Thông thiên đại thánh

Chương 1347: Vọng hải lâu


Pháo hôi, là không thể ra vào Trầm Tinh Tiều.

Sở dĩ, vô số thành thị bên trong Trầm Tinh Tiều cũng không có loại yêu tộc cấp thấp này, ngoại trừ Nguyên Sinh yêu tộc và yêu nhị đại mà thôi.

Tạo Hoá Đồng Tử là tạo hoá giả của Thiên Giới Đại Thế Giới, thế nhưng tạo hoá giả cũng không phải là không gì không làm được. Hiện tại bên trong Thiên Giới Đại Thế Giới có nhiều địa phương hắn không quản được, cũng như sự kiểm soát của Thiên Giới Đại Thế Giới đối với Chu Báo. Những địa phương này, bọn hắn không có cách nào thi triển lực ảnh hưởng của mình, Trầm Tinh Tiều mà một trong những địa phương như vậy.

Thực lực Chu Báo hiện tại có thể so với Địa Tiên, toàn thân vận Thiên Xà Liễm Tức Thuật, tựa như hạt bụi, trong Trầm Tinh Tiều này tuy rằng có đông đảo yêu tộc, cao thủ, cường giả không thiếu, thế nhưng muốn phát hiện hắn, cho dù là Thương Hải Đại Đế đích thân tới cũng không làm được. Bởi vậy, hắn rất dễ dàng có thể tiến nhập vào bên trong Trầm Tinh Tiều, một mạch tới nơi mà Tạo Hoá Đồng Tử nói qua với hắn.

Đó chính là chỗ có những cột đá như xuyên thủng bầu trời, sừng sững cao lớn, gần giống như Xích Bích.

Đây chính là giải đất hạch tâm của Trầm Tinh Tiều, cũng là địa phương năm đó lần đầu tiên Thương Hải Đại Đế xuất hiện, đồng thời cũng là địa phương canh phòng nghiêm ngặt nhất tại Trầm Tinh Tiều, nơi nơi đều có hộ vệ, vô số pháp bảo, trận pháp tụ lại một chỗ, tựa như một bãi mìn, rút dây động rừng, chỉ cần đụng phải một chỗ, các địa phương còn lại lập tức sẽ có phản ứng, trong đó còn có rất nhiều cấm pháp, trận pháp, tuy rằng không so được với Lương Nghi Vi Trần Trận, thế nhưng bên trong Thiên Giới Đại Thế Giới này, sợ rằng ngoại trừ Lưỡng Nghi Vi Trần Trận thì không có thứ nào như bên trong Trầm Tinh Liễu này.

Điều làm cho Chu Báo cảm thấy có chút ngoài ý muốn chính là, bên trong Trầm Tinh Tiều này không ngờ không thiếu thần tiên, thậm chí ngay cả Địa Tiên toạ trấn!

Không sai, thần tiên, nơi này có Địa Tiên toạ trấn, mà con số không chỉ là một tên.

Vì vậy, Chu Báo vừa mới nhận ra, liền lập tức cẩn thận vạn phần, ngay cả một tia tâm lý may mắn cũng không còn nữa.

- Chết tiệt, xem ra Trầm Tinh Tiều chính là đại bản doanh của đám tay chân Thiên Cơ Đại Đế, không ngờ tại địa phương quỷ quái này lại có ba cường giả Địa Tiên toạ trấn, trách không được Tạo Hoá Đồng Tử lại hoàn toàn không mảy may biết gì cả. Ta xem ra còn thành thật là tốt, sau khi điều ta rõ sự tình liền mau chóng rời đi, bằng không nếu như ở lại nơi này thì cái mệnh của mình khó mà giữ được!

Chu Báo trong lòng âm thầm cảnh giác, lặng lẽ xâm nhập vào trong toà cung điện ở giữa Trầm Tinh Tiều.

Vượt qua mấy đạo cấm chế, Chu Báo liền tiến vào bên trong cung điện, không vào cung điện còn tốt, vừa vào cung điện Chu Báo liền mạnh mẽ xoay người một cái, sau đó, cảnh tượng trước mắt liền biến đổi.

- Di, bình phong không gian, ở đây không ngờ lại là một thế giới.

Bên trong Trầm Tinh Tiều này tồn tại rất nhiều thời không cổ quái, thế nhưng thế giới này hắn lần đầu tiên phát hiện, chỉ là sự kinh ngạc của hắn trong nháy mắt liền bị cảnh tượng trước làm cho nín thở.

Vừa bước vào thế giới này, trước mắt chính là một toà cung điện, là một toà cung điện thật lớn, do thuỷ tinh tạo thành, cả toà cung điện bao phủ màu lam tinh khiết.

Toà cung điện này khổng lồ như vậy, thậm chí cả thế giới cũng có thể nhồi vào, chỉ là những cái bệ màu lam làm từ tinh thạch cao tới nghìn trượng, một loạt bậc thang kia, một một cấp đều có độ cao tượng trưng, cùng bạc thang Thiên cấp, kéo dài cho tới thẳng cung điện.

Bậc thang bên dưới cung điện có hai con cự thú nằm phủ phục.

- Thái cổ mãnh thú!

Đúng vậy, hai mãnh thú này, Chu Báo không nhận ra, nhưng mà khí tức của nó lại khiến cho Chu Báo vô cùng quen thuộc, đây chính là khí tức của thái cổ mãnh thú a, chính chân thân Chu Yếm của hắn cũng có khí tức như vậy.

Bên trên bậc thang là một khoảng sân màu lam, bên trên cái sân đó chín cái long trụ, đâm thẳng hư không, mỗi một cái long trụ đều có chín con rồng quấn vào, tựa như một cái giàn giáo, chín trụ không ngờ lại có chín chín tám mốt con rồng, điều này làm cho hắn nhớ đến Trấn Long Khư trước kia, chỉ là Trấn Long Khư kia, rồng trong đó tất cả đều là rồng chết, đâu có thể so được với tám mốt con rồng chân thực như thế này?

Những con rồng thật này, là mồi ngon cho đệ nhị Nguyên Thần của hắn, nếu để phân thân của hắn thu những con rồng này quả thực là rung động không ngớt a, rồng a, đây chính là liều thuốc bổ tốt nhất.

Đương nhiên, hiện tại không có thời ăn trưa như vậy, hắn cũng không có bản lĩnh thôn phệ những con rồng này.

Đây không phải là rồng bình thường, đây là rồng thực a, chính là tồn tại thuộc về thượng cổ mãnh thú.

Tại thời thái cổ, mãnh thú hầu như đã biến mất không còn xuất hiện, hai đầu thái cổ mãnh thú, và tám mốt con rồng thực này, đây là loại bút tích như thế nào cơ chứ.

Vào lúc hắn một lần nữa tiếp cận toà cung điện này, trước mặt hắn liền xuất hiện một tầng quang mang nhàn nhạt, tựa như thuỷ quang, Chu Báo lúc này không dám sơ ý, lập tức vận Thiên Xà Liễm Tức Thuật tới cực hạn, so với bình thường càng không làm cho người bên ngoài chú ý hơn, hắn cẩn thận chui vào bên trong quang mang. Hoàn hảo, không có bị phát hiện, thế nhưng cũng phải cẩn thận hơn.

- Chí Tôn tiên khí!

Chu Báo vừa mới tiến vào bên trong quang mang trong lòng liền khóc một tiếng, lui ra ngoài, thầm mắng Tạo Hoá Đồng Tử:

- Mẹ nó, tạo hoá giả là người như thế nào, bên trong Đại Thế Giới này ẩn tàng một pho tượng Chí Tôn tiên khí ngay cả bản thân mình cũng không biết a!

Nghĩ tới đây, Chu Báo bỗng nhiên kinh ngạc:

- Không đúng a, nếu Thiên Giới Đại Thế Giới có thể cất giấu Chí Tôn tiên khí, như vậy bên trong không gian Đại Thế Giới cũng có thể a. Chết tiệt, chỉ cần che giấu khí tức ở Đại Thế Giới, giấu một pho tượng Chí Tôn tiên khí dễ như trở bàn tay. Hơn nữa, nếu một ngày có biến, coi như là Tạo hoá giả cũng sẽ trở tay không kịp. Được rồi, cự ly giữa hai Đại Thế Giới nếu như gần sẽ sản sinh lực bài xích thật lướn, mà Tạo hoá giả và Đại Thế Giới lúc đó sẽ tương quan hỗ trợ lẫn nhau, nếu một ngày lực bài xích này xuất động, Tạo hoá giả cũng sẽ bị ảnh hưởng, cản bản là không có thời gian phản ứng, âm hiểm, quả thực là âm hiểm a!

Trong lòng hắn âm thầm lạnh lẽo, đâu còn có ý muốn điều tra thông đạo Tiên Giới nữa đây, suy nghĩ một chút, không dám bước về phía trước, hắn trực tiếp lui ra, ly khai khỏi Trầm Tinh Tiều.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status