Thú tu thành thần

Chương 586: Bản tính khó rời


Nguyệt Nga hô hấp dồn dập nói:

"Sao ngươi dám làm thế với ta."

Băng Thần bĩu môi nói:

"Kiếp trước ta tha mạng cho ngươi một vạn lần kiếp này còn bị ngươi xách cổ món nợ chưa đòi, hay ngươi có muốn nhớ lại một chút sự kiếp trước không."

Băng Thần đặt tay lên trán nàng truyền vào một số ký ức giữa hắn cùng nàng, nàng ngơ ngác nói:

"Ta thật sự là Nguyệt Thần nhưng tại sao ta lại bị ngươi đánh bại, hạ độc nhiều lần như thế."

Băng Thần khoanh chân ngồi cạnh nàng mỉm cười nói:

"Thế ngươi đã thấy một Siêu Thần đánh bại Hư Vô bao giờ chưa?"

Nguyệt Nga nhíu mày nói:

"Thế sao ngươi còn phải hạ độc ta?"

Băng Thần mỉm cười nói:

"Bởi những lần đó ta còn chưa đánh lại ngươi."

Nguyệt Nga mím chắt môi âm thầm suy nghĩ cái gì đó, Băng Thần lại bĩu môi nói:

"Đừng tưởng ngươi nghĩ cái gì ta không biết, bây giờ ngươi ngay lập tức thề sẽ không bao giờ trả thù ta đồng thời trả hết một vạn lần quyết chiến thì thứ này ngươi mới có thể sở hữu một lần nữa."

Băng Thần lấy ra một quyển sách Nguyệt Nga nhíu mày hỏi:

"Thứ đó là gì?"

Băng Thần mỉm cười nói:

" Công pháp Nguyệt Thần Giáng Trần thứ đã từng khiến ngươi một lần bước vào thần giới, ngươi thấy thứ này có đáng giá để ngươi trả giá không?"

Nguyệt Nga hơi thở trở nên cực kỳ gấp gáp, ai không muốn trở thành thần hưởng thụ người sùng bái, cánh tay vốn đơ bởi dược của Băng Thần lại có thể hơi nhúc nhích hướng về phía quyển sách, Băng Thần mỉm cười lấy ra cái hộp quẹt nói:

" Ngươi thề hay không thì nói một lời."

Nguyệt Nga nhẹ giọng hỏi:

"Thề làm sao?"

Băng Thần mỉm cười nói:

"Lập lại lời ta , ta Nguyệt Nga thề sẽ trả hết toàn bộ nợ nần khi cá cược với Băng Thần trong cả hai kiếp, nếu không làm được thì sẽ không bao giờ tăng tiến thực lực bị thiên kiếp đánh thành tro bụi, đồng thời ta cũng sẽ không trả thù Băng Thần,hôm nay thề nguyện xin Thiên Đạo chứng giám."

Nguyệt Nga khó khăn bắt đầu chậm rãi nói:

"Ta Nguyệt Nga thề sẽ....... cho tên khốn này biết tay."

Nàng vừa dứt lời thì không biết lấy đâu ra sức lực đấm thẳng về phía họa mi của Băng Thần nhưng không biết từ khi nào Băng Thần đã lơ lửng trên không trung với cái quần rách do thanh kiếm của nàng khi nãy.

Nhìn thấy tạo vật kia khiến nàng ngượng ngùng không dám ngẩng đầu lên, Băng Thần thở dài nói:

"Giang sơn dễ đổi bản tính khó rời, hai kiếp rồi ngươi vẫn không đổi thế thì đứng hỏi tại sao ngươi luôn thua trong tay ta."

Nói xong hắn đưa ngọn lửa lại gần cuốn sách, Nguyệt Nga muốn lao lên nhưng một luồng uy áp khủng khiếp giáng xuống khiến nàng không động đậy được, huyết mạch của hắn quá khủng khiếp nhất là trong khi nàng Pháp lực bị phòng ấn còn thân thể thì yếu ớt thế này.

Thấy tương lai của mình sắp bị thiêu đốt nàng dùng hết sức lực hét lên:

"Ta thề, ngươi dừng tay ngay."

Băng Thần vui vẻ hắn lên lúc lắc quyển sách rồi nói:

"Được rồi cơ hội cuối cùng đấy."

Nguyệt Nga cắn răng bắt đầu nhép miệng:

"Ta Nguyệt Nga thề sẽ trả hết toàn bộ nợ nần khi cá cược với Băng Thần trong cả hai kiếp, nếu không làm được thì sẽ không bao giờ tăng tiến thực lực bị thiên kiếp đánh thành tro bụi, đồng thời cũng không trả thù Băng Thần ,hôm nay nguyện thề xin Thiên Đạo chứng giám."

Nàng thề xong thì ngẩng mặt lên nói:

"Thế nào ngươi đã hài lòng chưa?"

Băng Thần mỉm cười nói:

"Hài lòng chứ bây giờ thì ngươi cũng chuẩn bị lấy lại được thực lực rồi thì phải."

Băng Thần vừa nói xong thì trong cơ thể Nguyệt Nga cả pháp lực lẫn sức lực, nàng phi thân lên không trong nắm chặt cổ áo hắn ta trên khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập mây đen.Hắn ta cười to nói:

"Ngươi muốn làm gì?"

Nguyệt Nga không nói gì kéo lấy cổ hắn tự dâng lên môi thơm, hai ngươi hôn say đắm tầm mười phút mới buông ra nhưng đó chỉ do có kẻ can thiệp, khi hai người nhìn qua thì thấy Lý Tầm Yên há hốc mồm đứng trên không trung.

Nguyệt Nga xấu hổ vội đẩy ra Băng Thần, vài giây sau mấy người khác cũng tới, Nguyệt Lung Linh nhìn Lý Tầm Yên rồi lại nhìn mẹ mình cùng Băng Thần thì quay qua hỏi Lý Tầm Yên:

"Ngươi làm sao thế Tầm Yên?"

Lý Tầm Yên mím chặt môi rồi nói:

"Không có khả năng chuyện đó xảy ra, chắc dạo này nhiều chuyện căng thẳng ập tới cùng một lúc khiến ta bị ảo giác."

Nguyệt Lung Linh lắc đầu nói:

"Thôi mặc kệ ngươi."

Nàng quay qua hỏi Nguyệt Nga:

"Mẹ cùng hắn đã thương lượng xong chưa?"

Nguyệt Nga miễn cưỡng cười nói:

"Hai chúng ta đã đi đến tảo thuận cuối cùng rồi đúng không Băng Thần."

Băng Thần liếm môi nói:

"Đúng thế "

Nguyệt Nga lấy pháp lực bọc lại âm thanh nói:

"Nụ hôn vừa rồi xong rồi chỉ còn 9998 lần nữa thôi "

Băng Thần cũng truyền âm lại với giọng cợt nhả:

"Ngươi hơi nhầm thì phải, nắm cổ áo ta hai lần, kề kiếm vào cô ta một lần, làm rách cái quần ta yêu quý nhất, mỗi cái ta tính một lần thế nên bây giờ còn 10002 lần nữa. Với lại từ mai ta chỉ hôn ngươi mỗi ngày hai lần thôi, còn nếu ta chủ động thì tính khác."

Nguyệt Nga cắn môi không thèm phản bác hắn, tên khốn nạn này nàng tin tưởng hắn một trăm phần trăm chính là Đạp Thiên Vân bởi nàng không tin một kẻ sống 19 năm có thể ăn nàng sít sao như thế này.

Băng Thần cười to nói:

"Mừng thỏa thuận thành công ta quyết định mở tiệc đêm ai muốn ăn cái gì thì mau nói ra ta sẽ chiều hết."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status