Tiền của bản cung! Hoàng thượng, cút! (Nhất sinh nhất thế tiếu hồng trần)

Chương 103: Tiểu hồng hồng, có phải chàng tư xuân không?


“Khụ khụ… chàng… chàng mau mặc quần áo vào đi!” Tô Cẩm Bình vội quay đi, trong đầu xuất hiện đủ các suy nghĩ đáng khinh.

Thấy mặt nàng lộ vẻ mất tự nhiên, mắt hắn hiện rõ sự giảo hoạt, sau đó chậm rãi ngồi dậy. Ngồi dậy xong, hắn cúi đầu sửa lại vạt áo, nhẹ nhàng kéo trung y bị chảy xuống đầu vai về phía trước, lại bất cẩn làm rơi cả vạt áo ra. Vì thế… Tô Cẩm Bình cũng nhìn thấy rất rất rõ ràng cảnh xuân kiều diễm bên trong quần áo của hắn…

Nàng vô thức nói: “Bách Lý Kinh Hồng…”

“Ừ?” Hắn nhẹ nhàng đáp, mắt mơ màng chờ câu tiếp theo của nàng.

“Da chàng đẹp thật đấy!!!” Nàng cố kìm nén nước miếng nói.

“…” Đây là câu nàng muốn nói sao? Vì sao lại không giống như hắn nghĩ chứ?

Không chờ hắn kịp phản ứng, một bàn tay nhanh chóng thâm nhập vào trong vạt áo của hắn, sờ lên ngực, miệng nở nụ cười dâm đãng bỉ ổi: “Mịn thế!!!” Nàng sờ từ trên xuống dưới vài cái, sàm sỡ hắn đủ rồi liền rụt tay lại, mặt đầy vẻ thỏa mãn.

Mà hắn vốn đến để dùng sắc đẹp quyến rũ nàng lại bị nàng trêu chọc ngược lại. Ánh mắt càng sâu hơn một chút, hỏi: “Trừ mịn ra, không còn gì nữa sao?” Chẳng lẽ không có chút…

“À, rất mềm nữa!” Tô Cẩm Bình nghiêm trang nói xong, còn gật đầu như thật.

Hắn nhất thời chán nản! Con ngươi hờ hững nhìn nàng một lúc lâu cũng không nhận ra được một chút vẻ nói đùa hay trêu chọc hắn, như vậy chứng tỏ là - nàng hoàn toàn không hề có ý muốn nấu thành cơm với hắn.

“Chàng sao thế?” Sao lại có vẻ mất hứng vậy? Ngẩn ra một chút, Tô Cẩm Bình mới chợt hiểu, à… tự dưng bị người ta sờ soạng rồi nhận xét, hình như người bình thường cũng khó mà cao hứng được nhỉ? “À… này… vừa rồi ta chỉ là nhất thời không khống chế được mình, nên mới… Chàng đừng có để bụng nhé!”

“Giờ thì khống chế được chưa?” Giọng điệu vẫn nhẹ nhàng nhưng Tô Cẩm Bình lại phát hiện ra trong mắt hắn có vẻ hơi giận dữ.

Tình hình này là sao? Nàng hơi bất an nhìn lại hắn một cái rồi nói: “Vậy… chàng mong ta khống chế được hay là… không khống chế được?” Sao cứ cảm thấy hôm nay hắn hơi lạ lạ nhỉ?!

Hắn hơi tức giận đưa tay ra kéo nàng lại, lật úp một cái, Tô Cẩm Bình bị hắn đặt dưới thân mình. Vì khi hắn tới Tô Cẩm Bình đang chuẩn bị ngủ nên không mặc nhiều y phục lắm, mà vạt áo của hắn còn chưa cài cẩn thận, thế nên, giữa hai người chỉ cách nhau một lớp vải rất mỏng manh.

Đột ngột bị đè nặng, Tô Cẩm Bình tức khí, tình cảnh này là sao? Đang định phát hỏa, lại nhìn thấy đôi mắt lạnh đầy tình cảm của hắn, khiến nàng ngơ ngẩn không nói được gì.

Hai người cứ duy trì tình trạng này một lúc lâu, trong phòng cũng im lặng đến cùng cực, chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của nhau, mùi hương tuyết liên quen thuộc len lỏi vào mũi khiến đầu óc vốn hơi mơ hồ cũng trở nên tỉnh táo hơn một chút. Cuối cùng, Tô Cẩm Bình nhíu mày nói: “Chàng làm sao vậy?”

“Nàng…” Chỉ nói được một chữ, câu nói còn lại bị hắn giữ trong cổ họng, chưa nói thành lời mặt đã đỏ trước.

Khóe mắt nàng giật giật: “Ta làm sao?” Hỏi xong nàng cũng muốn hôn mê, vừa hỏi câu “Chàng làm sao”, rồi lại hỏi “Ta làm sao”, khỉ thật!!!

“Nàng...” Nói xong, hắn lại im lặng, dường như vô cùng khó nói.

Nàng nhẫn nại hỏi tiếp: “Ta làm sao?”

“Nàng…” Lại “nàng” cả nửa ngày.

Gân xanh trên trán cô nàng nào đó nảy lên, lửa giận đã kiềm nén đến cực hạn: “Ta làm sao? Chàng có nói không hả?”

“Nàng… nàng không muốn ta chút nào sao?” Giọng nói nhẹ như mây trôi trên trời, nếu không nghe cẩn thận thì hoàn toàn không thể nghe thấy gì cả. Nói xong, một cái mông khỉ lập tức xuất thế.

Tô Cẩm Bình nhất thời có cảm giác một vạch đen sổ thẳng xuống sau gáy, không biết nói gì đẩy hắn ra: “Tiểu Hồng Hồng, có phải chàng tư xuân không?”

Tư xuân à?! Hai chữ này khiến đầu hắn như ngắn lại, sắc mặt cũng cứng đơ. Vì thế, theo lẽ thường, Tô Cẩm Bình lại không nghe thấy câu trả lời, có điều sắc đỏ trên mặt hắn đã nhạt đi một chút, thần sắc cũng dần trở lại bình thường. Tư xuân à?! Thì ra trong mắt nàng, hành vi của hắn là biểu hiện của việc tư xuân sao?

“Đứng dậy, đứng dậy đi!” Nàng mất kiên nhẫn đẩy hắn dậy, thật đúng là, hơn nửa đêm còn chạy tới đây động tình, đúng là đầu óc bị bệnh mà! Còn hỏi mấy câu hỏi khiến người ta mơ mơ hồ hồ, thật sự khiến nàng muốn tát cho hắn vài cái bạt tai mới nguôi!

Thấy nàng như thế, hắn dường như không tin nổi, ngồi hẳn dậy nhìn nàng, ngọc quan trên tóc không biết đã rơi xuống giường từ lúc nào, mái tóc dài đen như mực xõa sau lưng, một vài lọn thả xuống ngực nổi bật trên làn da màu mật ong hình thành một đường cong mê người. Sắc mặt lãnh đạm như vậy nhưng trong mắt đầy vẻ khốn đốn, lúc trước khi còn ở Đông Lăng, trong vườn lê, mỗi lần hắn vô ý hở vạt áo ra, nàng sẽ chảy máu mũi, nhưng hôm nay lại vô cùng bình thường, không hề bị hấp dẫn một chút nào cả. Chẳng lẽ là vì hiện giờ, đối với nàng, mình đã không còn sức quyến rũ nữa sao? Suy nghĩ này khiến hắn hơi hoảng hốt, cũng vô cùng mất hứng, sắc mặt vì thế mà lạnh đi một chút.

Tô Cẩm Bình kéo chăn chui vào, ngáp một cái rồi chuẩn bị đi ngủ, trước đó còn liếc nhìn hắn: “Chàng còn không về à?”

Mấy chữ này khiến suy nghĩ vốn không mấy chắc chắn của hắn giờ càng trở nên trống rỗng hơn. Hắn im lặng nhìn nàng một lúc lâu, đôi môi mỏng hơi nhếch lên nhả ra hai chữ: “Vì sao?”

“Hả?” Vì sao cái gì? Sao nàng lại cảm thấy dạo này suy nghĩ của hai người không đi cùng đường nhỉ?

“Vì sao… không muốn ta?” Đôi mắt xám bạc khóa chặt vào đôi mắt phượng của nàng, nói vài chữ lạnh tanh, trong lòng như có ngàn vạn con kiến cắn nuốt, cực kỳ khó chịu.

Lại thêm một vạch đen nữa chảy xuống bên thái dương Tô Cẩm Bình, vì sao không muốn hắn ư? Thật ra, nàng rất muốn chứ, dù là diện mạo hay dáng hình của người này đều ở cấp bậc rất cao, hoàn toàn là mặt hàng cực phẩm, nhưng mà… ký ức về chuyện lần trước ở vườn lê vẫn còn quá mới mẻ với nàng, nếu nàng không kiềm chế được, cưỡng bức hắn, ắt sẽ phải chịu trách nhiệm, chắc chắn sẽ quay lại những tháng ngày trước đây, vì trong lòng áy náy mà bị hắn ăn sạch, cuộc sống không hề có thể diện cũng chẳng có tôn nghiêm, quãng thời gian sống không có đạo trời đó, cuộc đời này nàng không muốn trải qua lần thứ hai nữa!

Vì thế, nàng lườm hắn một cái, ra vẻ thuần khiết nói: “Vì ta là một người rất nghiêm túc chính trực, không dễ dàng nảy sinh suy nghĩ xấu xa với bất kỳ ai, về vấn đề nhân phẩm đạo đức cao thượng của ta, ta cứ nghĩ chàng biết rồi chứ. Không ngờ, đến hôm nay mà chàng vẫn còn có thể hỏi ta câu này! Ôi…” Nói xong, nàng giả vờ giả vịt lắc đầu, “Chàng làm ta thất vọng quá!”

Sau gáy hắn cũng thoáng có vạch đen chảy xuống, khóe miệng hơi run lên vài cái, là do nguyên nhân này sao? Nàng là một người rất chính trực? Hắn thấy… không hẳn đâu! Trầm mặc một lúc lâu sau, hắn vẫn chưa chịu thôi, câu nói của Phong và Diệt vẫn văng vẳng trong đầu, phải gạo nấu thành cơm mới có hy vọng! Vì vậy, sau một khoảng thời gian im lặng quỷ dị, hắn lại chậm rãi nói: “Là nguyên nhân này sao?”

“Chàng đang nghi ngờ nhân phẩm của ta?” Tô Cẩm Bình bỗng quát to lên, sau đó ngồi bật dậy khó chịu nhìn hắn, hắn nghĩ nàng không biết hắn đang âm mưu gì sao? Đơn giản là chờ nàng nổi máu háo sắc lên, sau khi làm chuyện gì đó với hắn, hắn lại chạy tới giả vờ ngây thơ, giả vờ đáng thương, sau đó lại giống lần trước, dù xảy ra chuyện gì cũng đều ẩn ẩn ý ý lôi chuyện đó ra khiến nàng áy náy trong lòng, đạt được mục đích thấp hèn của hắn!

Cho nên, nàng có thể xác định trăm phần trăm nếu nàng ăn hắn thật, thì cuộc sống sau này của nàng sẽ ảm đạm không còn chút ánh sáng, thậm chí chưa biết chừng sau này chổi lông gà cũng để hắn dùng trừng trị mình mất! Sắc đẹp cùng với hạnh phúc của nửa đời sau mà nói, nàng vẫn phân biệt được rõ ràng bên nào nặng bên nào nhẹ.

Trong mắt hắn xuất hiện tia ngoan độc, bàn tay thon dài đưa ra nắm lấy vai nàng, lạnh lùng hỏi: “Vậy nếu là Bách Lý Nghị thì sao?” Nếu là Bách Lý Nghị, liệu nàng có muốn không? Giọng nói mỏng tang như bông tuyết đầu đông, ngân dài trong ngày thu, trong khoảnh khắc, Tô Cẩm Bình còn nghĩ người hỏi nàng câu này không phải hắn mà là núi băng Hoàng Phủ Hoài Hàn kia.

Mắt nàng thoáng có vẻ tức giận, đưa tay lên kéo tay hắn xuống, giọng nói cũng bực bội hơn: “Chàng nghĩ nếu là Bách Lý Nghị thì sẽ thế nào?” Tuy nàng và hắn không cùng sống cùng chết, nhưng cũng coi như đã trải qua một lần khảo nghiệm sinh tử ở Đông Lăng, nàng không thể hiểu được vì sao hắn có thể hỏi ra câu này. Nàng vốn chỉ nghĩ hắn cáu kỉnh, ghen tuông, tuy ấu trĩ nhưng rất đáng yêu, có điều hiện giờ… câu hỏi này có phải hơi quá đáng không?! Nếu là nàng, chắc chắn sẽ không nghi ngờ giữa hắn và Mộ Dung Song có chuyện gì cả, nhưng hắn lại nửa đêm không ngủ chạy tới sinh sự với nàng những chuyện không đâu, ghen bóng ghen gió, khiến nàng có muốn không tức giận cũng không được!

Thấy nàng có vẻ tức giận, hắn mới dần bình tĩnh lại. Quả thật, tuy Bách Lý Nghị nhiệt tình với nàng, nhưng từ đầu tới cuối nàng vẫn giữ thái độ không lạnh không nóng với hắn ta. Có điều, vẫn còn một người nữa: “Vậy còn… Lăng Viễn Sơn thì sao?”

Hắn vừa dứt lời, lửa giận của Tô Cẩm Bình rốt cuộc cũng tuôn trào: “Cút ngay đi!” Bách Lý Nghị, Lăng Viễn Sơn, tiếp theo có phải hắn sẽ lôi hết tất cả những người đàn ông mà nàng có quen biết ra để hỏi một lượt không?

Ba chữ này vừa cất lên, trong mắt hắn thoáng xuất hiện vẻ bi thương, nhưng chỉ hơi thoáng qua, tim như bị người ta khoan sâu vào, đau nhói. Luồng khí lạnh nồng đậm tỏa ra từ người hắn, trầm mặc không lên tiếng, mặc lại quần áo tử tế, bước xuống giường, đi đôi giày trắng vào, không nói một lời nào. Bộ dạng này, chẳng khác nào vừa bị người ta bỏ rơi.

Hắn đứng dậy bước đi vài bước. Nhìn bóng lưng hắn, Tô Cẩm Bình bỗng cảm thấy sống mũi hơi cay cay, cảm giác đau lòng cũng dần nổi lên, liền trầm giọng hỏi: “Bách Lý Kinh Hồng, chàng có từng nghe thấy câu này không? Tình cảm, cũng giống như cát trong lòng bàn tay, nắm càng chặt nó sẽ chảy xuống càng nhanh…” Nàng yêu hắn, thực sự yêu hắn, nhưng nàng lại không muốn tình yêu làm mất đi tự do. Dù là hai người có yêu nhau đến đâu, cũng vẫn nên giữ lại chút không gian riêng cho mỗi người, hôm nay rõ ràng hắn gây sự vô lý!

Hắn dừng bước, quay lại nhìn nàng, trong đôi mắt sáng nhuộm vẻ u buồn, ưu thương như đóa lan Tử La, môi mỏng hé mở: “Đó là vì, tình yêu chưa đủ!” Giọng nói nhẹ nhàng bay ra, không lẫn chút nghi ngờ, khốn đốn, hay mơ hồ nào, mà là một kết luận hoàn toàn chắc chắn!

“Cái gì?” Tô Cẩm Bình ngẩn người, ở hiện đại nàng chỉ nghe đến triết lý về tình yêu và hạt cát, nhưng chưa từng nghe lời định đoạt như thế bao giờ.

“Ta nói, là vì yêu chưa đủ. Nếu là ta, nàng càng siết ta chặt bao nhiêu, ta sẽ càng ở gần nàng bấy nhiêu. Nếu tình yêu đủ, sẽ chỉ hy vọng đối phương có thể hòa tan vào xương cốt của mình, đời đời kiếp kiếp không xa không rời. Nếu tình yêu đủ, đối phương nắm càng chặt, sẽ chỉ cảm thấy càng hạnh phúc hơn mà tuyệt đối không phải là gánh nặng.” Hắn nhẹ nhàng nói ra mấy câu đó, sắc mặt lạnh lùng nhưng lại mang vẻ buồn bã khó nói rõ được.

Tô Cẩm Bình hơi rung động, từ trước đến giờ nàng chưa từng nghĩ sẽ được nghe những lời như vậy từ miệng người cao ngạo này. Khi nàng thực sự nghe thấy rồi, trừ cảm giác không thật ra, còn có cảm giác vô cùng chấn động. Nàng chậm rãi cười nói: “Thật ra, ta cũng không biết triết lý đó có đúng hay không, nhưng ta thực sự không muốn chàng nghi ngờ ta. Giống như ta sẽ không vô duyên vô cớ mà nghi ngờ chàng vậy, ta cũng hy vọng chàng có thể cho ta đủ sự tin tưởng.”

“Xin lỗi nàng.” Ba chữ nhẹ nhàng vang lên từ miệng hắn. Hắn đồng ý, đây là lỗi của hắn, hắn không nên nghi ngờ nàng, cũng không nên nghi ngờ tình cảm của nàng dành cho mình, nhưng mỗi khi những người đó xuất hiện trước mặt nàng, mỗi khi nàng nhìn bọn họ nhiều hơn một lần, dù biết rằng họ không có gì cả nhưng hắn vẫn ghen tuông, ghen đến điên cuồng, thậm chí trong lòng sẽ xuất hiện hàng trăm nghìn suy nghĩ, không dám chắc, cứ cảm thấy liệu có khi nào nàng lại đột nhiên không cần hắn nữa hay không.

Ba chữ đó của hắn vừa dứt, Tô Cẩm Bình liền đứng dậy đi đến trước mặt hắn, vòng hai tay ôm lấy thắt lưng hắn, úp mặt vào ngực hắn: “Xin lỗi chàng!” Nếu hai người cãi nhau, chắc chắn sẽ không phải là sai lầm của một bên, mà là trách nhiệm của cả hai người! Hơn nữa, quả thật nàng cũng luôn chỉ chú tâm đến suy nghĩ của mình, cố chấp với những quan niệm mà mình tin tưởng, không để tâm đến cảm nhận của hắn, nên mới xảy ra tình trạng ngày hôm nay.

“Không phải lỗi của nàng.” Hắn nhẹ giọng nói, cũng ôm lấy nàng, vòng tay siết cực kỳ chặt, như muốn nói cho nàng biết, ôm càng chặt thì giữ càng chắc. Mái tóc đen dài như khiêu vũ dưới ánh nến, đan vào nhau. Bỗng nhiên, hắn cảm giác ngực mình lành lạnh, cúi đầu chợt thấy nước mắt của nàng đã ướt đẫm áo khoác của hắn.

Bàn tay trắng nõn chậm rãi đưa đến hông nàng, rút cây chủy thủ tinh xảo mà nàng đeo bên hông ra. “Soạt” một tiếng, tiếng đao cứa vào thịt vang lên, dòng máu đỏ tươi chảy từ cánh tay hắn xuống, hắn cắt rất sâu, thậm chí còn thoáng nhìn thấy cả xương bên trong.

Tô Cẩm Bình hoảng hốt ngẩng đầu nhìn hắn: “Chàng điên rồi sao?” Trên mặt nàng vẫn còn chưa khô nước mắt.

Hắn đưa cây chủy thủ kia cho nàng, thản nhiên nói: “Kể từ hôm nay, nếu ta khiến nàng chảy một giọt nước mắt, nàng hãy đâm cho ta một đao. Được không?”

“Chàng… đồ điên này!!!” Tô Cẩm Bình vội giật lấy chủy thủ trong tay hắn, sau đó tìm thuốc trong phòng. Chỉ giây lát nàng đã tìm được hòm thuốc mà Trần thị chuẩn bị cho nàng, thô bạo nắm lấy cánh tay hắn, bôi thuốc, sau đó dùng băng vải trắng quấn vết thương của hắn lại. Mỗi động tác của nàng đều rất cẩn thận, cảm giác vừa kinh hãi, vừa cảm động, vừa đau lòng đan xen cào xé khiến nàng vô cùng khó chịu.

Băng xong, nàng nhướng mày nhìn hắn: “Sau này không cho làm chuyện ngu xuẩn như thế nữa. Ta khóc không phải vì bị chàng chọc tức, mà bị chính mình chọc tức!” Nàng bực tức với chính mình vì sao lúc ấy lại nói hắn cút đi. Dù thế nào cũng không nên nói ra ba chữ đó, vào thời khắc hắn thật sự đứng dậy rời đi, nàng hầu như còn cho rằng mình thật sự mất hắn.

“Ha ha…” Hắn nghe vậy lại cúi đầu bật cười, tiếng cười rất nhẹ nhanh chóng tan biến.

“Chàng còn cười nữa! Chàng biết chắc ta sẽ đau lòng nên mới cố tình làm vậy phải không?” Tô Cẩm Bình tức giận nhìn hắn.

Nàng vừa nói thế, trong đôi mắt sáng đẹp như ánh trăng của hắn xuất hiện nụ cười hạnh phúc, giọng nói thanh lãnh vang lên: “Nếu nàng đã đau lòng, thì sau này đừng khóc nữa.” Nếu không hắn thật sự sẽ đổ máu đến chết mất.

Nghiêm mặt nhìn hắn một lúc lâu sau, nàng cũng chợt thấy bực bội vì hành vi mất mặt của mình vừa rồi! Mẹ kiếp, không phải chỉ là cãi nhau chút thôi sao, khóc cái cục cứt gì cơ chứ? Thể diện của nàng hôm nay mất sạch sẽ rồi. Tô Cẩm Bình hung dữ đứng dậy, đưa tay ra nhéo tai hắn: “Sau này đừng có tác oai tác quái cho bà, nếu không bà cho chàng biết mặt!!!”

Hành động này khiến nụ cười trong mắt hắn đông cứng lại, đầu tiên là bị chổi lông gà đánh vào mông, giờ lại bị nhéo tai… Gương mặt bạch ngọc của hắn đỏ hồng, cảm giác xấu hổ và giận dữ cuồn cuộn dâng lên, dường như trước mặt nàng hắn luôn luôn không còn một chút tôn nghiêm của đàn ông nào hết. Nhìn sắc mặt nàng vẫn hung hãn như cũ, hắn mới đành phải ngoan ngoãn đáp: “Được.”

Lúc này Tô Cẩm Bình mới buông tai hắn ra, xoa xoa đầu hắn như xoa đầu con chó con: “Nghe lời là được rồi.”

Hai người im lặng một lúc lâu sau, hắn mới nhớ lại mục đích hôm nay mình đến đây, ngập ngừng một lúc, thật sự không nhịn được nữa, lại ngẩng đầu hỏi tiếp: “Nàng thật sự… không muốn ta chút nào sao?”

“Bốp!” Một cái tát đập mạnh vào trán hắn, mũi cô nàng nào đó như phun khí: “Đã bảo bà đây là người nghiêm túc chính trực, không muốn là không muốn!!!”

Nếu không muốn… thì biết làm sao mới có thể gạo nấu thành cơm bây giờ?

Nghe tiếng quát này của Tô Cẩm Bình, Linh Nhi và Dĩ Mạch ở ngoài cửa mới thở phào một hơi. Vừa rồi khi nghe tiếng cãi cọ bên trong, họ sợ chết đi được! Cô nương lại quát điện hạ thì chắc là không có vấn đề gì rồi nhỉ?!

“Này, nếu vừa rồi ta không giữ chàng lại, có phải chàng sẽ đi thật không?” Tô Cẩm Bình nhướng mày hỏi, cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nghe nàng hỏi, mắt hắn thoáng xuất hiện tia xảo trá: “Nhất định nàng sẽ giữ.” Vừa rồi hắn cố tình lộ ra vẻ bi thương, mà nàng chẳng qua cũng chỉ nhất thời giận dữ nên mới nói ra câu đó, nhìn thấy mình như vậy sao có thể không giữ lại chứ.

Tô Cẩm Bình nhạy bén nhận ra trong lời nói của hắn có gì đó không bình thường, nhất định sẽ giữ à? “Sao chàng biết nhất định ta sẽ giữ?”

Câu hỏi này vừa cất lên, hắn ngẩng đầu nhìn nàng một cái, sau đó, dưới ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc của nàng, hắn nói một câu suýt làm nàng hộc máu: “Không biết, biết là biết thôi!”

Lại cao ngạo! Lại giả vờ ngây thơ! Hóa ra tên này không chỉ biết giả mù, còn biết làm thầy bói nữa!

“Vì sao lại trả lại sính lễ?”

“Chàng còn không biết xấu hổ mà hỏi nữa à? Ai cho phép chàng lấy tiền của bà đây ra dùng bừa bãi? Chàng không biết là đưa sính lễ này tới đây, ta sẽ tổn thất một số tiền rất lớn sao? Chàng không biết củi gạo quý thế nào, tiền bạc quan trọng bao nhiêu nên mới phạm sai lầm đơn giản như vậy. Ta nói cho chàng biết, tiền này đều là của ta, của một mình ta, không có nửa xu quan hệ nào với chàng cả! Chàng mà còn dám dùng bừa bãi như vậy, lấy tiền của ta ra chơi đùa như thế, ta nhất định sẽ cho chàng biết mặt!” Nàng chỉ vào mũi hắn quát ầm lên.

“…” Lại là vì tiền. Hắn cứ nghĩ rằng mình đưa tới nhiều sính lễ như vậy, với bản chất ham tiền của nàng ắt sẽ rất cao hứng mới phải, không ngờ ngược lại còn chọc giận nàng: “Vậy… nàng muốn thế nào mới bằng lòng gả cho ta?” Còn tiếp tục dây dưa không biết sẽ tăng thêm bao nhiêu tình địch nữa. Hiện giờ Lãnh Tử Hàn đang đi dự đại hội Võ Lâm, xem ra không bao lâu nữa cũng sẽ quay về làm chướng mắt hắn, cứ cưới nàng về trước có vẻ an toàn hơn.

“Xét thấy lần này chàng phạm lỗi quá lớn, nên ta quyết định phải khảo sát chàng một thời gian ngắn rồi nói sao! Nếu không, sau này chàng cứ phá của như vậy, bà đây đi theo chàng sớm muộn gì cũng bị chết đói!” Tô Cẩm Bình nghiến răng nghiến lợi nói.

Đôi lông mày đẹp khẽ nhíu lại, đầu tiên là chán nản vì hành vi nhất thời xúc động của mình, sau đó… lại càng kiên định với ý đồ trong lòng, xem ra mình nhất định phải nghĩ cách mau mau mà gạo nấu thành cơm, chỉ có như vậy mới có thể giữ chặt được nàng.



Sáng sớm hôm sau, Linh Nhi đứng trước mặt Tô Cẩm Bình bẩm báo tin tức mà đối phương bảo mình đi tìm hiểu.

“Cô nương, nơi Mộ Dung Hoa thường tới nhất là Thanh Phong các của kinh thành. Thanh Phong các là thanh lâu nổi tiếng ở Nam Nhạc, nó là một sự tồn tại rất đặc biệt, sau lưng không có quan lớn hay nhà giàu nào hậu thuẫn nhưng lại không có ai dễ dàng động được đến nó, vì tú bà Băng Tâm của Thanh Phong các là một người phụ nữ rất cứng rắn. Bên dưới nàng ta có bốn đại hoa khôi, mỗi người đều là mỹ nhân nổi tiếng, trong đó có hai người là thanh quan, một người tên Trầm Tịch, một người là Phượng Ca. Từ trước tới giờ, nếu có người muốn ép buộc các nàng ấy, tú bà kia lập tức sẽ không ngại ngần xung đột với người ta, bộ dạng như thể sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống của mình lẫn cái thanh lâu kia vậy. Nếu thanh lâu đó thực sự sụp đổ, đương nhiên sẽ mất đi một chỗ tầm hoan vui vẻ rồi, vì thế, dần dần mấy tay công tử chơi bời cũng bỏ đi suy nghĩ dùng quyền thế chèn ép người khác đi. Thanh Phong các tự nhiên cũng trở thành một sự tồn tại rất đặc biệt. Hơn nữa, Thanh Phong các không chỉ có danh kỹ mà còn có cả tiểu quan, vị Lăng công tử kia chính là người của Thanh Phong các, còn người Mộ Dung Hoa lưu luyến chính là cô gái tên Phượng Ca kia.”

“Ừ!” Tô Cẩm Bình đáp rồi đứng dậy, “Vậy hôm nay chúng ta tới đó xem!” Thanh lâu, đúng là một nơi rất tốt để hạ thủ hại người!

Tới đó à? “Cô nương, đó là thanh lâu mà!” Linh Nhi há hốc mồm không dám tin.

“Nữ giả nam!” Quyết định dứt khoát.



Trên con đường ồn ào tấp nập, ba công tử như ngọc khó khăn lắm mới thoát khỏi hộ vệ và đám hạ nhân, phi người qua tường bao phủ Tề Quốc công ra, ba người đều cầm quạt trong tay, cùng nói chuyện trên trời dưới biển. Một công tử có dung mạo xuất chúng, khí chất tao nhã đi ở giữa, hai bên là hai vị công tử, một người cao gầy sắc mặt lạnh lùng, một người nhỏ bé nhìn rất tinh ranh, lập dị.

“Không ngờ sau khi cải trang thế này nhìn ta cũng đẹp trai như vậy!” Tô Cẩm Bình rất tự kỷ.

“Dế mèn!” Một giọng nói không hài hòa vang lên, giọng nói này đến từ Hiên Viên Dĩ Mạch vừa mới theo nàng mấy ngày nay.

Gân xanh trên trán cô nàng nào đó bật lên, có cảm giác muốn quạt thẳng nha đầu không biết điều này đến tận chân trời! Mẹ kiếp, vì sao Bách Lý Kinh Hồng lại đưa một nha đầu như vậy cho nàng chứ? Nàng có dự cảm sớm muộn gì cũng sẽ bị cô ấy chọc tức chết mất! Linh Nhi đảo mắt nhìn quanh cố nén cảm giác buồn cười lại.

Nàng hít sâu một hơi, quay sang cười vô cùng hòa ái với Hiên Viên Dĩ Mạch: “Dĩ Mạch, thật ra cô nên đến lớp học tập một chút, từ mèn trong từ dế mèn không giống từ đẹp trong từ ‘đẹp trai’*. Học dốt cũng không phải chuyện gì quá xấu hổ, nhưng cố tình thể hiện ra thì không chỉ cô đánh mất thể diện của mình, mà ngay cả thể diện của chủ nhân cô là ta đây, cũng bị cô ném hết mất!”

* Từ dế mèn蟋蟀 đọc là xīshuài

Còn từ đẹp trai 帅气 đọc là shuàiqì

Hai từ shuai đồng âm khác chữ viết, khác nghĩa. Nên bạn Tô lợi dụng điểm này để nói đểu lại bạn Mạch.

Hiên Viên Dĩ Mạch ở Dạ Mạc sơn trang nhiều năm, luôn luôn nói năng không tức chết người ta không thôi như vậy, nhưng chưa từng bị ai chế nhạo như Tô Cẩm Bình, hơn nữa, mấy lời này thực sự không hề lưu tình, không hề nể nang chút nào. Cô suy nghĩ mãi cũng không biết phải phản bác làm sao, hơn nữa, càng không biết sau khi phản bác sẽ có hậu quả thế nào. Vì vậy cô liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Trạng thái này khiến Linh Nhi trợn trừng mắt, nha đầu Dĩ Mạch kia mà cũng có lúc chịu thua sao?

Tranh luận thắng, tâm trạng Tô Cẩm Bình cũng tốt hơn, phe phẩy cây quạt trên tay cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thậm chí còn muốn hát vài câu để diễn tả cảm giác khoái trá của mình. Các cô nương đi ngang qua ba vị này liên tục liếc nhìn lại, công tử anh tuấn quá! Đang đi, đột nhiên họ nghe thấy có tiếng hét chói tai vang ra từ trong hẻm nhỏ: “Buông ra! Buông!”

Tô Cẩm Bình thoáng nhìn sang phía bên kia, chẳng qua chỉ là tiết mục thiếu niên hư hỏng chòng ghẹo mỹ nữ, nàng vốn cũng không phải người thích can dự vào chuyện người khác, nhưng nếu không làm thì thật uổng công bộ xiêm y anh tuấn phóng khoáng nàng mặc hôm nay, vì thế, nàng quyết định đi qua làm nữ anh hùng cứu mỹ nhân một phen vậy!

Nghĩ vậy, nàng liền nghênh ngang bước tới, lọt vào tai đương nhiên lại là những câu thoại cũ rích: “Bản công tử nhìn trúng ngươi là phúc khí của ngươi, biết điều thì ngoan ngoãn theo ta về, nếu không…”

“Bốp!” một tiếng, chiếc quạt trong tay Tô Cẩm Bình ném ra, lực rất mạnh đánh thẳng vào mũi vị ‘bản công tử’ kia. Tiếng kêu như mổ lợn lập tức vang lên, vị ‘bản công tử’ kia ôm mũi mình quay đầu căm tức nhìn Tô Cẩm Bình: “Tên tiểu bạch kiểm ở đâu ra, dám…”

Tô Cẩm Bình cười lạnh một tiếng, khẽ gọi: “Linh Nhi!”

Nàng vừa dứt lời, một cây roi mềm vung lên trong tay Linh Nhi, cuốn lấy người vừa mắng Tô Cẩm Bình, quăng lên không trung rồi ngã sấp xuống mặt đường, máu văng tung tóe!

Tô Cẩm Bình thầm gật đầu, tốt lắm, người mà Bách Lý Kinh Hồng đưa cho nàng cũng không quá kém. Đám hạ nhân của vị ‘bản công tử’ kia đã xông lên hỗ trợ. Tô Cẩm Bình như cười như không liếc nhìn Hiên Viên Dĩ Mạch một cái: “Thân thủ của Linh Nhi không tồi, lại có khả năng đọc qua là nhớ, nhìn thấy sẽ không quên, cũng coi là đệ nhất tình báo. Nếu cô không có bản lĩnh gì, thì không cần đi theo ta đâu.”

Nàng vừa dứt lời, ở cổ tay áo Hiên Viên Dĩ Mạch nhanh chóng bắn ra một con bọ cạp độc màu tím, lao thẳng về phía đám hạ nhân kia. Con bọ cạp độc đó cũng rất lợi hại, chỉ không bao lâu sau những tiếng kêu thảm thiết đã vang lên, mấy người kia tím xanh mặt ngã xuống đất.

Bọ cạp độc quay lại, Hiên Viên Dĩ Mạch nói: “Chủ nhân, không biết Dĩ Mạch có tư cách đi theo ngài không?”

Cô nàng nào đó chép chép miệng, bảo làm sao mồm miệng lại độc như vậy, thì ra là nuôi bọ cạp độc. Tô Cẩm Bình thầm ‘phỉ nhổ’ trong lòng, nhưng vẫn thành thật gật đầu, hai nha đầu này cho nàng cảm giác như hổ thêm cánh, khiến nàng thấy bước chân mình cũng như bay lên. Dung mạo của cô nương được cứu kia cũng rất xinh đẹp, sau khi được nàng giải cứu liền nói với Tô Cẩm Bình: “Đa tạ công tử giúp đỡ! Thiếp không có gì để báo đáp, chỉ nguyện…”

“Nguyện lấy thân báo đáp sao?” Tô Cẩm Bình trêu chọc nói, không phải con gái cổ đại đều thích lấy thân báo đáp sao?

Nghe nàng nói vậy, sắc mặt nàng kia hơi cứng lại, sau đó nói tiếp: “Thiếp chỉ là phận gái thanh lâu, sao dám nói lấy thân báo đáp với công tử. Nếu công tử không chê, có thể cùng ta tới Thanh Phong các, ma ma ắt sẽ dốc lòng báo đáp công tử.”

Thanh Phong các à?! Nhìn cô gái trước mặt, Linh Nhi nhanh chóng lục lại tư liệu trong đầu mình, sau đó cất tiếng hỏi: “Cô là Mộng Trầm Tịch?” Một trong hai vị thanh quan của bốn vị đại hoa khôi, tính cách dịu dàng nhẹ nhàng.

“Công tử biết thiếp?” Mộng Trầm Tịch ngạc nhiên, sau đó cười gật đầu.

Tô Cẩm Bình gập cây quạt trong tay lại, nói: “Vậy phiền cô nương dẫn đường!” Cuối cùng cũng không uổng công, cứu được cô nương Thanh Phong các. Nói vậy, vị Băng Tâm ma ma vô cùng cứng rắn kia chắc cũng sẽ đối đãi với các nàng như thượng khách chứ hả?!

“Nhưng mà mấy người này…” Mộng Trầm Tịch do dự nhìn mấy người trên mặt đất, đám hạ nhân hình như đều trúng độc cả, nếu chết thật chỉ e trên lưng nàng ấy cũng sẽ gánh tội đồng lõa mất.

Không chờ Tô Cẩm Bình ra lệnh, Hiên Viên Dĩ Mạch đã lấy một chiếc bình sứ ra ném về phía mấy người kia, trong đó đương nhiên là giải dược.

Đi theo Mộng Trầm Tịch vào phố làng chơi, vì dung mạo ba người đều rất xuất chúng khiến không ít các cô nương ở thanh lâu khác nhộn nhạo lòng xuân, nhiệt tình vẫy gọi họ. Dưới ánh mắt ái mộ của mọi người, ba người cùng bước vào Thanh Phong các.

Trong Thanh Phong các, cách bài trí và thiết kế cũng không khác gì các thanh lâu bình thường, vì đang là buổi chiều nên cũng không có nhiều người tới.

Vừa vào cửa, một cô gái mặc y phục vàng nhạt liền bước tới, nhìn Mộng Trầm Tịch rồi lại nhìn mấy người Tô Cẩm Bình, nhíu mày hỏi: “Mấy vị này là?”

“Ma ma, hôm nay muội lại đi vào đó, không cẩn thận gặp ác bá trên đường. Nhờ có ba vị công tử này giúp đỡ nên mới thoát được. Để cảm tạ, muội liền dẫn bọn họ về đây.” Nói xong, Mộng Trầm Tịch có vẻ xấu hổ.

“Đã nói bao nhiêu lần rồi, muội ra ngoài thì phải mang theo hộ vệ chứ!” Nhẹ nhàng trách móc một câu, sau đó nói với ba người Tô Cẩm Bình đang thản nhiên nhìn quanh: “Đa tạ ba vị cô nương!”

Hả? Cô nương? Mộng Trầm Tịch hơi kinh ngạc.

Tô Cẩm Bình lại nở nụ cười, vị Băng Tâm này tuy dung mạo không tính là tuyệt mỹ, nhưng nhìn cũng rất thoải mái, trang điểm thanh nhã, không giống như hình tượng tú bà mặt trát đầy phấn như nàng nghĩ, hơn nữa, ánh mắt nhạy bén khác thường. Nghe nàng ta nói vậy, Tô Cẩm Bình chắp tay đáp: “Khách khí!”

“Đã cứu cô nương trong các của chúng ta, chính là ân nhân của Băng Tâm ta, sau này có việc gì cần giúp xin cứ nói thẳng, dù vượt lửa băng sông, Băng Tâm ta cũng không từ chối!” Băng Tâm mở miệng hứa, trọng nghĩa khí, có ân tất trả, có thù tất báo, rất chính xác với những tư liệu của Linh Nhi đem về.

Tô Cẩm Bình nghe vậy cũng không giả vờ giả vịt nhiều, bước thẳng lên nói: “Không biết có thể ngồi trò chuyện một chút không?”

Băng Tâm hơi ngẩn ra rồi nói: “Mời!” Nói xong, trong ánh mắt kinh ngạc của các cô nương và khách khứa, nàng ta đưa ba người Tô Cẩm Bình lên lầu.

Mở cửa, bốn người bước vào một nhã các: “Cô nương, có lời gì xin cứ nói thẳng!” Băng Tâm là một người rất thẳng thắn, không thích quanh co, dù không khéo léo như thương nhân bình thường, nhưng cũng coi như có thủ đoạn kinh doanh độc đáo.

“Cũng không có gì, chỉ muốn cô cho ta mượn phòng của Phượng Ca để ta làm một số việc mà thôi, hơn nữa, ta có thể cam đoan chuyện này không liên lụy đến Thanh Phong các.” Dù có liên lụy, thì không phải cũng có Bách Lý Kinh Hồng chùi đít giúp nàng sao?

Băng Tâm do dự một chút, bỗng nghiêm mặt lạnh lùng nói: “Thứ cho ta nói thẳng, cô nương cứu Trầm Tịch là vô tình hay cố ý?” Vừa tới đã nhờ vả mình, như vậy trước khi đến ắt đã có chuẩn bị trước, nếu là do nàng tự biên tự diễn ra một màn kịch cứu Trầm Tịch, chẳng phải Băng Tâm nàng sẽ trở thành đứa ngốc để người ta trêu chọc sao?

“Sau khi cứu mới biết là nàng, vừa vặn cũng có chuyện muốn nhờ các hạ hỗ trợ, nên mới tới.” Tô Cẩm Bình biết mấy lời này của mình cũng rất khó khiến người ta tin tưởng, nhưng quả thật đây là sự thật. Nói xong, đôi mắt phượng của nàng nhìn chằm chằm Băng Tâm, trong mắt đầy vẻ thẳng thắn thành thật, người phụ nữ này rất cứng rắn, nếu mình cũng cứng thì chắc chắn không được, có thể khiến nàng ta phối hợp với mình thì sẽ tốt hơn.

Băng Tâm và nàng nhìn nhau một lúc lâu cũng không tìm được trong mắt nàng chút vẻ dối trá hay chột dạ nào, cuối cùng cười nói: “Vậy ta tin cô một lần! Có điều, Phượng Ca không chỉ là cô nương của chúng ta, từ trước đến giờ ta coi nàng ấy như muội muội, ta không cần biết các cô muốn mượn phòng nàng làm gì, nhưng đừng gây phiền phức đến người của chúng ta.”

“Yên tâm. Ta đã nói sẽ không liên lụy đến các cô, thì sẽ không liên lụy.” Không ngờ chỉ nhất thời nổi hứng làm nữ anh hùng cứu mỹ nhân, lại có thể khiến sự tình tiến triển thuận lợi như vậy. Nghĩ thế, nàng bất giác sờ chiếc bình sứ trong ngực áo, có lẽ Thiển Ức ở trên trời linh thiêng, giúp đỡ mình.

Thấy trên mặt nàng thoáng xuất hiện vẻ hoài niệm và sự oán hận không dễ phát hiện ra, Băng Tâm cũng chợt hiểu, sự đề phòng trong lòng nhạt đi một chút: “Cụ thể phải làm thế nào cô nương cứ nói đi, ta cũng tiện phối hợp!”



Bàn bạc xong xuôi, mọi người đi ra khỏi gian phòng kia. Băng Tâm chỉ biết một phần kế hoạch của họ nhưng cũng không biết cụ thể họ muốn làm gì, có điều làm gì cũng không quan trọng, đã cứu cô nương trong các của họ, đừng nói là cô gái này luôn miệng cam đoan sẽ không liên lụy đến Thanh Phong các, dù có liên lụy thì nàng ấy cũng không thể không giúp.

Ra khỏi gian phòng kia chưa được mấy bước, đến cửa cầu thang nàng liền gặp một người thanh niên áo trắng đi ngược lại, thánh thiện như sen trắng, hẳn là Lăng Viễn Sơn không thể sai được. Vừa nhìn thấy Tô Cẩm Bình, y hơi ngạc nhiên, có vẻ nhận ra nàng. Trong thanh lâu này cũng có phụ nữ tới tìm tiểu quan, nhưng mấy người phu nhân quyền quý đó thông thường đều lén tìm một cỗ kiệu, phái người âm thầm đón từ thanh lâu ra, chứ chưa từng có cô nương nào tự đến thanh lâu cả. Vậy sao nàng lại đến đây, còn giả trai thế kia?

Lăng Viễn Sơn vốn nghĩ khi đối phương thấy mình sẽ rất hốt hoảng ra vẻ không quen biết, sau đó nhanh chóng rời đi, không ngờ Tô Cẩm Bình lại cười chào y: “Lăng công tử, tình cờ quá!”

Y lại ngẩn người, lập tức cười gật đầu: “Tình cờ quá!” Thật sự không kiêng dè chút nào sao? Dù sao cũng là tiểu thư nhà giàu mà?!

“Trong nhà còn có chút việc, ta về trước, có duyên sẽ gặp lại!” Tô Cẩm Bình ôm quyền nói.

“Có duyên sẽ gặp lại!” Lăng Viễn Sơn cũng cúi đầu.

Cho đến khi các nàng đi xa, Băng Tâm mới lên tiếng: “Đệ biết nàng sao?”

“Chính là cô gái hôm trước ta nhắc đến.” Cô gái đã nói ra câu “Mọc từ bùn lầy mà không nhiễm, tắm trong nước trong chẳng lẳng lơ”, cô gái nói câu “chúng sinh bình đẳng” kia, “Nàng tới tìm tỷ có chuyện gì?”

Băng Tâm đáp: “Nàng cứu Trầm Tịch, muốn ta giúp nàng một chuyện. Nhưng ta không biết có thể giúp được hay không. Chưa biết chừng sẽ phải mất cả Thanh Phong các của chúng ta. Dù sao ta cũng không thể xác định nàng cứu Trầm Tịch là ngẫu nhiên hay là cố tình thiết kế.”

“Giúp đi. Ta cảm thấy người có thể nói ra bốn chữ “chúng sinh bình đẳng”, dù không phải là người tốt thì hẳn cũng không phải kẻ đê tiện gian ác.” Lăng Viễn Sơn nhẹ nhàng nói.

“Ôi, ta đúng là thua các đệ thôi!” Băng Tâm bất đắc dĩ thở dài.



“Cô nương, ngài nghĩ Băng Tâm kia liệu có giúp chúng ta không?” Lần này là Hiên Viên Dĩ Mạch hỏi.

“Vốn không chắc chắn, nhưng sau khi gặp Lăng Viễn Sơn thì chắc chắn.” Nàng phe phẩy quạt trên tay cười vô cùng thoải mái. Ngày mai chính là ngày chết của Mộ Dung Song và Mộ Dung Hoa, thật sự có muốn mất hứng cũng khó!

Linh Nhi nhíu mày: “Ngài chắc chắn Lăng Viễn Sơn kia sẽ giúp chúng ta sao?”

“Đương nhiên!” Nếu chút bản lĩnh nhìn nhận ấy mà nàng cũng không có, thì nàng cũng không cần phải bon chen nữa, “Nhớ kỹ, tối nay truyền hết thư ra cho ta, ngày mai chờ xem kịch hay!”

“Vâng!”…



Phủ Tam Hoàng tử, đại phu đang đổi thuốc giúp Bách Lý Kinh Hồng, băng từng vòng băng trắng lên xong liền lui xuống.

Sau khi ông ta rời đi, Bách Lý Kinh Hồng lại hơi mất hồn lạc vía cúi đầu ngồi đó không biết nghĩ gì.

Phong và Tu liếc nhau, điện hạ bị kích thích gì vậy? Gần đây nếu không phải là vô cùng quỷ dị, thì lại mất hồn mất vía, từ đêm qua về cũng có vẻ không bình thường, bây giờ lại là vô cùng bất bình thường.

Một lúc lâu sau, người kia đưa ngón tay trắng nõn lên day day mi tâm, nhìn Phong và Tu trầm ngâm một lúc lâu, rồi do dự nói: “Phong, nếu…” Nói xong, hắn lại có vẻ khó nói tiếp.

“Điện hạ, nếu gì ạ?” Phong cúi người cúi đầu chờ đối phương nói tiếp.

“Nếu ngươi là phụ nữ, ngươi… có muốn ta không?” Giọng nói nhẹ nhàng bay ra như đang hỏi một chuyện chẳng ăn nhập gì, nhưng hỏi xong chính hắn cũng cảm thấy rất khó xử, vấn đề này hắn đã suy nghĩ suốt cả đêm cũng không hiểu được, cho nên mới nghĩ có lẽ mấy người Phong Tu có thể cho mình câu trả lời.

Cái gì?! Hai người cảm thấy như sét đánh vang trời! Phong lại có cảm giác muốn ôm lấy y phục của mình, nhảy ra xa hơn mười thước để giữ gìn sự trong sạch. Điện hạ hỏi vậy chẳng lẽ vì có ý với hắn ta sao?! Hắn không phải đoạn tụ mà! Nhưng mà, thời khắc này, đôi ngươi lạnh băng của điện hạ đang khóa chặt vào hắn ta, buộc hắn ta phải nói ra một câu trả lời. Vì thế, sau khi nhìn điện hạ nhà mình một lúc lâu, hắn ta lại gật đầu rất thành thật! Nếu mình mà là phụ nữ, hẳn sẽ muốn đi, dù sao điện hạ ưu tú như vậy, hơn nữa hiện giờ ngoài kia liệu có được mấy người phụ nữ không muốn leo lên giường điện hạ?!

Có điều… điện hạ hỏi câu này, không phải có ý với hắn ta thật đấy chứ?!

Nghe vậy, hắn khẽ nhíu đôi mày đẹp, lầm bầm: “Vậy tại sao ta gần như cởi hết mà nàng cũng không muốn ta?”

Phong và Tu thoáng rơi lệ đầy mặt, ôm đầu khóc ầm lên! Không phải chứ? Cởi hết à?! Chẳng lẽ hôm qua điện hạ muốn đi quyến rũ Hoàng tử phi sao?! Ông trời ơi, điện hạ đã sa ngã đến mức này rồi à?!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.4 /10 từ 12 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status