Thông thiên đại thánh

Chương 542: Thanh Đăng Cổ Phật (2)


Tiểu Báo Tử đại khái đánh giá một chút. Lúc này dược tài của hắn phỏng chừng có thể luyện chế số lượng đầy đủ Dịch Cân Đan và Định Mạch Đan, thậm chí còn có thể luyện ra mấy viên Hoán Huyết Đan và Tẩy Tủy Đan, cài này đối với hắn bang trợ thật sự là quá lớn.

Trừ dược liệu, Tiểu Báo Tử thu hoạch cũng không nhiều. Trên thực tế, mấy ngày nay tinh lực của hắn ngoài đặt trên dược liệu, đó là cảm ứng Thanh Đăng chi linh tồn tại trong cơ thể. Có trời mới biết nó là vật gì. Một mực giục Tiểu Báo Tử mau nhanh rời khỏi Cổ Khư, đến hiện thế dạo chơi.

Chết người là thằng nhãi này có thể tùy thời la hét trong đầu hắn, mà Tiểu Báo Tử lại không cách nào ngăn cản. Thậm chí có vài lần, Tiểu Báo Tử đang luyện công, đột nhiên lao tới khiến cho Tiểu Báo Tử thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma, khiến hắn căm tức vô cùng, nhưng cũng không có biện pháp.

Bất quá, bởi vì Thanh Đăng chi linh quá mức lắm mồm, hơn mười vạn năm không cùng người nói chuyện, cho nên mới để Tiểu Báo Tử biết được đại khái lai lịch của nó.

Chính như hắn lúc trước nhắc tới, Tiểu Lôi Âm Tự địa cung là chuyên môn dùng để trấn áp ác linh. Mà ở Thượng Cổ thời đại Tiểu Lôi Âm Tự vẫn có nhiệm vụ trừ ma vệ đạo. Đem yêu ma quỷ quái tiêt diệt. Tu vi cao cường, giết không chết, liền đem bọn chúng trấn áp. Thanh Đăng chi linh hoạt này khi còn sống là một đại yêu. Bị Tiểu Lôi Âm Tự bắt, hủy diệt nhục thân, đem nguyên linh đặt ở trong Thanh Đăng đốt cháy, luyện hóa, thế nhưng không nghĩ tới, hắn vận khí tốt. Thanh Đăng này nguyên bản chính là một kiện Thuần Dương pháp khí, đã dần dần sinh ra bản mạng nguyên linh, chỉ đợi bản mạng nguyên linh này sinh thành, sẽ tiến hóa thành tiên khí.

Thế nhưng trong Tiểu Lôi Âm Tự ai cũng không có chú ý. Đây cũng là sự tình không có biện pháp. Tuy rằng theo lý mà nói, một kiện Thuần Dương sinh ra dưới tình huống cực ngẫu nhiên sẽ sinh ra bản mạng nguyên linh, đoạt lấy Thiên Địa nguyên khí tiến hóa thành tiên khí. Thế nhưng xác suất thật sự là quá thấp. Quan trọng nhất là đây là một quá trình cực dài. Không có một vạn năm căn bản không thành. Do đó, trong Tiểu Lôi Âm Tự không người phát hiện vấn đề này, chỉ đem ngọn đèn này coi như một kiện Thuần Dương pháp khí để luyện hóa nguyên linh đại yêu. Lại để hắn lợi dụng sơ hở, đem nguyên linh của mình cùng nguyên linh của ngọn đèn hợp làm một. Thuần Dương pháp khí sinh ra nguyên linh tựa như hài tử nào có năng lực chống lại? Thoáng cái liền bị Thanh Đăng chi linh hiện tại thôn phệ, đợi được Tiểu Lôi Âm Tự phát hiện cũng đã chậm. Không chỉ mất một kiện Thuần Dương pháp khí có hi vọng tiến hóa thành tiên khí, ngay cả luyện hóa yêu nguyên linh của đại yêu kia cũng là chuyện không có khả năng!

Bất quá, đồng dạng nguyên linh của đại yêu cùng Thanh Đăng kết hợp một thể. Muốn rời khỏi cũng là chuyện không có khả năng. Do đó bất đắc dĩ, hòa thượng Tiểu Lôi Âm Tự liền thẳng thắn đem hắn bỏ trong địa cung, để nó tự sinh tự diệt!

- Vì sao lại như vậy, nếu Thanh Đăng đã có nguyên linh hoàn chỉnh, hẳn là đi vào hóa thành tiên khí, sao bị phế bỏ được?

- Nói cái rắm, lão tử là là nguyên linh tự nhiên cũng là yêu linh, nguyên linh của Thanh Đăng này chính là một chút Đâu Suất Hỏa sinh thành, cùng ta căn bản là không tương hợp. Lão tử dùng tròn vạn năm mới đem khí tức Đâu Suất Hỏa từ trong nguyên hóa giải. Ngọn đèn này có tám phần uy lực đều tại Đâu Suất Hỏa. Hiện tại ta thành nguyên linh, nó không thể khu động Đâu Suất Hỏa, tự nhiên cũng vô dụng, cái này có gì kỳ lạ.

Tiểu Báo Tử và Lạc Hải Vân đều không nói gì. Thần sắc Lạc Hải Vân so với trước càng thêm hôi bại. Trước khi tiến nhập, hắn tuy rằng cửa nát nhà tan. Thế nhưng lại còn có một thân thể cường đại, còn hy vọng báo thù, thế nhưng hiện tại?

Vô duyên vô cớ thiếu một bàn tay, tuy rằng tu vi không có suy giảm, thế nhưng thực lực khẳng định là hạ thấp. Trong một ngày chịu đả kích lớn như vậy, cho dù ai cũng không có tâm tình tốt.

Lúc này, ba người đều cẩn thận, không muốn dẫm theo vết xe đổ của Lạc Hải Vân.

Tìm kiếm nửa canh giờ, ba người không phát hiện được gì. Nơi này lớn như vậy, tất cả đều do thanh thạch bình thường chồng lên nhau mà thành. Lấy tay gõ, sẽ phát ra thanh âm nặng nề. Không có ám cách đặc thù, cũng không có hoa văn, càng không nói tới bảo bối.

- Nếu không để ta đem phật tượng lấy đi, ngược lại cũng không lớn.

Cuối cùng, ba người thật sự là không có biện pháp, Tiểu Báo Tử nhìn phật tượng ngồi ngay ngắn bên cạnh tường nói.

Một ngọn Thanh Đăng đã có lực sát thương lớn như vậy, huống chi là đại phật như vậy?

Do đó, Báo Tử tuy rằng nói ra. Lại cũng không có động, hai người bọn họ còn lại cũng không có động, chỉ là bình tĩnh nhìn phật tượng kia tựa như muốn nhìn thấu nó.

- Ha ha, thật là tiểu tử có ý tứ, phật tượng kia cũng không có cơ quan thuật gì cả, bất quá cũng không có chỗ tốt gì, các ngươi coi như là mang đi, cũng vô dụng.

Một thanh âm đột nhiên vang lên trong đầu Tiểu Báo Tử, thần sắc hắn mạnh mẽ đại biến. May mà nét mặt hắn bị mặt nạ bao trùm, bằng không nhất định sẽ bị Lão Kim Kê và Lạc Hải Vân nhìn ra dị dạng.

- Ai?

Thanh âm xuất hiện trong đầu, rất tự nhiên như một ý niệm vậy.

- Ta không phải người a, ta là linh, Thanh Đăng chi linh a. Ha hả, vây ở chỗ này hơn mười vạn năm, rốt cục tìm được cơ hội đi ra ngoài, khó có được!

- Thanh Đăng chi linh, ngươi chính là ngọn Thanh Đăng vừa rồi!

- Không sai, tiểu tử thông minh.

- Ngươi làm thế nào chạy đến trong đan điền của ta?

- Ha hả, ngươi không cần hỏi. Tiểu tử, ta hỏi ngươi, ngươi tới nơi này là tìm kiếm bảo bối trong Tiểu Lôi Âm Tự đi sao? Ta nói cho ngươi, ngươi phải thất vọng, trong Tiểu Lôi Âm Tự địa cung không có bảo bối gì cả!

- Không có bảo bối, không đúng, ngươi không phải là một bảo bối sao?

- Mẹ nó, ta không phải thuộc về Tiểu Lôi Âm Tự!

Thanh Đăng chi linh nói rằng, ngữ khí có chút phiền muộn:

- Tiểu Lôi Âm Tự địa cung không phải nơi dùng để cất bảo bối, mà là nơi dùng để trấn áp ác linh. Tiểu Lôi Âm Tự sở dĩ bị Yêu tộc công kích, cũng bởi vì trấn áp quá nhiều ác linh. Khiến nhiều người tức giận. Các lộ Yêu Vương liên hợp, công hãm Tiểu Lôi Âm Tự, ác linh trong địa cung này cũng bị phóng xuất hết thảy!

- Nói cách khác, trừ ngươi ra, ta là một chút lợi ích cũng không chiếm được?

- Không khác là mấy đâu!

Thanh Đăng chi linh thẳng thắn nói:

- Đương nhiên, nếu như ngươi muốn nói bảo bối, Thanh Đăng này có thể được cho là một, bất quá đối với ngươi tác dụng không lớn. Được rồi, không nên nhiều lời vô ích, mau mang ta ra ngoài đi, ta ở đây chính là đã chán muốn chết rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status