Tiên ngạo

Chương 187: Chân Phật ảo cảnh


Trong lúc Nam Thiên Chân Nhân nói chuyện, hai người đã vào tới truyền tống trận, dần dần bị dòng người đẩy vào giữa trận. Khi số lượng người đạt tới một mức độ nhất định, người phía sau không thể tiến vào được nữa. Sau đó một đạo bạch quang chợt lóe. Dư Tắc Thành cảm thấy như mình hóa thành điểm sáng, phi hành trong Thanh Minh.

Dường như cảnh sắc ly kỳ của U Minh giới lại hiện ra một lần nữa trước mặt Dư Tắc Thành, bất quá lần này nó chỉ chợt thoáng qua. Sau đó trước mắt Dư Tắc Thành xuất hiện một truyền tống trận khổng lồ giống như truyền tống trận trước. Chỉ trong thoáng chốc, Dư Tắc Thành cảm thấy khôi phục lại bình thường, những gì vừa rồi chứng kiến dường như là hư ảo.

Dư Tắc Thành chưa kịp hiểu rõ, Tiên Tần cổ đạo đã tự động đưa hắn ra ngoài. Cảnh sắc bên ngoài giống hệt như lúc tiến vào nhưng chỗ khác nhau duy nhất chính là lúc này trời đã về đêm, trên trời có ba vầng trăng tròn vành vạnh.

Quả thật là phi địa, không ngờ có thêm hai vầng trăng khác, không thể ngờ rằng Thiên Nam Cửu châu lại có thế giới thần kỳ như vậy. Dư Tắc Thành nhìn ba vầng trăng trên không, không biết nên nói lời gì, chỉ có thể hình dung bằng hai chữ kinh ngạc và thán phục.

Nam Thiên Chân Nhân nói:

- Ai tới đây lần đầu tiên cũng có cảm giác này, quả thật là thần kỳ điêu luyện. Thật ra các đại phái đều có truyền tống trận cấp bậc này nhưng mỗi lần khởi động phải tiêu hao rất nhiều linh thạch, mức độ tiêu hao có thể khiến cho Nguyên Anh Chân Quân cũng phải đau lòng. Hơn nữa điều kiện khởi động có rất nhiều, còn kém an toàn nữa. Không như truyền tống trận này có thể tới lui tùy ý, già trẻ lớn bé, gia súc cũng có thể đi qua truyền tống trận này, quả thật chưa từng nghe thấy.

Lúc này hai người bọn họ đã bị Tiên Tần cổ đạo đưa ra ngoài truyền tống trận trên sườn dốc. Nam Thiên Chân Nhân dẫn theo Dư Tắc Thành tiếp tục tiến nhanh về phía trước. Sau khi đi được chừng mười dặm, bất chợt Nam Thiên Chân Nhân lên tiếng nói:

- Được rồi, có thể tiếp tục phi hành, lấy Long cốt Phàm Đĩnh ra đây, chúng ta còn phải vượt qua năm ngàn dặm đường nữa.

Dư Tắc Thành lấy Long cốt Phàm Đình ra thi triển pháp chú hóa lớn, hai người bước lên. Lúc này ba đệ tử Đại Tạo Phật tông cũng vừa đi tới, một hòa thượng lên tiếng nói:

Phi xa tinh chế như vậy thật là tốt quá, vị huynh đệ này, chúng ta là đệ tử của Đại Tạo Phật tông, xin hỏi ngươi có bán phi xa này không, chúng ta bằng lòng mua với giá ba ngàn linh thạch?

Lời còn chưa nói dứt, ba người đã sờ mó loạn lên, làm như phi xa này đã là của họ.

Nam Thiên Chân Nhân không thèm ngẩng đầu lên, chỉ lạnh lùng quát:

-Cút!

Một tiếng cút của ông vừa vang lên lập tức ba tên hòa thượng ôm đầu kêu la thảm thiết, ngã ra đất lăn lộn. Bọn chúng quả thật không may, nếu Nam Thiên Chân Nhân không ngự không phi hành, dị tượng Kim Đan của ông sẽ không xuất hiện. Với tu vi của bọn chúng, không thể nhìn ra tu vi cảnh giới của Nam Thiên Chân Nhân, cho nên định cưỡng mua ép bán, lập tức nhận được một bài học đích đáng.

Nam Thiên Chân Nhân không thèm nhìn tới bọn chúng, cùng Dư Tắc Thành bước vào thuyền:

- Đệ tử Đại Tạo Phật tông cứ tiếp tục làm loạn như vậy, tương lai ắt ngưng trệ, không thể nào tiến triển. Đệ tử nhà Phật không chịu tu tập Cửu Thức thuật, lại đi tu luyện Chân Vô Pháp Lực, thật sự khiến cho người ta chê cười.

- Năm xưa tổ sư Tiểu Giác thiền sư của Đại Tạo Phật tông đưa ra tôn chỉ rằng, trong lòng có Phật, người người thành Phật, không cần lễ bái, ta tức là Phật. Cuối cùng đắc quả La Hán, thành thân Bồ Tát, phi thăng thượng giới, đó là anh hùng tới bậc nào? Hiện tại Đại Tạo Phật tông đâu đâu cũng thấy tà công yêu pháp, những đệ tử ngộ được chánh pháp lại bị bài trừ khỏi tông môn. Người người thành Phật... ôi, phải nói người người thành ma mới đúng...

Dư Tắc Thành nghe theo lời sư phụ dạy bảo, khởi động Long cốt Phàm Đĩnh. Lập tức ảo ảnh bản đồ hiện ra trước mặt. Dư Tắc Thành bắt chước dáng vẻ của sư phụ, cũng nói:

- Lạc Ngọc sơn, Chân Phật tông.

Lập tức bản đồ biến hóa, từ vị trí hiện tại xuất hiện năm lộ tutến có trước có sau, toàn bộ quy về một điểm. Điểm ấy chính là Lạc Ngọc sơn, Chân Phật tông, chờ Dư Tắc Thành chọn ra một trong năm lộ tuyến ấy.

Năm lộ tuyến này, mỗi lộ tuyến đều đi qua những nơi khác nhau, có lộ tuyến thích hợp ngắm cảnh, có lộ tuyến thích hợp đi nhanh, có lộ tuyến hết sức an toàn.

Dư Tắc Thành chọn lộ tuyến mất ít thời gian nhất, lập tức Long cốt Phàm Đĩnh bắt đầu bay tới. Ba tên hòa thượng kia vẫn còn lăn lộn dưới đất, lúc nãy Nam Thiên Chán Nhân chỉ khẽ quát, kiếm khí nhập não tiến hành trừng phạt nhẹ bọn chúng. Bọn chúng chỉ phải lăn lộn đến ngày hôm sau là có thể khôi phục lại bình thường.

Long Cốt Phàm Đĩnh bay rất nhanh, không lâu đã vượt qua ngàn dặm. Lúc này đang bay ngang một ngọn núi cao, từ xa có thể nhìn thấy trên đỉnh núi Phật ảnh trùng trùng. Không ngờ ai đó đã điêu khắc một tòa sơn phong cao ngàn trượng thành tượng Phật khổng lồ. Còn chưa tới gần đã nghe thấy từng tràng phạm âm truyền đến, Phật hương cuồn cuộn, khiến cho người ta trông thấy không khỏi sinh lòng thành kính.

Trên đường xung quanh, vô số tín đồ đi về phía ngọn núi kia, mọi người tỏ ra cung kính vô cùng, thậm chí có người vừa đi vừa bái.

Nam Thiên Chân Nhân nói:

- Đây là Tung Sơn tự của Đại Tạo Phật tông, vốn là trọng địa nhà Phật, thế nhưng hiện tại sặc mùi vị kim tiền. Chúng dựa vào bàng môn tả đạo mê hoặc tín đồ vô tri. Con có thấy đám người tới đó thắp nhang không, muốn cắm một nén nhang ở đó phải tốn một đấu vàng. Rất nhiều người táng gia bại sản chỉ vì tới đây cầu Phật Đại Tạo phù hộ. Đám người ngu xuẩn này bị đáng vẻ bề ngoài sặc sỡ của bọn tà ma mê hoặc, cũng coi như gieo gió gặt bão.

Long Cốt Phàm Đĩnh vẫn tiếp tục bay, tốc độ càng ngày càng tăng. Một canh giờ sau đã bay qua khoảng cách năm ngàn dặm. Nam Thiên Chân Nhân bèn nói:

-Tốt lắm, phía trước chính là Lạc Ngọc sơn, Chân Phật tông, chúng ta đã đến nơi.

Dứt lời, Long Cốt Phàm Đĩnh dừng lại, hai người bước xuống. Trước mắt bọn họ là một ngọn núi nguy nga hùng vĩ, có một con đường nhỏ dẫn lên trên, gió mát bướm lượn, lộ vẻ an tường không nói nên lời.

Nam Thiên Chân Nhân truyền ra một đạo kiếm ảnh:

- Sơn môn đại trận nơi này dù là Nguyên Anh Chân Quân cũng không dám coi thường, phải chờ bọn họ xuống dẫn chúng ta lên. Ta có một vị hảo hữu là Âm Tường thiền sư, đã thành thân La Hán. Lúc trước mấy người chúng ta du ngoạn khắp thiên hạ, phá Quỷ Quân sơn, đánh Hắc Vũ tông, nhớ lại chuyện xưa không khỏi cảm thấy bùi ngùi cảm thán...

Nam Thiên Chân Nhân cùng Dư Tắc Thành ở chân núi chờ đợi. Sau một lúc, Nam Thiên Chân Nhân chợt nói:

- Được rồi, đi thôi, bọn họ đã mớ sơn môn cho chúng ta.

Dứt lời ông dẫn Dư Tắc Thành lên núi theo con đường nhỏ, bước từng bước về phía trước. Hai người đi chưa được trăm thước, đã thấy phía trước có một vị tăng nhân đang đứng chờ. Người này tăng y rách nát, vá chẳng vá đụp, chân mang một đôi giày cỏ đã lộ ra đầu ngón chân, thân thể gầy gò yếu ớt. Nhưng Dư Tắc Thành vừa trông thấy đã phát hiện trên người ông phát ra quang minh, làm cho người ta sinh lòng kính trọng.

Người nọ cười nhìn Nam Thiên Chân Nhân, Chân Nhân nhanh chóng tiến tới ôm chầm lấy tăng nhân:

- Lúc trước ông chỉ là một tên giả hòa thượng lăn lộn phàm trần, không ngờ hiện tại đã trở thành hòa thượng thật, quả thật là thế sự vô thường...

Âm Tường thiền sư chỉ khẽ mỉm cười:

- Thế nào là thật, thế nào là giả, cần gì phải phân thật giả. Lòng ta có Phật, vậy chính là thật.

Nam Thiên Chân Nhân nói với Dư Tắc Thành:

- Mau mau tới đây bái kiến sư thúc.

Sau đó ông nói với Âm Tường thiền sư:

- Đây là Ngũ đệ tử của ta tới tìm ông nhờ giúp đỡ.

Dư Tắc Thành cung kính thi lễ:

- Bái kiến sư thúc.

Âm Tường thiền sư liếc nhìn Dư Tắc Thành:

- Sát khí rất nặng, xem ra con đã tiêu diệt hàng vạn ác quỷ U Minh. Giỏi lắm, đám ác quỷ kia chính là tử địch của loài người chúng ta trong loạn yêu ma năm xưa, chúng từng cắn nuốt vô sổ sinh linh Nhân tộc, sau bị Đại Vũ Thẩn Đế vây khốn vào U Minh giới, giết bọn chúng chính là tạo phúc sinh linh. Tới thiền phòng của ta đi thôi.

Dứt lời, Âm Tường thiền sư dẫn Nam Thiên Chân Nhân và Dư Tắc Thành lên núi. Ba người men theo đường nhỏ đi vào một sơn cốc, ở cửa sơn cốc có một cổng chào, trên có viết hai chữ Đại Bi. Bên trong sơn cốc có đình viện, bất quá hết sức đơn sơ, chỉ là nhà tranh vách lá, xiêu vẹo tồi tàn. Một bên sơn cốc có vài khu đất cằn cỗi, có vài tăng nhân đang cày cuốc trên đó. Dư Tắc Thành không ngờ Chán Phật tông ngang ngửa với Đại Tạo Phật tông lại có dáng vẻ như vậy, lập tức giật mình kinh hãi.

Âm Tường thiền sư thấy Dư Tắc Thành tỏ vẻ kinh ngạc bèn nói:

- Pháp ở trong lòng, Phật ở trong lòng, cần gì phải để ý đến những chuyện này? Có mái nhà tranh nương náu, có chút thức ăn sơ sài bỏ bụng, bao nhiêu đó cũng đã đủ rồi.

Dư Tắc Thành nghe vậy khâm phục trong lòng, không khỏi chắp tay hành lễ, bên tai hắn lại vang lên tiếng truyền âm của sư phụ:

- Đừng nghe y nói nhăng nói càn, đây là công pháp Chân Ngã Xả Thân Phật của Chân Phật tông, sở trường của bọn họ chính là ảo thuật, muốn thứ gì là có thể hóa ra thứ đó. Bọn họ ngồi trong nhà tranh nhưng có thể huyễn hóa ra cung điện, muốn ăn thứ gì hóa ra thứ đó, cần gì cũng có thể biến hóa ra được, ai biết được trong lòng bọn họ nghĩ gì...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status