Tiên ngạo

Chương 547: Quyết định cuối cùng


Dư Tắc Thành lập tức xoay người, không về nơi ở của mình nữa, tìm vài lý do vu vơ bảo mấy vị sư huynh đồng hành với mình về trước. Còn hắn ở lại truyền tống trận này, dựa vào thần thức của mình giám thị Vương Thư Nguyên. Nếu y thật sự muốn phản bội sư môn, vậy mình sẽ thanh lý môn hộ, tuyệt đối không thể để y còn sống rời đi.

Bóng Hỗn Độn Thánh Ma tông Vương Thiên Hóa lại xuất hiện trước mặt Dư Tắc Thành. Lúc ấy mình gặp tên nọ đã có linh cảm rằng giữa y và Vương Thư Nguyên có liên quan gì đó với nhau, xem ra lại là y muốn tiếp tục tác oai tác quái. Lần đó mình đã dạy cho y một bài học, đánh cho y răng rơi đầy đất, nhưng xem ra vẫn còn chưa đủ, lần này phải giữ y lại mới được.

Trong lòng Dư Tắc Thành dần dần nổi sát tâm, hắn thầm quyết định nếu Vương Thư Nguyên thật sự phản bội sư môn, vậy sẽ giết y ngay tức khắc, ngay cả tên Vương Thiên Hóa kia cũng không thể buông tha.

Kiếm pháp đại thành. Dư Tắc Thành có lòng tin tưởng mười phần. Hắn ngồi bên cạnh truyền tống trận, lặng lẽ chờ đợi.

Thần thức ma niệm lưu lại trên cơ thể Vương Thư Nguyên truyền tới dòng suy nghĩ của y: "Làm sao đây, ta phải làm sao đây..."

Y đang đắm chìm trong dòng suy tư hỗn loạn, không biết được rõ ràng y đang nghĩ những gì. Tuy nhiên lúc này y đã ra khỏi truyền tống trận, tới một hòn đào nhỏ trong hồ Tử Dương.

Đảo này chỉ rộng chừng hơn hai mươi dặm, trên đó cây cối rậm rạp, có một ngọn núi thấp, thế núi bằng phẳng trên núi đầy những bụi rậm, nhìn qua không có bất cứ đặc điểm gì nổi bật. Trên đảo có mười mấy hộ dân sinh sống, nhờ vào nghề đánh cá mà sống.

Vương Thư Nguyên nháy mắt truyền tống tới đảo này, sau đó chậm bước trên đảo, tới bến thuyền dường như muốn gặp mặt người khác.

Dư Tắc Thành thoáng động trong lòng, chậm rãi cảm ứng. Vương Thư Nguyên đi thong thả tới bến thuyền, đứng nhìn một chiếc thuyền đánh cá đang tới, lặng lẽ không nói.

Người chèo thuyền là một lão nhân, lão dừng thuyền trên bến, chậm rãi cột thuyền vào bến. Theo như động tác thành thạo của lão, nhất định là một lão ngư phu, lão chợt ngẩng đầu nhìn lên, cười với Vương Thư Nguyên.

Tên này rõ ràng là Vương Thiên Hóa, tới đây gặp gỡ Vương Thư Nguyên. Lúc này y giơ tay kích hoạt một tấm phù lục, lập tức một kết giới xuất hiện, bao quanh hai người bọn chúng.

Vương Thư Nguyên nhìn y, gọi:

- Gia gia...

Dư Tắc Thành lập tức bừng tỉnh ngộ, không ngờ tên Vương Thiên Hóa này lại là gia gia của Vương Thư Nguyên, thì ra giữa bọn chúng có quan hệ ông cháu, chẳng trách nào mình vừa nhìn thấy mặt Vương Thiên Hóa đã cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Vương Thiên Hóa lại nói:

- Này Thư Nguyên, con định thế nào, trở về Hỗn Độn Thánh Ma tông chúng ta, hay tiếp tục ở lại Hiên Viên kiếm phái?

Vương Thư Nguyên ngập ngừng nói:

- Con... con cũng không biết... con thật sự không biết, rốt cục con nên quyết định thế nào đây...

Vương Thiên Hóa nói:

- Này Thư Nguyên, ta chờ con đã một năm qua, con phải cho ta biết quyết định của mình. Trong môn đã hạ lệnh tập kết, con nhất định phải quyết định trong hôm nay.

Vương Thư Nguyên nói:

- Con cũng không biết... con thật sự không biết, con nên làm thế nào đây...

Dứt lời y ôm đầu ngồi phệt xuống đất, do dự không biết nên quyết định thế nào.

Dư Tắc Thành cảm nhận xung quanh, nháy mắt truyền tống tới một góc trên tiểu đảo, cách chỗ hai người bọn chúng chỉ vài ngàn trượng, nấp ở đó lẳng lặng chờ Vương Thư Nguyên quyết định.

Dư Tắc Thành triển khai Kiếm Ngã thuật, dưới cảm ứng của Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, lập tức hắn phát hiện ra hai chỗ có vẻ khác thường. Xa ngoài mười dặm, có một phản ứng năng lượng rất lớn đang quan sát nơi này. Cảm ứng năng lượng này nếu không có Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, Dư Tắc Thành tuyệt đối không có cách nào phát hiện. Theo như dao động năng lượng, đây hẳn là ứng Long sư tổ.

Nơi này thiên địa nguyên khí tràn trề, trong vô hình như có vô số dao động lan tỏa khắp nơi. Những dao động nguyên khí này nửa cố ý nửa vô tình chú ý tới hai người bọn chúng. Đây là Nhị sư huynh, vốn y kết nối tương thông với thiên địa nguyên khí của cả hồ Tử Dương này, bất cứ sự việc gì xảy ra trong hồ này cũng không thể qua mắt được y, y cũng đang chăm chú quan sát. Đáng thương cho Vương Thư Nguyên, lúc này một ý niệm của y cũng là quyết định bước theo một trong hai con đường, một dẫn tới thiên đàng, một dẫn vào địa ngục.

Mọi người đều chờ đợi quyết định của Vương Thư Nguyên, lúc này Vương Thiên Hóa chợt nói:

- Thư Nguyên, con ở lại Hiên Viên kiếm phái này có ích lợi gì, con không thuộc về nơi này. Con xem ngay cả tên Dư Tắc Thành kia cũng đã Kết Đan, còn con chỉ mới Trúc Cơ, tất cả đệ tử trong môn đều chế giễu con, căm ghét con. Con vốn là là bậc thiên kiêu chi tử, lá ngọc cành vàng, không nên như vậy, con thuộc về Hỗn Độn Thánh Ma tông. Chỉ cần con chịu quay về môn phái là có thể Kết Đan hóa Anh, thậm chí đạt tới Phản Hư Chân Nhất, cần gì phải lưu luyến nơi này?

- Con chỉ rời khỏi Hiên Viên kiếm phái mà thỏi, ta cũng không bắt con làm chuyện gì xấu xa ảnh hưởng tới Hiên Viên kiếm phái. Sau này con đạt tới Phản Hư Chân Nhất, muốn quay trở về giúp Hiên Viên kiếm phái cũng có sao...

Vương Thiên Hóa bắt đầu ra sức thuyết phục, Vương Thư Nguyên vẫn ngồi phệt dưới đất lặng yên không nói. Dư Tắc Thành cảm nhận được những gì y đang cảm nhận, y có dòng suy nghĩ hỗn loạn vô cùng, dường như không hề tỉnh táo. Dường như có một ý thức đang khống chế điều khiển y, khiến cho y khó lòng quyết định. Trạng thái này vô cùng quen thuộc, rất giống như cảm giác lúc mình mê muội trước kia, bất quá dường như y chỉ mới vừa mê muội.

Niệm này vừa sinh ra, đột nhiên Vương Thư Nguyên dường như phát giác ra ma niệm của Dư Tắc Thành, bất ngờ hóa giải một cách dễ dàng, thậm chí còn có cảm giác như muốn tấn công ngược lại Dư Tắc Thành.

Vương Thư Nguyên nói:

- Mê muội, thì ra ta cũng mê muội, thì ra họa mê muội chính là cảm giác này, thật ra cần gì phải suy nghĩ cho mệt óc.

Sau đó y mỉm cười nói:

- Ha ha ha, thì ra ta không phải là Hỗn Độn Quang Âm Thể gì đó, ta cũng lâm vào họa mê muội giống như mọi người.

Trong tiếng cười của y vừa lộ vẻ tiếc nuối, vừa lộ vẻ vui mừng, lại như cao hứng không thỏi.

Vương Thư Nguyên đột ngột đứng bật dậy, lớn tiếng nói:

- Gia gia, con đã quyết định, con sẽ không rời khỏi Hiên Viên kiếm phái.

- Năm xưa ở nhà, phụ thân không thích con, người chỉ thích lão Tam. Chẳng qua con chỉ là kết quả của việc kết giao với một nhà quyền quý, nếu không nhờ con lấy được Hỗn Độn Quang Âm thạch kia, được xem là tiên chủng, phụ thân cũng đã không cho con tới tham gia Đại Hội Thăng Tiên.

- Lần trước con lẻn về thăm nhà, gặp được phụ thân giữa đường. Không ngờ phụ thân không hề nhận ra con, không liếc nhìn con lấy một lần.

- Gia gia, thật ra mục đích của người không phải là con, người chỉ vì chân nguyên Hỗn Độn mà con tu luyện. Nếu con không có chân nguyên này, trong mắt người, con cũng không khác gì một khách qua đường.

- Người quan tâm tới con nhất trên thế gian này chính là sư phụ. Vì con, sư phụ thà chịu môn quy xử phạt, cũng truyền cho con Kiếm Tâm Thông Huyền khí, vì con mà sư phụ cực khổ tìm hai mươi mốt miếng Thiên Linh cao để chữa trị âm độc trong cơ thể con. Năm xưa con thua dưới tay Dư Tắc Thành, hoàn toàn suy sụp, cũng nhờ sư phụ vất vả khai đạo cho con, giúp cho con vùng lên trở lại.

- Vì muốn cho con một lần nữa có lại lòng tin, sư phụ đặt ra Hỗn Độn Quang Âm Thể gì đó, nói rằng con là người độc nhất vô nhị. Tha Tâm thông mà con vẫn luyện, trước nay con vẫn nghi rằng chính là Hiên Viên Phá Mê thuật, hiện tại xem ra hẳn là như vậy. Tác dụng của nó là truyền tất cả bệnh trạng mê muội của con sang người sư phụ.

- Con biết ban đầu sư phụ là vì Hỗn Độn Linh Căn của con nên mới làm như vậy, nhưng sau này sư phụ thật sự rất tốt với con. Người có thể trả giá tất cả vì con, cho dù hiện tại con muốn rời khỏi Hiên Viên kiếm phái, sư phụ cũng sẽ gác bỏ môn quy, cho con bỏ chạy.

- Vì sư phụ, con sẽ không rời khỏi Hiên Viên kiếm phái. Ngoài ra con không cam lòng, con không chịu thua, con phải đứng dậy ở nơi con đã ngã. Dư Tắc Thành bất quá chỉ là Ngũ Hành Linh Căn rác rưởi, bằng vào cái gì con phải thua cho hắn? Con mạnh hơn hắn nhiều, con sẽ đánh bại hắn đường đường chính chính. Các sư huynh đệ, con sẽ dùng hành động của con làm cho bọn họ phải cảm động, phải bội phục, sùng bái con. Con tin chắc rằng con nhất định sẽ làm được!

- Là nam tử hán, không thể gặp khó mà lui. Nếu con đi như vậy, thật ra là trốn tránh. Con nghĩ rằng mình làm được, cho nên con muốn ở lại Hiên Viên kiếm phái, chứng minh bản thân mình, chứng minh năm xưa sư phụ chọn con làm đệ tử không phải là một sai lầm!

Vương Thư Nguyên càng nói, ánh mắt y càng trở nên thanh tĩnh. Ma niệm của Dư Tắc Thành xâm nhập vào cơ thể y nháy mắt đã bị phân giải bốc hơi đi mất. Trong cảm ứng của Dư Tắc Thành, khí thế của Vương Thư Nguyên càng ngày càng bành trướng, dường như nháy mắt ngộ đạo, tu vi tăng tiến rất nhanh.

Hiên Viên Phá Mê thuật kia quả thật Dư Tắc Thành cũng từng nghe qua. Đó là một công pháp kỳ lạ của Hiên Viên kiếm phái, thường là do các bậc phụ mẫu trưởng bối sử dụng cho hài tử của mình, chuyển họa mê muội của hài tử vào thân mình, nhưng thân mình phải gánh chịu nặng gấp hai lần. Không thể ngờ rằng vì Vương Thư Nguyên, ứng Long sư tổ lại có thể làm được chuyện hy sinh lớn lao như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status