Tiên ngạo

Chương 442: Song Cưu Hóa Hình


Nam Thiên Chân Nhân gật gật đầu:

- Con cứ đi đi, tu luyện đã hai tháng qua, cũng nên nghỉ ngơi một chút.

Dư Tắc Thành nghe được tin tức của các bằng hữu mình, không còn lòng dạ nào tu luyện quyết định đi ra ngoài thăm bọn họ, kết thúc buổi tu luyện hôm nay.

Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lên, mục tiêu đầu tiên chính là Thiên Ảnh phong của Nhất Tâm Chân Nhân thần quỷ khôn lường. Hắn muốn mau mau tới thăm Long Thiên Hoàng, không ngờ y đã kết thành Kim Đan, phải chăng nên đổi giọng gọi y là Thiên Hoàng Chân Nhân?

Dư Tắc Thành theo đường cũ bay tới Thiên Ảnh phong, tiến vào trong. Phong cảnh nơi đây vẫn xinh đẹp như xưa, trời trong nắng ấm, có hoa viên giả sơn, nước chảy dưới cầu.

Dư Tắc Thành theo đường cũ tiến tới chỗ ở của Nhất Tâm Chân Nhân không biết Nhất Tâm sư thúc có đột phá thành công cảnh giới Kim Đan đỉnh phong chưa...

Tiến vào lầu, Dư Tắc Thành cảm thấy hơi kỳ quái, vốn Thiên Ảnh phong này người đông như kiến, trước kia mỗi lần hắn tới đây đều thấy các đệ tử đông đúc ngược xuôi. Nhưng không biết vì sao hiện tại trong này không có một người, chỉ có các ngôi lầu trống vắng đứng trơ ra đó.

Dư Tắc Thành chậm rãi tiến về phía trước, đi vào trong lầu. Bình thường người đông tấp nập, hôm nay không có người nào, không biết bọn họ đi đâu.

Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang hoang mang, bất chợt từ xa có tiếng người gọi lớn:

- Dư Tắc Thành, Dư sư huynh, huynh tới thăm đệ đó sao? Ha ha ha đã lâu không gặp...

Chỉ thấy Long Thiên Hoàng từ xa đi tới, nhìn thấy Dư Tắc Thành, mặt y tươi cười rạng rỡ. Nhưng không biết vì sao nụ cười của y khiến cho Dư Tắc Thành có cảm giác như nụ cười của một con sói vừa tìm được một chú dê con.

Nhìn kỹ lại, Long Thiên Hoàng hiện tại cũng không có gì khác với Long Thiên Hoàng năm xưa cùng mọi người tới Vô Lượng tông tu luyện, có lẽ cảm giác của mình đã sai lầm.

Dư Tắc Thành cười nói:

- Long sư đệ, chúc mừng đệ Kim Đan đại thành.

Long Thiên Hoàng đáp:

- Mọi người cùng nhau nỗ lực...

Nhìn y tươi cười rạng rỡ, đột nhiên Dư Tắc Thành phát hiện mắt mình giật giật, một dao động thần kỳ toát ra khỏi cơ thể. Không ngờ hắn không khởi động mà Thấu Không Đại Thần Niệm thuật tự phát, nháy mắt giúp Dư Tắc Thành cảm nhận được trạng thái của Long Thiên Hoàng. Y đang chìm trong một trạng thái rất khó diễn tả bằng lời, trạng thái này mình cũng vô cùng quen thuộc, chính là họa mê muội, không ngờ Long Thiên Hoàng đã lâm vào họa mê muội!

Nhưng chuyện xấu nhất cũng không phải là Long Thiên Hoàng lâm vào họa mê muội, mà là Long Thiên Hoàng đang tươi cười rạng rỡ lại toát ra sát ý ngập trời. Y đang tìm cơ hội xuống tay hạ thủ mình!

Dư Tắc Thành nhìn thẳng vào mắt Long Thiên Hoàng:

- Thiên Hoàng, đệ làm sao vậy, mau tỉnh lại!

Long Thiên Hoàng nói:

- Dư sư huynh, huynh nói gì vậy, đệ vẫn bình thường kia mà, huynh làm sao vậy, huynh muốn nói gì?

Dư Tắc Thành lui lại phía sau một bước:

- Vì sao đệ có sát ý với ta, đệ lâm vào họa mê muội rồi ư? Mau tỉnh lại, đệ còn nhớ chuyện bên bờ hồ Tây Lĩnh năm xưa không? Ta cũng từng mê muội, nhưng đã tỉnh lại, nhờ đó gia tăng tu vi, đệ cũng mau tỉnh lại đi!

Đột nhiên Long Thiên Hoàng biến sắc, giọng nói biến thành giọng của Long Thiên Dã:

- Dư Tắc Thành, đệ đã không thể quay đầu lại được nữa, huynh, mau giúp đệ, mau giúp đệ với!

Nháy mắt lại biến thành giọng Long Thiên Hoàng:

- Giúp đệ, giúp đệ với, huynh chết đi...

Thình lình trên người y bạo phát kiếm quang, quét về phía Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành nhanh chóng nhảy lùi về phía sau, một đạo kiếm quang vọt lên không, hắn nhanh chóng chạy trốn.

Kiếm quang của Long Thiên Hoàng giống như cuồng phong bạo vũ quét tới Dư Tắc Thành, lập tức phát ra những tiếng nổ ầm ầm trên Thiên Ảnh phong. Những lầu các, động phủ khắp Thiên Ảnh Phong lập tức có thần thức truyền đến, thấy cảnh tượng giữa hai người như vậy, ai nấy đều kinh ngạc sững sờ. Đệ tử Hiên Viên kiếm phái không được kiếm chỉ đồng môn, không ngờ có người dám vi phạm môn quy như vậy, quả thật khó tin.

Dư Tắc Thành hóa thành một luồng kiếm quang chạy trốn, hắn không hề xuất kiếm với Long Thiên Hoàng. Còn Long Thiên Hoàng thì vừa đuổi giết Dư Tắc Thành, miệng vừa kêu lớn:

- Vô Lượng Chân Quân, ta giết chết ngươi, ta phải báo thù cho ca ca, ngươi chết đi, ngươi chết đi...

Giọng nói của y chuyển đổi qua lại, lúc là của Long Thiên Dã, lúc là của Long Thiên Hoàng. Đồng thời kiếm pháp của y sơ hở chất chồng, tuy rằng mạnh mẽ nhưng cũng dễ dàng né tránh. Nháy mắt Dư Tắc Thành đã lao ra khỏi Thiên Ảnh Phong, tránh khỏi Long Thiên Hoàng rất xa.

Long Thiên Hoàng nhìn quanh một vòng, bất chợt nhìn chăm chú về phía Dư Tắc Thành. Y nhanh chóng hóa thành một con kiếm cưu, xông về phía Dư Tắc Thành rất nhanh.

Sau khi Dư Tắc Thành duy trì khoảng cách cùng Long Thiên Hoàng, hắn nhanh chóng khởi động công năng truyền tống của Bắc đẩu Thất Tinh quán. Trong khoảnh khắc Long Thiên Hoàng hóa thành kiếm cưu. Dư Tắc Thành cũng đã được Thất Tinh Diêu Quang thuật nháy mắt truyền tống đi xa. Nhưng bởi vì đang ở trong không gian của Hiên Viên động phủ cho nên Dư Tắc Thành chỉ truyền tống đi xa được ba mươi dặm, bất quá cũng hoàn toàn thoát khỏi Long Thiên Hoàng truy sát.

Dư Tắc Thành lập tức dùng phi kiếm truyền thư báo cho sư phụ, chưởng môn, tất cả những người mà mình biết, dặn bọn họ phải đề phòng cẩn thận. Nhưng mới truyền thư được ba lần, bất chợt kiếm cưu do Long Thiên Hoàng hóa ra xuất hiện ở ngoài xa, na di tới rất nhanh, lao về phía Dư Tắc Thành như tên bắn.

Sau khi Long Thiên Hoàng hóa thành kiếm cưu, y không còn công kích một cách rối loạn như lúc nãy, mà lúc này kiếm pháp trở nên tinh thông sắc bén vô cùng.

Đồng thời phía sau Long Thiên Hoàng cũng xuất hiện thêm một kiếm cưu nữa, không ngờ y đã luyện thành hai kiếm cưu. Kiếm cưu thứ hai kia hết tám, chín phần là do tâm thần Long Thiên Dã biến hóa mà thành. Hơn nữa hai kiếm cưu này bắt đầu dung hợp lại với nhau, hóa thành song cưu hợp thể. Trong Hiên Viên kiếm phái cũng không có môn kiếm thuật này, có lẽ là do y sáng chế ra.

Thật ra sự việc xảy ra rất nhanh, từ lúc Long Thiên Hoàng ra tay với Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành nhanh chóng chạy trốn, Long Thiên Hoàng đuổi giết, chỉ mất một thời gian ngắn ngủi chừng mười mấy lần hô hấp mà thôi. Lúc này ở phương xa có thần thức hùng mạnh vô cùng đảo qua, hơn nữa còn có kiếm quang đang bay về phía này.

Kiếm cưu này không hề công kích rối loạn thần kinh như vừa rồi mà lúc này nhờ kiếm cưu hợp thành. Lục Kiếm hợp nhất, kiếm pháp trở nên vô cùng mạnh mẽ. Dư Tắc Thành chưa kịp động thủ đã phát hiện ra kiếm khí sắc bén vô cùng đang ập tới. Xung quanh hắn trước sau trái phải đều bị kiếm quang phong tỏa, ngay cả Bắc Đẩu Thất Tinh quán trên đầu cũng đã bị kiếm quang làm cho rối loạn, không thể tiến hành định vị truyền tống như trước nữa.

Kiếm quang do kiếm cưu phát ra rợp trời chụp xuống, hơn nữa còn là hai tầng kiếm quang, cũng tương đương với hai Kim Đan Chân Nhân của Hiên Viên kiếm phái đồng thời hóa kiếm cưu công kích Dư Tắc Thành. Bọn họ hỗ trợ cho nhau, đáng sợ hơn nữa là bọn họ còn có xu thế dung hợp, đợi đến khi bọn họ hoàn toàn dung hợp, ắt sẽ giáng xuống một đòn long trời lở đất.

Dư Tắc Thành cất tiếng thóa mạ:

- Long Thiên Hoàng đệ điên rồi sao, ta là Dư Tắc Thành đây... Khốn kiếp...

Nhưng không có ý nghĩa gì, kiếm quang rợp trời chụp xuống đã hoàn toàn phong tỏa đường lui của hắn, lúc này Dư Tắc Thành mới biết Hiên Viên kiếm pháp đáng sợ biết chừng nào. Đồng thời hắn chợt có linh cảm rằng mình không thể xuất kiếm chống đỡ, bằng không sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp không thể ngóc đầu. Cho dù là đánh trả, hắn cũng không phải là đối thủ của một kiếm cưu.

Dư Tắc Thành cất tiếng gầm to tuyệt vọng, trơ mắt nhìn kiếm quang đầy trời đang giáng xuống đầu mình. Bất chợt một tâm pháp nổi lên trong lòng hắn chính là Đại La Kim Tiên Thiên Thuấn quyết. Đây là tâm pháp mà Tử Kim Tiên năm xưa truyền cho hắn khi đóng vai số Bảy làm nhiệm vụ ở Vô Lượng tông. Ngoài ra còn có hai môn tâm pháp của Kim Tâm Đại trưởng lão và Côn Bằng Yêu Vương.

Kể từ lúc đó, Dư Tắc Thành khổ tu rất lâu nhưng cũng không thể nào hiểu hết, không biết là vì nguyên nhân gì. Dư Tắc Thành nghi ngờ rằng lúc bọn họ dạy ba môn tâm pháp này đã ngầm giấu lại chút gì. Đây là tâm pháp độc môn bí truyền của họ, nếu như truyền dạy hết cho mình, cũng không phải là chuyện tốt đối với bọn họ.

Trong giờ phút ngàn cân treo sợi tóc này, đột nhiên Đại La Kim Tiên Thiên Thuấn quyết lại thức tỉnh, vô số pháp chú nổi lên. Chỉ trong thoáng chốc, những pháp chú này bị nén lại thành một âm tiết duy nhất, sau đó lọt vào đầu Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành nhanh chóng khởi động, dựa theo mệnh lệnh của âm tiết này bắt đầu vận chuyển pháp môn.

Vừa vận chuyển pháp môn, tất cả thần thức tập trung bắt đầu bạo phát, đầu Dư Tắc Thành nóng bừng lên, thế giới xung quanh hắn dường như đang chậm lại, một lần hô hấp hóa thành mười lần hô hấp. Dư Tắc Thành rõ ràng nhìn thấy làn gió thổi qua thật chậm, bụi đất tung bay cũng chậm chạp vô cùng, kiếm quang của Long Thiên Hoàng cũng chụp xuống chậm rãi.

Lúc này thần thức của Dư Tắc Thành vận chuyển nhanh hơn bình thường không biết bao nhiêu mà kể, nhờ vậy động tác của Long Thiên Hoàng trong mắt hắn trở nên chậm chạp vô cùng.

Thế nhưng tuy động tác của Long Thiên Hoàng trở nên chậm chạp, kiếm quang đầy trời chụp xuống lại không chậm bao nhiêu. Không xong, chỉ dựa vào mỗi Đại La Kim Tiên Thiên Thuấn quyết này. Dư Tắc Thành vẫn chưa đủ khả năng thoát khỏi kiếm cưu hóa hình công kích.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status