Tiên ngạo

Chương 387: Ngũ Đạo Phúc Thông


Dư Tắc Thành ngự kiếm phi hành, hắn cũng không nóng lòng bay bằng phi xa, chỉ chậm rãi phi hành. Hắn muốn cảm nhận khí tức thiên nhiên, linh khí sung túc trong thiên địa khiến người ta cảmthấy vô cùng thoải mái.

Sau lưng Dư Tắc Thành, mười tám phi dực không ngừng vỗ, mỗi một lần vỗ như vậy. Dư Tắc Thành lập tức vọt tới mười dặm. Từ xa nhìn lại, Dư Tắc Thành giống như một con chim đang bay lượn giữa không trung.

Cánh của Dư Tắc Thành lúc này không còn là hình dáng như kim dực trước đây, mà có hình dáng mười tám luồng hào quang, đấy chính là QuangDực kiếm. Kiếm pháp Tinh Thành Sở Chí, Kim Thạch Vi Khai đối với người khác muốn tu luyện là muôn vàn khó khăn, nhưng đối với Dư Tắc Thành lại rất dễ dàng. Bởi vì trước khi hắn tu luyện Quang Dực kiếm. Quang nguyên lực của hắn đã ngầm có thuộc tính đặc biệt, chính là lực Cực Nguyên. Nhờ vậy Dư Tắc Thành không cần phải cố sức, đã có thể chuyển hóa lực Cực Nguyên của mình thành Cực Nguyên Hà Quang.

Sau khi Dư Tắc Thành rót Cực Nguyên Hà Quang vào mười tám thanh Kim Dực kiếm, chúng lập tức thay đổi hình dáng, không còn hình kim dực như trước, mà biến thành mười tám Quang Dực kiếm. Không ngờ tốc độ của chúng nhanh gấp đôi so với trước, hơn nữa Dư Tắc Thành còn có cảm giác mình còn có thể phi hành nhanh hơn nữa.

Dư Tắc Thành ngự kiếm phi hành như vậy, lúc đầu còn không có cảm giác gì nhưng sau khi tiến vào đại lục Minh châu, đột nhiên có cảm giác như chim sổ lồng, từ hôm nay trời cao mặc tình chim bay lượn, biển rộng thỏa sức cá vẫy vùng.

Cỡi gió mà bay, ngao du nhân thế, đói nuốt gió mây, khát uống nước suối tiêu điêu tựtại.

Đột nhiên Dư Tắc Thành phi hành xoay vòng giữa không trung, sau đó bay vút lên cao. Hắn muốn thử xem mình có thể xông phá chín tầng trời, có thể đạt tới Thanh Minh vô tậnhay không.

Dư Tắc Thành càng bay càng cao, dần dần lao vào tầng cương phong. Cương phong càng ngày càng lạnh, càng ngày càng trở nên nặng nề. Dư Tắc Thành dốc hết toàn lực, rốt cục không thể không bỏ cuộc, biết mình không thể xông ra khỏi tầng mây. Nhìn từng cụm mây trắng quanh mình, nhìn những ngọn núi dưới đất giờ đây chỉ còn to như viên sỏi, Dư Tắc Thành lơ lửng tại chỗ một lúc, sau đó đột ngột rơi thẳng xuống dưới, xé rách không gian như một ngôi sao băng.

Viêm Dực nguyên năng giúp Dư Tắc Thành có được Tam Muội Hỏa. Hỏa này thanh tịnh, vô sắc vô hình, không hề có khí tức bạo liệt bừng bừng, nhưng ẩn chứa cảm giác vô cùng kinh khủng. May là đây chỉ là Tam Muội Hỏa mà không phải Tam Muội Chân Hỏa nếu không, chưa đả thương địch nhân, nó đã luyện hóa Dư Tắc Thành trước.

Phi Dực nguyên năng, Dư Tắc Thành vẫn chưa hoàn Thành tinh túy nhưng đã có thể mơ hồ thấy được, chính là Không nguyên lực chỉ còn cách một đường tơ là có thể đạt tới.

Nhưng Kim Dực kiếm kia, bất kể Dư Tắc Thành nâng cao tinh túy tới mức nào cũng không có chút cảm giác nào cả. Xem ra môn kiếm thuật này cần phải cố gắng lâu dài, trước mắt chỉ có thể tạm thời sử dụng như vậy.

Bay một hồi, hưng phấn cảm giác biến mất. Dư Tắc Thành bèn lấy Kim Tang Phù Tra Hạm ra lên xe bay đi, nhắm hướng côn châu.

Tốc độ Kim Tang Phù Tra Hạm rất nhanh. Dư Tắc Thành bay suốt cả ngày lẫn đêm rất nhanh đã vượt qua Minh châu, tiến vào đại lục Nguyên châu. Trong quá trình phi hành, Dư Tắc Thành cũng không quên tu luyện.

Dư Tắc Thành ngồi trong phi xa tu luyện Lục Lục Quy Nguyên Thiên kiếm trận học được trong Tổ Sư đường. Vốn hắn đã có ba Kiếm Sủng, lần trước chuẩn bị ba mươi lăm viên Kim Đan tiến giai, rốt cục chỉ dùng ba mươi hai viên, còn thừa ba viên, vừa khéo có thể chế tạo ra ba Kiếm Sủng nữa, tạo thành Nhất Nguyên kiếm trận.

Tâm động khôngbằng hành động, đường xá xa xôi, phi xa có thể bay tự động không cần điều khiển, hiện tại là lúc thích hợp để luyện chế Kiếm Sủng.

Dư Tắc Thành tiến vào thế giới Bàn cổ, lấy ra ba thanh Tiêu Diêu kiếm đã chuẩn bị sẵn bắt đầu luyện chế Kiếm Sủng.

Dưới sự phối hợp của hồn lô, luyện chế Kiếm Sủng hết sức dễ dàng, số Kim Đan kia hết lòng hợp tác, nếu không trở thành Kiếm Sủng, sẽ phải hoàn toàn tiêu vong. Trước nguy cơ bị tiêu vong vĩnh viễn, không ai có thể kháng cự.

Cuối cùng Dư Tắc Thành cầm lấy viên Kim Đan của Kim Liên Chân Nhân, chậm rãi cho vào hồn lô. Lập tức Kim Đan quay cuồng trong đó, ra sức giãy dụa.

Dư Tắc Thành bèn nói:

- Nể mặt đồ đệ của bà, ta đã buông tha bà vài lần. Hiện tại ta cho bà một cơ hội cuối cùng, tiêu vong hay phục tùng, bà hãy tự mình lựa chọn.

Lập tức Kim Đan không hề run rẩy nữa. Dư Tắc Thành cho nó vào hồn lô, luyện chế Thành Kiếm Sủng thứ sáu của mình.

Trong thời gian gần đây, không biết vì sao pháp bảo Chu Câu Tử đặc biệt thích bay vờn quanh Dư Tắc Thành mỗi khi hắn xuất hiện bên trong thế giới Bàn cổ, giống như một con chó nhỏ nuôi đã lâu, vô cùng quyến luyến Dư Tắc Thành.

Lúc đầu Dư Tắc Thành rất lấy làm kỳ, sau cũng quen dần với chuyện này, dường như đó là chuyện đương nhiên. Hôm nay Chu Câu Tử lại lượn quanh Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành nhìn nó bay lượn, thầm cười trong lòng, bất chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu, chẳng lẽ Nguyên Anh mà mình luyện hóa lại là Nguyên Anh của Chu Câu Tử tiền bối thuộc vẫn Sinh tông

Ý niệm này vừa nảy ra, lập tức vô số manh mối kết nối lại. Trận tranh chấp bảo vật vào ngàn năm trước, lão sư phụ mất đi ký ức, sư huynh của tên bán Nguyên Anh này chăng phải là Mạc Sầu Chân Nhân ư? Chính là tên này đoạt đi Quỷ Thể Hóa Anh đan của Hà Gian phái, khiến cho Hà Gian phái bị diệt vong. Hết thảy đều ăn khớp với nhau, xem ra Nguyên Anh kia nhất định là của tiền bối Chu Câu Tử vẫn Sinh tông, cho nên thời gian gần đây pháp bảo Chu Câu Tử mới thích ở gần mình như vậy.

Bất quá nếu thật là như vậy cũng chẳng sao, sau khi y mất đi thân thể, trong khoảnh khắc bị Vĩnh Sinh Chân Nhân bắt, khi đó coi như y đã chết. Có lẽ bị mình luyện hóa là kết cục tốt nhất của y, có lẽ y cũng không thích tồn tại mãi trong tình trang dở sống dở chết của một Nguyên Anh... Trong lòng Dư Tắc Thành thầm nghĩvậy.

Kim Tang Phù Tra Hạm vẫn bay nhanh về phía trước. Dư Tắc Thành chấm đứt dòng suy nghĩ miên man, nhìn xem hiện tại mình đã bay tới chỗ nào. Lúc này mới phát hiện mình đã tới thành nhỏ Kiến An năm xưa từng giết chết Trập Quy, đẩy lui hồng thủy, lấy được hồ cầm. Sau này mới biết hồ cầm kia không ngờ lại là hồ cầm của Vĩnh Sinh Chân Nhân. Trong lúc thần thức lão trở nên hồ đồ, đánh rơi cầm này ở thành này, sau đó không thế nào nhớ nổi cuối cùng trời xui đất khiến lọt vào tay minh. Loại hoạt độc của vẫn Sinh tông quả thật vô cùng mạnh mẽ, chuyên độc Nguyên Anh Chân Quân, hết sức thần kỳ.

Nếu đã tới đây, vậy hãy vào thành chơi một chuyến lúc này mình cũng đang vân du thiên hạ, đến xem thành nhỏ năm xưa hiện tại thế nào.

Nghĩ vậy, Dư Tắc Thành bèn xuống khỏi phi xa, ngự kiếm bay về phía thành nhỏ, sau đó bay vào trong thành.

Dư Tắc Thành đáp xuống, chậm bước trong thành vừa đi vừa quan sát. Dân số trong thành không nhiều lắm, chỉ có hai, ba vạn người, rất nhiều kiến trúc trong thành đều được xây dựng trong mấy năm gần đây, có thể thấy rằng thành này càng ngày càng giàu có phồn hoa.

Nhưng đi được một lúc. Dư Tắc Thành phát hiện có vẻ khác thường. Chỉ thấy khách quađường ai nấy vội vội vàng vàng, thần sắc lo lắng. Cửa hàng trên phố đóng cửa, ngoài đường hầu như không thấy bóng trẻ nhỏ chơi đùa, có vẻ như đại họa sắp sửa giáng xuống nơi này.

Có chuyện gì vậy... Dư Tắc Thành vô cùng kinh ngạc, chậm bước trong thành, đi chưa được bao xa chợt nghe phía trước vang lên tiếng chiêng trống:

- Trời ban đạo, đất ban đạo. Ngũ Đạo Phúc Thông Thần ban đạo.

Giọng nói này vang vọng toàn thành, rất dễ nghe, nhưng khách qua đường nghe thấy giọng nói này ai nấy liều mạng chạy trốn. Có người trốn vào trong hẻm nhỏ, có kẻ chạy nhanh về nhà, dường như vừa gặp phải ôn thần.

Dư Tắc Thành nhìn lại, chỉ thấy xuất hiện một đội ngũ chừng hơn trăm người phía trước, giơ cao mười sáu lá cờ vừa múa vừa hát. Có người vừa đi vừa khua chiêng gõ trống, có người cao giọng kêu lên câu nói vừa rồi.

Bọn chúng đi thẳng tới một cửa hàng trên phố, cửa hàng này đã đóng chặt đại môn. Bọn chúngbèn đứng trước cửa ra sức gõ vang chiêng trống, bắt đầu kêu lớn:

- Tiên sư đến, tiên sư đến, mau mau mở cửa nghênh đón tiên sư. Nộp một đống vàng, một đống bạc, tiên sư sẽ phù hộ cho cả nhà ngươi được an khang!

Nhưng đại môn cửa hàng kia vẫn đóng chặt, không có chút phản ứng nào. Đám người này kêu một lúc, sau đó đồng thanh la lớn:

- Cung thỉnh tiên sư.

Lập tức có một người chui ra từ một cỗ kiệu trong đội ngũ. Người này chừng mười bảy, mười tám tuổi là một người tu tiên có tu vi cảnh giới Thai Tức sơ cấp. Y đi tới trước đại môn điểm ra một chỉ, lập tức đại môn tự động mở ra.

Dư Tắc Thành cảm thấy người này có vẻ quen quen, rõ ràng là tướng mạo của y hơi giống mình.

Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang đứng xem náo nhiệt, trong cửa hàng có năm ba đại hán xông ra, trên tay cầm cương đao, quát lớn:

- Đám buôn thần bán thánh các ngươi khinh người quá đáng, chúng ta đã nộp vô số tiền của cho các ngươi, còn muốn đoạt cửa hàng của chúng ta, chúng ta sẽ liều mạng với các ngươi.

Người nọ lại điểm ra một chỉ, lập tức đám đại hán kia bị chế ngự, y lên tiếng nói:

- Nếu năm xưa không có ta, thành Kiến An này của các ngươi đã sớm bị hồng thủy phá tan. Hiện tại chỉ bảo các ngươi nộp một ít vật thế tục vô dụng, các ngươi lại kiếm cớ từ chối như vậy, thật sự là không biết xấu hổ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status