Tiên ngạo

Chương 287: Thạch chuy bảo khố


Dư Tắc Thành ngự sử phi kiếm đại chiến những Hải tộc này ở trong nước. Kim Dực Kiếm vào trong nước lập tức tốc độ chậm lại. Canh Kim kiếm khí Đan Trần Trảm đã không thể nào phóng xuất, phi kiếm ra ngoài phạm vi trăm trượng đã xụi lơ vô lực. Dư Tắc Thành lập tức bị Hải tộc bao vây xung quanh, nổi lên đại chiến.

Những Hải tộc này sức chiến đấu cũng không giống trước đây, ở trong biển rộng này bọn họ như cá gặp nước, tốc độ động tác lực công kích, toàn bộ tăng lên gấp bội vững vàng vây khốn Dư Tắc Thành, tấn công liên tục.

Dư Tắc Thành liều mạng phản kích, thế nhưng bị vây trong tầng tầng lớp lớp từ xa nhìn lại chỉ thấy từng tầng thân ảnh của Hải tộc.

Một Hà binh Hải tộc bị Dư Tắc Thành đánh bay lên khỏi mặt nước rơi xuống rất xa chỉ chốc lát lại một con rùa bị Dư Tắc Thành đánh bay đi, sau đó lại là một Hải tộc khác bị đánh bay lên khỏi mặt nước, liên tục hai Giải tướng bị đánh khỏi mặt nước.

Hai Giải tướng này, một Giải tướng trong đó cũng không chui xuống mặt nước giống như bình thường, mà trong nháy mắt ngự kiếm bay lên hướng về phía xa bay đi thì ra đây chính là Dư Tắc Thành biến ảo ra.

Dư Tắc Thành một mực khống chế chiến đấu tất cả đều là mê hoặc những địch nhân kia. Những Hải tộc bị Dư Tắc Thành đánh ra khỏi mặt nước tất cả đều là hắn cố ý, ở thời khắc cuối cùng, hắn dùng ảo ảnh biến mình hóa Thành Giải tướng, bay ra mặt biển, trong nháy mắt ở không trung ngự kiếm quang bay về phía xa.

Sau khi rời khỏi biển rộng, Dư Tắc Thành giống như mãnh hổ thêm cánh, tự do thoải mái, nhìn bề ngoài, dường như hắn đang bay về phía xa, kỳ thực tất cả tinh lực đều chú ý ở hai bên người, giống như cũng không có nguy hiểm, thế nhưng Dư Tắc Thành không thả lòng chút nào.

Trong nháy mắt dường như trong không gian xuất hiện ba động, không trung xuất hiện một vòng khí xoáy, vòng khí xoáy này giống như vây của cá mập lộ ra ở trên mặt biển, Mặc dù vô ảnh vô hình, nhưng chính là tạo nên cảm giác mãnh liệt công kích về phía Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành trong nháy mắt sử dụng Bất Dực Nhi Phi kiếm, cả người hóa thành một đoàn thanh quang phóng về phía trước, trong nháy mắt vọt tới ngoài trăm trượng, sau đó nhìn lại vị trí vừa rồi của mình, không trung chấn động, giống như không gian đều bị chém nát phát ra một tiếng khí bạo, chỉ cần mình chậm một lần hít thở, nhất định bị chém trúng.

Không gian chỗ đó lộ ra một nhân hình, người này vóc người cao lớn. thân gầy. trên người chỉ mặc một kiện mã giáp, cảm giác mã giáp này giống như là da cá làm thành, ở dưới ánh mặt trời chiếu xạ lộ vẻ đẹp như vậy, hắn đi chân trần ngồi xổm trên không, giống như dẫm lên trên gió không khác gì con người, chỉ là mũi to dài không gì sánh được, hướng về phía trước, dường như dài một thước.

Hắn nhìn Dư Tắc Thành nói:

- Ngươi làm thế nào cảm ứng được ta?

Dư Tắc Thành nói:

- Cảm ứng trời sinh, ta chính là Hiên Viên Kiếm Phái Dư Tắc Thành, người là người phương nào?

Người kia nói:

- Không Sa Vương Sa Trung Nham của mười tám lộ Thần Vương, Dư Tắc Thành ta nhớ kỹ mùi của ngươi rồi chúng ta sau này sẽ gặp lại.

Nói xong Không Sa Vương đột nhiên nhảy lên giống như nhảy cầu thoáng cái chui vào trong không gian, hoàn toàn biến mất.

Sau khi Không Sa Vương biến mất, Dư Tắc Thành lập tức thở phào một cái, hắn một mực chờ khoảnh khắc mình lao ra khỏi mặt nước, sẽ phát động tập kích mình. Nếu như mình vừa rồi liều lĩnh lao ra khỏi mặt nước, ở trong nháy mắt cho rằng đã thoát khỏi hiểm cảnh ắt sẽ thất thần, nhất định bị hắn chém trúng. Uy lực một trảm kia của Sa Ngư Vương tuyệt đối khiến người ta không dễ chịu, nói không chừng mình sẽ mất mạng ở nơi này.

Ngày hôm nay đã liên tục gặp hai lần nguy cơ, không thể ham chiến, trở về chỉnh đốn, sau đó lại nói tương lai còn dài, thời gian còn rất nhiều.

Nghĩ tới đây Dư Tắc Thành lập tức ngự kiếm quang bay về phía bờ, đồng thời bắn lên không trung một tiêu ký của Hiên Viên Kiếm Phái, để thông tri cho hai người bọn họ.

Dọc trên đường đi, Dư Tắc Thành không đại chiến liên tục giống như trước đây, có đại đội địch nhân liền tránh ra xa xa, tiểu đội địch nhân liền qua chém giết. Một đường chém giết đi tới chỗ suối chảy, chỉ cần qua đây là tới bờ, không biết ở đây ngày hôm nay do ai phòng thủ.

Dư Tắc Thành khôi phục một chút chân nguyên, lúc này mới bay qua, thế nhưng lại không nhìn thấy địch nhân phòng thủ chẳng qua trên mặt nước ngược lại có thêm không ít thi thể, lúc này Thành Lam ở phía xa ngự kiếm xuất hiện, hướng về phía Dư Tắc Thành khoát khoát tay nói:

- Tên Đại Miết (con ba ba) trông coi ở đây đã bị ta chém giết, đi thôi, chúng ta cùng trở về.

Dư Tắc Thành gật đầu cùng Thành Lam tiến lên bờ, sau đó đợi Cốt Luân Tề Văn. Mãi tới hai canh giờ sau. Cốt Luân Tề Văn mới lững thững trở về chẳng qua nhìn dáng dấp của hắn giống như đã từng thân thụ trọng thương, có bộ dáng có chút không cam lòng.

Sau khi ba người đại chiến một hồi, trước tiên bay về phía địa vực Nguyên Châu, sau đó trở về động phủ kia nghỉ ngơi chữa thương, tổng kết kinh nghiệm chiến đấu.

Dư Tắc Thành trước tiên trở về động phủ của mình, tiến hành chữa thương, một trận chiến ngày hôm nay hai lần thiếu chút nữa bị mất mạng, nhất định phải tổng kết kinh nghiệm cho tốt, tránh lần sau xuất hiện tình huống này. Còn có Không Sa Vương kia nhất định phải nghĩ biện pháp đối phó bằng không lần sau ba người nhất định có người chết.

Dư Tắc Thành càng nghĩ, quyết định trước tiên kiểm tra thành quả thắng lợi của ngày hôm qua một chút. Hắn trở về thế giới Bàn Cổ của mình, trước tiên đi Thế giới nước, nhìn hồ nước dập dờn cảm thụ được gió mát trên hồ nước, còn có nước hồ tinh thuần kia, nhìn một mảnh thiên địa này của mình, tất cả nỗ lực của ngày hôm nay đều đáng giá.

Không trung còn có mười sáu Bạng tinh bị phong ấn chúng nó đều đã biến Thành dáng dấp Bạng xác (vỏ trai), thấy chúng nó Dư Tắc Thành lại nghĩ tới hai Bạng tinh dứt khoát chịu chết kia, loại kiên quyết kia đáng được kính nể thế nhưng làm địch nhân, vẫn nên chết hết là tốt.

Dư Tắc Thành vung tay lên mười sáu Bạng tinh này toàn bộ bị đưa vào trong màn sương đen, những khuôn mặt thiên kiều bá mị này đối với Dư Tắc Thành không có chút hấp dẫn nào.

Mười sáu Bạng tinh đưa vào trong màn sương đen lập tức thế giới Bàn Cổ truyền đến ý niệm:

- Phát hiện thủy sản cực phẩm Bạng Cáp Phiến Bối. có đưa vào trong hệ thống của thế giới Bàn Cổ hay không?

Dư Tắc Thành gật đầu lập tức trong màn sương đen của thế giới Bàn Cổ truyền đến tiếng phân tách răng rắc, còn có tiếng thét chói tai của nữ nhân, chỉ chốc lát trong màn sương đen bay ra mười con Bạng Cáp Phiến Bối kích thước không giống nhau, có ba tấc, có nửa thước, chúng nó chủng loại khác nhau, phân biệt rơi xuống khắp nơi dung nhập vào trong Thế giới nước này.

Dư Tắc Thành quan sát thủy sản trong hồ của mình, sáu con Đại Bàng Giải kia sinh hoạt ở một chỗ địa vực chúng nó bị hạn chế ở trong một khu thủy vực. Mặc dù trong thủy vực không có tường chắn, Thế nhưng chúng nó không rời khỏi chỗ thủy vực kia thủy vực này kích thước ước chừng có mười thước, sáu con Đại Bàng Giải sinh, hoạt bơi lội ở đây.

Trong chỗ thủy vực này có một mảnh hải sa, trong đó có hàng chục loài rong biển, rong biển hải sa này đều là hồn thực tàn dư của Bích Thúy Chi Sâm biến thành, ở trong thủy vực này chúng nó đã hoàn toàn thực thể hóa.

Chỗ thủy vực này lại tự động biến Thành thủy vực thích hợp chúng nó sinh tồn, hơn nữa lại thông qua linh khí tích lũy chế tạo thức ăn cho chúng nó. Đại Bàng Giải ở đây sinh sôi nảy nở, khi chúng nó đạt tới tiêu chuẩn nào đó sẽ tự động bị hồ nước trong Thế giới nước này lấy ra làm như thủy sản phẩm trưởng Thành bảo tồn lại cung cấp Dư Tắc Thành hưởng dụng.

Những Bạng Cáp Phiến Bối kia cũng bị phân làm mấy chỗ thủy vực sinh sống, hiện tại nhiệm vụ của chúng nó chính là sinh sôi nảy nở, đợi đến khi đạt tới trình độ nhất định có thể thu lấy thành quả, trong đó có Bạng Cáp Phiến Bối giỏi về sinh sản trân châu, còn lại lại là cao lương mỹ vị.

Cao lương mỹ vị ở đây cũng không chỉ là vì khẩu phúc, bản thân chúng nó chính là mầm móng Yêu Vương hùng mạnh trải qua nơi đây nuôi dưỡng, linh khí sung túc ăn chúng nó đối với tu luyện có ích vô cùng, có thể so với đan dược.

Dư Tắc Thành nhìn hồ nước của mình, trong đó sáu ngọn tửu tuyền dược tuyền. Bích Liên Thiên, Thái Âm tổ kim dịch, Ngọc Ly trấp, Bách Thảo Dương linh thủy. Hòa tửu, Tích Vân Trọng Thủy, ba tiên tuyền dưỡng thực tràng. Những cái này hợp lại, hiện tại chẳng qua mới khai phá hồ nước một chút, diện tích không đến một phần năm mươi. Thế giới nước mới bắt đầu chậm rãi phát triển, theo thời gian qua đi nơi này sẽ càng ngày càng hoàn thiện hoàn mỹ.

Dư Tắc Thành đi tới trên đài đá, lúc này mới phát hiện mình phóng vào thế giới Bàn Cổ trăm vạn hải linh san hô trùng toàn bộ không thấy, chúng nó đi đâu rồi chứ?

Dư Tắc Thành tìm kiếm khắp nơi, đột nhiên phát hiện, những san hô trùng này đã hoàn toàn biến thành tầng gạch lát ngoài của đài đá, chúng nó đều bị đài đá này hấp thu thuộc về đài đá.

Trăm vạn hải linh... trời ơi, đó chính là tương đương trăm vạn linh thạch, thế nhưng Dư Tắc Thành cũng không đau lòng, hắn biết đài đá này tám phần mười cũng muốn tiến hóa cho nên mới như vậy. Đài đá này là Thái Huyền chi lao biến thành, không biết là tiến hóa ra thứ gì đây, thế giới Bàn Cổ này làm việc nào cũng cực kỳ có lợi đối với mình, mình cứ tin tướng nó là được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status