực lại đuổi thẳng theo các đại thế gia, tuy nội tình có chút mỏng, không có chiều sâu, nhưng lại là một quái vật cực lớn điên cuồng khuếch trương thế lực của mình.

Hiện tại Tây Bắc Chu gia, chính là một gia tộc có thể sánh ngang với cửu đại thế gia, nhưng bởi vì nội tình quá mỏng, cho nên, cho nên người của Chu gia có thể điều động không nhiều lắm, đều cần phải rèn luyện, mà cái Vũ Dương Đạo dài mười mấy vạn dặm là một nơi rèn luyện rất tốt, Chu Hải là đệ tử Chu gia phụ trách đoạn đường tử Tần Lăng quận thành đi tới núi Tiểu Thương này, mà Chu Báo là người hiểu tình thế, phàm là thứ gì đầu tư lâu dài, đều là ngành có chất béo tối đa, đồng thời cũng là ngành khảo nghiệm tâm tình của người ta, tuy cái Vũ Dương Đạo này không giống như kiếp trước của hắn, phải thu tiền phí qua lại, nhưng công việc tu sửa con đường, giữ gìn, còn có công tác thủ vệ, chất béo cũng rất nhiều.

Bất quá, làm cho Chu Báo cảm thấy cao hứng là, người thân của lão Chu gia không thiếu kẻ tham tài, nhưng chân chính có tác dụng cũng không ít, nói thí dụ như Chu Hải này, hắn là người nổi bật nhất, làm việc quyết đoán, thủ đoạn cũng tàn nhẫn, làm việc đến cùng, rất giống Giang Hiểu, đúng vậy, giống tính tình của Giang Hiểu, phải biết rằng, Chu Báo là người mang trí nhớ kiếp trước mang tới kiếp này, cho nên không có loại cảm giác thân cận khi sinh trưởng với nơi này, hơn nữa sau khi hắn phát đạt thì thân nhân chạy tới muốn gặp mặt một lần, những chuyện này, tất cả đều giao cho Giang Hiểu làm người xử lý.

Mà Giang Hiểu là một ngoại nhân, nhưng không dám lãnh đạm với người của Chu gia, đương nhiên sẽ an bài một ít chức vụ tốt một chút, trên thực tế, hiện tại Tây Bắc, trừ Chu gia ra, mấy người quản sự chủ yếu của Vũ Dương Lĩnh, chung quanh cũng có rất nhiều tộc nhân vây quanh, hình thành các tiểu gia tộc, mà những tiểu gia tộc này liên hợp với Chu gia, tạo thành một tập đoàn lợi ích khổng lồ.

Đương nhiên, nhưng tục sự thế này, Chu Báo mặc kệ, cũng không có tâm tư quản, dù sao, chỉ cần không xuất hiện lực lượng có thể uy hiếp tới hắn, thì trên đời này không có người nào ngu ngốc quản tới hắn, trên thực tế, sau khi hắn xây dựng xong Vũ Dương Đạo này, đối với thái độ của tất cả mọi người, thì cái Vũ Dương Đạo này chính là của Chu gia, thuộc về lãnh thổ Chu gia, dù là ai, nếu dám giương oai trên lãnh thổ của Chu gia, đều phải giết chết.

Mà Chu Hải đều hoàn toàn nghe lệnh của Chu Báo, cho nên ra tay mới ác như vậy, chưa bao giờ lưu tình.

- Thất thiếu gia, ngài xem, đây là những thứ tìm được trên thi thể của bọn họ.

Thời điểm này, một tên binh sĩ chạy tới, đem một cái túi gấm đưa lên trước mặt Chu Hải.

Chu Hải không thèm để ý, tùy ý mở cái túi gấm ra, sắc mặt hơi sững sờ, bởi vì bên trong là một phong thư, hắn sinh ra hứng thú, chỉ thấy hắn không chút khách khí mở phong thư ra, lấy thư tín bên trong ra, mới nhìn hai hàng, sắc mặt lập tức biến hóa, sau đó nhanh chóng đọc hết, nhìn thấy dòng cuối cùng, sắc mặt nghiêm lại, sau đó nhét thư tín vào trong phong thư, lộ ra bộ dạng có chút luống cuống tay chân.

- Trần Tứ, ta phải về Vũ Dương Lĩnh một chuyến, các ngươi nhìn trông coi chỗ này cho tốt, không, ngươi bảo các huynh đệ thủ hạ phân tán tới tất cả dịch trạm, chờ tin tức của ta, nói cho bọn họ biết, một khi không nghe được tin tức của ta, như vậy, phải lập tức nói cho mọi người, chuyện này có liên quan lớn lao tới Nam Lĩnh Tần gia!

- Thất thiếu gia! Ngài...

- Chiếu theo lời ta nói, còn nữa, chuẩn bị một con khoái mã, nhanh lên!

- Vâng!

Trần Tứ đứng bên cạnh hắn không dám lãnh đạm, vội vàng bảo thủ hạ chuẩn bị khoái mã tốt nhất cho Chu Hải, sau đó làm theo lời của Chu Hải, triệu tập toàn bộ thủ hạ dưới tay, nói chuyện mà Chu Hải giao một lần cho bọn họ nghe, cả đám người lập tức phân tán ra các dịch trạm, ngay cả thi thể trên mặt đất cũng không xử lý.

Một giờ sau, một đạo ánh sáng màu lam tử bầu trời phía đông nam lao tới, đứng ở một nơi không xa cách dịch trạm một chút.

Thời điểm này, trên đường lớn đã có một đám người, ánh sáng màu lam hạ xuống một ngọn núi thấp, thân hình hiện ra, chính là một nam tử trung niên áo lam, sắc mặt nam tử này âm trầm, liếc mắt nhìn đám người trên đường, thân hình nhảy lên, không hề vận dụng cương khí, mà dùng kinh công bình thường đi trên đường, đẩy đám người ra, đi vào bên trong dò xét, sắc mặt lập tức đại biến.

- Đáng chết!

Sau khi xốc lồng ngực của tên kỵ sĩ cầm đầu lên, trong ánh mắt nam tử áo lam xuất hiện hào quang cực âm dày đặc, quay người lại, nhìn quanh, thời điểm rời khỏi đám người, thừa dịp người khác không chú ý, giữ chặt cánh tay của một người đi đường, thi triển thân pháp, rời đi nhanh như tia chớp, chui vào cánh rừng ở hai bên núi thấp, người chung quanh còn không có ai phát hiện ra hắn đã rời đi lúc nào.

- Đại vương tha mạng, đại vương tha mạng!

Người nọ còn không hiểu thấu đã bị lôi ra khỏi đường lớn, còn tưởng rằng minh gặp bọn cướp, cho nên mới kêu tha mạng.

- Im lặng, nghe ta hỏi, ngươi trả lời, nếu có nửa câu nói dối, ta sẽ giết ngươi!

Lời nới đằng đằng sát khí, làm cho gia hỏa kia lập tức im lặng lại, vẻ mặt sợ hãi nhìn nam tử trung niên.

- Rốt cuộc trên đường đã xảy ra chuyện gì? Là ai giết?

- Đúng, đúng, đúng, đúng rồi, là người của dịch trạm Vũ Dương Lĩnh, những tên kỵ sĩ cưỡi ngựa đó đụng người trên Vũ Dương Đạo, lại đánh người của dịch trạm Vũ Dương Đạo bị thương, cho nên mới bị đánh chết!

- Dịch trạm Vũ Dương Lĩnh?

Trong mắt người áo lam này hiện ra một đạo tinh quang, nói:

- Chẳng lẽ bọn họ có thể tùy ý giết người sao?

- Không, không, không phải, chỉ khi có người nào dám đả thương người trên Vũ Dương Đạo, hoặc là làm ra chuyện trái quy củ, dịch trạm mới ra tay!

- Vậy dịch trạm đó hiện giờ ở đâu?

- Không biết!

- Không biết?

- Đúng vậy a, ta thật không biết!

Người nọ gấp muốn khóc lên.

- Dịch trạm rên Vũ Dương Đạo đúng là rất tốt, trên đường còn có một đám dịch trạm võ trang, gọi... Gọi là Giữ Gìn Trật Tự Đô Thị, chuyên môn xử lý các loại tranh chấp xảy ra trên đường, mà nói, sau khi bọn họ giết người xong, đều cắt bỏ đầu để ở trước đường ra vào, nhưng chuyện lúc này rất kỳ quái, bọn hắn còn không thèm xử lý thi thể, cho nên người trên đường mới vây xem!

Vẻ mặt người này như đưa đám.

- Giữ gìn trật tự đô thị?

Người áo lam suy nghĩ câu này, trên mặt hiện ra vẻ khó hiểu, chợt lại khôi phục bộ dáng hung ác, nói ra:

- Vậy người giữ gìn trật tự đôt thị là ai quản?

- Cái này thì ta không biết!

Người nọ lắc đầu nói ra.

Hung quang trong mắt nam tử này hiện ra, một chưởng đánh xuống, trực tiếp đánh nát đầu của người này.

Sau đó, ánh mắt của hắn nhìn về phía Vũ Dương Đạo dài đằng đẳng kia, trong lòng có chút do dự, nhưng cuối cùng, hắn cắn răng một cái, cuồng phong màu lam xoáy lên, bay thẳng đến chân trời, bay dọc theo Vũ Dương Đạo.

Nửa canh giờ sau, hắn nhìn thấy Chu Hải đang cưỡi ngựa chạy như điên, trên mặt lộ ra nụ cười, tự trên bầu trời bay xuống, bắt lấy Chu Hải đang chạy như điên kia, nâng hắn lên bầu trời.

Căn bản là không để cho Chu Hải nói một câu nào, bay đi, sau một hồi sờ loạn trên người Chu Hải, cuối cùng, lấy ra một phong thư đã nhăn nheo, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý, tay dùng sức một cái, liền bóp nát đầu Chu Hải, hóa thành một đạo ánh sáng màu lam, bay thật nhanh về phía Tây Bắc.

Ba ngày sau!

Trong phủ Vũ Dương Hầu.

Chu Báo đứng ở trong sân, lo lắng đi tới đi lui, ở phía sau hắn, chính là phụ thân hắn Chu lão, mà hắn, cũng có một bộ dáng lo lắng, trừ hai người này ra, trong nội viện còn có một ít người khác, đều là thân nhân của lão Chu gia, hôm nay chính là thời điểm Yên Vân Phỉ sinh nở, mà người toàn gia không ai dám lãnh đạm, có thể tới được đây, đều có bộ dáng như Chu Báo.

Đột nhiên lúc này, ở bên ngoài viện truyền ra tiếng hét kinh hãi, làm cho Chu Báo giật mình, sau đó, sau đó hắn thấy Giang Hiểu cầm trong tay một phong thư đi tới, thần sắc biến đổi, trên mặt hiện ra một tia khó chịu, đi ra khỏi nội viện.

Khi đi ra khỏi nội viện thì nhìn thấy Giang Hiểu đang chạy vào.

- Thế nào?

- Đại nhân, Chu Hải gặp chuyện không may!

Nhìn thấy Chu Báo, Giang Hiểu vội vàng nói ra, đồng thời cầm một phong thư tín trong tay giao cho Chu Báo.

...

Đại Tấn, năm Vĩnh Bình thứ bốn lăm.

Vào một ngày mà thiên hạ lâm vào hoảng sợ không chịu nổi, tại Đại Tấn Tây Bắc Vũ Dương Lĩnh, lúc này hoàn toàn lâm vào một cảnh vui mừng, bởi vì lãnh chúa Vũ Dương Lĩnh, Vũ Dương Hầu Chu Báo có được long phượng song thai.

Mà kết quả này, đã làm cho Chu Báo vốn đang nổi giận cũng tỉnh táo lại một chút, không chỉ tỉnh táo lại, Chu Báo hắn đã nhiều hơn một đôi thỏ con, giống như một đêm thành thục, suy nghĩ rất nhiều.

Trong hơn mười trong ngày kế tiếp, hắn chỉ ở trong viện với Yên Vân Phỉ, đi đâu cũng đùa giỡn với đôi thỏ con, thời điểm không có chuyện gì thì trò chuyện với lão Chu gia, một đôi phụ từ tử hiếu, an hưởng thiên luân, làm cho Giang Hiểu gấp muốn chết.

- Đại nhân, chẳng lẽ chuyện này cứ như vậy mà bỏ qua, mà cái Nam Lĩnh Tần gia thật là lớn mật, chẳng những cấu kết Côn Lôn Sơn và Tịch Diệt Ma Cung, mà còn muốn gây bất lợi cho lão thái gia, còn giết ma ma, chuyện này...

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status