Tiên ngạo

Chương 696: Uy của Nguyên Anh


Sau khi tiệc rượu chấm dứt, Dư Tắc Thành trở về đình viện của mình, trong lòng vô cùng kích động. Chẳng những hiện tại mình đã thành Nguyên Anh, hơn nữa địa vị chưởng môn tương lai cũng đã rộng mở đối với mình.

Thật ra địa vị chưởng môn này trong mắt rất nhiều đệ tử cũng không lấy gì làm quan trọng. Người tu tiên lấy tu tiên làm trọng, hiện tại một lần nữa có khả năng phi thăng, mục tiêu của mọi người đều đặt vào đó.

Nhưng Dư Tắc Thành vẫn muốn trở thành chưởng môn, ý nghĩ này đã nhen nhóm trong lòng hắn từ rất lâu. Cái mà mình theo đuổi là tự do, tự do vô hạn muốn gì làm nấy.

Sau khi trở về động phủ, Dư Tắc Thành lặng lẽ nghỉ ngơi, quan sát Nguyên Anh của mình, lúc này Nguyên Anh nhắm mắt lại như trẻ con đang ngủ say. Dư Tắc Thành tập trung thần niệm vào nó, lập tức Nguyên Anh mở to mắt nhìn quanh. Lúc này Dư Tắc Thành chính là Nguyên Anh kia, Nguyên Anh kia chính là Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành nhìn thế giới kia bằng Nguyên Anh, chỉ thấy trước mặt là một thế giới hoàn toàn khác. Tất cả linh lực hiện ra trước mắt, có cảm giác như thiên địa đổi khác.

Dư Tắc Thành gật gật đầu, rời khỏi Nguyên Anh, sau đó tiến vào trong thế giới Bàn cổ.

Chợt nghe một tiếng nổ vang, lần này Dư Tắc Thành tiến vào, thế giới Bàn cổ đã hoàn toàn đổi khác. Màn sương đen có những tia tử điện hỗn loạn đã hoàn toàn biến mất, cả thế giới chỉ còn là một màu trắng xóa.

Giọng Lão Thất vang lên, bất quá lần này giọng nói nghe vô cùng máy móc:

- Thế giới Bàn cổ bắt đầu lần tiến hóa cuối cùng, mời người sử dụng đưa nguyên liệu tiến hóa vào một lần cuối. Nguyên liệu cho vào lần này sẽ biến thành hệ thống nền tảng cơ bản nhất, dùng cho lần tiến hóa cuối cùng.

- Nhắc nhở, xin hãy thận trọng khi cho nguyên liệu vào, bất cứ nguyên liệu nào được đưa vào sẽ tồn tại dưới hình thức tài nguyên của thế giới Bàn Cổ. Cơ hội như vậy chỉ có một lần cuối cùng này, xin hãy cực kỳ thận trọng!

Đây là lần tiến hóa cuối cùng của thế giới Bàn cổ, sau khi tiến hóa xong sẽ biến hư thành thật, hoàn toàn khác với trước kia. Dư Tắc Thành gật gật đầu, quan sát không gian trữ vật của mình, bắt đầu chọn nguyên liệu đưa vào.

Hắn đưa hết tất cả đặc sản của Tam Thiên giới vào đó, tương lai chúng sẽ trở thành tài nguyên của mình trong thế giới Bàn cổ. Nói cách khác, mình sẽ có được những loại đặc sản này vĩnh viễn, vô cùng vô tận, như vậy mua bán sẽ thu được không ít, rốt cục thế giới Bàn Cổ đã tới giai đoạn thu hoạch.

Trừ thứ đó ra, Dư Tắc Thành bắt đầu kiểm kê không gian trữ vật của mình. Hỗn Nguyên Tử Kim Đồng, Cực Nguyên Kim Tinh, đá nhặt được ở u Minh giới, Thái Bạch Kim Tinh, Tử Diệu linh thạch, cẩm Điêu pháp bì. pháp bảo Hải Thị Thận Lâu, pháp khí Quỷ Đầu Cân, trường tiên Trảm Hồn Nhận, Ngũ Hành Thái Ất Tử Kim Bào, Thái Dương Kim Mang châm. Lôi Âm Liệt Hỏa phiên, Đại Địa Bất Động Ấn, Vô Sinh Chân Không châu, Thất Sát Thần Phong Kỳ, Thái Âm Tâm Trần Kính, động thiên trướng bồng, Thất Bảo Tử Tinh bình. Kim Long Tiễn...

Dư Tắc Thành cho hết tất cả vào trong thế giới Bàn cổ, thậm chí linh thạch cũng không giữ lại. Hắn suy nghĩ một chút, nghiến răng nghiến lợi lấy ra Thiên Lý Bi, Sơn Hà Đỉnh cho luôn vào thế giới Bàn cổ.

Sau khi cho hết thảy vào, Không Ma Kinh, Huyết Ma Kinh, Minh Ma Kinh, Thiên Ma Kinh. Thương Khung Bảo Giám Dưỡng Thần Hồn, Thiên Lý Bi... nhất nhất bị tống ra ngoài. Thế giới Bàn Cổ không nhận những vật phẩm thuộc loại bí tịch.

Sau đó một tiếng nổ vang, toàn bộ thế giới Bàn cổ biến mất, Dư Tắc Thành bị truyền tống trở về bản thể. Thế giới Bàn cổ đã bắt đầu lần tiến hóa cuối cùng, lần này tiến hóa thành công, cho dù sau này có tiến hóa nữa cũng căn cứ trên nền tảng lần này, không còn có thể tùy ý biến đổi hình dạng như trước.

Lúc này Dư Tắc Thành chỉ còn kinh thư bí tịch trong tay:

Không Ma Kinh, Huyết Ma Kinh, Minh Ma Kinh, Thiên Ma Kinh, Thương Khung Bảo Giám Dưỡng Thần Hồn, Thiên Lý Bi, Tâm Ma Tàn Ảnh. Vĩnh Hằng Bất Diệt Tam Thiên Đại Đạo Niết Bàn Kinh. Phù Đồ lục...

Ngoại trừ kinh thư bí tịch ra, còn có phi kiếm cửu giai Sát Na Quang Hoa, Hằng cổ Nhật Nguyệt, pháp bảo cửu giai Chu Câu Tử, bảy thanh mẫu kiếm Hiên Viên Lục Kiếm, Ngũ Hành Thiên Quỷ bài, Tử Hà Thái Phượng Y, bốn mươi chín chiếc Kim Đăng Chiến Xa. Còn những vật phẩm khác, Dư Tắc Thành đã cho hết vào thế giới Bàn cổ, thậm chí trên người hắn không còn viên linh thạch nào, có thể nói là nghèo khố rách áo ôm, không còn gì cả.

Dư Tắc Thành đã bỏ vào đó hết tất cả vốn liếng, hy vọng sau lần tiến hóa này, mình sẽ hoàn toàn phát đạt.

Khi đó chính thế giới Bàn cổ có thể tu luyện Ngũ Hành Diệt Tuyệt thần quang và Chuyển Sanh Minh Vương Quyết. Chỉ cần hai thuật này thành, mình có thể chết chín lần, thiên hạ không có nơi nào là không đi được.

Còn A Ma La Thức Cửu Thức thuật cũng có thể tu luyện một chút, có tác dụng gì, đến lúc đó mới biết, hiện tại Dư Tắc Thành cũng không thèm quan tâm.

Quan trọng nhất là có thể tế luyện bản mệnh pháp bảo của mình. Chỉ cần bản mệnh pháp bảo này thành, coi như vô địch, thừa sức hủy thiên diệt địa. Nghĩ tới đây, trong lòng Dư Tắc Thành chợt nóng ran lên.

Ngoài ra lần này đặc sản trong thế giới Bàn cổ của mình sẽ trở nên vô cùng phong phú. Con Côn Bằng mình đã nuôi dưỡng bao nhiêu năm qua, phải chăng sẽ tiến hóa thành Kim Bằng? Đúng rồi, dường như còn có một Nguyên Anh đã chết (Lưu Ly Chân Quân) vẫn còn trong thế giới Bàn Cổ, tiến hóa vô số lần, phải chăng đã chịu khuất phục vâng lời? Còn có Cửu Đầu Long...

Dư Tắc Thành vừa nghĩ vừa cảm thấy vô cùng phấn chấn, rốt cục cũng tới ngày này... Bất quá hiện tại mình hẳn nên tới ngoại môn Hiên Viên kiếm phái, xem qua Tiên Tần Luyện Kiếm Khảo do Trung Hưng Tổ Sư lưu lại. Rốt cục mình đã thành Nguyên Anh, có thể lật xem sách này.

Nghĩ tới đây, Dư Tắc Thành bèn ngự kiếm bay lên, bay về phía ngoại môn. Lần này ngự kiếm, hắn có cảm giác khác hẳn với Kim Đan kỳ. Kim Đan kỳ ngự kiếm là lấy khí ngự kiếm, lấy Kim Đan của mình làm trung tâm, thúc đầy nguyên khí, một thể một thế giới.

Mà hiện tại Dư Tắc Thành ngự kiếm, thế giới Bản Ngã đã mở rộng vô hạn, ra ngoài trăm dặm, ngự kiếm phi hành chính là ngự trên thiên địa phi hành. Nguyên Anh đại thành, kết nối thiên địa, hiện tại chân nguyên của Dư Tắc Thành đã nhiều gấp mười lần lúc trước, thần thức cũng gia tăng gấp mấy lần. Đến lúc này Dư Tắc Thành mới hiểu vì sao Nguyên Anh Chân Quân giao thủ với nhau, thường hay gây ra vô số họa trời.

Cảm giác này thật tốt, mình là chủ nhân của thiên địa, tiện tay xuất thủ, lập tức họa trời xuất hiện. Giữa Kim Đan Chân Nhân và Nguyên Anh Chân Quân quả thật hơn kém tới mười lần, cho dù trước kia mình hùng mạnh tới mức nào, so với hiện tại cũng như trời với vực.

Dư Tắc Thành thoáng động ý niệm, đứng giữa không trung, mẫu kiếm của Kiếm Ngã thuật xuất hiện. Dư Tắc Thành nhìn nó khẽ quát:

- Mau!

Lập tức mẫu kiếm chấn động, phạm vi cảm ứng của Kiếm Ngã thuật của hắn lúc trước là trăm dặm, hiện tại đã mở rộng lên đến ngàn dặm.

Phạm vi Kiếm Ngã thuật của hắn tăng lên, ba Lĩnh Vực cũng khuếch trương không ít. Thấu Không Đại Thần Niệm thuật cũng trải rộng ra khắp trong Lĩnh Vực của Dư Tắc Thành.

Đây chính là cảm giác của Nguyên Anh Chân Quân, có thể làm cho long trời lở đất, có thể khiến cho nước chảy ngược dòng. Dư Tắc Thành vô cùng kích động, chìm đắm trong lực lượng mà mình mới vừa có được.

Một lúc lâu sau, Dư Tắc Thành dần dần tỉnh lại, mình cần phải từ từ làm quen với lực lượng này, mới có thể khống chế, sử dụng nó một cách triệt để.

Phương thức chiến đấu trước kia cũng phải thay đổi, hết thảy phải biến hóa, phải từ từ nghiên cứu lại một lần nữa. Bất quá Dư Tắc Thành hết sức tin tưởng ở mình, chuyện này đối với mình là không thành vấn đề.

Chỉ riêng chuyện điều khiển phi kiếm cửu giai Sát Na Quang Hoa đã khác với trước kia. Trước kia lúc nào mình cũng phải cầu khẩn nó mới có thể điều khiển, còn không thể sử dụng lực Thiên Đạo, bằng không nó sẽ ì ra không cử động.

Hiện tại chỉ cần động niệm trong lòng, nó sẽ động theo, hoàn toàn có thể sử dụng tự do. Hiện tại nó đã thừa nhận mình, cho dù sử dụng lực Thiên Đạo điều khiển, nó cũng hoàn toàn chấp nhận. Chỉ riêng điểm này thôi, đã thấy trở thành Nguyên Anh khác biệt thế nào.

Dư Tắc Thành cảm nhận một lúc, sau đó mới ngự kiếm đáp xuống, đi tới kho sách ngoại môn. Dọc trên đường đi, tất cả đệ tử ngoại môn nhìn thấy hắn bèn đứng thẳng người, cung kính thi lễ, chờ đến khi Dư Tắc Thành hoàn toàn biến mất mới tiếp tục đi lại. Sự cung kính này hoàn toàn xuất phát từ tận đáy lòng, Dư Tắc Thành là Ngũ Hành Linh Căn, hôm nay đại thành Nguyên Anh, chính là cổ vũ lớn lao cho tất cả người tu tiên có Linh Căn không tốt.

Dư Tắc Thành cảm nhận được sự tôn kính này, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái, hắn quyết định hôm nào đó sẽ ra ngoại môn giảng pháp, chỉ điểm cho đám đệ tử này một chút. Cho dù bọn chúng không thể vào nội môn, cũng học được chút đỉnh ở ngoại môn, trở về nhà cũng được oai phong một đời.

Dư Tắc Thành tới kho sách ngoại môn, đúng lý ra hôm nay không phải là mồng Một, không thể xem sách. Nhưng Dư Tắc Thành đã đích thân tới đây, không cần phải tuân thủ quy củ gì cả. Năm xưa phải nộp mười viên linh thạch trung phẩm, chỉ được xem trong một canh giờ, còn phải mang bao tay da để tránh làm hư hỏng sách. Xem xong còn bị kiểm tra, nếu có tổn hại dù chỉ một chút, ắt phải bồi thường không ít.

Hiện tại không cần, muốn xem sách này bao lâu cũng được, thậm chí lấy đi cũng không sao, đây chính là đãi ngộ dành cho Nguyên Anh Chân Quân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status