Tiên ngạo

Chương 639: Thiên Long Thánh Minh - Thái Hạo Kim Ô


Chiến xa này do Thiên Tu sĩ Tiên Tần năm xưa sử dụng, ắt phải hùng mạnh vô cùng, nói không chừng còn là pháp bảo cấp Phản Hư. Mà găng tay kia bất quá chỉ là pháp bảo cấp Kim Đan, lại chỉ có một cánh tay trái, so sánh sơ qua cũng biết nên lấy thứ nào, bỏ thứ nào.

Lập tức trên găng tay phát ra một đạo bạch quang, sau đó rót vào bên trong chiến xa. Sau đó găng tay kêu rắc một tiếng giòn tan, hoàn toàn vỡ nát.

Còn Kim Đăng Chiến Xa kia biến hóa, hóa thành một luồng sáng, từ đó vang lên một đạo thần thức:

- Xây dựng hoàn toàn chiến xa của Thiên Tu sĩ Tiên Tần, xác định chủ nhân đủ quyền hạn tư cách. Bắt đầu hấp thu nguyên khí, thiết kế lại pháp trận, xác định phù lục phù văn bản thể, xác định pháp thuật hạch tâm, xác định loại hình pháp thuật, bố trí thông đạo nguyên khí, tìm kết phần pháp bảo khác tiến hành kết nối... Tích tắc, tìm kiếm phần pháp bảo khác tiến hành kết nối...

- Phát hiện một chiếc Lôi Đình Việt Không Chu, phát hiện một chiếc Bích Hải Trầm Quang Chu, phát hiện một chiếc Kim Tang Phù Tra Hạm, phát hiện một chiếc Long cốt Phàm Đĩnh đã hỏng, phát hiện một chiếc Nộ Hải Cuồng Sa Hạm. Có thể hấp thu linh kiện, chọn lọc tất cả ưu điểm tạo ra chiến xa hùng mạnh nhất cho bản thân. Xin hỏi chủ nhân có tiến hành hấp thu hay không?

Dư Tắc Thành nghe vậy hết sức vui mừng, lựa chọn vừa rồi của mình vô cùng chính xác. Từ nay về sau mình sẽ có phi xa tốt nhất mạnh nhất, có thể bay trên Thanh Minh, có thể vượt sóng mà đi trong Thương Khung hải, có thể bay trên không. Tốt, thật là tốt quá!

Dư Tắc Thành lập tức truyền mệnh lệnh hấp thu, lập tức từng chiếc phi xa của mình trong Thế giới Bàn Cổ bay ra, lần lượt bị luồng sáng Kim Đăng Chiến Xa nuốt chửng, sau đó dần dần dung hợp lại, hình thành một đạo hào quang kỳ dị.

Đạo hào quang này to chừng ba thước, lơ lửng giữa không trung, những phi xa không ngừng biến hóa bên trong. Kim Đăng Chiến Xa đang hấp thu tinh hoa của chúng luyện hóa thành chiến xa tốt nhất cho mình.

Thình lình hào quang biến hóa, biến thành một đôi chiến ngoa xinh đẹp vô cùng, bay tới chân Dư Tắc Thành, hiện tại nó cần tiến hóa dần dần, cũng giống như thế giới Bàn cổ.

Dù sao đi nữa. Kim Đăng Chiến Xa vẫn kém hơn chiến xa của Thiên Tu sĩ Tiên Tần. Mà Pháp Linh ảo này cũng chỉ là Pháp Linh ảo của găng tay cấp Kim Đan Tiên Tần, cần phải dần dần tiến hóa. Nó cần có thời gian dài chậm rãi điều chỉnh, cuối cùng mới có thể hoàn thành tiến hóa hoàn mỹ, sinh ra chiến xa tốt nhất.

Dư Tắc Thành ngồi vào ghế, bắt đầu cân nhắc lại sự tình xảy ra mấy ngày qua. Từ đại chiến Cửu Diệt Lôi Thần cho đến đi thăm mộ phần mẫu thân, sau đó tới Thủy Vân Gian được pháp bảo. Hắn hồi tưởng lại tất cả những chuyện xảy ra trong thời gian qua, để xem mình có làm sai chuyện gì không.

Sau đó Dư Tắc Thành bắt đầu tu luyện, chỉ có tu luyện không ngừng, đề cao tu vi của mình, luyện kiếm không ngừng, kiên trì nỗ lực, như vậy mới có thể thực hiện mục tiêu, lý tưởng của mình.

Ngày hôm sau, Thành Lam, Phùng Liên Liên, Lôi Băng Vân cũng tới Thủy Vân Gian. Thần sắc của Thành Lam tỏ ra buồn bã vô cùng, rất nhiều hảo hữu trong Cái Bang ngày trước đã ra đi, cho nên y cảm thấy vô cùng thương cảm.

Sắc mặt Phùng Liên Liên, Lôi Băng Vân không thay đổi, Phùng Liên Liên tu luyện Viên Không Kiếm, không hề động vì tình. Lôi Băng Vân vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng trước sau như một. Hiện tại nàng đã kết thành Kim Đan, thất tình lục dục trước kia trảm đi, giờ đây bắt đầu khôi phục lại, Dư Tắc Thành có cảm giác rằng vẻ lạnh lùng kia chỉ còn là thói quen của nàng mà thôi.

Thành Lam cùng Dư Tắc Thành uống rượu với nhau, suy nghĩ trong lòng cả hai cũng như nhau. Nơi đây đã không còn là quê hương của họ, không còn gì đáng để lưu luyến nữa.

Thành Lam đột nhiên nói:

- Sư huynh, chuyện lần trước không phải là bản tính của đệ. Đệ ngộ ra Thiểm Điện Bôn Lôi kiếm, chuyên phá pháp thuật chân nguyên hộ thể, nhưng ngay khi đó đệ cũng lâm vào họa mê muội.

Dư Tắc Thành bèn hỏi:

- Thành Lam, đệ ngộ ra lực Thiên Đạo rồi sao?

Thành Lam gật gật đầu:

- Đệ đã ngộ ra lực Điện Kiếm, hiện tại đang định cảm ngộ lực Phong Vũ và lực Bôn Lôi.

Dư Tắc Thành nói:

- Đệ nghe kỹ đây, không được ngộ nữa, một loại lực Thiên Đạo là đủ rồi. Chúng ta mới là Kim Đan Chân Nhân, chỉ cần một loại lực Thiên Đạo là đủ, nếu đệ ngộ được hai loại, ắt kiếp này vô vọng hóa Anh. Lúc hóa Anh chỉ có thể chọn một loại lực Thiên Đạo, trong khoảnh khắc thành Anh, nếu có thêm loại lực Thiên Đạo nào khác sẽ lập tức ngăn cản hóa Anh, chỉ có thể đạt tới cảnh giới Giả Anh mà thôi.

Thành Lam nghe như vậy vô cùng kinh hãi, bèn hỏi:

- Không thể nào... sư phụ đệ ngộ ra tới bốn loại lực Thiên Đạo...

Dư Tắc Thành nói:

- Vì vậy cho nên hiện tại sư thúc không thể trở thành Nguyên Anh Chân Quân.

Thành Lam lập tức bừng tỉnh ngộ, đứng dậy cúi đầu thi lễ với Dư Tắc Thành:

- Cảm tạ sư huynh chỉ điểm.

Dư Tắc Thành nói:

- Không cần khách sáo, là huynh đệ với nhau cả.

Thành Lam ngồi xuống, chợt bàng hoàng kêu lên:

- Sư huynh, huynh... dường như huynh đã ngộ ra nhiều loại lực Thiên Đạo?

Dư Tắc Thành gật gật đầu:

- Thành thì đã sao, bại thì đã sao, e rằng đời này ta cũng vô vọng kết Anh...

Thành Lam nhìn Dư Tắc Thành rất lâu, không biết nên nói gì, rốt cục y lấy ra Long Mã Thanh Vân Xa đưa cho Dư Tắc Thành:

- Sư huynh, cho huynh cái này, đệ không muốn giữ nó nữa, mỗi lần nhìn thấy nó, đệ lại nhớ tới họa mê muội, thật là đáng sợ. Từ trước tới nay đệ vẫn khiêm tốn vô cùng, không ngờ lần đó lại tỏ ra hết sức ngông cuồng, vốn đệ muốn hủy phi xa này đi, nhưng cảm thấy tiếc rẻ, thôi thì tặng lại cho huynh.

Dư Tắc Thành đón lấy cười nói:

- Cung kính không bằng tuân mệnh.

Thành Lam ngẫm nghĩ một chút, lại hỏi:

- Sư huynh, vì sao huynh biết được tật xấu của đệ?

Dư Tắc Thành đáp:

- Nếu muốn người không biết, trừ phi mình không làm.

Thành Lam đang ngồi đột nhiên chảy nước mắt ròng ròng:

- Đệ cũng không muốn như vậy, nhưng không hiểu vì sao đệ không kềm chế được bản thân mình. Từ khi đệ gia nhập Hiên Viên kiếm phái vẫn không hề phát bệnh, mãi đến khi...

Dư Tắc Thành ngắt lời y:

- Thật trong số con nhà quan lại quyền quý cũng có người tốt, chỉ cần đệ không hại người tốt, chỉ xử lý kẻ xấu, ta cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng nếu đệ vi phạm, hại cả người tốt, vậy Thành Lam, đệ đừng trách kiếm ta!

Câu cuối cùng, giọng Dư Tắc Thành trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Thành Lam gật đầu:

- Sư huynh, đệ đã hiểu.

Dư Tắc Thành không nói nữa, thu lấy Long Mã Thanh Vân Xa. dung hợp nó vào Kim Đăng Chiến Xa, lần này Kim Đăng Chiến Xa phải tiến hóa mất một thời gian.

Ngày thứ ba cốt Luân Tề Văn, Vương Thư Nguyên tới, đồng thời còn có không ít tu sĩ khác cũng tới Thủy Vân Gian. Có những người tuy rằng miệng nói rất dễ nghe, nhưng thật ra tới là để xem náo nhiệt.

Vương Thư Nguyên không đi một mình mà còn dẫn theo bốn Kim Đan Chân Nhân, toàn là hảo hữu kết giao cùng y, là nhân tài kiệt xuất của các môn phái khác. Tuy rằng trong Hiên Viên kiếm phái, Vương Thư Nguyên không giao hảo được với ai, nhưng ra ngoài y lại là ngôi sao sáng, có vô số người bằng lòng kết giao.

Lần này Vương Thư Nguyên tới đây, nhìn thấy bọn Dư Tắc Thành, đột nhiên trên vai y xuất hiện hai sinh vật. Một bên vai là một con phi long giống như được tạo thành từ hoàng kim, thỉnh thoảng bò qua lại, hoặc khoanh thân nằm yên. Phi long này là do Kiếm Linh của phi kiếm cửu giai Thiên Long Thánh Minh hóa thành, ứng Long sư tổ đã lấy phi kiếm cửu giai của lão ban cho Vương Thư Nguyên.

Vai bên kia của Vương Thư Nguyên có một con hỏa điểu ba chân, trông giống như một con quạ. Đây là Kiếm Linh của phi kiếm cửu giai Thái Hạo Kim ô.

Thái Hạo Kim ô này là do Vương Thư Nguyên lục tìm trong một khu phế tích của một môn phái nào đó, vô tình lấy được. Trước mặt bọn Dư Tắc Thành, y không nhịn được muốn khoe khoang một phen, đây hoàn toàn là do bản tính của y.

Vương Thư Nguyên hiện hai Kiếm Linh ra ngoài, cố ý chạy tới nói chuyện một hồi với bọn Dư Tắc Thành, thỉnh thoảng lại cố ý khoe khoang. Thật ra ngay cả chính y cũng không biết vì sao lại như vậy, rõ ràng trước đó trong lòng y không có ý tranh cường hiếu thắng, nhưng vừa nhìn thấy Dư Tắc Thành, lại không nhịn được mang ra khoe khoang, định lấn áp Dư Tắc Thành.

Thiên Long Thánh Minh có thân kiếm màu bạch kim, nhìn qua không thấy gì là thần kỳ, nhưng lại nặng như núi. Kiếm quang dường như nội liễm thâm trầm, nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy nhiều tầng tử quang mờ mờ, vô cùng thánh khiết, kiếm thể tựa hợp tựa phân, giống như có một con thánh long đang ẩn trú trong đó.

Thái Hạo Kim ô có màu vàng, lơ lửng giữa không trung, một cỗ kiếm ý mạnh mẽ bức người tràn trề. Vừa nhìn qua lập tức ánh mắt tối sầm, có cảm giác dường như thần hồn bị thanh kiếm này hút lấy. Nhìn kỹ mới thấy kiếm này hoàn toàn là do Liệt Diễm tạo thành, kim hỏa lượn lờ mênh mông mạnh mẽ.

Hai thanh phi kiếm này tuy chỉ có hình dáng đơn giản, nhưng cũng làm cho người ta rất thích.

Dư Tắc Thành nhìn hai thanh phi kiếm cửu giai này cười ha ha, thỉnh thoảng lại nói:

- Kiếm tốt, kiếm tốt thật...

Dư Tắc Thành càng làm như vậy, Vương Thư Nguyên càng cảm thấy tức tối, lời nói càng trở nên hung hăng ngang ngược. Tuy rằng Dư Tắc Thành không thèm đếm xỉa tới y, nhưng bọn Thành Lam, Lôi Băng Vân lại nổi trận lôi đình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status