Thông thiên đại thánh

Chương 250: Cao Ngọc Lâu, mẹ ngươi gọi ngươi về ăn cơm! (Hạ)


- Ngươi sai lầm rồi, ta không có nói dùng tiền mua hắn, cũng không có ép buộc hắn, trong chuyện này, hắn tuyệt đối không có ý đồ từ bỏ, ngươi và ta cũng rất rõ ràng, còn như lời ngươi nói vừa rồi, cũng có đạo lý, ta đích xác có tư tâm, bất quá, tư tâm của ta cũng không trở ngại đến lợi ích của các ngươi, kể cả lợi ích của lão Lôi, ý kiến ba người chúng ta bất đồng, cũng không thể ngăn cản hiệp nghị đạt thành trên núi, nhưng ngươi phải biết rằng, lão Lôi có lợi ích riêng của lão, ta có lợi ích riêng của ta, từ trong chuyện này, ta thấy lợi ích của ta, có thể chiếu cố được cho lợi ích của lão, ta không làm vậy là vì cái gì? Vì sự tình của lão Lôi, mà làm chậm trễ chuyện của ta. Ngươi không biết cái này, với ta mà nói, là một sự tình không công bằng sao?

- Công bằng và không công bằng, đó chỉ là lời ngươi nói, ngươi làm lớn chuyện ra như vây, đối với trên núi không công bằng, sẽ làm trên núi mang một cái thanh danh bội bạc.

- Vậy tại sao ngươi lại không ngăn cản ta? Vương xà cười lạnh, nói.

- Nói cho cùng, ngươi làm như vây, cũng là vì lợi ích của ngươi mà thôi, không đúng sao? Ta nghe nói, lão bất tử trên núi gả ngươi ra ngoài, cảm thấy như đạt được lợi ích lớn, mà sự tình hiện tại chúng ta muốn lắm, bọn chúng cũng có điều cố kị, ngươi cũng sẽ không phiền như vậy, không phải sao?

- Nói như vậy, ngươi cũng rất quan tâm tới chuyện của ta mà! Niệm Vô Song nở một nụ ười nhẹ nhàng.

- Bất quá ngươi nói như vậy cũng đúng, chúng ta đều có lợi ích của chính mình, còn trên núi, hừ, chỉ muốn chúng ta bảo vệ lợi ích của chúng, như vậy lợi ích trên núi được bảo vệ, còn thanh danh, cứ để lão già kia đau đầu một phen, cho bọn hắn đỡ nhàn rỗi, khỏi phải suốt ngày nghĩ đến những chuyện loạn thất bát tao, phá rối uyên ương.

- Ha ha ha, đúng vậy! Vương xà nghe xong, gấp cây quạt nhỏ trên tay lại, hung hăng chụp lấy trong lòng bàn tay mình, cười ha hả.

- Không sai không sai, là kiếm chuyện cho bọn hắn phải làm, đỡ để suốt ngày suy nghĩ miên man, nhàn rỗi, ha ha ha ha!

Đội ngũ đón dâu đi đường thập phần thuận lợi, không bao lâu đã đến phủ Tổng đốc, Lục Thiếu Du xuống ngựa, một đám ngươi vây quanh hắn, tiến vào phủ Tổng đốc, bắt đầu quá trình rước tân nương, quá trình này cũng không dài, tựa hồ Tổng đốc đối với phong tục rước tân nương này cũng không trọng thị cho lắm, cũng không gây khó dễ gì cho tân lang, thời gian rước tân nương ước chừng khoảng nửa canh giờ, tân nương tử lên ra, vào đại kiện do tám người nâng, theo đường cũ quay về Lục phủ.

Lúc này, đoàn rước dâu đi trên đường cái Chính Dương, mà không phải là đường Ngọ Dương, tập tục có chút tương tự với kiếp trước của Tiểu Báo Tử, sau khi tiếp nhận tân tương, không quay về đường cũ.

Từ đường Chính Dương đến Lục phủ, so với đường Ngọ Dương đến lục phủ thì gần hơn, nhưng đội ngũ này lại đi rất chậm, thực tế, đây là một sự kiện lớn, nhưng ai cũng không nghĩ rước tân nương lại thuận lợi như vậỵ, lúc này còn chưa tới chính ngọ, đã đón tân nương về nhà, nhưng giờ này nhập gia môn còn hơi sớm, cái này cũng phải hợp với quy củ, cho dù đi tới trước cửa Lục phủ, cũng phải chờ một thời gian, mà thời gian chờ quá dài, quả thật cũng kỳ cục, thế nên trên đường về nhà tân lang, đoàn người đi chậm lại, kéo dài thời gian ra, đến lúc đó cũng dễ nhìn hơn một chút.

Sáo và trống diễn tấu một đường, vô cùng náo nhiệt, từng tràng pháo nổ vang trời suốt hai canh giờ, rốt cuộc, đại kiệu đón tân nương đã đến cửa Lục phủ, thế nhưng Lục Thiếu Du còn chưa vén rèm kiệu lên, liền nghe được một tiếng quát trong sáng vang lên:

- Cao Ngọc Lâu, mẹ ngươi gọi ngươi về ăn cơm!

- Cao Ngọc Lâu! Mẹ ngươi gọi ngươi về nhà ăn cơm! Âm thanh trong sáng có chút trêu chọc này, đội ngũ đón dâu ồn ào lên, vừa mới về tới, Lục Thiếu Du chuẩn bị vén rèm đại kiệu tân nương lên, thần sắc hắn cũng trở nên khó coi, giương mắt nhìn lên, chỉ thấy chỗ góc đường có một người, chẳng biết đã đứng đó từ khi nào.

Người này mặc một bộ áo choàng màu đen toàn thân, dáng người thon dài, trên mặt mang một cái mặt nạ, lộ ra nụ cười quỷ dị, đang đứng tại góc đường, lẳng lặng nhìn vào đội ngũ đón dâu.

- Người kia là ai? Đứng đấy từ khi nào, tại sao ta lại không phát hiện được nhỉ?

Tiểu Báo Tử hiện thân, hắn tin nếu tất cả mọi người ở đây biết được tu vi của hắn, sẽ hít một ngụm lãnh khí, cho dù vừa rồi đích xác là rất náo nhiệt, nhưng bọn hộ vệ đã được phân phó trước, cảnh cáo những người tới quấy rồi, cho nên dù náo nhiệt nhưng vẫn không có gì mất trật tự lắm, mà người này, dưới sự cảnh giác của nhiều người như vậy, hắn lại bất ngờ xuất hiện tại góc đường, thần không biết quỷ không hay, riêng công phu ẩn tàng này, đủ để mọi người kinh ngạc.

Người Tiểu Báo Tử kêu chính là Cao Ngọc Lâu, nhưng Cao Ngọc Lâu cũng không lập tức lên tiếng trả lời, mà ôm kiếm, gắt gao nhìn Tiểu Báo Tử chằm chằm, ánh mắt nhìn Tiểu Báo Tử thập phần không thoải mái, bất quá lúc này Tiểu Báo Tử không hề yếu thế hơn, so khí thế thì ai sợ ai.

- Ngươi là ai? Tới đây có chuyện gì?

Lúc Tiểu Báo Tử chuẩn bị phát xuất khí thế để giằng co cùng Cao Ngọc Lâu, trong đám người, có một người đi ra, người này thân thể to béo, một thân vận quần áo màu đỏ thẫm, cầm trong tay một cái quạt lông chim màu đỏ, phấn thoa trên mặt dày cũng phải ba thước, người này vừa động, phấn thoa trên mặt liền rơi xuống, đây đích thị là bà mối của Lục phủ.

Gặp trường hợp như thế này, vì để giữ thể diện, thân là bà mối, tuy rằng cảm thấy sự tình cổ quái, nhưng hiện tại cũng không muốn quy củ của Lục Phủ bị phá hỏng, huống chi, bà mối này cũng không phải là kẻ yếu, cũng là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ.

Nói cách khác, không có bà mối, hai nhà sẽ không có cách nào tổ chức hôn lễ.

Điểm này, Tiểu Báo Tử cũng biết đến, Vương Xà đã nói rõ ràng, hắn cũng biết, bà mối này không biết mình đã cản trở nhiệm vụ của hắn, bởi vì, hắn là muốn gây phiền toái cho Lục Thiếu Du.

- Ngươi là người phương nào?

- Tiểu nữ là Ngô Thượng Anh, là bà mối đám hỏi của này của hai nhà, hôm này cũng là ngày lành, các hạ nếu tới là để uống một chén rượu chia vui, chúng ta sẽ hai tay hoan nghênh, nhưng nếu đến để gây phiền toái, thì có vẻ như các hạ phải hối hận rồi!

Ngộ Thương Anh nói xong, trên mặt nàng, ngoài trừ vẻ tươi cười, có một cỗ uy thế rất mạnh tán phát ra, cỗ uy thế này, kết hợp với hình thể của nàng, rất có lực uy hiếp người khác, đối đầu với khí thế như vây, hắn cũng chỉ nhẹ nhíu mày, khí thế kia vừa đến cách thân thể hắn một trượng, liền biến thành hư ảo, vô tung vô tích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status