Tiến công sủng phi

Chương 86: Chọn lựa muội tế (em rể)

Edit: Thần Hoàng Thái phi.

Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.

“Minh Âm, Minh Tâm, chuẩn bị một chút, phải đến Long Càn cung một chuyến rồi.” Thẩm Vũ nhìn bóng dáng Minh Ngữ biến mất ở ngoài điện mới phất phất tay, cao giọng ra lệnh.

Thẩm Vũ đứng dậy khỏi ghế, ngồi xuống trước gương đồng, Lan Hủy dẫn theo mấy tiểu cung nữ giúp Thẩm Vũ sửa sang lại trang dung, Minh Tâm thì vội vã chạy về hướng Ngự Thiện phòng. Chủ tử thật sự là quá nịnh bợ, mỗi lần muốn cầu cạnh Hoàng thượng thì mới bảo Ngự Thiện phòng làm thức ăn mang đi lấy lòng Hoàng thượng.

Minh Âm đứng bên cạnh Thẩm Vũ, giúp Thẩm Vũ cài trâm ngọc trai, đáy lòng âm thầm cân nhắc: Xu Tu nghi lấy lòng mà không có thành ý gì cả, Hoàng thượng có thể đồng ý sao? Có điều dựa vào việc Hoàng thượng vì Thẩm Vũ mà phá lệ hết lần này đến lần khác, nhất định là sẽ đồng ý!

Đợi sau khi Minh Tâm cầm hộp đồ ăn về, Thẩm Vũ mới ngồi kiệu đi về phía Long Càn cung.

Hoàng thượng mới hạ triều không lâu, đang ngồi ở thư án phê duyệt tấu chương, nghe thấy Lý Hoài Ân thông truyền Xu Tu nghi tới, hắn không khỏi khẽ cau mày lại.

Nam nhân quăng bừa vật đang cầm trong tay xuống dưới, tay chống cằm vô cùng nghiêm túc nhìn về phía Lý Hoài Ân, lạnh lùng nói: “Đi xem nàng có mang theo đồ vật gì tới hay không, nếu không mang thì trực tiếp đuổi đi. Tới Long Càn cung cầu kiến trẫm sao có thể không mang theo lễ vật được?”

Phần sau Hoàng thượng đè giọng xuống thấp, giống như chỉ thuần túy càu nhàu vậy.

“Thôi được rồi, nô tài mời nàng vào!” Lý Hoài Ân không tiếp tục nghe hắn dông dài, trực tiếp hành lễ với hắn một cái rồi chạy bước nhỏ ra ngoài mời người.

Hắn phát hiện gần đây giao tiếp cùng với Hoàng thượng thật sự là càng ngày càng khó khăn! Nói thẳng bảo người ta tiến vào thì chết sao? Vì sao phải loanh quanh lòng vòng nhiều như vậy. Nô tài rất mệt tim đấy!

Tề Ngọc còn chưa nói xong thì nhìn thấy Lý Hoài Ân nhanh như chớp chạy ra ngoài, vẻ mặt hắn liền âm trầm xuống, dường như gom hết tấu chương trên bàn lại, ném qua một bên cho hả giận.

“Tần thiếp tham kiến Hoàng thượng.” Thẩm Vũ dẫn theo Minh Âm và Minh Tâm tiến vào, trước tiên nàng phúc thân, chậm rãi hành lễ.

Nam nhân hừ lạnh một tiếng, một dáng vẻ tâm tình khó chịu nhưng vẫn phất tay cho nàng đứng dậy.

Thẩm Vũ cười nhạt tiến về phía trước vài bước, chậm rãi ngồi quỳ bên cạnh hắn, ôn nhu hỏi một câu: “Tần thiếp quấy rầy Hoàng thượng phê duyệt tấu chương sao?”

Tề Ngọc nghiêng đầu nhìn nàng, trên mặt mang theo vài phần nghiêm túc và âm trầm, chậm rãi gật gật đầu, thận trọng nói: “Đúng vậy, nàng đã đến rồi, trẫm không thể không dừng lại.”

Thẩm Vũ nghe thấy hắn nói như vậy, ý cười trên mặt càng thêm rõ ràng, thậm chí còn khẽ cười ra tiếng.

“Có thể khiến cho Hoàng thượng dừng phê duyệt tấu chương, thật là vinh hạnh của tần thiếp. Khi tần thiếp còn bé, lúc tiên sinh dạy viết chữ, mỗi khi tần thiếp muốn lười biếng, cứ hy vọng thân thích trong nhà ra mặt, như vậy thì cả một ngày tần thiếp sẽ không cần đến chỗ tiên sinh kia nữa.” Thẩm Vũ kéo khăn gấm ra, nhẹ nhàng che môi đỏ lại, cười thật xinh đẹp.

Tề Ngọc nghe nàng nói đông nói tây rồi nói đến chuyện khi còn nhỏ, đợi sau khi nghe xong thì hắn mới phản ứng lại, đây là Thẩm Vũ đang giễu cợt hắn, hắn không khỏi thầm cắn răng bạc, lạnh lùng nói: “Nàng đang giễu cợt trẫm hả?”

Thẩm Vũ nghe hắn hỏi như vậy, ý cười trên mặt dần dần thu lại, đôi mắt từ từ trừng to, lộ ra vẻ mặt vô tội.

“Hoàng thượng nói gì vậy, tần thiếp làm sao dám chế giễu người. Chẳng qua là tần thiếp nhớ tới một vài chuyện thú vị khi còn nhỏ, nói cho người nghe một chút, định bồi tội mà thôi!” Thẩm Vũ theo bản năng vẫy vẫy khăn gấm, xoay đầu liếc mắt nhìn Minh Tâm phía sau một cái.

Minh Tâm lập tức bước lên trước vài bước, đưa hộp đồ ăn tới, từ từ mở nắp ra, một mùi hương ngọt ngào từ táo đỏ bay ra.

Hoàng thượng liếc mắt nhìn bánh táo bày biện đẹp đẽ trong hộp đồ ăn một cái, trên mặt ra vẻ xem xét kỹ lưỡng, bỗng nhiên hắn phất phất tay, thấp giọng phân phó nói: “Các ngươi đều lui ra ngoài đi, trẫm và Xu Tu nghi có chuyện muốn nói!”

Lý Hoài Ân lặng lẽ nhìn thoáng qua hộp đồ ăn kia, chẳng qua chỉ là một hộp bánh táo mà thôi. Sao mà Hoàng thượng vừa nhìn thấy bánh táo, liền biết Xu Tu nghi có chuyện muốn nói với hắn. Lý Hoài Ân lại nhìn chằm chằm hai người đang ngồi liếc mắt nhìn nhau kia, trong lòng lặng lẽ rút ra định luận: Nhất định là hai người này cấu kết với nhau làm việc xấu lâu rồi, không cần phải lên giường cũng có thể truyền đạt tâm tư với nhau!

Đợi đến khi cung nhân trong điện đều lui xuống hết, chỉ còn lại hai người bọn họ, Thẩm Vũ liền dùng khăn thêu cầm một khối bánh táo lên, đưa đến bên miệng Hoàng thượng.

Tề Ngọc do dự một chút, nhìn Thẩm Vũ gần ngay trước mắt đang trưng gương mặt tươi cười với hắn, thấp giọng cảnh cáo một câu: “Nếu lại có hương vị kỳ kỳ quái quái gì nữa, trẫm sẽ đá nàng ra ngoài!”

Ý cười trên mặt Thẩm Vũ vẫn không thay đổi, để bánh táo sát vào một chút. Hoàng thượng dần mở miệng, thử cắn một cái. Bánh táo mới ra nồi không lâu, vị cực kỳ ngon, vô cùng mềm mại. Vẻ mặt nam nhân cũng dịu lại, mang theo vài phần thỏa mãn.

Hắn theo tay Thẩm Vũ ăn hết một khối bánh táo. Cuối cùng hắn còn vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, cũng không biết là cố ý hay vô tình, đầu lưỡi của hắn thế mà lại liếm vào đầu ngón tay của Thẩm Vũ.

Thẩm Vũ lập tức ngây ngẩn cả người, nơi đầu lưỡi nam nhân liếm qua, mang theo vài phần xúc cảm khác thường. Nhưng người thường ngày có bệnh thích sạch sẽ thành tính như Tề Ngọc thì lại có vẻ mặt không sao cả mà xoay đầu đi, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì vậy.

“Có chuyện gì thì nói đi, hiện tại tâm tình của trẫm đang tốt. Nếu yêu cầu nàng đưa ra không hà khắc, có lẽ trẫm sẽ rủ lòng từ bi mà đồng ý!” Hoàng thượng xoay người, ngồi đối mặt với nàng, vẻ mặt hòa hoãn, giống như con mèo được ăn no vậy.

Thẩm Vũ ho nhẹ một tiếng, không biết vì sao nàng lại có ý nghĩ như vậy. Hoàng thượng chính là kẻ nổi danh ác quỷ khó chơi trên đời, không phải là mèo con dịu ngoan gì cả. Nàng nghĩ như vậy, trong đầu liền bình tĩnh lại.

“Về việc Thẩm tiểu chủ hòa thân.” Nàng không quanh co lòng vòng, nhắc thẳng tới chuyện hòa thân, trong giọng nói mang theo vài phần thăm dò, giống như là đang tìm biện pháp nói rõ ràng với Hoàng thượng.

Nam nhân vừa nghe nàng nhắc tới cái này, lông mày theo tiềm thức nhíu lại nhưng cũng không cắt ngang, mà tay lại chống cằm. Dù không vui nhưng hắn vẫn ung dung nhìn nàng, hiển nhiên đang đợi nàng nói tiếp.

“Thật ra chuyện hòa thân này, cũng không nhất định một hai phải gả cho Thiền vu đương nhiệm.” Thẩm Vũ ho nhẹ một tiếng, thâm tâm từ từ sắp xếp mạch suy nghĩ cho rõ ràng, mới tiếp tục nói.

Hai người ở bên trong điện nói rất lâu, qua mở đầu của Thẩm Vũ, Hoàng thượng liền biết tâm tư nàng, đơn giản cũng không che giấu. Hắn rút danh sách thành viên hoàng thất Hung Nô từ kệ sách gần nhất ra, cho Thẩm Vũ tự mình chọn.

“Mấy người này đều là người có thực lực cạnh tranh vị trí Thiền vu, người làm tỷ tỷ như nàng luôn có tuệ nhãn như đuốc, không bằng giúp nàng ta chọn một người làm phu quân đi!” Nam nhân khoanh tay đứng bên kệ sách, trực tiếp ném quyển sách kia tới bên chân Thẩm Vũ. Hắn nghiêng người dựa vào kệ sách, vẻ mặt thanh tịnh và đẹp đẽ, trong giọng nói cũng mang theo vài phần thờ ơ.

Quyển sách kia gần như kề sát ngón chân Thẩm Vũ, nàng chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm đến nhưng nàng lại trì trệ không động thủ. Chuyện cơ mật như thế, Hoàng thượng có thể tùy tùy tiện tiện ném cho nàng như vậy sao? Cho dù nghĩ như thế nào, đều cảm thấy không có khả năng! Sợ là hắn đang thăm dò mình, cho nên nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Hừ!” Hoàng thượng thấy nàng sau một lúc lâu mà vẫn không có hành động gì, không khỏi hừ lạnh một tiếng. Hắn chậm rãi đi đến bên cạnh Thẩm Vũ, lập tức ngồi xuống, tay cầm quyển sách quơ quơ.

“Thế nào, Thẩm thị A Vũ, nàng sợ sao?” Hắn vừa nói vừa cúi đầu, từ từ sát lại gần nàng. Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Vũ nhìn thấy hài hước trong mắt hắn.

“Loại cơ hội này không nhiều lắm đâu, nàng thật sự không muốn giúp Thẩm Vận chọn sao?” Hoàng thượng lại nghiêng đầu lần nữa, hỏi một cách nghiêm túc, trong giọng nói mang theo vài phần mê hoặc.

Bìa quyển sách màu xanh lam kia cứ quơ qua quơ lại trước mặt Thẩm Vũ. Lúc các trang giấy mở ra, thậm chí nàng có thể nhìn thấy chữ viết bên trong.

“Được rồi, nàng không chọn, định trước Thẩm Vận phải gả cho lão già nát rượu rồi!” Hoàng thượng chống hai tay ra sau, gần như nằm ngửa trên mặt đất, nhìn về phía Thẩm Vũ, trong ánh mắt mang theo vài phần đáng tiếc.

Nam nhân giơ tay lên, có vẻ muốn ném quyển sách kia ra xa. Ánh mắt Thẩm Vũ vẫn luôn dán theo tay hắn, thời khắc này cuối cùng nàng cũng có hành động, bắt lấy cổ tay của hắn.

“Tần thiếp chưa nói không chọn, có điều tần thiếp phải nói rõ ràng với Hoàng thượng. Cái này chính là Hoàng thượng người cam tâm tình nguyện cho tần thiếp lựa chọn, không có ý tứ trêu đùa, sau này cũng sẽ không bởi vì chuyện này tới tìm tần thiếp tính sổ, càng không được hối hận!” Sắc mặt Thẩm Vũ dần dần trở nên nghiêm túc. Nàng trợn lớn đôi mắt, không chớp mắt nhìn về phía hắn, giống như phải nghe thấy lời xác nhận của hắn vậy.

Tề Ngọc bị sự nghiêm túc này của nàng làm cho buồn cười, hắn ngẩng đầu lên cười vang. Chờ đến khi cười đủ rồi, hắn mới chậm rãi ngồi ngay ngắn, giơ tay vân vê vành tai mềm mại của nàng, giương cao ngữ điệu nói: “Ái tần, trẫm thích loại thông tuệ này của nàng đấy! Đưa mắt nhìn toàn bộ hậu cung, người có tính cảnh giác cao như vậy, thật là đã ít lại càng ít hơn. Làm sao sau này trẫm đổi ý được đây, nàng ta gả cho ai cũng giống nhau, dù sao cũng phải tiêu diệt Hung Nô! Đổi ý cái rắm!”

Khi nam nhân nói đến cuối cùng, vẻ mặt dần dần trở nên âm u lạnh lẽo, ngữ khí cũng vô cùng nghiêm túc, hiển nhiên là đã hạ quyết tâm.

Thẩm Vũ không nói tiếp nữa, chỉ mở quyển sách ra, cẩn thận xem xét, tâm tư như đi vào cõi thần tiên. Theo nàng biết, Hung Nô và Đại Tần như nước với lửa, hầu như mỗi năm đều phải đánh giặc. Kiếp trước mãi đến khi nàng chết rồi, Hoàng thượng cũng chưa thực hiện kế hoạch lớn tiêu diệt Hung Nô. Ngược lại Hung Nô vẫn luôn chiếm cứ xung quanh Đại Tần, cho dù không được giàu có như dân chúng Đại Tần, thì dân chúng thảo nguyên cũng tự do hiên ngang.

“Chọn người này đi!” Bỗng nhiên Thẩm Vũ thấy một cái tên tương đối quen thuộc, nàng không chút do dự chỉ vào, trên mặt mang theo vài phần kiên định.

Tề Ngọc vươn đầu qua xem, đợi đến khi nhìn thấy rõ chữ viết trên giấy, thì cả người hơi run run. Hắn có chút kinh ngạc hỏi một lần: “Nàng xác định chưa?”

Thẩm Vũ không hề nghĩ ngợi, trực tiếp gật đầu, sắc mặt nghiêm túc, không nhìn ra vẻ đùa giỡn nào.

Hoàng thượng lại kề sát tới nhìn nhìn, khuôn mặt gần như dán vào trang giấy. Cuối cùng thấy Thẩm Vũ không thay đổi tâm ý, hắn mới ngồi ngay ngắn lại, có chút kỳ quái mà nói: “Bên cạnh mỗi một vị thành viên hoàng thất Hung Nô đều giải thích cực kỳ rõ ràng, thế mà nàng lại còn chọn người này cho Thẩm Vận. Theo trẫm thấy, tỷ muội các nàng hẳn là có thâm cừu đại hận đúng không?”

Nam nhân nhìn chằm chằm chú giải trên trang giấy hai lần, vẫn cảm thấy Thẩm Vũ nhất định là cực kỳ thống hận Thẩm Vận, nếu không sao lại chọn cho nàng ta một người đầu óc không sáng sủa, ngu xuẩn như thế đây!

Nghe xong lời này của Hoàng thượng, Thẩm Vũ vội vàng lắc lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Trong mấy vị tỷ muội, tần thiếp và Thẩm tiểu chủ có quan hệ tốt nhất, không có thâm cừu đại hận như lời của Hoàng thượng đâu!”

Tề Ngọc vẫn hiện vẻ mặt khó tin, cứ nhìn chằm chằm nàng mãi, cuối cùng giơ tay chỉ chỉ vào tên người trên quyển sách, thấp giọng nói: “Vậy nàng giải thích cho trẫm một chút, vì sao lại chọn cái tên đầu đất này!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.9 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status