Thông thiên đại thánh

Chương 1227: Bí mật mọi người đều biết


- Cái này ta cũng biết, Hoang Cổ Tinh Vực, hừ, năm đó Ngọc Hoàng đại đế thật sự giỏi tính toán, vậy mà chuyển Thiên Giới đến nơi đó, lại đoạn tuyệt liên hệ với Hư Không Tiên Giới chúng ta, bởi như vậy, chúng ta cho dù có thiên đại bổn sự, cũng không cách nào tìm kiếm được nơi hạ lạc của Thiên Giới, bất quá, chỉ sợ hắn thật không ngờ tới, chẳng qua mới tám mươi mốt vạn năm, liền có người phá vỡ thông đạo Hư Không Tiên Giới, khiến chúng ta biết được vị trí của Thiên Giới, quả nhiên là người tính không bằng trời tính ah!

- Đúng vậy a, người tính không bằng trời tính, Ngọc Hoàng đại đế năm đó vì bảo trụ Thiên Giới, quả nhiên đã hao hết công phu ah!

Một gã Giới Chủ cảm thán nói.

- Bất kể như thế nào, nếu Thiên Giới Đại Thế Giới đã hiện tung, như vậy, chúng ta cũng cần phải hành động rồi.

Quang đoàn màu tím, chính là Giới Chủ của Thiên Thần Đại Thế Giới nói.

- Vô luận như thế nào, Thiên Giới Đại Thế Giới này cũng đứng đầu các Đại Thế Giới, cũng là thông đạo duy nhất để chúng ta câu thông Tiên Giới, quan trọng nhất là, giữa thời không vô tận của Thiên Giới Đại Thế Giới, tồn tại tài sản quý giá còn sót lại của thời đại Chư Thần thượng cổ, cũng là thứ lớn nhất chúng ta cậy vào để tiến vào Địa Tiên chi cảnh, cho nên, vô luận như thế nào, chúng ta cũng không thể để mất đi cơ hội này được, tìm được Viễn Cổ Thần Điện, tìm kiếm cơ hội tiến vào Địa Tiên chi cảnh!

Nói đến đây, hắn có chút dừng thoáng một chút.

- Mọi người nghĩ sao?

- Chúng ta tự nhiên đồng tâm hiệp lực.

23 tên Giới Chủ đồng thanh nói, trịch địa hữu thanh (*nói năng có khí phách), ý chí cường đại ngưng tụ tại một chỗ, hình thành một cột sáng xông thẳng Cửu Thiên, đã phá vỡ toàn bộ Tinh Hà, tiến vào chỗ sâu trong hư không vô tận

... ... ...

.. ... .

- Lại là Viễn Cổ Thần Điện?

Thiên Giới Đại Thế Giới, Thất Thần Vực, Trung Thổ vực, Vũ Dương Lĩnh.

Chu Báo nhẹ cau mày, lẩm bẩm lầu bầu, lời của Yên Vân Phỉ khiến trong lòng của hắn nổi lên một tia nói thầm, Viễn Cổ Thần Điện, đây đã là lần thứ hai hắn nghe được tin tức về Viễn Cổ Thần Điện rồi, lần đầu tiên từ chỗ Tống Tử Phật, hình như là Hắc Sơn lão yêu của Hắc Sơn Đại Thế Giới biết được vị trí và bí mật của một Viễn Cổ Thần Điện, cho nên mới phái con mình là Hắc Sửu phái đến Thiên Giới Đại Thế Giới để dò đường, kết quả lại chết trên tay mình.

Hiện giờ Yên Vân Phỉ này lại ném ra manh mối về Viễn Cổ Thần Điện, Viễn Cổ Thần Điện trong miệng nàng cùng với Viễn Cổ Thần Điện Hắc Sửu biết, cùng Viễn Cổ Thần Điện Hắc Sơn lão yêu muốn tìm có phải là một không?

Tuy rằng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng, nhưng cũng không phải là chuyện không thể nào.

Dù sao thời gian nghe được tin tức này cũng quá gần nhau, không khỏi hắn khiến hắn sinh ra liên tưởng như vậy.

- Về bí mật của Viễn Cổ Thần Điện, là do phụ hoàng nói cho nàng, còn có những người nào khác biết không?

- Không có, phụ hoàng nói, đây là một truyền thừa hắn nhận được lúc kế thừa Nhân Hoàng hậu tuyển vị.

- Truyền thừa của Nhân Hoàng hậu tuyển? Thú vị, Nhân Hoàng hậu tuyển trên đời này cũng không chỉ mình hắn, tiếp nhận qua truyền thừa cũng không phải chỉ mình hắn, sao bí mật về Viễn Cổ Thần Điện này vẫn chưa bị người khác móc ra chứ?

Chu Báo thầm nghĩ trong lòng.

- Được rồi, ta cũng mặc kệ cái gì truyền thừa về Viễn Cổ Thần Điện, bây giờ là thời kì phi thường mẫn cảm, ta không muốn gây chuyện nhiều, chuyện bên ngoài ta cũng không muốn quản nhiều.

Chu Báo mảnh nghĩ nghĩ, nói

- Chuyện về Viễn Cổ Thần Điện, mặc kệ thiệt giả, Vũ Dương Lĩnh chúng ta cũng sẽ không dính vào.

- Tốt!

Nghe xong lời nói của Chu Báo, Yên Vân Phỉ cũng không nói thêm gì, gả cho Chu Báo nhiều năm như vậy, nàng đối với tính cách của Chu Báo đã rõ như lòng bàn tay, loại chuyện này, Chu Báo nếu đã quyết định, như vậy không có ai có thể cải biến chủ ý của hắn cả, trừ phi ... chính hắn sửa lại chủ ý.

Hơn nữa, hiện giờ nàng đã sinh ra một loại tín nhiệm cực kỳ mù quáng đối với Chu Báo, theo nàng thấy, chỉ cần phụ thân huynh đệ bình an là được rồi, đối với địa vị của bọn hắn cũng không quan tâm, dù sao mặc kệ mọi người giày vò như thế nào, đến cuối cùng, Tiểu Báo Tử nhà chúng ta nhất định có thể bảo vệ tốt các ngươi bình an, như vậy đủ rồi, nàng đã thỏa mãn. Hơn nữa, cho tới nay, nàng cũng xì mũi coi thường đối với Đế Hoàng chi đạo kia của Yến Vân Thiên, Đế Hoàng chi đạo kia của ngươi dù cường thịnh trở lại, càng lợi hại, đến cùng không phải cùng phải nhờ đến Tiểu Báo Tử nhà chúng ta sao?

Cho nên, nghe được Chu Báo không muốn quản, nàng cũng gật gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.

Chứng kiến Yên Vân Phỉ rời đi, Chu Báo im im lặng lặng ngồi bên cạnh bàn đá, đốt ngón tay nhẹ gõ, phát ra thanh âm soạt soạt, thật khiến đôi nhi tử đứng bên cạnh không biết làm thế nào cho phải.

- Cha, ngài đang suy nghĩ gì đấy?

Chu Mộ kia thấy Chu Báo đang suy tư, cũng không dám nói gì, bất quá con gái Chu Tình của Chu Báo lại nhịn không được, cái gọi là nhi tử phải cùng dưỡng, con gái phải phú dưỡng (chắc là nuôi giàu nuôi nghèo gì đấy zzz), tiểu nha đầu này từ nhỏ đã bị Chu Báo làm hư rồi, căn bản không sợ lão tử của mình, Chu Báo quá bận rộn tu luyện, nhiều chuyện, bình thường cũng không có bao nhiêu cơ hội tới chỉ điểm bọn hắn tu luyện, hiện giờ tốt rồi, thật vất vả có cơ hội để Chu Báo chỉ điểm bọn hắn, Chu Báo lại bỗng nhiên ngẩn người, ngươi bảo nàng sao vui vẻ được đây?

- Không có gì, cha chỉ nghĩ chút chuyện thôi.

Chu Báo nói ra, nhìn thoáng qua con gái duyên dáng yêu kiều đã trổ mã, bỗng nhiên nở nụ cười tà dị.

- Quai quai khủng long, gần đây có quen bạn trai nào không, mang đến cho cha ngươi nhìn một chút đi.

Mặt Chu Tình thoáng cái đen lại, giơ gót chân lên dẫm chân Chu Báo một cái, hừ một tiếng, xoay người rời đi, không để ý tới Chu Báo nữa.

Chứng kiến thân ảnh Chu Tình rời đi, mặt Chu Báo thoáng cái đen lại.

- Đản đản, ta hỏi ngươi, tỷ tỷ ngươi gần đây đi lại với ai, có thật là có ngươi theo đuổi nàng rồi không?

- Ách.

Chu Mộ từ nhỏ đã sống dưới bóng mờ của Chu Tình, nghe Chu Báo vừa hỏi như vậy, tiểu tâm can này thoáng cái liền nhảy dựng lên, đầu cũng thấp xuống, ấp úng nói không ra lời.

- Kháo, thật sự là, con mẹ nó, mới mười ba tuổi ah, trẻ con hiện giờ làm sao vậy? !

Thấy biểu lộ này của Chu Mộ, Chu Báo liền biết rõ không tốt rồi, trong khoảng thời gian ngắn liền thấy đầu to ra như cái đấu, trước kia nha, Chu Báo nếu nói đùa như vậy với Chu Tình, Chu Tình tuyệt sẽ không có biểu hiện như hiện giờ, cho nên Chu Tình vừa đi, Chu Báo liền có dự cảm bất hảo, nhìn nhìn lại bộ dáng không có tiền đồ của Chu Mộ, Chu Báo thiếu chút nữa đã một cước đá văng nàng đi rồi.

- Nói đi, là ai, lai lịch thế nào?

- Phụ vương, không nghiêm trọng như ngươi nghĩ đâu, tỷ tỷ bất quá có vài phần kính trọng đối với ngươi nọ thôi, người nọ gọi là Phong Huyền, hình như là hậu đại của Vương Tộc Bắc Nguyên, về sau lưu lạc trên thảo nguyên, tuy rằng vẫn chưa tới mười bảy tuổi, nhưng đã có tu vị lục phẩm, hơn nữa một thân bổn sự tất cả đều là chém giết mà ra, làm người ngược lại không tệ.

- Hậu đại Vương tộc Bắc Nguyên?

Chu Báo mở trừng hai mắt.

- Lục phẩm cao thủ, mới lục phẩm, tiểu nha đầu không phải vẫn rất cao trọng đối với cường giả sao, một tiểu tử lục phẩm, nàng một đầu ngón tay là có thể ấn chết rồi, sao lại có hảo cảm với gia hỏa như vậy được?

Câu hỏi này, khiến Chu Mộ đổ mồ hôi đầy đầu.

Quả thật, hai người hắn cùng với Chu Tình niên kỷ tuy rằng không lớn, nhưng cũng đã có tu vi bát phẩm đỉnh phỏng, lại cố gắng một chút nữa thì không khó đột phá cửu phẩm chi cảnh, nhưng bọn họ là ai? Bọn họ là nhi tử của Chu Báo, nhi tử của đệ nhất yêu nghiệt từ xưa đến nay, từ nhỏ đã ngập trong vô số linh đan diệu dược, tu luyện lại là công pháp cao cấp nhất trong thiên địa, có thành tích như vậy chẳng có gì lạ, nhưng Phong Huyền kia thì sao? Từ nhỏ lưu lạc thảo nguyên, một là hoàn toàn không có linh đan diệu dược, hai là không có tuyệt thế công pháp, tuổi còn nhỏ, có thể sống sót trong vô số chém giết, có được tu vị lục phẩm đã là kỳ tích rồi.

Hơn nữa, thực lực tu vi của hắn có lẽ không bằng được với hai tỷ muội mình, nhưng một thân bưu hãn chi khí từ nhỏ đã chém giết ra trong thảo nguyên tuyệt đối không chênh lệch với người bên ngoài, nói trắng ra là, cũng chỉ có mỗi mình hắn là có mùi vị nam nhân, ở trong mắt thiên kim tiểu thư của Chu Báo, đây là chỗ hấp dẫn nhất.

Chu Báo hiển nhiên cũng ý thức được điểm này, không khỏi vuốt vuốt cái trán.

- Đản Đản, cha gần đây không có thời gian quản chuyện này, con cho giám sát tiểu tử kia chặt một chút cho ta, đừng để Khủng Long chịu thiệt hại, Tiên Khí này con cầm đi, đụng phải vấn đề không giải quyết được thì cứ lấy ra, con chỉ cần khẽ động Tiên Khí này, cha liền sẽ có cảm ứng, sẽ xuất hiện với tốc độ nhanh nhất.

Chu Báo nói xong, liền đưa Vu Thần Kính trong tay tới tay Chu Mộ.

- Tiên, Tiên Khí?

Cầm Vu Thần Kính, Chu Mộ thoáng cái ngây ngẩn cả người, nàng thật không nghĩ đến lão tử của mình lại hào phóng như vậy, vừa ra tay đã là một kiện Tiên Khí.

- Được rồi, đừng có biểu hiện ngây ngốc như vậy, cha cho con biết, chuyện muội muội của con đều nhờ cả vào con đấy, nếu con xử lý không tốt, làm cho nàng chịu thiệt thì cha sẽ không tha cho con đâu.

- Yên tâm đi, phụ vương, có con ở đây, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu!

Chu Mộ hưng phấn nói.

... ... ...

...

Ai, nuôi nữ nhi không dễ dàng ah.

Chu Báo mặt ngoài mặc dù nói uy phong bát diện, thanh danh đã truyền khắp toàn bộ Thất Thần Vực, thậm chí Thiên Giới Đại Thế Giới, nhưng đụng phải vấn đề nữ nhi, cũng là một cái điểm yếu của các bậc làm cha mẹ, muốn làm tốt chuyện này cũng rất khó a

Loại chuyện này hắn trước kia chưa từng đụng phải, cho nên cũng không biết phải giải quyết thế nào, chỉ cảm thấy chuyện thật phiền muộn, nhi nữ lớn hơn, có một số việc, cũng phải đau đầu rồi, nhi tử thì cũng thôi đi, tiểu tử kia, coi như bị yêu tinh nào đó hấp đến tinh tẫn người vong hắn cũng mặc kệ, nhưng con gái bảo bối lại phiền phức a, cũng không thể tùy tùy tiện tiện để một tiểu vương bát đản nào đó gạt đi được.

- Phong Huyền, Phong Huyền, bà nội nó, lão tử ngược lại muốn kiến thức, ngươi đến cùng có bản lãnh gì lại gạt mất tâm tiểu nha đầu mười ba mười bốn tuổi nhà ta đi!

Nổi lên tâm tư này, Chu Báo liền ngồi không yên, sau khi bước vài bước thong thả trong phòng, thay đổi thân quần áo, liền ra khỏi Vũ Dương vương phủ.

Vũ Dương Lĩnh này là lãnh địa của hắn, bất quá, sau khi tự kiến thành liền phát triển nhanh chóng, đã sớm trở thành nơi phồn hoa nhất Đại Tấn vương triều thậm chí cả toàn bộ Trung Thổ vực rồi, vốn cái trấn nhỏ dưới Tích Lôi sơn đã sớm trở thành Vũ Dương Vương Thành, ở chung quanh Vũ Dương Vương Thanh, cũng đều lục tục kiến thành hơn mười tòa thành trì lớn nhỏ, hiện giờ đã là một nơi giàu có và phồn hoa rồi.

Trên đường cái ngựa xe như nước, phi thường náo nhiệt, mà Chu Báo thì sao, hình dạng của hắn tuy rằng cũng coi như thanh tú, nhưng thanh thanh tú trên đời này rất nhiều, đặt trong đám người như thủy triều trong Vũ Dương Vương Thành này, căn bản cũng không tính là gì cả.

Hơn nữa hắn tuy rằng là Vũ Dương Lĩnh Chi Chủ, bất quá lại chưa từng lộ mặt trước mặt mọi người của Vũ Dương Lĩnh, thế đạo này lại không giống với kiếp trước của hắn, có TV, báo chí internet gì cả, mặt của danh nhân trong vòng một đêm có thể truyền khắp bảy đại châu bát đại dương, tuy rằng sau khi hắn thành danh, bức họa của hắn cũng có truyền lưu trong cao môn đại phiệt ở Trung Thổ vực, nhưng ở dân gian lại không nhiều lắm, huống chi Vũ Dương Lĩnh này lại là lãnh địa của hắn, ai dám truyền loạn bức hoạn của hắn đi khắp nơi chứ.

Thế giới này cũng không giống kiếp trước của hắn, loạn truyền bức họa của thượng vị giả sẽ bị kiện, làm không tốt chính là cửa nát nhà tan, cho nên, Chu Báo một bộ thanh sam, thoạt nhìn như một thư sinh văn nhược đi lại trên phố, ngược lại cũng không có ai nhận ra hắn.

Hắn bây giờ có tu vị Nhân Tiên, pháp lực quanh thân một khối, căn bản không cần dùng Thiên Xà Liễm Tức Thuật, chỉ cần hắn làm cho pháp lực nội liễm một chút, liền không có một tia khí tức lộ ra ngoài, thoạt nhìn như một thư sinh trói gà không chặt mà thôi.

Lúc hắn đi ra đúng là vào giữa trưa, đúng là lúc phố xá đông đúc náo nhiệt nhất, Chu Báo cùng nhau đi tới, chỉ thấy trên đường đầu người chuyển động, hối hả, bày quầy bán hàng, trải sạp bán hàng, phá quán, khắp nơi đều có.

Phá quán sao?

Chỗ nào phá quán đó!

Có ah, người phá quán ở Vũ Dương Lĩnh cũng nhiều, bởi vì thành quản nhiều a.

Năm đó Chu Báo đối với thành quản đã có một số quy ước, đó chính là giữ gìn trật tự thành thị, đặc biệt là trật tự của Vũ Dương Vương Thành, mấy gia hỏa bày quầy bán hàng trong Vũ Dương Vương Thành, ngươi nếu không lộ cho bọn chúng thấy chút lợi hại, ngươi ngay cả đường cũng đi không thông, vì sao lại đi không thông, bởi vì người chiếm đường kinh doanh nhiều lắm.

Chiếm đường kinh doanh rất nhiều, tác dụng của thành quản cũng hoàn toàn được phát huy, cho nên, phá quán cũng nhiều hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status