Thương thiên

Chương 302: Lửa giận lôi đình



Trên đường cái Phủ Chương Đức, hai thân ảnh đi cực nhanh, như gió cuốn!

"Ngay phía trước…"

Vừa dứt lời, Nhạc Phàm và Khấu Phỉ hai người đã tới trước cánh cửa lớn. Cánh cửa lớn trông khá cũ kỹ, nhưng trang trí rất lộng lẫy, làm cho người ta cảm thấy không tầm thường. Mà đứng trước cửa, có một đám nữ tử áo lục tay cầm Thanh Phong bảo kiếm đang đứng ở đó.

"Đứng lại! Nơi này là 'Hồng Vũ Hội', cấm người khác tụ tập…" Đám nữ nhân này dàn ngang ra, ngăn hai người Nhạc Phàm lại. Không ai biết được đầu lĩnh của bọn nữ tử còn chưa cảnh báo xong, đối phương đã đến tận cửa!

"Bùng, bùng…"

Không có động tác hoa lệ, Nhạc Phàm tiến lên, trực tiếp động thủ đánh mấy người nữ tử ngã lăn ra trên mặt đất, không một chút thương tiếc.

Nhạc Phàm thân là thợ săn, luôn luôn rất tỉnh táo quyết đoán, không bị ngoại vật làm ảnh hưởng. Nhưng tỉnh táo cũng không có nghĩa là không có tình cảm, không có tâm tình! Ngược lại, hắn dùng tình luyện tâm, chính là một người rất coi trọng tình cảm.

Thế sự làm cho người ta thấy mâu thuẫn, ai mà hiểu được, trước mặt Nhạc Phàm rất kiên nghị nhưng phái sau lại ẩn chứa rất nhiều tình và hận, tình và cừu. Lúc này, ẩn chứa trong lòng hắn ngoại trừ sự tự trách còn lại là phẫn nộ! Cái loại cảm giác thống hận này, so với bị người khác chém một đao trước ngực, còn thấy tệ hơn nhiều.

"Ài… Đứa trẻ này thật sự là không may, bất quá dám bắt cóc đồ đệ lão phu, cũng là do các ngươi muốn thử thách. Muốn trách hãy tự trách mình chọn sai người rồi, động chạm tới ông thần này. Không chết cũng xem là may mắn rồi, chịu đau khổ còn đỡ hơn là mất mạng!" Khấu Phỉ đi theo sau Nhạc Phàm âm thầm cảm thán, hai con mắt bỗng dưng chớp chớp, trong lòng cũng cảm thấy thương cảm cho đám nữ tử này.

Trước nay đã có câu, mềm thì sợ rán, rắn thì sợ ác, ác thì sợ liều mạng, liều mạng thì sợ lưu manh. Nhạc Phàm bây giờ chính là một kẻ lưu manh đang phẫn nộ, nhưng lại là loại cực kỳ mạnh. Đắc tội với ai thì còn đỡ, đắc tội với loại người như Lý Nhạc Phàm, những người này quả thật tự nếm lấy quả đắng!

"Các ngươi là ai, lại dám xông vào Hồng Vũ hội! Người mau lên…"

Ở giữa tiền viện xuất hiện một người ngăn trở, nàng vừa định tiến lên ngăn cản hai người Nhạc Phàm, chỉ cảm thấy cổ đột nhiên cảm thấy đau, sau đó trước mắt tối sầm lại.

"A! Có kẻ địch, mọi người nhanh chuẩn bị!"

"Bố trận…"

Một tiếng ra lệnh, bốn phía đột nhiên túa ra mấy trăm nữ tử, các nàng trang phục màu lục, tay cầm lợi kiếm nhiêm trang bố trận, đem Nhạc Phàm, Khấu Phỉ vây vào giữa. Từ trên cao nhìn lại, trông giống như hàng trăm lùm cây ở giữa có hai điểm "Hồng", làm cho người ta cảm thấy thị giác bị kích thích, trông rất hoành tráng.

Cước đạp thiên cương chuyển thất tinh, nhật nguyệt luân chuyển thành âm dương!

Mấy trăm nữ tử đều đứng theo vị trí, kiếm trận hình thành, phát tán ra sát ý lẫm liệt!

"Hừ!" Nhạc Phàm cau mày lại, trong lòng cực kỳ rất không thích, loại cảm giác này tựa như chiến đấu trên chiến trường, khí thế bức người!

"Từ khi chúng ta đến nơi này đến khi các nàng bố trí kiếm trận, trước sau bất quá cũng mới một thời gian ngắn…" Khấu Phỉ cwofi nhạt hai tiếng nói: "Xem ra đối phương đã biết chúng ta sẽ đến, cho nên đã đặc biệt chuẩn bị thứ này cho chúng ta đây. Hắc hắc! Lão phu quả nhiên đoán không sai, việc này với bọn chúng không khỏi có liên quan. Nếu những người này không biết tốt xấu, vậy đừng trách chúng ta không thương hoa tiếc ngọc!"

"Tâm vô thị phi, chích tranh đối thác, phật bất như ý tâm nhược khổ hải, thuyết bất đắc, phật dã động lôi đình chi nộ! Sát niệm bất vấn tam thiên chuyển, luân hồi ngũ bách hoàn tự thân…" Nhạc Phàm yên lặng tụng "Nộ tâm chú", thoát khỏi sát niệm của bản thân, sau đó thân như thế hổ đói lạc vào bầy dê, đánh về phía bên trong kiếm trận!

"Nộ tâm chú" này Khấu Phỉ đêm qua đã truyền. Trên người Nhạc Phàm sát nghiệt thầm trọng, Khấu Phỉ sợ hắn có một ngày sa vào ma đạo, vào lúc nhàn rỗi đã tự mình giải thích cho đối phương, hy vọng không sa ngã vào ma đạo. Nhạc Phàm cũng không phải người chậm hiểu, hắn biết bản thân sát kiếp rất nặng, tuy không có ảnh hưởng tới bản tâm, nhưng giết người cũng không phải là điều trong lòng hắn muốn, do đó hắn đã tiếp nhận ý kiến này của Khấu Phỉ.

Nói đến đoạn tâm chú này cũng là Khấu Phỉ ngẫu nhiên có, bây giờ truyền lại cho Nhạc Phàm, coi như là một đoạn cơ duyên! Trong vô ý thức, tâm tính Nhạc Phàm từ từ thuần thục, điều này cũng không phải là nông sâu, mà là sự thăng tiến của tâm cảnh, đối với tu luyện của Nhạc Phàm sau này, có ý nghĩa không nhỏ!

Cuồng phong tập kích, kiếm võng như trời, rất lớn, kiếm thế sắc bén bao phủ quanh người Nhạc Phàm, như muốn đem hắn vạn kiếm xuyên tim!

Mấy trăm người tạo thành kiếm trận uy lực vô cùng lớn, nếu chỉ là cao thủ bình thường, sợ rằng dưới kiếm trận này rất khó có thể giữ mạng, chỉ là rất bất hạnh cho các nàng là lại đi chống lại Nhạc Phàm. Có những lúc, mọi người không thể không cảm thán, sự may mắn rất quan trọng!

"Oành…" hoàng quang tỏa sáng, bắn ra bốn phía, làm lóa mắt mọi người!

Nhạc Phàm vận chuyển long cực toàn thân, cả chục lợi kiếm cũng khó có thể tiến vào phân nào. Ngược lại không khí chung quanh từng trận bức bách tới, giống như sức nặng ngàn cân, tăng tốc bức bách vào tâm trí mọi người, khí chuyển không thuận.

Khấu Phỉ cũng cảm thấy sự áp bức này của Nhạc Phàm, đây là lần đầu tiên lão cảm thụ công pháp của Nhạc Phàm gần như thế, nhất thời mở to mắt lẩm bẩm: "Con mẹ nó! Tên gia hỏa này quả nhiên biến thái như trong truyền thuyết! Lão tử mà cứ muốn đánh với hắn, chẳng phải là là chịu thiệt thòi lớn sao! Hừm… Xem ra lão phu sau này phải cân nhắc cho tốt một chút".

Đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, Khấu Phỉ tay chân vẫn không ngừng, mọi buồn bực tất cả đều phát tiết trên người mấy người nữ đánh thương này, gặp phải những người không thương hoa tiếc ngọc!

Quyền phong vù vù, chân nhân như chớp, hai người cùng nhau, uy lực vô cùng!

Cho dù Nhạc Phàm đã giải tỏa sát ý bản thân, không hạ sát thủ, nhưng hắn vẫn dùng đủ lực đả thương người, mỗi lần ra tay sẽ có một người ngã xuống, cho dù đối phương có cả trăm người liên thủ, cũng không giảm được uy thế của Nhạc Phàm! Huống chi một bên còn có một lão tiền bối rất khó chịu, cũng đang muốn ra sức.

Cứ như thế, không tới mười ba khắc nữa, sợ rằng không còn ai có thể ngăn trở bước của Nhạc Phàm, Khấu Phỉ.

"Không hay rồi, không hay rồi!"

Trong đại sảnh Hồng vũ hội, Tằng Giáp và Phượng Ngu Âm đang thương nghị sách lược ứng phó cụ thể. Vào lúc này, một người hầu vội vã xông vào, khuôn mặt lo lắng, không ngừng hít thở, trong miệng liều mạng hô lên.

Tằng Giáp mày giật giật, vội vàng dò hỏi: "Chính là lão bất tử 'Đao Si' xông vào?"

"Ừ ừ!" Người hầu cuống quít gật đầu, ngay sau đó nói: "Còn, còn có một người nữa, cũng đằng đằng sát khí".

"Còn có người nửa?" Tằng Giáp nao nao, nhìn Phượng Ngu Âm, lập tức chợt nói: "Đúng rồi, lần trước các ngươi không phải nói bọn họ có hai người sao, xem ra người này hẳn là đồ đệ của lão".

Phượng Ngu Âm nhớp mắt, lo lắng nói: "Tằng đại ca, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

"Làm cái gì bây giờ? Tận lực kéo dài thời gian, đợi được các huynh đệ tới, ta xem 'Đao Si' nọ làm thế nào gây khó dễ được ta" Tằng Giáp cười quái dị nói: "Nghe nói 'Đao Si' rất cực đoan… Đi! Chúng ta đi đi giảng đạo lý với bọn họ. Hắc hắc…"

"A…"

Một tiếng kêu thảm thiết làm cõi lòng tan nát từ trong đại viện truyền đến, Tằng Giáp vừa muốn đi ra đại sảnh đột nhiên sửng sốt. Hắn như thế nào cũng nghĩ không ra, đối phương lại có thể tiến vào nhanh như vậy.

Người khác không biết, nhưng Tằng Giáp lại rất rõ ràng, bên ngoài có mấy trăm bang chúng bày bố kiếm trận chính là hội chủ thân truyền, uy lực mạnh tới mức bản thân chưa từng gặp qua, cho dù mạnh như "Đao si" là cao thủ đứng đầu giang hồ, hắn cũng dám chắc nhất thời giữ chân được cũng không phải vấn đề… Nhưng thuộc hạ mới hồi báo chỉ trong chốc lát, đối phương đã đánh tới cửa. Nếu cứ như vậy, "Hồng vũ" phân hội khả năng bị người ta hủy rất cao!?

Vừa bước khỏi cửa, chỉ thấy trên mặt đất người nằm ngổn ngang, từng trận rên rỉ làm cho người ta sợ hãi!

Giữa đại viện, có mười mấy nữ tử còn đang đối kháng với người xông vào, hiệu quả thật sự là không đáng kể. Một già một trẻ nọ ra tay rất lợi hại, không chút lưu tình, người nào mà bị quyền cước chạm vào đều không còn có khả năng có thể đứng lên lại, đều bị đánh vào mặt, bị đánh cho diện mạo sưng vù lên, muốn khôi phục lại dung mạo, sợ là phải đợi cả năm mới được. Thủ đoạn như thế, không thể không tàn nhẫn!

"Dừng tay!"

Tằng Giáp thân thể chấn động, tiện tay ra hiệu, mười mấy nữ tử đều dừng lại.

Các nàng ngừng lại, bất quá Nhạc Phàm và Khấu Phỉ trông như hoàn toàn không nghe thấy, quyền cước vẫn tung ra như cũ… Trong nháy mắt, lại có thêm mấy người ngã xuống, mấy nữ tử còn lại vì tự bảo vệ, bất đắc dĩ lại ra tay.

Cục diện hỗn loạn lại tiếp tục, Tằng Giáp nói như một người đánh rắm không ai chú ý tới, nhất thời nét mặt già nua không khỏi đỏ lên.

Phượng Ngu Âm ở một bên thấy đệ tử của mình bị đánh như thế, tức giận nói: "Đao si tiền bối, người tốt xấu cũng là võ lâm tiền bối, có việc gì thì mọi người ngồi xuống thương lượng, người ;ai xông vào phân hội của ta, lại đả thương đệ tử của ta? Chẳng lẻ người lấy lớn hiếp nhỏ, giết người vô tội lung tung phải không?"

Trước sự chụp mũ như vậy, Khấu Phỉ không giận ngược lại còn cười: "Hắc hắc… tốt tốt tốt, lão phu không động thủ, dù sao cũng không cần phải lão phu động thủ, tự nhiên có người xử lý các ngươi" Dứt lời Khấu Phỉ bước sang một bên, gương mặt cười cợt, bộ dáng mười phần như là xem trò vui.

Phượng Ngu Âm thấy còn có người không chịu dừng tay, liền quay về phía Nhạc Phàm mắng: "Tiểu tử thúi này vì sao còn không ngừng tay, đừng nghĩ Huynh đệ hội ta sựo ngươi… Ngươi, ngươi đến cuối cùng là muốn thế nào?"

Giảng đạo lý với Nhạc Phàm? Không phải là phải đợi tâm tình của hắn bình phục lại mới được sao? Bây giờ lửa giận của Nhạc Phàm đang bùng cháy, nếu không phải đã giải khai sát tâm, nơi này sợ là đã thành một biển máu! Bất quá, không muốn giết người cũng không có nghĩa là Nhạc Phàm sẽ không giết người, huống chi lần này là liên quan đến người mà hắn quan tâm.

"Giao đứa nhỏ ra, nếu không, chết!"

Đối mặt với sát khí ngập trời của Nhạc Phàm, Phượng Ngu Âm cố gắng tự trấn định nói: "Đứa nhỏ gì? Ở đây chúng ta có đứa nhỏ nào đâu? Ta cũng không biết các ngươi nói hưu nói vượn cái gì?"

Khấu Phỉ cười khinh thường, hiển nhiên không tin lời Phượng Ngu Âm nói.

"Không sai! Nơi này là Hồng Vũ hội, làm gì có đứa nhỏ nào, ngươi tưởng nơi này là 'Hắc Quật' phải không?" Tằng Giáp tiếp lời: "Chính là các ngươi, đột nhiên xông vào chỗ của chúng ta, còn đả thương người của chúng ta nhiều như vậy. Các ngươi nếu…"

Nói còn chưa xong, Nhạc Phàm đã kết thúc xong đám nữ tử, phóng thẳng tới trước mặt hai người Tằng Giáp.

Dưới cơn thịnh nộ, quyền cước như núi!

"Oành…"

"Bùng, bùng…"

Tằng Giáp cùng Phượng Ngu Âm liên thủ, cũng không thể chịu nổi một chiêu của Nhạc Phàm! Hai người bị đánh bay ra ngoài, miệng phun máu tươi, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên bị nội thương rất nặng.

"Đại tỷ, đại tỷ…"

Lúc này đám người Ổ Hồng cũng đã chạy tới, nâng hai người Tằng Giáp dậy, lập tức bày ra bộ dáng liều chết.

Đợi Nhạc Phàm dừng lại, Khấu Phỉ mới từ phía sau từ từ đi lên, cười cười nhìn hai người đang bị trọng thương nói: "Hai người ngu ngốc các ngươi, quả thực là đốt đèn trong nhà xí… muốn chết sao! Đồ đệ của lão phu các ngươi cũng dám động đến, còn không mau nói, đưa đồ đệ của lão phu ra, nếu không, cho các ngươi nếm thử đại đao của lão phu!"

"Là, là, sao lại là hắn! Sao lại là hắn!"

Đến giờ phút này, Tằng Giáp mới thấy rõ bộ dáng của Nhạc Phàm, lập tức cảm thấy một trận mê muội, phảng phất như thiên địa chạm vào nhau làm cho người ta khó có thể tin được! Khấu Phỉ có nói gì cũng không nghe ra nửa câu.

Phượng Ngu Âm phát hiện Tằng Giáp khác thường, đang muốn hỏi, đã thấy Tằng Giáp "Vù" một tiếng chạy ra ngoài, quay về phía Nhạc Phàm vái thật sâu nói: "Chào Phó, Phó, Phó Hội chủ!"

Phượng Ngu Âm kinh hoảng, Khấu Phỉ trợn tròn hai mắt, Nhạc Phàm cũng thấy như lạc vào sương mù!

Cùng một ý niệm hiện lên trong đầu mọi người, thằng nhãi này không phải là điên rồi chứ!?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status