Thuận thiên kiếm - Rồng không đuôi

Chương 205: Hồi hai mươi mốt (6)


Phạm Ngọc Trần vừa khóc vừa chạy mất vào bóng nắng đang tàn…

Khoảng sân lại được trao trả sự yên tĩnh vốn thuộc về nó…

Lê Hổ thở dài, khẽ than:

“ Quả thực có lòng trồng hoa hoa chẳng nở… ”

Cả cậu, cả Phạm Ngọc Trần đều không biết thực ra trong khoảnh sân vẫn còn hai người nữa đứng nghe hết đầu đuôi câu chuyện từ bấy đến giờ.

Một người… chính là Nguyễn Trãi!

“ Đúng là có duyên không phận. Có phải đây là lí do ông cương quyết ép cho kì được con gái mình lấy cậu ta? ”

Người thứ hai, cứ như lời y nói, chính là Hổ Vương Đề Lãm.

“ Thằng bé quả là một trang nam nhi đội trời đạp đất, đáng để con ta nương tựa cả đời. Còn Hổ? Theo thằng bé, con gái ta, e là phải khổ sở một đời… ”

Hổ Vương thở dài…

Cha mẹ nào lại không muốn con mình được bình an vui vẻ? Hà cớ gì Hổ Vương lại nhất mực làm ngược lại? Lẽ nào lời hứa với tiền nhân quan trọng đến thế?

Người khác có lẽ không hiểu ông ta…

Nhưng Nguyễn Trãi thì hiểu rất rõ.

“ Hổ Vương ông vốn là người Miêu, không thuần phục triều đình… Chắc cái danh khai quốc công thần nếu có ông cũng chẳng ham đâu nhỉ? ”

Lời này nói ra, tuyệt đối sẽ mang đến họa sát thân.

Chẳng những quân Minh kéo đến lấy đầu, phía Hậu Trần ắt cũng cho người đến đòi mạng.

Hổ Vương chắc chắn không sợ, nhưng Nguyễn Trãi có sợ không?

“ Khai quốc công thần? Bản vương nếu ham hư danh, đã ra tìm nhà Hồ, hoặc quân Minh. ”

Hổ Vương nhếch mép, cười khẩy một tiếng.

Chớ quên ông ta vốn chưa từng nhận mình là người Đại Việt.

“ Thế thì tại sao cứ ngăn cản họ? ”

Đề Lãm thở dài:

“ Ta và Tuệ Tĩnh thiền sư từng có quen biết sơ qua, nên hiểu rất rõ y thuật của ông ta cao đến mức nào. Nếu ông đã nói Phù Đổng thánh mạch là tuyệt mạch không thể chữa trị, thì e vị cao nhân tìm ra giải pháp hoặc là còn chưa ra đời, hoặc là đã tạ thế từ lâu khiến phương pháp thất truyền. ”

Nghe đến chỗ này, Nguyễn Trãi đã hoàn toàn hiểu rõ câu chuyện.

“ Bà lớn Lam Sơn đã có lời nhờ vả suốt từ bấy đến giờ, ông cũng bôn ba ngược xuôi tìm cách chữa trị thánh mạch suốt, song chỉ hoài công? Nên mới nhẫn tâm chém một đao đứt gánh tơ hồng? ”

“ Đau nhiều chẳng bằng đau ít. ”

Hổ Vương cười, chua chát.

Ông tung hoành một đời, có rất ít chuyện ông không làm được. Ngay cả việc khó như Ngậm Ngải Tìm Trầm, Hổ Vương cũng thành công. Duy chỉ có chuyện phá giải thánh mạch là khiến ông hoài nghi…

Thực sự trên đời có một bài thuốc diệt trừ được họa căn của thánh mạch ư?

Trên đời quả thực có một bài thuốc có thể bổ khuyết cho Phù Đổng thánh mạch, trừ đi mối họa yểu mạng tuyệt tự.

Tiếc là người sáng tạo ra bài thuốc ấy… chưa sinh ra.

“ Khởi hành cho sớm. Còn con bé kia không tiện đi lại, thôi cứ để hổ của bản vương phá lệ kéo xe cho nó một chuyến vậy. ”

Hổ Vương Đề Lãm trầm giọng.

Chuyện của con gái, chuyện phá thánh mạch vốn dĩ đã khiến ông ong thủ đau đầu. Nay vô tình tìm được manh mối về cái chết tức tưởi của bạn già, nên ông quyết định lên Bách Điểu Sơn Trang hỏi cho ra ngô ra khoai trước cái đã.

Ngoài ra, còn một chuyện ông giấu không nói cho ai cả…

Nắm đấm thu lại, chộp lấy vầng dương, Hổ Vương Đề Lãm cười một nét cười không ai biết…

[ Lần này nhất định sẽ giết được nhà ngươi! ]

Hổ Vương Đề Lãm muốn giết ai?

Quay lại nói chuyện của Tạng Cẩu…

Tửu Thôn đồng tử không biết đao pháp mà hắn dùng tên là gì, nhưng Trương Tam Phong lại biết.

Đây quả là chuyện khó gặp trong võ lâm, khiến ai cũng thấy hiếu kì.

Tiếc là, họ không phải người trong cuộc, thế nên vĩnh viễn cũng không thể nào hiểu được tường tận.

Vì Trương Tam Phong chỉ đáp gọn lỏn đúng bốn chữ, không đầu không cuối:

“ Bạt Đao Ngự Đao. ”

“ Cám ơn. Ta nợ chân nhân một ân huệ. ”

Tửu Thôn đồng tử đáp.

“ Lui đi… ”

Trương Tam Phong phẩy tay, thở dài…

Ông đã ngoài một trăm năm mươi tuổi, tuy võ công cực cao đã đạt cảnh giới kinh thế hãi tục, nhưng khí suy lực bại là chuyện sớm muộn tự nhiên. Nếu không phải nể nghĩa của hai đứa nhỏ, chắc ông cũng lười hiện thân.

Cam La thì thào vào tai Trấn Tam Giới:

“ Lão gia, y là người dẫn hai tiểu yêu đến gia nhập vào tiêu đội của tiêu cục Đồng Sư. Có khi nào lão đã biết chuyện chúng ta, nên mới… ”

Y chỉ sợ Trương Tam Phong nhìn thấu chuyện Tất Thắng dùng đám người Chung tiêu đầu làm dê thế mạng, nên mới tương kế tựu kế, giúp đám người tiêu cục Đồng Sư hóa nguy thành an.

“ Là một mũi tên trúng hai đích. ”

Tất Thắng thấp giọng…

Chẳng những cứu được nhóm Chung tiêu đầu, còn có thể thử lòng hai đứa Tạng Cẩu.

“ Chân nhân đã mở lời, tiểu quỷ chịu ơn đâu dám không tuân? Cáo biệt! ”

“ Đứng lại đó đã! ”

Tửu Thôn đồng tử vừa dụng khinh công rời đi, đã thấy Quảng Thành Tử, Chấn Nguyên Tử, Diệu Định sư thái, Ngô trưởng lão búng mình đuổi theo truy sát. Hôm nay quần hào võ lâm trung nguyên trúng phải gian kế của Tửu Thôn, suýt thì gián tiếp làm ra chuyện bán đứng quốc gia, thành thử không giết y rửa nhục khó mà tiêu được mối hận trong lòng họ.

Tửu Thôn đồng tử cười gằn, tuốt đao, chém ba nhát đã phạt đứt được kiếm của Diệu Định sư thái. Quảng Thành Tử và Chấn Nguyên Tử cũng bị thương nhẹ dưới đao của Tửu Thôn.

Nhưng gã điên vừa chạm mũi đao vào người, là thu tay lại.

Hạ xuống mái một tòa phủ viện gần đó, y cất giọng cười vang:

“ Trương chân nhân đã có lời, hôm nay ta cũng không muốn ở lại. Bằng sức mấy người các ngươi, muốn giữ ta lại cũng là chuyện không thể. Nể mặt cái ơn của ông ta với ta, hôm nay cũng không có hứng chém chết các người đâu. Cút cho mau! ”

Nếu Tạng Cẩu khiêm nhường độ lượng, thì Tửu Thôn đồng tử chỉ có một chữ…

Khinh cuồng!

Ngay từ đầu, có lẽ trừ Trương Tam Phong ra, y đã chẳng để ai vào mắt. Dám xuất hiện khuấy động can qua một phen là vì y thừa biết, y muốn đi, quần hào chẳng có ai ngăn nổi. Sự xuất hiện của Trương Tam Phong có lẽ y không lường trước được, nhưng cũng không ái ngại cho lắm.

Lão đạo sĩ kia quả thực rất mạnh, nhưng tuổi cũng đã xế chiều. Tuy cảnh giới võ công và khống kình của lão đã đến mức đăng phong tháo cực, nhưng khí suy lực bại, không tiện đánh lâu. Thành ra, lão mới mượn chuyện này thi một cái ân, đuổi Tửu Thôn đồng tử đi cho sớm.

Hay ít nhất, đấy là những gì Tửu Thôn nghĩ…

Còn Trương Tam Phong?

Lão đuổi tên quái nhân đi rồi, chậm rãi đi đến chỗ Trấn Tam Giới. Ánh mắt lão đạo hướng xuống, mang theo cái xuyên thấu của nắng sớm, cái thản nhiên của tuyết đầu đông, và cái lạnh se se của sương buổi sớm.

Lão không nói gì, chỉ khẽ dậm chân ba cái.

Tức thì, trên nền đá xuất hiện thêm ba vết chân sâu cỡ nửa thốn.

Chuyện này nói dễ không dễ, nhưng nói khó cũng không phải quá khó. Chỉ cần có nội lực đủ cao, cỡ Ngô trưởng lão, thì đánh ra dấu chân trên đá rất dễ dàng. Thế nhưng cái đáng sợ của Trương Tam Phong là làm không gây ra một tiếng động, dấu vết để lại trên đất phẳng lì, nhẵn như gương. Đến dùng đục đá, mài giũa cẩn thận cũng khó có thể làm đến trình độ không một vết nứt như ông.

Làm xong, lão quay ngoắt đi, rảo bước đến chỗ Hồ Phiêu Hương và Tạng Cẩu đang nằm.

Bắt mạch cho hai đứa xong xuôi, tựa hồ Trương Tam Phong đã phát hiện được điều gì đó, khóe môi thoáng lộ ra nét cười.

Trận đại chiến ở Tất gia trang khép lại đã ba ngày…

Cho đến nay, đệ tử của lục đại phái vẫn còn chưa hoàn hồn sau những gì xảy ra hôm đại thọ. Trước giờ họ vẫn ngấm ngầm lấy làm tự hào về thân phận đệ tử lục đại phái. Nhưng lần đó chẳng những sáu môn phái, mà cả võ lâm cũng bị tên Tửu Thôn đồng tử thi kế dắt mũi như dắt trâu ra đồng. Thành thử, lòng tin của họ cũng chịu đả kích không nhỏ.

Oanh động là vậy, nhưng Trương Tam Phong tạm thời yêu cầu lục đại phái và quần hào các nẻo ở lại Tất gia trang, cơ hồ tạo thành thế con rùa nội bất khả xuất ngoại vô khả nhập. Nguyên nhân cũng chỉ có một, ấy là che giấu mật hàm quân cơ.

Nội dung mật hàm hôm đó chỉ có ông và Ngô trưởng lão từng nhìn qua, nên tạm thời có thể an tâm là tên Tửu Thôn đồng tử không hay biết gì.

Tinh sương…

Vận công liệu thương cho hai đứa nhóc chẵn ba hôm liền, đến hôm nay Trương Tam Phong mới có thể dứt ra làm chuyện khác. Quần hào chỉ cần dậy sớm một chút, nhìn qua cửa sổ, là có thể thấy một lão nhân tản bộ trên đầu tường.

Tất gia trang xây dựng theo phép biến hóa của bát quái, thành thử người thường chẳng dám đi lại linh tinh. Nhưng kì môn bát quái đâu thể làm khó được Trương Tam Phong?

Lão đạo sĩ tản bộ được một chốc liền quay lại, thì thấy một ông hòa thượng ngồi chờ sẵn trong biệt viện, trên bàn là ấm trà thơm còn bốc khói.

“ Nguyên Mãn đại sư hôm nay đến tìm mà bần đạo lại để ông ngồi chờ thế này, thất kính rồi. ”

Trương Tam Phong vừa chắp tay thi lễ, vừa ngồi vào cái ghế đối diện Nguyên Mãn đại sư.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status