Ti mệnh

Chương 56: Lấy mệnh tế phong ấn

Có tiếng nứt vỡ, sụp đổ vang lên bên tai. Hắn cuộn tròn thân mình, càng vùi sâu đầu vào thân thể, không để tâm mở mắt nhìn lấy một lần.

Hắn nghĩ, tất cả chỉ là ảo giác, trong Vạn Thiên Chi Khư này đâu thể nào có tiếng động gì. Thẳng đến khi thanh âm vỡ vụn ngày một lớn, tựa như thi nhau ùn ùn kéo đến, kinh tâm động phách, mí mắt Trường Uyên mới giật giật, chầm chậm hé mở đôi mắt ánh kim.

Có…Ánh sáng?

Hắn nâng mi tìm kiếm nơi phát ra ánh sáng. Một tia sáng trắng lóe lên trong không trung, hắn hơi nheo mắt lại. Điểm sáng trắng lớn dần, ánh sáng cũng theo đó mà càng thêm chói mắt. Bóng tối bốn bề tựa như đồ sứ bị rơi xuống đất, vỡ vụn thành từng mảnh. Không khí bên ngoài theo sự sụp đổ của Vạn Thiên Chi Khư chậm rãi tràn vào, Trường Uyên chỉ cảm thấy lực phong ấn bản thân dần yếu đi.

Nơi phát ra ánh sáng xuất hiện một thân ảnh quen thuộc, Trường Uyên mở to mắt, không dám tin vào những gì nhìn thấy.

Nữ tử một thân y phục trắng tinh, dường như xé tan cuồng phong mà chậm rãi đi đến, những lọn tóc dài bay bay theo ống tay áo khiến bước đi của nàng càng thêm ung dung, bình tĩnh, cước bộ giống như đạp phá hết tất cả giam cầm, quả quyết khiến hắn chỉ biết ngẩn ngơ ngắm nhìn.

Tuy ngược sáng nhưng hắn có thể thấy được nụ cười thản nhiên bên môi nữ tử, song thanh âm của nàng lại không hề thản nhiên như thế mà ẩn giấu chút run rẩy kích động, không kiềm chế được.

“Trường Uyên, ta theo lời hứa đến cứu chàng đây!”

Một khắc này, Trường Uyên quên cả hô hấp, giật mình, ngơ ngác.

Bóng tối trong Vạn Thiên Chi Khư dần lui lại phía sau, ánh nắng mặt trời một lần nữa hiện ra trước mắt hắn, bụi bặm phủ trên lân giáp đều bị cuồng phong thổi bay đi hết. Trong lúc chính hắn cũng chưa ý thức được, long thân đã hóa thành hình người. Có lẽ là vì, trong lòng hắn chỉ khi bản thân hóa về hình người mới có thể xứng đôi cùng nữ tử trước mắt mà thôi.

Nàng không cách nào biến thành rồng, vậy để hắn hóa thành hình người là tốt rồi. Kỳ thực hắn không hề để tâm mà nhân nhượng, thậm chí cũng vui vẻ với sự nhân nhượng này.

Vươn tay ra, chạm đến nữ tử, hắn cất giọng, khàn khàn gọi: “Nhĩ Sanh…”

Một đôi tay mềm mại nhẹ nhàng phủ lên mặt, giữ lấy hai má Trường Uyên. Hắn nao nao, thần trí thoáng chốc đã trở lại. Người trước mặt đôi mắt trong veo, thần lực thâm hậu, có sự trầm ổn, hờ hững mà Nhĩ Sanh không có được. Trường Uyên biết, nàng không còn là Nhĩ Sanh của hắn, mà là Ti Mệnh.

Ti Mệnh tinh quân…Trên Cửu Trọng Thiên.

Ti Mệnh chăm chú quan sát gương mặt Trường Uyên, tỉ mẩn đo đạc từ khóe mắt, hàng mi, chiếc mũi đến cánh môi, cuối cùng giống như ngại không xem đủ, nàng vươn tay chạm vào gương mặt hắn. Đúng vậy, nàng nghĩ thầm, dáng vẻ Trường Uyên nên là như vậy: “Trường Uyên.” Khóe môi Ti Mệnh bất giác cong lên, “Quả nhiên, thoạt trông chàng tuyệt không thông minh.”

Đôi mắt Trường Uyên sẫm lại, đầu hơi nghiêng về phía sau: “Ti Mệnh…”

Hai chữ này thốt ra có chút cứng ngắc, chứng tỏ trong lòng hắn có khúc mắc. Nhưng đến nước này, khi mà Ti Mệnh đã từ bỏ hết thảy, nàng sao cho phép Trường Uyên lùi bước. Nụ cười bên khóe môi Ti Mệnh càng thêm rực rỡ: “Nhưng không sao, thông minh như ta sẽ yêu người ngốc ngốc giống chàng.”

Nói xong, nàng không thèm phân bua, một tay vòng ra sau, ấn chặt lấy gáy Trường Uyên, tay còn lại giữ nửa bên mặt hắn, sau đó mạnh mẽ áp môi lên…

Trường Uyên chưa từng bị người khác cưỡng ép, Ti Mệnh cưỡng hôn khiến hắn ngây đơ ngay lập tức. Đầu lưỡi Ti Mệnh tùy ý xông vào khuôn miệng hắn, mạnh mẽ công thành chiếm đất, thế như hoành tảo thiên quân, chiếm giữ toàn bộ hơi thở của hắn.

Vị máu nồng đậm trong miệng Ti Mệnh dần lan tỏa, nhất thời hơi thở hai người đều tanh mùi rỉ sắt.

Hơi thở Trường Uyên dần trở nên không ổn định, bắt đầu có chút dồn dập. Hắn muốn đẩy Ti Mệnh ra, nhưng đôi tay dán trên lưng nàng lại vô thức kéo Ti Mệnh sát gần hơn.

Nàng tựa như một thứ độc dược khiến người ta nghiện, càng muốn rời xa lại càng vương vấn. Bàn tay Trường Uyên bắt đầu không nghe theo sự điều khiển mà ôm chặt lấy Ti Mệnh, khiến thân thể hai người càng dán chặt lấy nhau. Hắn dùng toàn bộ sức lực ôm lấy nàng, vòng ôm chặt chẽ như muốn đem người trong lòng khảm sâu vào tận cốt tủy, để bất kỳ ai cũng không thể chia cách họ.

Mùi máu tanh nồng đậm trong miệng khiến hắn giật mình nhớ đến ngày Nhĩ Sanh chết. Nhuộm đỏ y phục hắn, mùi tanh tràn đầy trong khoang mũi mỗi lần hắn hít thở, tất cả đều là máu của Nhĩ Sanh.

Sợ hãi, bi ai, bất lực nhưng lí trí lại bình tĩnh đến chết tiệt.

Không ai biết, trong khoảnh khắc ấy, hắn cảm thấy hô hấp khó khăn đến nhường nào. Trái tim đau đớn tựa có người bóp nghẹt, kinh mạch toàn thân cũng như đứt đoạn thành từng khúc. Hắn bất giác đem Ti Mệnh ôm càng chặt hơn. Cảm giác lạnh lẽo, cứng ngắc lần cuối ôm Nhĩ Sanh, hắn không sao quên được. Mà người trước mặt hắn đây còn có thể mạnh khỏe, tràn đầy sức sống như vậy.

Đã là rất may mắn…

Vị mặn chát dần len lỏi vào nụ hôn sâu gần như cắn xé, chẳng biết từ khi nào, gương mặt Ti Mệnh đã ướt đẫm lệ.

Là một người kiên cường, song ở trước mặt Trường Uyên, nàng lại nhịn không được lộ ra sự yếu đuối của bản thân. Có lẽ, nụ hôn tanh nồng vị máu này đã chạm đến sự tuyệt vọng lẫn bối rối chôn sâu dưới đáy lòng nàng.

Suýt chút nữa…Chỉ suýt chút nữa thôi, họ sẽ không còn được gặp lại nhau.

Ti Mệnh càng lúc càng không khống chế được những giọt nước mắt, môi lưỡi giao hòa mỗi lúc một quấn quýt, si mê, khó có thể tách rời. Không biết dây dưa như thế bao lâu, tựa như cảm xúc mãnh liệt trong lòng đã chiếm được an ủi, Ti Mệnh cuối cùng cũng thu lại thế công, chậm rãi rời khỏi lãnh địa của Trường Uyên. Song nàng vẫn cọ mặt vào má hắn như cũ, hơi thở dồn dập của cả hai như quyện lại thành một. Dường như họ vừa trải qua một chuyện khiến người khác trông thấy cũng phải mặt đỏ tai hồng.

Đột nhiên phục hồi lại tinh thần, đầu ngón tay Trường Uyên cứng đờ. Giật mình nhớ đến lời Nhĩ Sanh nói khi trước, rằng hắn chỉ có thể có một mình nàng mà thôi, Trường Uyên bỗng thấy trái tim đau nhói, vô cùng hối hận mà lui lại phía sau. Nhưng Ti Mệnh vẫn cường ngạnh ấn chặt ót hắn, không để Trường Uyên có dịp lui lại. Một lọn tóc bị nàng không khách khí túm chặt lấy khiến hắn đau đến nhíu mày.

Không còn phong ấn của Vạn Thiên Chi Khư trói buộc, thần lực của Trường Uyên đã khôi phục được hơn nửa. Lấy năng lực của hắn, đánh văng Ti Mệnh ra là chuyện hết sức dễ dàng, thế nhưng bản thân hắn lại luyến tiếc, vì vậy chỉ có thể âm thầm day dứt trong lòng, bởi hắn phụ Nhĩ Sanh…

Ti Mệnh khẽ liếm dọc theo bờ môi hắn, giọng nói có chút khàn khàn: “Trường Uyên, Trường Uyên, bất kể là Ti Mệnh hay Nhĩ Sanh, không phải đều chỉ là một hồn phách này thôi sao…Vì cớ gì chàng không chịu hiểu?”

Trường Uyên khẽ than nhẹ một tiếng: “Nàng là Ti Mệnh tinh quân…” Ở trên Cửu Trọng Thiên còn có một người nàng quyến luyến sâu đậm.

“Đã không phải nữa rồi.” Ti Mệnh nhẹ giọng nói, giống như an ủi, giống như thề ước, “Nếu có thể, ta chỉ mong vĩnh viễn là Nhĩ Sanh ở thôn sơn nhỏ trong núi, vào một ngày đẹp trời nào đó tình cờ gặp được một nam nhân tên là Trường Uyên, hai người chúng ta…Đến già không rời.”

Một câu “đến già không rời” này giống như tằm xuân phun tơ, từng chút, từng chút bao lấy hắn, thành một cái kén, tránh không được, trốn chẳng thoát.

Hắn nghĩ Ti Mệnh nói vậy cũng đúng, nàng và Nhĩ Sanh vốn là cùng một người. Dù thay đổi thể xác nhưng linh hồn vẫn là nàng, nhưng chỉ một hồn phách của nàng thôi cũng đủ khiến thần hồn hắn khuynh đảo.

Ti Mệnh lơ đãng nói: “Ta đoán, lúc còn là Nhĩ Sanh, chàng nhất định giữ một vị trí rất quan trọng trong lòng ta. Nếu không, sau khi mất đi mấy phần ký ức, chỉ qua những câu chữ trong một cuốn mệnh bộ tình cờ đọc được, ta như thấy được bóng dáng chàng, một người ta chẳng có lấy chút ấn tượng, để rồi bất chấp tất cả, chạy đến đây….” Nói đến đây, nàng bật cười chua sót, thần sắc càng thêm nhợt nhạt, “Cứu cái ngạ quỷ[1] như chàng. Ta như vậy sao còn là Ti Mệnh tinh quân vẫn luôn tâm tâm niệm niệm thích Thiên đế.”

Trường Uyên ngẩn ra, hỏi lại: “Quên ta sao?”

Đôi mắt Ti Mệnh tối lại: “Đó là…”

Còn chưa nói hết câu, bỗng nàng nghe thấy một tiếng nổ lớn, rung chuyển cả đất trời. Bầu trời Vạn Thiên Chi Khư vốn như một món đồ sứ nứt vỡ, sụp xuống dần đến phía sau lưng Trường Uyên bỗng ngừng lại, đêm đen một lần nữa chậm rãi phủ lên hết thảy. Ti Mệnh giật mình kinh ngạc. Trường Uyên cũng theo bản năng ôm chặt nàng trong ngực, đôi mắt ánh kim sắc bén đảo qua bóng tối phía sau, nhíu mày nói: “Có người kết lại phong ấn.”

Ti Mệnh cả kinh nói: “Kết giới này do trời đất hình thành, một khi bị phá, sao có thể kết lại?” Chợt nhớ đến một khả năng, sắc mặt nàng bỗng trở nên khó coi: “Huyết tế?”

Muốn kết lại kết giới của thiên địa trừ phi dùng mệnh tế phong ấn.

Trường Uyên gật đầu, ánh mắt chuyển đến trên người Ti Mệnh. Nghĩ ngợi hồi lâu, hắn mới chần chừ hỏi: “Nàng tới cứu ta ra ngoài sao?”

“Không thì còn làm gì?”

Hắn hơi mím môi, dáng vẻ thoạt nhìn vô cùng vui vẻ, đáp: “Chúng ta cùng nhau ra ngoài.”

Kim quang lóe lên, Trường Uyên hóa lại thân rồng, mang theo Ti Mệnh ngồi trên Long Giác rời đi, bỏ lại bóng tối vô cùng vô tận một lần nữa trở về với Vạn Thiên Chi Khư.

Ti Mệnh không biết, một khắc kia lúc nàng phá vỡ phong ấn của Vạn Thiên Chi Khư, Hoang Thành Vô Cực cũng bắt đầu sụp đổ. Phong ấn không còn, kết giới bên ngoài che chắn cho nơi này cũng biến mất, cửa vào Hoang Thành lập tức lộ ra trên khoảng trời cấm địa của Vô Phương. Tất cả mọi người đều không biết rõ nội tình vì vậy vô cùng hoảng sợ.

Nữ Oán mở rộng cổng thành, thả hết những kẻ ở bên trong ra. Nhìn thế giới bên ngoài hiện ra sau cánh cửa, những “tội nhân” bị giam giữ lâu ngày trong Hoang Thành như cảm thấy sợ hãi, bất an mà ngược lại càng lùi sâu vào bên trong. Cửa thành mở ra, có kẻ mừng rỡ như điên, có người ngược lại vô cùng buồn bã.

Nhưng những điều này Nữ Oán đã không còn quan tâm nữa. Những đầu ngón tay nàng đã bắt đầu hóa thành cát vàng. Lực phong ấn từ thượng cổ biến mất nhanh thế nào, nàng là người cảm nhận rõ hơn ai hết.

Như vậy cũng chẳng sao, nàng thầm nghĩ, cùng lắm thì lại nhập vào vòng luân hồi thêm lần nữa, quên đi hết kiếp này. Bất sinh bất tử qua mấy trăm năm, nàng mệt mỏi rồi, không muốn tiếp tục oán hận nữa.

Trong thành, mỗi người đều ôm trong lòng những suy tính khác nhau, người đi cứ đi, người ở cứ ở. Nữ Oán nâng váy, xoay người trở về gian phòng nhỏ có tấm bia đá chính tay nàng lập, táng cho hai người còn chưa chết. Trên huyết bia không phải không có chữ, chỉ là chữ chồng lên chữ, dày đặc, kín mít, đem bia mộ nhuộm thành màu máu, đương nhiên là không thể thấy.

Nhìn những ngón tay đã hóa thành cát vàng, Nữ Oán trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nâng tay, viết lên bia mộ bốn chữ mà mấy trăm năm qua nàng đã viết đi viết lại vô số lần.

Cát vàng lưu lại những vết tích rõ rệt trên sắc đỏ của bia mộ, mỗi đường mỗi nét quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, chỉ là nhìn bốn chữ này, Nữ Oán giật mình phát hiện, khi trước chỉ cần khẽ lẩm nhẩm mấy chữ này trong miệng, nàng cũng có thể bật cười, nhưng nay thì không, tâm nàng đã như làn nước lặng, không còn chút dao động.

“Trường An” “A Vu”.

Qua nhiều năm như vậy, thì ra nàng đã sớm buông tay.

“Trường An, A Vu…Cuối cùng cũng chỉ là dĩ vãng, tan biến thành mây khói.” Thanh âm Nữ Oán vẫn lạnh lẽo như thế, nhưng lúc này, bất cứ ai cũng có thể nghe ra tiếu ý trong lời nói của nàng.

Lực phong ấn tiêu tán rất nhanh, chỉ phút chốc, ngay cả chút khí lực để ngồi thẳng người cũng không còn, nàng đành tựa người lên tấm huyết bia, từ từ nhắm mắt lại.

Chính vào lúc này, Nữ Oán chợt nghe thấy một tiếng nổ lớn, sau đó khí lực dần trở lại trong thân thể nàng. Từ trong thâm tâm, Nữ Oán có chút kinh hãi, bỗng nghĩ đến một khả năng, sắc mặt nàng lập tức trắng bệch. Cũng không biết lấy đâu ra khí lực, nàng đứng bật dậy chạy về phía cổng thành.

Trong thành, cát vàng bay đầy trời, nam tử nàng từng yêu say đắm dùng kiếm đâm sâu xuống đất, ma ấn như thiêu đốt giữa ấn đường hắn, máu tươi từng đường uốn lượn nhỏ xuống đất. Nhưng ánh mắt nam tử sáng ngời, phảng phất như vẫn còn là vị thượng tiên Lưu Ba năm xưa. Trong đôi mắt đen, sâu thẳm phản chiếu rõ rệt hình bóng nàng một thân hồng y.

“A Vu.” Thanh âm hắn có chút run rẩy, vươn tay về phía nàng, hắn khẽ gọi: “Lại đây, cùng ta trở về.”

Trở về ? Trở về đâu…

Giữa hai người đâu còn đường để lui.

Khóe môi Nữ Oán khẽ giật giật, oán khí ngưng tụ vây lấy thân thể nàng, nhưng Nữ Oán vẫn mỉm cười nói: “Chàng nhất định phải đến tìm ta.”

Trường An ngẩn ngơ nhìn Nữ Oán một thân hồng y dần dần hóa thành những hạt cát vàng. Làn gió khẽ thổi qua khiến mặt mũi nàng trở nên mơ hồ: “Kiếp này đã tận, chờ sau khi ta uống canh Mạnh Bà, bước qua cầu Nại Hà, quên đi tất cả, đầu thai chuyển thế, kiếp sau, chàng nhất định phải tới tìm ta.”

“Lúc đó, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa.”

Thanh âm nàng dần biến mất theo làn gió trong Hoang Thành, tựa như chính thân thể nàng cũng đã hòa với cát vàng bay đầy trời, không còn thấy bóng dáng.

Từng làn oán khí màu xám thoát ra khỏi những hạt cát, đó chính là oán khí của nữ tử khắp thiên hạ tiềm ẩn trong thân thể Nữ Oán bấy lâu nay. Tiếng gào thét thê lương, tiếng khóc than sầu muộn, tiếng gọi chồng gọi con vang vọng khắp bốn bề, quẩn quanh trong không gian, hồi lâu vẫn chưa tan biến hết.

Nỗi oán hận của những cô gái này từ đâu mà ra ? Nếu không vì nhớ nhung làm sao sinh ra oán hận? Cũng chẳng phải chính vì yêu nên mới kết thành hận hay sao?

Ngẩn ngơ nhìn oán linh lượn lờ đầy trời, Trường An giật mình nhận ra, hai người họ đi đến bước đường này, tất cả không phải đều do chính hắn sao?

Trong nháy mắt, hắn không còn hận trời đất bất nhân, hận bản mệnh cách lãnh bạc của Ti Mệnh. Hắn chỉ hận chính mình, vô cùng hối hận.

[1] Ngạ quỷ: Hay quỷ đói, là cách gọi của dân gian chỉ những con ma hay linh hồn phiêu dạt không nơi nương tựa, không người thờ cúng hoặc chết vì đói khát bệnh tật mà theo quan niệm một số nước thì các cô hồn không (hoặc chưa) được cõi nào tiếp nhận, những vong hồn vật vờ, không có ai là thân nhân trên trần gian cúng bái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status