Tiên hà phong bạo

Chương 208: Đào Bảo Trong Chợ



- Miệng ngươi mới không tệ, Từ mỗ sẽ không để ý trợ giúp bằng hữu, nhưng chúng ta cho tới bây giờ đều đối lập với nhau. Từ mỗ làm sao gia tăng thực lực cho địch nhân của mình chứ?

Từ Huyền giống như cười mà không phải cười nhìn qua hắn.

Phương Cương cắn răng một cái:

- Phương mỗ nguyện ý làm nô cho các hạ ba năm, hiệu khuyển mã chi lao, nghe theo các hạ điều khiển, dùng thành ý của mình, hóa giải đoạn quan hệ không tốt đẹp này, không biết Từ Khách Liêu định như thế nào?

- Tốt.

Rốt cuộc Từ Huyền động dung, hắn nói:

- Muốn trở thành thể tu cường đại chân chính, trọng yếu nhất không phải thiên phú, mà là đại nghị lực. Ngươi có thể kiên trì ba năm, ta sẽ xem xét chỉ điểm thể tu cho ngươi.

- Đa tạ chủ nhân!

Phương Cương liên tục dập đầu trên mặt đất.

- Ngươi đứng lên đi, từ sau này ở trong đại viện Thanh Sơn Lục Cư, ngươi dựng căn phòng rồi ở lại, thuận tiện thủ hộ an toàn cho nơi này.

Từ Huyền cố ý khảo nghiệm hắn, thản nhiên nói.

- Vâng, chủ nhân!

Phương Cương như được đại xá, mặc dù ở lại trong đại viện, nhưng hoàn cảnh linh khí của Thanh Sơn Lục Cư không tốt, nhưng còn hơn nơi khác rất nhiều.

Đêm đó, Phương Cương rời đi, xử lý chuyện khác vật, sau đó tới chuyên tâm làm nô.

- Ba năm làm nô, hắn thật sự chịu được thì hắn là người có đại nghị lực.

Từ Huyền thấp giọng cảm khái nói.

- Sư huynh, vì sao ngươi không trực tiếp đáp ứng.

Du Cầm có chút không đành lòng nói ra.

Từ Huyền thò tay vuốt ve gò má thanh tú của nàng, cười nói:

- Ngươi không rõ, thứ càng dễ đạt được, lại càng không biết quý trọng.

Hai gò má của Du Cầm ửng đỏ, thuần mỹ giống như ánh bình minh ban mai, tâm hồn thiếu nữ như lộc nhảy, nàng chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với bất cứ nam tử nào như vậy cả, nhưng cảm giác động tác của sư huynh, là rất tự nhiên, giống như thân ca ca vậy, trong nội tâm đã ôn hòa, lại thất lạc.

Từ Huyền đương nhiên cảm giác được dị thường của nàng, bất động thanh sắc trở về phòng tu luyện. Hắn cũng không phải không có hảo cảm với Du Cầm, cũng không phải không có suy nghĩ qua đề nghị giật dây của tàn hồn lúc trước, nhưng phần hảo cảm của hắn với Du Cầm, lúc ban đầu là trìu mến che chở cho muội muội của mình, cho dù là hiện tại, phần nhân tình này cũng chiến chủ đạo trong cảm giác của hắn. Một khi đi lên phương diện kia, sẽ có cảm giác thẹn và bất an. Có lẽ theo thời gian qua đi, loại cục diện này từ từ phát sinh chuyển biến, nhưng ai có thể đoán trước được chứ?

Sáng ngày thứ hai, thời điểm Từ Huyền đi ra khỏi linh các, phát hiện Phương Cương đã đứng ở bên cạnh.

- Chủ nhân, ta đã xin chỉ thị của thiếu chủ rồi, bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ ở đây, làm nô ba năm.

Phương Cương khom mình hành lễ nói.

Từ Huyền gật gật đầu:

- Ngươi hỗ trợ chiếu khán Thanh Sơn Lục Cư, ngẫu nhiên đi ra ngoài, cũng đi theo ta.

Phương Cương nghe lời, dựng nhà gỗ trong sân từ nay về sau hắn sẽ ở lại đây.

Mấy ngày kế tiếp, Từ Huyền không có lập tức trùng kích tầng thứ cao hơn, mà là tìm hiểu trí nhớ và cảm ngộ của kiếp trước, tăng cường bản thân, củng cố cảnh giới.

Vào ngày thứ ba, Trương Phong tới chơi, mặt lộ vẻ vui vẻ:

- Sinh nhật mười sáu tuổi của Vũ Hàm sắp tới rồi, hôm nay ta tới mang Từ huynh đi Hoàng Long nội thành du ngoạn.

Trong tu giới, mười sáu tuổi là một hạm, sinh nhật này vô cùng trọng yếu với rất nhiều người. Huống chi chủ nhân lần này, chính là đệ nhất mỹ nữ cua Hoàng Long thành Trương Vũ Hàm, có thể tưởng tượng thịnh hội khi đó.

Từ Huyền đáp ứng, theo Trương Phong đi một vòng, Phương Cương thì đi theo ở phía sau.

Trương Phong trêu ghẹo nói:

- Không nghĩ tới Từ huynh hiện tại cũng có tùy tùng.

Đi ra Trương thị gia tộc, Từ Huyền mới hiểu được, thời điểm Trương Phong xuất hành, bên người chí ít có một "Tùy tùng" thiếp thân đi theo, lần này là một trung niên mặt âm trầm, không nói một lời, nhưng tuyệt đối đuổi không đi.

Từ Huyền không khỏi xấu hổ, cảm giác đây là một tiên sư.

Nếu không như thế, thời điểm đi ra ngoài, hắn ẩn ẩn cảm nhận được, âm thầm cũng có không ít người đi theo.

Làm công tử của một gia tộc, đối với chuyện này, Từ Huyền ngược lại không cảm thấy bất ngờ.

Lần này đi ra ngoài, một mặt là lựa chọn lễ vật cho Trương Vũ Hàm, mặt khác cũng mang theo Từ Huyền quen thuộc hoàn cảnh Hoàng Long thành.

Trong quá trình này, thông qua Trương Phong giảng giải, Từ Huyền cũng hiểu được thế lực cao tầng của Hoàng Long thành, có càng hiểu sâu hơn.

Thời điểm đi dạo buổi tối, rốt cuộc hai người đi tới trung tâm giao dịch.

- Tại đây chỉ có đến tối, mới chính thức náo nhiệt. Ta mang Từ huynh đi tới đây, ngươi khẳng định không có đi qua.

Trương Phong vẻ mặt thần bí nói.

- Ah?

Từ Huyền thấy bộ dáng thần bí của hắn, lập tức cũng cảm thấy hứng thú.

Chỉ chốc lát, Trương Phong đem Từ Huyền đi tới một tòa lầu các màu đỏ.

Nơi này có rất nhiều lầu các lịch sử tao nhã, ngẫu nhiên có thể thấy được nữ tử xinh đẹp động lòng người, thổ khí như lan đứng bên ngoài tìm khách.

Mà trung niên mặt đen đi theo, mắt lộ ra vẻ cổ quái.

- Ngươi là linh mẫn kỹ viện?

Ánh mắt của Từ Huyền lóe lên.

Trương Phong kinh ngạc nói:

- Không nghĩ tới Trương huynh lại biết rõ loại địa phương này, ta còn tưởng rằng ngươi chưa từng tới địa phương này a.

- Dĩ vãng cũng chỉ nghe qua thôi.

Từ Huyền ngượng ngùng cười cười, nói:

- Nghe nói cái ‘ linh kỹ viện ’, nữ tử bên trong đều là linh tu, thông qua không phải phương thức tu luyện tục tằng, có thể xúc tiến tu vi của khách nhân.

- Đó là linh kỹ viện cao đẳng, mà nữ tu linh kỹ chỉ bình thường, tối đa chỉ có thể xúc tiến tu vị cảnh giới mượt mà hơn thôi.

Trương Phong lại cười nói:

- Mà Từ huynh nói nơi cao đẳng đó, những nữ linh tu kia, cũng có được tu vi nhất định, sử dụng pháp môn đặc thù, dùng âm nguyên xúc tiến tu vị của khách nhân. Nhưng tiếp khách bực này, có hạn chế thật lớn, bởi vì cần tiêu hao âm nguyên của nữ tử, cần một tháng hai tháng hoặc là thời gian dài hơn, mới có thể tiếp tục lần nữa.

- Nơi cao cấp như vậy, Hoàng Long thành chỉ có một nhà, giá cả đắt đỏ, tu giả bình thường khó có thể hưởng thụ một lần. Nhưng mà, Từ huynh đã nguyện ý, Trương mỗ sẽ nhịn đau mời ngươi một lần, ha ha ha. . .

Trương Phong hiển nhiên rất hào hứng, thò tay chỉ vào một tòa lầu các cổ kính, đó là chiếc lâu thuyền có ánh sáng đỏ xinh xắn.

Từ Huyền tập trung nhìn vào, đó là một chiếc Huyền Hồng Lâu Thuyền đang lơ lửng, trên mấy cái đèn lồng lớn, ba chữ lớn chói mắt: Thiên Mộng Lâu.

- Chủ nhân, cái Thiên Mộng Lâu này ở Hoàng Long thành chúng ta, chính là địa phương tu giả đều muốn tiến vào, đáng tiếc tiêu phí quá xa xỉ..

Phương Cương cũng nhịn không được hâm mộ hướng tới nói ra.

Mà giờ khắc này, Trương Phong muốn thỉnh Từ Huyền đi lên trên đó hưởng thụ xa xỉ. . . Chuyện này không chỉ hưởng thụ, còn có thể xúc tiến tu vị, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.

- Đa tạ hảo ý của Trương huynh, khục. . . Chúng ta nên đi chọn lựa lễ vật trước đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 8 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status