Tiên đế trùng sinh

Chương 284

Chương 284: Không đỡ nổi năm chiêu Sự im lặng đến nghẹt thở lan rộng ra gắp thung lũng.

Một kiếm vừa rồi của Ito Musashi đã xua tan ý nghĩ phản kháng của tất cả mọi người, kiếm này giống như ma quỷ thậm chí còn làm cho người ta phản ứng không kịp, bọn họ còn không phát hiện chính mình đã bị trúng chiêu, quả thực khiến người khác sợ hãi.

Trước đây Trước đây Lục Tinh Hà không thể nào tin được, trên đời còn có người xuất kiếm nhanh đến mức người ta trúng chiêu mà không hề biết, nhưng hôm nay, anh ta đã tận mắt nhìn thấy.

Trong lòng Đường Thi Vũ vô cùng tuyệt vọng, cô ta vốn tràn đầy tự tin, chuẩn bị mang thông tin về Tinh Tà Kiếm Phổ về để lĩnh thưởng, nhưng không ngờ được, bây giờ ngay cả cơ hội sống sót mang tình báo về cũng không có.

Cô ta cắn chặt môi suy nghĩ cẩn thận nhưng cũng không thể tìm ra cách thoát thân, chỉ có thể tiến đến bên cạnh Lục Tinh Hà nhỏ giọng nói: “Anh Lục, chúng tôi sẽ tranh thủ thời gian cho anh trong phút chốc, anh hãy dùng tốc độ nhanh nhất chạy khỏi nơi này, nếu có thể trốn thoát thì phải nhanh chóng mang âm mưu của Ito Musashi báo cho Long Đằng biết”.

Lục Tinh Hà cười khổ nói: “Nếu có thể tôi rất muốn cam kết với cô, nhưng một vị Thần Cảnh cộng thêm mười mấy vị Thánh Vực, tôi chỉ là một đại sư võ đạo nho nhỏ, có thể chạy đi đâu cơ chứ?”

Nghe được lời này, Đường Thi Vũ cũng vô cùng chán nản, chẳng lẽ mình phải trơ mắt nhìn mưu kế của Ito Musashi thành công, chiếm đoạt toàn bộ giới võ đạo Hoa Hạ?

Lúc này, ánh mắt Ito Musashi cũng đã nhìn về phía bên này, thản nhiên mở miệng nói: “Lục Tinh Hà, tôi có nghe nói về cậu, là người thông minh tuyệt đỉnh, thiếu niên thiên tài tự sáng chế ra Lăng Ba Thất Kiếm, có tư cách trở thành đệ tử của tôi”.

Lời này làm cho mọi người ở đây sợ ngây người, Lục Tinh Hà thì kinh ngạc nói: “Ông muốn tôi làm đệ tử của ông?”

Ito Musashi vươn tay ra tự tin nói: “Hãy phục tùng tôi, lấy thiên phú của cậu, nhất định có thể sớm ngày đặt chân vào cảnh giới Thần Cảnh, trở thành người đại diện cho kiếm đạo Gokui Shinken Ryu của tôi ở Hoa Hạ!”

Lục Tinh Hà nheo mắt lạnh lùng trả lời: “Nếu tôi từ chối thì sao?”

Ito Musashi bình thản nói: “Vậy thì chết đi”.

Nghe được lời này, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Lục Tinh Hà, đặc biệt là Đường Thi Vũ, anh ta không chịu được sự cám dỗ mà làm những việc không thể quay đầu.

May mắn là Lục Tinh Hà thấp giọng cười nói: “Lục mỗ tuy rằng không phải là chính nhân quân tử gì, nhưng cũng biết về lễ nghĩa liêm sỉ, để cho tôi vì sống hèn mà làm đệ tử của ông thì tôi… không làm được!”

Nghe được lời này, trên mặt những người khác đều lộ ra vẻ kinh nể cùng bi thương đan xen, Ito Musashi cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Có chí khí, vậy thì chết đi”.

Nói xong, lão phất tay lên, bắn ra một luồng kiếm khí, lần này Ito Musashi lại không thể hiện ra tốc độ kiếm khí nhìn không rõ nữa, bởi vì lão muốn cái chết đến chậm một chút mới khiến cho những người dám chống lại mình có cảm giác sợ hãi ám ảnh lớn nhất.

Một luồng kiếm khí này bay chậm nhưng lại khiến cho tất cả mọi người ở đây có cảm giác không thể né tránh, mà Lục Tinh Hà bị nó khóa lại càng giãy giụa trong tuyệt vọng, mặc dù kiếm khí còn chưa bay tới nhưng cơ thể liên tục run rẩy, áp lực như muốn đè anh ta quỳ xuống.

Nhưng anh cắn chặt răng, thà đứng chết còn hơn là quỳ chết!

“Choang!”

Ngay thời khắc quan trọng này, trên trời lại bắn ra một luồng chỉ phong, đánh tan luồng kiếm khí của lão.

“Hử?” Ito Musashi nhìn thấy chợt lộ vẻ kinh ngạc, trầm giọng nói: “Là bạn bè từ đâu tới? Nếu đã đến rồi sao không hiện thân để mọi người cùng biết!”

Sau đó ở trong bụi cây động đậy một lúc, từ trong đó có hai người đi ra, một thanh niên diện mạo bình thường hai tay nắm sau lưng, sau lưng anh là một người đàn ông xinh đẹp hơi bối rối bước ra.

“Aokawa Sayuri!”

Việc không ngờ được chính là người nói chuyện lúc này lại là cô gái luôn cúi đầu đi theo sau Ito Musashi, cô ta trợn mắt giận dữ nhìn về phía Aokawa Sayuri, khuôn mặt của hai người khi nhìn kĩ giống nhau đến bảy tám phần.

Aokawa Sayuri ngẩng đầu, nhìn cô gái giận dữ nhìn mình, trong mắt hiện lên vẻ bi thương: “Em gái, đã lâu không gặp”.

Aokawa Sakura hừ lạnh nói: “Im mồm, kẻ phản bội gia tộc Aokawa như cô có tư cách gì mà dám gọi tôi là em gái?”

Aokawa Sayuri đang muốn nói chuyện, Ito Musashi hừ lạnh nói: “Được rồi, bây giờ không phải lúc để giải quyết chuyện riêng của gia tộc Aokawa các người!”

Aokawa Sakura cung kính nói: “Đúng, đúng ạ sư phụ, là đệ tử sai rồi”.

Cô ta nói xong câu này liền cuống quýt lùi về sau, một lần nữa trở lại dáng vẻ cung kính, chỉ là vẫn nhìn về phía Aokawa Sayuri với ánh mắt giận dữ hận thù.

Ito Musashi cúi đầu nhìn về phía Diệp Thành với ánh mắt lạnh lùng, ánh mắt đôi bên va chạm giữa không trung khơi dậy từng trận từng tiếng bạo phát.

Một lúc lâu sau, vẫn là Ito Musashi nói trước: “Không tồi, trẻ tuổi như thế đã có tu vi ngang ngửa với lão phu, chẳng trách có thể giết được đại nhân Karasu Tengu. Chỉ là…”

Tay lão hơi di chuyển xuống, đặt tay lên danh kiếm Mịch Tuyết trên hông, lạnh lùng nói: “Tuy có tu vi, nhưng chưa từng trải sự mài giũa của thực chiến, không đáng nhắc tới, dưới kiếm của tôi không đỡ nổi quá năm chiêu”.

Lời này làm cho Đường Thi Vũ trong lòng lạnh lẽo, biết muốn dựa vào người thanh niên này đánh bại Ito Musashi cùng hơn mười vị Võ Thánh ở đây căn bản là không thực tế, liền nghiến chặt răng nói: “Anh Diệp, phiền anh nhanh chóng chạy trốn khỏi nơi đây, báo âm mưu của Ito Musashi cho Long Đằng biết, chúng tôi ở đây tranh thủ thời gian cho anh!”

Lời cô ta nói đại nghĩa lẫm liệt, lại không ngờ Diệp Thành quay đầu lại lạnh lùng nói: “Thù lao mà cô đáp ứng với tôi đã chuyển cho người khác, dựa vào cái gì mà dám chỉ huy tôi chứ?”

“…”

Trong lòng Đường Thi Vũ vô cùng tức giận nhưng cũng không cách nào phản bác, chỉ có thể lo lắng nói: “Bây giờ không phải lúc nói chuyện này, anh mau chạy chốn đi, chỉ cần báo lại tin tức này cho Long Đằng thì cấp trên nhất định sẽ không bạc đãi anh đâu!”

Diệp Thành mỉm cười, thản nhiên nói: “Chạy chốn, chỉ bằng đám kiến hôi này cũng xứng để tôi chạy chốn ư?”

Lời này vừa nói ra, khiến cho đám người Ito Musashi vô cùng tức giận, Quỷ Lang nóng lòng biểu hiện bản thân, dẫn đầu quát lớn một tiếng nói: “Chỉ là một thằng tiểu quỷ mà dám nói ra lời điên cuồng như thế, hôm nay tôi phải thay cha mẹ cậu dạy lại cậu một lần, để cho cậu biết uy nghiêm không thể xâm phạm của Thánh Vực!”

Gã vừa gầm gừ thì dưới ghế có một con sói trắng bay ra, mà chính Quỷ Lang cũng chạy nhanh như sói, kết hợp với sủng vật của mình từ hai đường hoàn toàn phong tỏa các đường chạy trốn của đối phương.

“A!”

Cảm nhận được khí thế của con sói trắng khổng lồ kia, Đường Thi Vũ nhịn không được hét lên, cho dù cô ta có kiên cường đến mức nào đi chăng nữa thì vẫn là một cô gái, đối với loài sinh vật hung ác khổng lồ này ít nhiều cũng sẽ có chút sợ hãi.

Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc tiếp theo, cô ta đã nhìn thấy một cảnh mà mình cả đời này sẽ không bao giờ quên.

Ngón tay Diệp Thành giơ lên, ngón tay nhẹ nhàng vạch qua không trung, luồng sức mạnh từ nhiều hướng khác nhau ập đến chỗ một người một sói, đầu lìa khỏi cổ cùng một khoảng khắc, máu tươi phun trào.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 48 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status