Tiên ngạo

Chương 415: Thời gian nghịch lưu


Chỉ một trận chiến này, tám trăm hai mươi bảy Kim Đan Chân Nhân chỉ có chín người chạy thoát, bị Huyết Hà đại trận này nuốt chửng tám trăm mười tám người, số Kim Đan Chân Nhân tới đây mười phần mất tám, đây là hạo kiếp Hoa Đô.

Dư Tắc Thành nói:

- Được rồi, tuồng hay đã xem xong, chạy trốn là vừa. Chỉ cần chạy nhanh hơn người của mình là đủ.

Phần Hỏa Chân Nhân nói:

- Trốn làm gì, đại chiến diễn ra lâu như vậy, đã sớm có Nguyên Anh Chân Quân khác tới đây, nhiệm vụ chúng ta chỉ là xem kịch, làm sao giữ cho mình không bị thương trong khi Nguyên Anh Chân Quân đại chiến. Dư lão đệ, đại chiến Nguyên Anh này trăm năm mới có thể quan sát một lần, đối với người tu tiên chúng ta có ích lợi không thể nào kể xiết.

Dư Tắc Thành buông tiếng than dài:

- Trăm năm mới xuất hiện một lần ư, vì sao đệ đi đến đâu cũng gặp Nguyên Anh đại chiến, hy vọng lần này đừng xuất hiện Phản Hư Chân Nhất...

Lúc này dòng sông máu kia chậm rãi tụ lại, thân hình Phá Bại Chân Quân dần dần hiện ra. Thân lão cao bảy thước, tuấn tú khôi ngô, tóc dài ba thước màu đỏ máu, hai mắt sắc như chim ưng. Lão đưa mắt nhìn sang đám Kim Đan Chân Nhân đang đứng xa xa quan chiến, sau đó lại nhìn xung quanh, rồi bắt đầu đứng giữa không trung múa một bài quyền.

Bài quyền này như chim, như gấu, như hổ, như vượn, như bài quyền diễn trò trên sân khấu. Sau khi múa chừng một khắc. Phá Bại Chân Quân chấm dứt, chép miệng như vẻ của người vừa ăn no, lên tiếng nói:

- Coi như đã tiêu hóa xong bọn chúng, no nê rồi, có ai tới vận động một chút cùng ta chăng? Nếu không có ai, vậy ta phải chạy trốn đây.

Thì ra lão múa bài quyền vừa rồi là vì luyện hóa hơn ba mươi Kim Đan Chân Nhân cuối cùng. Lúc ấy tuy bọn họ bị cuốn vào dòng sông máu nhưng nhờ vào pháp bảo bảo vệ nên chưa chết ngay tức khắc.

Bất chợt xa xa vang lên một giọng nói, giọng này bất nam bất nữ:

- Tần Phong Đại ca, huynh không đi được, hay là ngoan ngoãn ở lại đây đi.

Xa xa có hai Nguyên Anh Chân Quân bay lên, hai người này cùng mặc một chiếc Tịnh Đế hắc bào. Loại áo này đặc biệt ở chỗ hai ống tay áo trái phải kế cạnh nhau của hai người được khâu dính lại với nhau, cho nên hai người lúc nào cũng như hình với bóng, vĩnh viễn không rời.

Một người mang mặt nạ hoàng kim tươi cười, một người mang mặt nạ bạc đang khóc.

Nhìn thấy bọn họ, Phá Bại Chân Quân nói:

- Thật là xấu hổ, hai vị sư đệ Phương Tiên, Ngụy Hoành Viễn, ta đã mang lại phiền phức lớn như vậy cho Đoạn Tụ tông của các đệ.

Vừa nghe những lời này, lập tức tất cả mọi người kinh ngạc sững sờ. Ngoại trừ Dư Tắc Thành thông qua tài liệu của Vô Hình Ám Ma tông, biết Đoạn Tụ tông vẫn còn hai vị Nguyên Anh Chân Quân, những người khác không hề biết đến sự tồn tại của hai người này.

Tu sĩ mang mặt nạ cười lên tiếng nói:

- Chuyện này cũng phải trách hai ta tham tài, tham Huyết Hà Trường Không kiếm của huynh. Bất quá ca ca, chúng ta đều cho rằng huynh nghĩa khí ngút trời, nhưng vì sao huynh lại đánh cướp kho báu chúng ta, lấy Huyết Hà Trường Không kiếm mang đi?

- Huynh lấy đi bảo kiếm, chúng ta cũng không nói, vì sao huynh giết chín tên đệ tử của chúng ta, ngay cả thân chuyển thế của Liên Đại ca, huynh cũng không chịu buông tha, chém giết nàng hai lần. Nếu không, nàng có pháp thuật Đại Lý Đào Cương, làm sao có thể hoàn toàn biến mất như vậy được?

Phá Bại Chân Quân nói:

- Các đệ nói gì vậy, ta không làm gì cả. Phá Bại Chân Quân ta hiếu sát, hiếu sắc nhưng không ai có thể nói rằng ta không trọng nghĩa khí, không quý bằng hữu.

Vị Chân Quân mặt nạ khóc nói:

- Mật khố của chúng ta chỉ cần người có tu vi Kim Đan trở lên tiến vào, ắt sẽ tự động khởi động Thiên Huyền Huyết ô trận, đây là năm xưa huynh thiết kế cho chúng ta. Có thể thấy rằng nhất định người này đã áp chế tu vi của mình, dùng tu vi Trúc Cơ kỳ xông vào bảo khố của chúng ta.

- Có thể dùng tu vi Trúc Cơ trong nháy mắt giết chết chín tên tu sĩ cùng cấp, còn có thể hàng phục được Huyết Hà Trường Không kiếm bát giai, ngoại trừ huynh ra, xin hỏi nơi này còn ai có được uy năng như vậy?

- Tần Phong Đại ca, huynh làm cho huynh đệ chúng ta thất vọng vô cùng, từ hôm nay trở đi, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt. Vì Liên Đại ca, huynh đệ chúng ta chỉ có thể huyết chiến một trận cùng huynh.

Dư Tắc Thành lập tức trợn mắt há mồm, vị Phá Bại Chân Quân này gánh hết mối oan cho mình. Thì ra nơi đó còn có một Thiên Huyền Huyết ô trận, chuyên môn đối phó tu sĩ Kim Đan trở lên. May là tu vi của mình chỉ mới Trúc Cơ, thật sự vô cùng may mắn...

Phá Bại Chân Quân nghe xong bèn nói:

- Ta nói không phải ta làm tức là không phải, nếu các đệ muốn đánh cứ việc đánh.

- Hiện tại ta cũng nhìn không thấu huynh đệ hai người, tu vi Nguyên Anh lại chui rúc như thỏ trong hang, một đôi thỏ già. Nếu không nể tình Đoạn Bối Đại ca của các ngươi, các ngươi cho rằng mình xứng làm bằng hữu của ta sao?

Chân Quân mặt nạ cười nói:

- Trốn trong hang như thỏ vẫn còn hay hơn đại ca bị người đuổi giết. Bất quá hôm nay vì Liên Đại ca, vì Đoạn Tụ tông, có chết cũng đành. A Liên, chúng ta liều mạng thôi!

Chân Quân mặt nạ khóc nói:

- Được, chúng ta mềm mỏng cả đời, cũng đã tới lúc trở nên cứng rắn. Hoành Viễn, kiếp sau ta vẫn muốn được sống chung với muội!

Vừa dứt lời, lập tức bốn phía nổi lên khí lạnh kinh người. Dư Tắc Thành không nhịn được, suýt chút nữa thì nôn ọe.

Sau đó chỉ thấy chân khí quay cuồng trên tay áo dính nhau, nháy mắt ống tay áo hai người bọn họ hóa thành tro bụi. Lúc này hai tay bọn họ để trần, bốn màu nổi lên trên song chưởng, thấp thoáng có dao động Ngũ Hành. Thì ra cái tên Đoạn Tụ tông là như vậy, mỗi lần chiến đấu, ống tay áo của bọn họ sẽ bị phá nát cho nên mới xưng là đoạn Tụ tông.

Hai người mạnh ai nấy thi pháp, lúc này mọi người mới phát hiện vì sao hai người đi sát nhau như hình với bóng, bởi vì có một sợi xích sắt khóa bọn họ lại với nhau.

Nhìn thấy sợi xích sắt này, Phá Bại Chân Quân sửng sốt:

- Là ai trói hai người lại như vậy?

Phương Tiên nói:

- Là ai không quan trọng, Đại ca cũng sẽ chết dưới tay bọn họ, bọn họ muốn giết chúng ta chỉ như bóp một con kiến mà thôi.

- Rất có thể bọn họ không có ở đây, bằng không làm sao để cho các ngươi phá hoại Hoa Đô dễ dàng như vậy. Tần Phong, ngươi không cảm thấy kỳ quái hay sao?

- Nếu Hoa Đô này chỉ có Nguyên Anh Chân Quân tới đây, tuy rằng chỉ có tu vi tương đương Kim Đan Chân Nhân, chỉ bằng vào một điểm này. Hoa Đô có thể tồn tại được tới bây giờ sao? Còn nữa, vì sao những môn phái truyền thừa vạn năm lại không phái người tới?

Phá Bại Chân Quân đáp:

- Không biết, bất quá không phải chuyện của ta, mấy hôm nay ta chịu biết bao uất ức. Lên đi, chúng ta đánh một trận, nhân tiện đánh nát Hoa Đô này, nơi này ta cảm thấy chán ghét vô cùng.

Ba người đứng nhìn nhau, không ngừng hấp thu lực thiên địa, chuẩn bị đại chiến một trận long trời lở đất. Lập tức sau lưng Phá Bại Chân Quân xuất hiện dòng sông máu khi nãy, to chừng trăm trượng, mãnh liệt mênh mông.

Phần Hỏa Chân Nhân nói:

- Bắt đầu rồi, Tắc Thành này, hãy quan sát cho cẩn thận, bất quá nhớ kỹ, nhất định phải bảo vệ mạng sống của mình. Mỗi lần quan sát Nguyên Anh Chân Quân chiến đấu, đều có hơn phân nửa kẻ quan chiến bị dư ba cuộc chiến lan tới, chết trong khi xem náo nhiệt.

Dư Tắc Thành dốc hết toàn lực chuẩn bị sẵn sàng, cảm thấy không xong lập tức bỏ chạy, nhìn chăm chú vào chiến trường.

Khí thế của ba người càng ngày càng mạnh mẽ, đột ngột có một giọng nói vang lên:

- Muốn đánh nát cả Hoa Đô của ta ư, thật là lớn lối! Không ngờ hai người các ngươi dám tự tiện ra ngoài xuất chiến cùng người khác, đã quên quy củ rồi sao?

Lời này vừa dứt, chỉ thấy trên không không biết khi nào đã xuất hiện thêm hai người. Một người trông giống như một đồng tử hái thuốc, vẻ ngoài chỉ khoảng mười ba, mười bốn tuổi, toàn thân toát ra một cỗ linh khí, giống như hài tử trong tranh Tết vậy.

Người còn lại là một nữ tử giống như một vị tiên tử. Tuy rằng không thể nhìn rõ dung mạo của nàng, nhưng có thể cảm giác rằng nàng là Tinh Linh, là nữ vương, là tiên tử của các loài hoa.

Hai người bọn họ vừa xuất hiện giữa không trung, lập tức khí thế của hai vị Chân Quân Đoạn Tụ tông trở nên suy yếu thảm hại. Cả hai trở nên ngoan ngoãn chẳng khác hai đứa trẻ, khép nép đứng yên.

Đồng tử kia liếc nhìn hai người bọn họ:

- Lần này coi như các ngươi cũng còn được chút huyết tính, các ngươi có còn muốn tiếp tục giữ gìn Đoạn Tụ tông chăng?

Hai người lập tức lắc đầu quầy quậy:

- Không, không giữ nữa, chúng ta sẽ không lo tới nữa.

Đồng tử kia đột nhiên cười nói:

- Được rồi, nếu ta tha cho các ngươi đi, vậy các ngươi sẽ làm gì?

Hai người đáp:

- Chúng ta sẽ du ngoạn khắp nơi, tìm một chỗ non xanh nước biếc, sống ở đó cho đến cuối đời. Hoặc là mở một quán trà, hoặc mở thanh lâu. khi rãnh rỗi chơi bời với đám nam nhân anh tuấn bảnh trai, hưởng thụ cuộc đời, không bao giờ quản tới chuyện Tu Tiên Giới nữa.

Đồng tử nói:

- Được rồi, các ngươi đi đi.

Chỉ thấy y vươn tay ra, lập tức sợi xích trói hai người biến mất. Hai vị Chân Quân được trả tự do, bọn họ nhìn nhau, sau đó cúi đấu thi lễ đồng tử:

- Tạ ơn tiền bối.

Sau đó xoay người, cả hai hóa thành hai đạo hào quang biến mất. Đoạn Tụ tông gì đó, cả hai đã vứt sang bên.

Tất cả mọi người đang xem náo nhiệt hoàn toàn sững sờ, người được Nguyên Anh Chân Quân xưng là tiền bối, chỉ có thể là Phản Hư Chân Nhất Thần Quân.

Đồng tử nhìn thoáng qua Phá Bại Chân Quân ánh mắt hết sức khinh thường. Phá Bại Chân Quân thành thật nói:

- Trên người vãn bối cũng không có Hoàn Chân Đạo. Lần đó ở Vô Lượng tông, không biết là ai động tay chân đã trộm đi túi trữ vật của vãn bối.

Đồng tử nói:

- Ta biết, Hoàn Chân Đạo vẫn còn ở trong tay Tư Mã Tương Như ba ngàn năm qua. Các ngươi đánh nhau sống chết tranh đoạt đồ giả, ta phục các ngươi quá xá!

Vừa dứt lời. Phá Bại Chân Quân biết được tin này như sét đánh ngang mày, đứng ngây người ra tại chỗ. Lão vẫn cho rằng túi trữ vật của mình vỡ nát là do kẻ khác động tay chân, nghi ngờ là do đệ tử Vô Lượng tông gây ra, trộm đi Hoàn Chân Đạo, không ngờ đó chỉ là đồ giả.

Mình liều mạng chiến đấu, liều mạng chạy trốn, ngụy trang ẩn nấp, rốt cục hết thảy chỉ là một trò đùa. Phá Bại Chân Quân cảm thấy không cam lòng. Lúc này lão như con bạc cháy túi cố gắng vớ lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, rống to:

- Không, không phải như vậy...

Đồng tử cười nói:

- Ngươi cho rằng mình là ai, đáng để ta lừa gạt sao?

Sau đó y quay đầu lại nói với vị tiên tử kia:

- Tỷ tỷ, tới phiên tỷ.

Vị tiên tử nọ gật gật đầu, vươn tay ra vung lên một cái, lập tức có vô số giọt mưa sinh, ra giữa không trung rơi xuống.

Thật ra đó không phải là mưa, nó giống hệt như Kim Đan Quang Vũ. Những giọt này vừa rơi xuống đất, lập tức tất cả hoa tươi héo úa sống lại hoàn toàn. Đây cũng không phải là chết đi sống lại, mà có cảm giác như thời gian nghịch chuyển. Những đóa hoa này được những giọt như Kim Đan Quang Vũ kích thích, tất cả đều trở lại trạng thái tươi tắn như một ngày một đêm trước, chẳng lẽ đây là nghịch chuyển thời gian thật sao?

Tất cả mọi người trợn mắt há mồm, chỉ thấy trong khoảnh khắc, trong phạm vi năm trăm dặm xung quanh, hàng chục vạn đóa hoa sống lại. Cho dù không phải là nghịch chuyển thời gian, thần thông bậc này quả thật đã sánh ngang với Tiên Nhân.

Trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc, dòng sông máu của Phá Bại Chân Quân giữa không trung bắt đầu dần dần tan biến. Lão kinh ngạc nhìn hai tay mình, theo hoa tươi sống lại. pháp trận Tiên Tần đã khởi động trở lại, nháy mắt tu vi của lão cũng bị áp chế từ Nguyên Anh xuống Kim Đan, dòng sông máu giữa không trung cũng hoàn toàn sụp đổ.

Đồng tử lại nói:

- Được rồi, hết thảy đã trở lại bình thường. Chỉ ra ngoài chơi hai ngày, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, các ngươi vô cùng đáng ghét, cút hết cho ta. Cút....

Y gầm to một tiếng, nháy mắt hơn hai trăm Kim Đan Chân Nhân còn sống sót nơi đây chỉ thấy trước mắt hoa lên, nhìn lại đã thấy mình đã bị truyền tống ra khỏi Hoa Đô năm trăm dặm. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt ai nấy đều tỏ ra sợ hãi.

Đây là Phản Hư Chân Nhất, nhờ có sự tồn tại của hai người bọn họ, cho nên tất cả các môn phái truyền thừa vạn năm đều biết, không ai phái người tới tham gia tranh đoạt lần này,cho nên Hoa Đô vẫn tồn tại mãi cho tới bây giờ.

Tất cả Kim Đan Chân Nhân đứng bật dậy, hành động đầu tiên của bọn họ là rời khỏi nơi này, đi càng xa càng tốt, trọn đời này cùng sẽ không tới Hoa Đô nữa.

Dư Tắc Thành bị tiếng gầm này khiến cho trước mắt trời đất quay cuồng, trong nháy mắt phát hiện mình bị truyền tống vào trong một sơn cốc. Bất quá hắn không giống như những người khác được truyền tống ra khỏi Hoa Đô mà vẫn còn trong Hoa Đô.

Trước mắt Dư Tắc Thành là hai vị Phản Hư Chân Nhất kia, ngoại trừ bọn họ vẫn còn một người thứ ba, chính là Vương Thiên Hóa.

Dư Tắc Thành lập tức tỉnh táo lại, giụi mắt nhìn kỹ, trên mặt đất còn có một người nữa chính là Phá Bại Chân Quân. Lúc này lão đang nằm hôn mê bất tỉnh dưới đất, chỉ trong thoáng chốc từ cường giả vô thượng đã biến thành tù nhân.

Vương Thiên Hóa kia ngoan ngoãn đứng một bên, cung kính nói với đồng tử:

- Tiền bối, chuyện ngài dặn dò, vãn bối đã làm xong, phải chăng có thể thả vãn bối đi...

Đồng tử nói:

- Dù sao ngươi cũng là đệ tử Hỗn Độn Thánh Ma tông, vì sao không có chút khí phách nào vậy?

Vương Thiên Hóa nói:

- Trước mặt tiền bối, vãn bối còn có khí phách gì nữa, kết cục của kẻ có khí phách chính là tử vong.

- Mục đích của tiền bối ngài đã đạt, từ nay về sau, phàm nhân sinh sống ở Hoa Đô sẽ biết rằng nếu không có người tu tiên bảo vệ, bọn họ cũng không là gì cả. Tính kiêu ngạo tích lũy do ngàn năm qua vẫn được bình an, từ nay hoàn toàn tan biến.

- Mà mười hai thế lực Hoa Đô trải qua sự kiện này sẽ bài trừ không ít, có thể mất đi năm nhà. Hơn nữa bọn họ cũng sẽ biết, bọn họ có thể có được tất cả hôm nay, đều nhờ công lao của hai vị tiền bối. Nhờ phúc của hai vị tiền bối, bọn họ mới có được cuộc sống như hiện tại, những mục đích này tiền bối đã đạt tới, phải chăng nên thả cho vãn bối rời khỏi nơi này?

Đồng tử nói:

- Thật ra chúng ta cũng không muốn như vậy, bất quá hiện tại Thiên Nam đã có hai vị Thiên Ma giáng lâm, đây là điềm dữ, cho nên phải sớm chuẩn bị.

- Sống bình yên đã quá lâu, bọn họ đã quên nhờ ai mà mình có được cuộc sống tốt như vậy. Lần này gióng một hồi chuông, bọn họ hẳn biết mình nên làm gì. Được rồi, thấy ngươi ngoan ngoãn như vậy, ngươi đi đi, nhớ giữ mồm giữ miệng.

Vương Thiên Hóa cung kính xoay người thi lễ:

- Yên tâm đi tiền bối, vãn bối là đệ tử Hỗn Độn Thánh Ma tông, có nói gì đi nữa cùng không ai tin.

Dứt lời, y rút lui, nhanh chóng rời khỏi, không hề liếc qua Dư Tắc Thành và Phá Bại Chân Quân một lần nào, dường như bọn họ không tồn tại. Y biết mình hẳn nên nhìn những gì, không nên nhìn những gì.

Thì ra tên Vương Thiên Hóa này chỉ là một con cờ, hết thảy độc Tuyệt Hoa, nghịch chuyển thời gian gì đó chỉ là một màn kịch. Chỉ là hai vị Phản Hư Chân Nhất này muốn biểu hiện sự tồn tại của mình, muốn biểu hiện thực lực của mình, cho nên mới bày ra một vở kịch.

Đồng tử giơ tay ra nắm lấy Phá Bại Chân Quân dốc ngược lão lên như một con gà, đầu dưới chân trên. Phá Bại Chân Quân lơ lửng giữa không trung, bị đồng tử lắc lắc một hồi, không biết y đang tìm thứ gì. Chỉ trong thoáng chốc, chợt nghe tiếng leng keng vang lên không dứt, chỉ thấy phi kiếm, pháp bảo, túi trữ vật, bảo vật các loại không ngừng từ thân thể Phá Bại Chân Quân rơi xuống đất, chất thành đống như một ngọn núi nhỏ.

Những phi kiếm pháp bảo này đều là bảo vật trong túi trữ vật của các Kim Đan Chân Nhân bị dòng sông máu của Phá Bại Chân Quân ăn mòn còn sót lại, hiện tại bị đồng tử này lấy ra hết sạch không còn.

Cuối cùng không ngờ còn có mười lăm quả cầu ánh sáng rớt ra, trong mỗi quả cầu này đều có một Kim Đan Chân Nhân. Bọn họ chính là những Kim Đan Chân Nhân bị nuốt chửng sau cùng, ai nấy cố gắng sử dụng pháp bảo bảo vệ mình. Cũng nhờ bọn họ có bảo vật hộ thân, cho nên dù Phá Bại Chân Quân xuất ra bài quyền cuối cùng cũng không thể hoàn toàn tiêu hóa được bọn họ. Có thể thấy rằng Phá Bại Chân Quân đã khoác lác, thật ra lão cũng không hùng mạnh tới mức như vậy.

Sau khi đồng tử lắc xong bèn ném Phá Bại Chân Quân sang bên. Lúc này trông lão như một đống thịt, toàn thân mềm nhũn, có vẻ như xương cốt đã gãy hết.

Đồng tử lại giơ tay ra, mười lăm quá cầu ánh sáng lập tức biến mất, đống pháp bảo cũng biến mất, y lại nói:

- Tỷ tỷ, chúng ta cứu những người này, có thể lưu lại chút ân tình. Những pháp bảo này sửa sang lại một chút cũng đủ dùng, lần này cũng không uổng công vô ích.

Vị tiên tử kia đáp:

- Được rồi, đệ đi đi, sau khi ta xử lý hắn xong cũng sẽ trở về.

Đồng tử nhìn thoáng qua Dư Tắc Thành, ánh mắt y lạnh lẽo như băng, như đang nhìn một xác chết:

- Tiểu tử này cũng dám chọc giận tỷ tỷ ta, thật sự là đáng chết. Nếu tỷ không muốn động thủ, vậy để cho đệ.

Tiên tử nói:

- Không được, ta phải tự tay động thủ.

Đồng tử nói:

- Được rồi, tỷ tỷ, đệ đi đây.

Nháy mắt đồng tử biến mất, tiên tử kia nhìn sang Dư Tắc Thành:

- Dư Tắc Thành, thật là xin lỗi, ngươi bắt buộc phải chết…

Dứt lời, nàng toan ra tay động thủ.

Bất chợt Dư Tắc Thành kêu lớn:

- Ta biết bà là ai, bà là Ngô mụ! Ta cũng biết Tô Uyển Ngôn là ai, nàng chính là Khí Linh của Vĩnh Hằng Bất Diệt Tam Thiên Đại Đạo Niết Bàn Kinh, một trong Thập Đại Tiên Điển!

- Lúc Tô Uyển Ngôn cắm hoa cỏ thể khiến cho người xem cảm ngộ được lực Thiên Đạo, sức mạnh này hết sức thần kỳ. Vì thế ta nhiều lần xem trong điển tịch của Vô Hình Ám Ma tông, nhưng không tìm thấy thần thông như vậy.

- Đêm qua trước khi Bảo Di Ninh chết có nói Đoạn Bối Chân Nhân kia đến đây khai tông lập phái là vì muốn tìm kiếm một trong Thập Đại Tiên điển. Ta bèn trở về nơi ở của Hỏa Vân tông, liên hệ với đệ tử Long Dương giáo, bỏ tiền ra tìm hiểu, rốt cục biết được thứ mà Đoạn Bối Chân Nhân muốn tìm chính là Vĩnh Hằng Bất Diệt Tam Thiên Đại Đạo Niết Bàn Kinh.

- Đột nhiên ta mơ hồ nhớ lại, lần đầu tiên ta tới Vô Hình Ám Ma tông, có người từng nói

Vô Hình Ám Ma tông đã bán đấu giá Vĩnh Hằng Bất Diệt Tam Thiên Đại Đạo Niết Bàn Kinh.

- Vì vậy ta bèn tra xét bản ghi chép, phát hiện vào ba ngàn năm trước, kinh này được một người xưng là Hoa Tiên Tử, Ám Ma trưởng lão mua. Người này chính là một trong mười ba trưởng lão của Vô Hình Ám Ma tông ta, nhưng vĩnh viễn không xuất hiện trong Trưởng lão hội. Ta còn nhớ trên ghế dành cho người này ở Trưởng lão hội có viết một chữ Ngô.

Dư Tắc Thành thấy vị tiên tử kia im lặng, biết mình đã đoán đúng, bèn nói tiếp:

- Các vị đã giết Đoạn Bối Chân Nhân, giam cầm bọn hai người Phương Tiên ở đây, nhất định Vĩnh Hằng Bất Diệt Tam Thiên Đại Đạo Niết Bàn Kinh ở trong tay các vị, hiện tại bà lại muốn giết ta. Ngô mụ, ta nói có đúng không, phải chăng Tô Uyển Ngôn chính là Khí Linh của Vĩnh Hằng Bất Diệt Tam Thiên Đại Đạo Niết Bàn Kinh?

- Cho nên nàng vừa sinh ra đã tàn tật, bất cứ linh đan diệu được gì cũng không chữa khỏi, bởi vì căn bản nàng không phải là người. Ngoài ra có lẽ là bà cố ý biến nàng thành như vậy, để cho nàng vĩnh viễn không rời khỏi bà.

- Ta nói có đúng không, Ngô mụ?

Gương mặt Hoa Tiên tử lập tức thay đổi, lại biến thành dung mạo của Ngô mụ lúc nào cũng âm thầm lặng lẽ đẩy xe lăn cho Tô Uyển Ngôn. Bà nói:

- Người mua Vĩnh Hằng Bất Diệt Tam Thiên Đại Đạo Niết Bàn Kinh này là mẫu thân của ta, ta chỉ kế thừa lực lượng, danh nghĩa và trách nhiệm của bà, nhưng ta không phải là trưởng lão Vô Hình Ám Ma tông gì cả, ta chỉ là ta.

- Uyển Ngôn chính là nữ nhi của ta, ta vất vả lắm mới dạy dỗ được nó nhưng ngươi lại dụ dỗ nó, khiến cho nó khăng khăng một mực yêu ngươi. Tên khốn ngươi đúng như lời Bảo Di Ninh đã nói tuy tuổi còn trẻ mà ác độc vô cùng. Ngươi không có ý tốt lành gì với Uyển Ngôn, cho nên ta phải giết ngươi, vì Uyển Ngôn.

Dư Tắc Thành bật cười lớn:

- Cái gì là vì Uyển Ngôn, chẳng qua bà sợ Uyển Ngôn sẽ rời khỏi bà mà đi. Ta nghi ngờ rằng tật của nàng là do bà làm ra hoặc bà có thể chữa khỏi hoàn toàn cho nàng, nhưng bà không dám, bà sợ nàng trưởng thành rồi sẽ bỏ bà mà đi.

Dường như Ngô mụ đang suy ngẫm, chợt nói:

- Cũng có thể là như vậy, bất quá chỉ là vô nghĩa, vì ngươi chết chắc rồi!

Dứt lời, bà điểm về phía Dư Tắc Thành, Dư Tắc Thành giơ tay định phóng xuất Càn Thiên Âm Dương Diệt Quang Thiên Kiếp Lôi. Nhưng thần lôi vừa ra khỏi tay, cổ tay Ngô mụ khẽ đảo, lập tức thần lôi biến mất. Ngô mụ cười nói:

- Ta đã chú ý tới ngươi từ lâu. Ngươi nhờ thần lôi này dọa Phá Bại Chân Quân bỏ chạy, sao ta không để ý cho được?

Dứt lời, tay bà điểm xuống đầu Dư Tắc Thành. Một chỉ này vô cùng chậm chạp, nhưng không thể chống lại. Dư Tắc Thành khẽ kêu lên một tiếng nho nhỏ nhưng dường như tất cả phi kiếm của hắn đã mất đi cảm ứng không thể vận chuyển được một thanh nào.

Tay Ngô mụ vẫn chậm rãi điểm xuống, nháy mất bảy tầng Thất Tinh Đẩu Chuyển Đồ xuất hiện, bắt đầu triển khai phòng ngự nhưng nháy mắt đã bị đánh nát. Sau đó là Ngũ Hành Thái Ất Tráo hiện lên nhưng vẫn bị đánh nát trong nháy mắt.

Ngô mụ cười khẽ:

- Đồ chơi linh tinh quả thật không ít, bất quá chỉ là vô ích.

Bà còn chưa dứt lời, đột ngột hai vị Kim Cương khổng lồ xuất hiện, công kích về phía bà vô cùng mạnh mẽ, chính là hai hộ môn Chiến Linh của Di tích Tiên Tần. Nhưng Ngô mụ khẽ trừng mắt, lập tức hai hộ môn Chiến Linh này vỡ nát.

Trong khoảnh khắc này, một đạo tinh quang chém ra, chính là phi kiếm cửu giai Sát Na Quang Hoa tự động hộ chủ. Ngô mụ lắc mình tránh khỏi được kiếm này nhưng đầu bà chợt nghiêng sang một bên, thì ra bị pháp bảo Chu Câu Tử đánh trúng.

Dư Tắc Thành thầm hô trong lòng: "Thành rồi!"

Nhưng ngô mụ bình thản ngẩng đấu lên, cất tiếng hỏi:

- Đánh ta đau thật, đây là pháp bảo gì vậy? Dư Tắc Thành chẳng lẽ ngươi thật sự là Hỗn Độn Thiên Ma chuyển thế hay sao, lại có được phi kiếm cửu giai, pháp bảo cửu giai? Ngươi còn gì bảo mệnh nữa cho ta xem thử...

Dứt lời bà lại điểm tới, chỉ này Dư Tắc Thành không thể nào tránh được. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, đột ngột một đạo hào quang lóe sáng, một vật trên cổ Dư Tắc Thành bay ra, chính là ngọc bài bảo mệnh mà lão điên đã cho Dư Tắc Thành ngày trước.

Sau khi ngọc bài bảo mệnh bay ra khỏi cổ Dư Tắc Thành, rơi xuống đất, lăn tròn một vòng, hiện ra hình ảnh lão điên. Hình ảnh lão nhìn quanh bốn phía, lên tiếng nói:

- Thì ra là Hoa Đô, Hoa nương tử, ngươi là Hoa nương tử đời thứ mấy, vì sao lại muốn giết hậu bối đệ tử ta?

Ngô mụ kinh ngạc nhìn lão điên, đáp:

- Tá Vật Hóa Hình, lão là Kiếm Phong tử của Hiên Viên kiếm phái ư?

Lão điên nói:

- Hoa nương tử, ngươi đã biết ta là ai, vậy cũng có thể biết được tính tình ta thế nào. Nếu ngươi dám động tới hậu bối đệ tử ta, ta sẽ san bằng Hoa Đô của ngươi, giết sạch tất cả người sống ở Hoa Đô, luyện hồn ngươi vạn năm. Ngươi tin ta có thể làm được chuyện này không?

- Nhớ kỹ tên ta, ta là Kiếm Phong tử, không có chuyện gì mà ta không làm được!

Đột ngột hình bóng lão điên hóa thành một đạo kiếm quang, chém về phía Ngô mụ. Một kiếm này vô cùng mạnh mẽ. Ngô mụ thét lên một tiếng, ra sức ngăn cản nhưng đạo kiếm quang kia đột ngột tiêu tan, không còn lại chút gì.

Ngọc bài bảo mệnh hoàn toàn vỡ nát. Ngô mụ giương mắt nhìn Dư Tắc Thành với vẻ vô cùng oán hận, đột nhiên nói:

- Nếu ngươi còn dám tới gần Uyển Ngôn, nhất định ta sẽ giết ngươi!

Dứt lời bèn xoay người rời khỏi.

Dư Tắc Thành há miệng thở hồng hộc, ngã ngồi xuống đất, sau đó nằm lăn ra. Đột nhiên hắn bật cười ha hả, không ngờ mình bị Phản Hư Chân Nhất giết mà không chết, quả thật chẳng khác nằm mơ. Ngô mụ kia hoàn toàn bị lão điên chấn nhiếp, ngọc bài bảo mệnh này quả thật thần kỳ.

Dư Tắc Thành đột ngột đứng bật dậy... Ngô mụ, bà đã muốn giết ta, nhưng lại không giết được, vậy bà sẽ phải trả giá. Bà nói xong việc là xong việc được sao, không dễ đâu...

Dư Tắc Thành bắt đầu tính kế báo thù, thật ra mình đánh không lại bà ta, cho nên phải làm sao bắt bà ta bồi thường tổn thất cho mình, bắt bà phải lấy bảo bối ra, khiến cho bà đau lòng rỉ máu. Bằng không, mình sẽ tuyệt đối không từ bỏ.

Dư Tắc Thành suy nghĩ miên man, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua Phá Bại Chân Quân, đột nhiên phát hiện ra lão còn sống, chỉ là đang hôn mê mà thôi. Tim Dư Tắc Thành đập thình thịch, chạy tới kéo một cái, lập tức lôi Phá Bại Chân Quân vào trong thế giới Bàn Cổ của mình. Đây là lần đầu tiên hắn tự tay bắt được Nguyên Anh Chân Quân...

Sau khi Dư Tắc Thành thu Phá Bại Chân Quân vào trong thế giới Bàn cổ, cũng không nhìn tới lão mà ngồi phệt xuống đất, lấy ra một bình tiên tửu uống ừng ực liền mấy hớp, lúc này mới trấn tĩnh tinh thần lại. Vừa rồi quá thật mình đã vọng tưởng quá nhiều, nếu không nhờ lão điên ban cho ngọc bài bảo mệnh, nếu không nhờ lão điên thi triển Tá Vật Hóa Hình, vạn dặm truyền thần cứu mình, chắc chắn hôm nay mình đã chết tại nơi này, quả thật là thập tử nhất sinh.

Dư Tắc Thành càng nhớ lại cảnh tượng vừa rồi lại càng sợ hãi, dần dần chuyển sang giận dữ, hận không thể hủy diệt hoàn toàn Ngô mụ, hủy diệt cả Hoa Đô này. Cảm xúc này dâng lên như lửa cháy bừng bừng, bùng nổ sôi trào, tràn ngập cả tinh thần và thể xác.

Dư Tắc Thành lặng lẽ kích phát cảm xúc này, hận thiên hận địa, oán trời trách người, căm phẫn toàn bộ người trong thiên địa.

Khi lòng căm phẫn này đạt tới đỉnh điểm, bất thình lình Dư Tắc Thành hít sâu một hơi, sau đó bật cười ha hả rất lớn, nháy mắt tâm thần yên tĩnh lại. Lúc này hắn không còn giận dữ, không còn oán trời trách đất, hận thiên hận địa nữa, mà đắm mình trong một cảm giác hết sức bình tĩnh. Cũng giống như hắn đang sử dụng Kiếm Ngã thuật, nhưng không phải để cảm ứng thiên địa xung quanh, mà là cảm ứng thế giới nội tâm của chính mình.

Lập tức tất cả giận dữ, oán hận không còn được bản tâm duy trì nhưng chúng vẫn còn tồn tại trong cơ thể Dư Tắc Thành. Tuy rằng Dư Tắc Thành khống chế được bản thân mình, khống chế được cảm xúc của mình, nhưng cảm xúc oán hận này vẫn không biến mất.

Lúc này dường như Dư Tắc Thành đã phân thành hai người, một vô cùng bình tĩnh, một vô cùng phẫn nộ, hết sức rõ ràng. Nhưng cảm xúc phẫn nộ kia cũng không thuộc về cảm xúc của bản tâm Dư Tắc Thành.

Họa mê muội... đây không phải là cảm xúc phẫn nộ của mình, mà chính là họa mê muội! Bất chợt Dư Tắc Thành đã biết rốt cục cảm xúc phẫn nộ này từ đâu mà tới. Mình sử dụng Linh Cưu Dẫn Sinh quyết, không ngừng hấp thu lực lượng tương lai, đồng thời theo đó, cảm xúc không thuộc về mình này dần dần thấm vào cơ thể của mình. Tuy rằng hiện tại chúng chỉ nảy sinh mầm mống nhưng chúng đang dần dần thay đổi bản tâm mình.

Lần này mình mượn nguy cơ bị giết khi nãy, dẫn phát ý niệm phẫn hận trong đầu, khiến cho chúng chưa kịp ngấm sâu vào ý thức đã bạo phát. Lúc này chúng không còn đất để tồn tại, sẽ không bao giờ tạo nên thương tổn được với mình.

Ý niệm này vừa nảy sinh, lập tức ngọn lửa giận dữ hoàn toàn tan biến, hóa thành một đạo thần thức mỏng manh, thấm dần vào cơ thể hắn. Luyện Khí Hóa Thần... đột nhiên Dư Tắc Thành có cảm ngộ như vừa vén mây mù trông thấy ánh trăng. Cảm ngộ này khiến cho thể xác và tinh thần Dư Tắc Thành hoàn toàn thoải mái. Hiện tại chỉ cần hắn ngồi xuống bế quan là có thể đột phá, đạt tới cảnh giới Linh Tịch cao cấp.

Đột nhiên Dư Tắc Thành bật cười, họa mê muội này quả nhiên không thể coi thường. Sau khi nó bị mình phát hiện phá đi, lại bày ra một chiêu khác, tạo ra cảm giác thăng tiến cảnh giới như hiện tại, đáng tiếc mình sẽ không bị mắc lừa.

Cho dù lần này mình có thể thăng tiến cảnh giới, cũng sẽ không thăng tiến. Bởi vì thời gian gần đây, cảnh giới của mình thăng tiến hơi nhanh. Đây không phải là chuyện tốt, nếu còn tiếp tục như vậy, căn cơ trở nên bất ổn, hoàn toàn không có lợi cho mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status