Tiên ngạo

Chương 701: La bàn dẫn đường


Đến một phường thị của Hoàn Châu Mạc Bắc, Dư Tắc Thành nhờ Kiếm Ngã Thuật cảm ứng được nơi đây có một loại quả kỳ dị, trong rừng quả đủ trăm mẫu, quả trên cây quả thực rất nhiều. Loại quả này khác với quả táo quả quýt, là một loại quả kỳ lạ, hắn lại đột nhiên muốn ăn, khống chế Kim Đăng chiến xa đi qua đó, muốn hái xuống ăn.

Đệ tử trong phường thị này có hai Kim Đan Chân Nhân đi ra ngăn cản, lập tức Dư Tắc Thành giận dữ, không ngờ có người dám ngăn mình, hắn phóng thích khí tức Nguyên Anh ra, nếu hai người này vẫn ngăn cản, hắn sẽ giết hai người này.

Cho dù phái này có Nguyên Anh Chân Quân. Phản Hư Chân Nhất tọa trấn, Dư Tắc Thành cũng không e ngại, mình phóng khí tức Nguyên Anh ra đã biểu lộ muốn ăn quả này, bọn họ còn không dâng lên vậy giết ngay tức khắc. Chỉ vì quả này mà đắc tội Nguyên Anh Chân Quân, sợ là người nắm quyền của môn phái này cũng sẽ tức giận mắng cho.

Hai người kia còn đang ngăn cản, Dư Tắc Thành đã muốn động thủ, đột nhiên chợt nghe thấy thanh âm của sư phụ vang lên bên tai:

- Chuyện gì mình không muốn, vậy đừng làm với người khác. Không nhớ rõ bộ dáng của mình năm xưa sao?

Âm thanh này vang lên, Dư Tắc Thành lập tức giật mình một cái, hoàn toàn thanh tỉnh lại từ trong mê muội. Thì ra sau khi Nguyên Anh đại thành, ánh mắt cung kính sùng bái trên đường đi bất tri bất giác đã mê muội Dư Tắc Thành, khiến hắn rơi vào họa mê muội.

Khi mình rời đi sư phụ đã vỗ lên vai mình ba cái, là đem kiếm ý bằng lời này bảo tồn trong cơ thể của mình. Khi mình mê muội nó đã nhắc nhở mình không nên quên hết tất cả, quên đi quá khứ.

Nhờ một tiếng hét này, Dư Tắc Thành lập tức thanh tỉnh lại, từ trong mê muội tìm được phương hướng của mình, trong nháy mắt tỉnh táo lại. Có đôi khi ánh mắt tôn kính sùng bái thậm chí còn đáng sợ hơn so với đao quang kiếm ảnh, mình bất tri bất giác đã trải qua một kiếp mê muội.

Lúc này Dư Tắc Thành mới nghe rõ lời nói của Kim Đan Chân Nhân ngăn cản mình ăn quả này, thì ra những cây này đều là thuốc xổ. Thuốc này mặc dù Dư Tắc Thành ăn vào cũng không đến mức chí mạng, thế nhưng cũng phải đi tả mấy ngày, vậy thực sự là mất mặt, cho nên hai người bọn họ mới ngăn cản Dư Tắc Thành, ở trong phường thị của bọn họ có sẵn quả này loại tốt, muốn mời Dư Tắc Thành thưởng thức.

Dư Tắc Thành không còn lòng dạ nào ăn quả này, lập tức cáo biệt, không liếc mắt nhìn hai người bọn họ cái nào, khống chế Kim Đăng chiến xa tiếp tục đi về phía trước.

Giờ phút này hắn hoàn toàn thanh tỉnh lại, không còn phóng chân khí Nguyên Anh ra nữa, không lấy khí thế của Nguyên Anh Chân Quân áp người hưởng thụ khoản đãi nhiệt tình trên đường đi, mà thành thành thật thật chạy đi, không còn ham chút hư danh nữa.

Tới Mạc Bắc một đường tiến về hướng Bắc, dần dần khí trời trở nên băng lãnh, tuyết bay không ngừng, Dư Tắc Thành đi tới Băng Tuyết Thần Cung kia.

Băng Tuyết Thần Cung này ở cuối địa vực Mạc Bắc về phía Bắc, Bắc Cực Thiên Tiểu Hàn Sơn. Nơi này vô cùng lạnh, trời đất đều giống như đông lại, thế nhưng nơi nào cũng có một ít sinh vật tồn tại, có gấu Bắc Cực, còn có một loại ngỗng thần kỳ, vô cùng đáng yêu.

Càng phi hành về phía Bắc Cực Thiên Tiểu Hàn Sơn khí trời càng lạnh, hoa tuyết yên lặng bay xuống. Hoa tuyết bay lượn từng đóa từng đóa giống như hoa Bồ Công Anh bay khắp bầu trời, lại giống như vô số sinh mệnh nhỏ không thể diễn tả, ở trong trời đêm mênh mông rung động, chìm nổi, bập bềnh.

Trời đất yên tĩnh không gì sánh được, một mảnh trắng xóa, gió Bắc phát ra tiếng rống giận ù ù, gió đuổi hoa tuyết trong rừng cây bay nhanh xoay quanh, tránh trái tránh phải, gào thét thê lương.

Từng cơn gió lạnh lẽo cuốn theo hoa tuyết ầm ầm gào thét giữa núi đồi, giống như sấm sét giáng xuống. Rừng tùng nhấp nhô trông như những con sóng xô bờ, đồi núi chập chùng như được khoác lên một chiếc áo trắng xóa.

Thực sự là trời đất một mảnh trắng tinh, tinh quang lóng lánh, hoa mắt chóng mặt, mênh mông vô bờ.

Dư Tắc Thành ở trên mặt đất này khống chế Kim Đăng chiến xa phi hành, trời đất này mặc dù lạnh giá không gì sánh được, gió Bắc gào thét, tuyết lớn bay tán loạn, thế nhưng không chút ảnh hưởng đến hắn. Kim Đăng chiến xa này quả thực là chí bảo, bên trong xe ấm áp như tiết trời tháng Sáu.

Thế nhưng Dư Tắc Thành lại cau mày, hắn nhìn mặt đất này, bởi vì hắn không tìm thấy Băng Tuyết Thần Cung kia, đã hoàn toàn bị lạc phương hướng.

Trời đất này đều là một mảnh trắng xóa mênh mông, ở trên này làm gì có thần cung gì, Dư Tắc Thành hoàn toàn luống cuống không tìm được phương hướng.

Kỳ thực hắn có thể phi kiếm truyền thư hỏi Nam Vân sư cô, thế nhưng Dư Tắc Thành sợ làm mất thể diện. Một Nguyên Anh Chân Quân lại không tìm đường được, nói ra chuyện này, mình sẽ mất hết mặt mũi, cho nên Dư Tắc Thành yên lặng không nói, chỉ khổ tâm tìm kiếm.

Đột nhiên Dư Tắc Thành mỉm cười, ở trong cảm ứng của Kiếm Ngã Thuật của hắn, đã phát hiện một đám người ở phía trước. Đám người này có mười hai người đều là tu vi Luyện Khí kỳ, trong đó cao nhất là hai người vừa đến cảnh giới Tiên Thiên sơ cấp.

Trên người bọn họ khoác áo choàng các màu, bao bọc thật kín, ở trong gió tuyết yên lặng đi về phía trước, mỗi một bước đều gian nan không gì sánh được.

Nhìn bọn họ đi tới, mục tiêu xác định, căn bản là không bị gió tuyết này ảnh hưởng, đi thẳng theo một tuyến đường, Dư Tắc Thành lập tức nghĩ tới một truyền thuyết về Băng Tuyết Thần Cung, Khấu Tiên môn.

Nghe nói Băng Tuyết Thần Cung tuyển nhận đệ tử chính là ở trong thời gian gió tuyết mạnh nhất, để bọn họ dựa vào thân thể xuyên qua Bắc Cực đi tới Thần Cung, người đi tới đích mới có thể nhập môn. Xem ra bọn họ đi dưới khí trời này đã lâu rồi, áo khoác kia đều có vẻ đông cứng, có người sắc mặt tái nhợt bước chân không ổn định, thế nhưng vẫn kiên định như vậy, tám phần mười chính là đệ tử của Khấu Tiên môn kia.

Dư Tắc Thành mỉm cười, xem ra đường tới Băng Tuyết Thần Cung chỉ có tìm từ trên người bọn họ, chẳng qua muốn có thu hoạch, trước phải bỏ vốn.

Nhất thời trên người Dư Tắc Thành khẽ động, Nhất Nguyên Thủy Pháp Thân kia bay ra, chỗ mạnh nhất của Nhất Nguyên Thủy Pháp Thân chính là thiên biến vạn hóa, biến hóa vô số hình dạng. Nó lăn một vòng trước mặt mọi người, hóa thành một con gấu Bắc Cực khổng lồ. Gấu này cao chừng mười trượng, hung hãn oai phong, rống to một tiếng, xuất hiện trước mặt mọi người.

Gấu này vừa xuất hiện, bắt đầu chạy rất nhanh trên mặt tuyết, vừa chạy vừa gầm rống. Lập tức thiên địa dường như run rẩy, mọi người ở xa xa nhìn thấy gấu này ai nấy sững người kinh hãi, không dám cử động.

Vốn Dư Tắc Thành muốn xuất hiện làm một nghĩa sĩ diệt trừ gấu này, không ngờ Nhất Nguyên Thủy pháp thân hóa ra thân gấu quá mức khổng lồ, chạy nhảy trên tuyết, thình lình một tiếng ầm rất lớn vang lên, tuyết lở sụp xuống, chôn vùi gấu kia trong đó.

Vụ lở tuyết này cách xa mọi người chừng vài dặm. Sau khi bình ổn lại, những người kia thấy gấu này bèn lên tiếng hỏi:

- Trương đại ca, đó là cái gì, từ trước đến nay chưa gặp gấu Bắc Cực xấu như thế bao giờ. Làm sao nhìn giống như một con lợn rừng như vậy?

Trương đại ca đáp:

- Không phải, đó hẳn là huyễn cảnh, đó là ảo giác của chúng ta, Bắc Cực này là nơi lạnh khủng khiếp, sao có thể nuôi sống gấu Bắc Cực lớn như vậy, nhất định là ảo giác.

Người dẫn đội nói:

- Mọi người đừng nghĩ lung tung, đừng dừng lại, đi nhanh một chút, chỉ cần dừng lại sẽ xong đời.

- Mau hấp thu linh lực của linh thạch, chuẩn bị xuất phát, chúng ta còn có một phần tư lộ trình, kiên trì một chút chúng ta sẽ thắng lợi.

Không ai dám dừng lại ở nơi này, trong gió tuyết này nếu như dừng lại nghỉ ngơi chốc lát, vậy cũng sẽ không đi nổi nữa.

Mọi người thở ra một đám khí trắng, bắt đầu hấp thu linh thạch, người thanh niên vừa rồi hỏi Trương đại ca lấy tiên tửu ra. Tiên tửu này dùng phương pháp đặc thù chế ra, ở trong gió tuyết này cũng không kết băng, hắn uống mấy ngụm lớn, sau đó khuôn mặt vốn phát xanh đã hồi phục một chút huyết sắc.

Trương đại ca bên cạnh nói:

- Tiểu Vũ tử, không nên uống nữa, Vạn Nhận Băng Phong Lĩnh phía trước đó là hiểm địa, ngươi cứ uống như vậy, sau khi uống hết tiên tửu căn bản không còn cách nào đi tới Băng Tuyết Thần Cung. Đi qua Vạn Nhận Băng Phong Lĩnh còn có Mật Vân Lôi Bạo Nguyên, còn có Bất Tẫn Băng Bạc Cốc, những nơi đó đều có khả năng khó gấp trăm lần hiện tại.

Trương đại ca này hiểu biết hết sức tường tận lộ trình đi Băng Tuyết Thần Cung. Tiểu Vũ tử kia đáp:

- Cảm ơn Trương đại ca chỉ điểm, ta thực sự chịu không nổi, dù là chiến đấu bị đào thải ta cũng muốn uống một ngụm, không được thì mười năm sau lại đến đây.

Trương đại ca kia thở dài một tiếng, nói:

- Mỗi người có duyên phận của mình, chúng ta tiếp tục đi, kiên trì, kiên trì đến cuối cùng mới có thể thắng lợi. Lý đội trưởng, ngươi nghỉ ngơi một chút, để ta mở đường, ta đi một giờ ba khắc, sẽ đổi Tiểu Vũ tử.

Nói xong hắn không khuyến cáo tu sĩ trẻ tuổi kia nữa, dùng mũ che kín đầu mình, đội tuyết tiếp tục đi tới.

Vừa đi, hắn không thở ra một hơi nào, hắn phóng ra một loại linh quang, linh quang này chia cắt băng tuyết, dưới tác dụng của linh quang này hắn đi nhanh về phía trước, giữa cơn gió tuyết này.

Mười một người phía sau theo sát hắn, xếp thành một hàng, dùng một sợi dây leo buộc mọi người lại, giống như một đàn kiến, ở phía sau mượn linh quang của hắn phá vỡ băng tuyết đi về phía trước.

Vốn theo suy nghĩ của Dư Tắc Thành, người này quen thuộc đường đến Băng Tuyết Thần Cung, vốn muốn nửa đường làm anh hùng, đánh chết ma hùng hỏi đường, hiện tại ma hùng lại bị băng tuyết bao phủ, hắn không thể làm gì khác hơn là trực tiếp xuất hiện.

Nhất thời ở trước mặt của những người này lóe lên hồng quang, một người đứng ngạo nghễ trên không trung nhìn bọn họ.

Trương đại ca này tu vi cao nhất là người đầu tiên phát hiện, liếc mắt nhìn lại liền kinh ngạc đến ngây người không ngớt, chỉ thấy người này đứng trong hư không, phạm vi một dặm băng tuyết vô tận toàn bộ biến mất.

Lúc này mọi người mới phát hiện, cơn lốc muốn lấy mạng người thổi về phía bọn họ đã biến mất, đây là thời gian tạm nghỉ quý giá, tất cả mọi người đều thở phì phò.

Toàn thân người kia giống như có một loại quang mang kỳ dị, quang mang kia như lửa, lửa kia lại không sáng, thế nhưng lại ẩn chứa khí tức tử vong khủng bố không gì sánh được.

Được hỏa quang này sưởi ấm, thể lực của mọi người chậm rãi khôi phục, ánh mắt của Trương đại ca lập tức sáng lên, biết người này đang trợ giúp mọi người, để cho mọi người chậm rãi vận khí, xem ra lần này nhất định có thể đến được Băng Tuyết Thần Cung.

Trương đại ca cung kính nói:

- Bái kiến tiền bối, không biết tiền bối có chuyện gì phân phó chúng tiểu nhân, chúng tiểu nhân nhất định hoàn thành nhiệm vụ.

Mọi người toàn bộ đều như vậy, người này thần uy như vậy ít nhất cũng là Kim Đan Chân Nhân, hỏa quang phía sau kia chính là Kim Đan dị tượng. Thật ra chẳng qua bọn họ chỉ là đám tán tu, căn bản không thể nhìn ra đây là pháp tướng của Nguyên Anh Chân Quân.

Đây chính là Tam Muội Hỏa Cự Nhân của Dư Tắc Thành, hiện tại pháp thân đắc thành, rất nhiều chuyện không cần mình xuất hiện, có bọn chúng đã đủ rồi.

Dư Tắc Thành im lặng không nói một lúc lâu, những tu sĩ này trong lòng thấp thỏm bất an, kỳ thực Dư Tắc Thành đang trợ giúp bọn họ khôi phục thể lực.

Thấy bọn họ đã gần như khôi phục, Dư Tắc Thành mới lên tiếng nói:

- Các ngươi là tán tu muốn bái nhập Băng Tuyết Thần Cung sao? Đây có đúng là nghi thức Khấu Tiên môn của Băng Tuyết Thần Cung không?

Trương đại ca cảm thụ được thiện ý của Dư Tắc Thành, lập tức lớn tiếng hồi đáp:

- Đúng vậy, tiền bối, chúng ta đều là người tham gia thí luyện, vãn bối Trương Vân Động, xin hỏi tiền bối có gì phân phó, vãn bối dù vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ.

Trương đại ca này vừa nói vừa cung kính cúi đầu thật sâu.

Dư Tắc Thành nói:

- Tốt, xem ra ngươi cũng có chút khí phách, kỳ thực cũng không có chuyện lớn, ta chỉ là đến Băng Tuyết Thần Cung thăm bằng hữu, nắm phương hướng không chính xác, các ngươi ở trong gió tuyết vẫn có thể kiên định đi tới như vậy, ngoại trừ biết phương hướng, có phải có pháp khí dẫn đường gì không?

Trương đại ca kia lập tức đáp:

- Tiền bối ngài có điều không biết, hiện tại Băng Tuyết Thần Cung đang cử hành nghi thức của Khấu Tiên môn, cho nên đã kích hoạt Băng Tuyết thần trận, toàn bộ Bắc Cực Thiên ở trong phạm vi cấm chế, địa từ thay đổi, băng tuyết rơi dày, dựa theo hướng dẫn phi xa bình thường nhất định sẽ bị lạc phương hướng.

- Để dự phòng loại hiện tượng này, phường thị của Băng Tuyết Thần Cung bên ngoài Bắc Cực bán ra la bàn định vị, để tu sĩ đi qua nơi này không đến mức bị lạc phương hướng. Tại hạ vừa lúc cử hành Khấu Tiên môn đã mua la bàn định vị, mời tiền bối...

Trong khi Trương đại ca còn đang nói không ngừng, vừa nói vừa lấy ra la bàn định vị kia muốn dâng lên cho Dư Tắc Thành. Tiểu tử uống tiên tửu bên cạnh kia mau tay nhanh mắt lập tức lấy ra một la bàn định vị, chạy lên, quỳ xuống, giơ cao lên, hắn đem la bàn này dâng ra trước.

Trương đại ca kia nhất thời ngẩn người, vội vàng không nói nữa, cũng lấy ra một cái la bàn giơ cao lên, dâng ra.

Dư Tắc Thành sửng sốt, sau đó mỉm cười, vung tay lên lập tức thu hồi cả hai la bàn này.

Trương đại ca kia hung hăng liếc mắt nhìn tiểu tử kia, suýt chút nữa cắn vỡ răng, tiếp tục nói:

- Tiền bối, chỉ là vật này, la bàn này chỉ có thể sử dụng một năm, xin tiền bối lưu ý.

Có ích tất thưởng. Dư Tắc Thành vươn tay tìm tòi một chút, muốn lấy thứ gì đó thưởng cho hai người bọn họ, thế nhưng tìm một lúc, mình đã cho hết vật phẩm để tiến hóa thế giới Bàn cổ, trên người đã trống trơn, ngay cả linh thạch cũng không còn một viên, lấy cái gì để thưởng.

Chẳng qua đây cũng không phải tính cách của Dư Tắc Thành, hắn vung tay lên, lập tức bay ra hai đạo quang điểm tiến vào trong đầu của hai người, một thanh âm vang lên ở trong đầu hai người:

- Cái này là phương pháp vận chuyển của Tiên Thiên Nhất Khí Đại Cầm Nã, hai ngươi tu luyện cho tốt, sau khi luyện thành có thể bắt phi kiếm, bắt tất cả. Pháp này chính là pháp quyết phổ thông, sau khi nhập môn các ngươi cứ nói mua ở phường thị là được.

Sau đó phân thân Tam Muội Hỏa Cự Nhân lập tức phân ra hai điểm quang minh rơi xuống trên đầu hai người, nói:

- Còn đây là Tam Muội Tinh Hỏa có thể bảo vệ các ngươi vượt qua sông băng không chút thương tổn. Tu luyện cho tốt, luyện hóa nó vào trong cơ thể của các ngươi, tương lai nhất định có thể có thêm đất dụng võ.

Đột nhiên người trước mắt lóe lên biến mất vô tung vô ảnh., cuồng phong vô tận kia lại một lần nữa kéo tới, nhất thời mọi người bắt đầu trở nên run rẩy, tiếp tục chạy đi.

Chỉ có Trương đại ca và người thanh niên kia liếc mắt nhìn nhau một cái, trong ánh mắt của hai người mang theo mừng rỡ, gió Bắc gào thét đối với bọn họ đã không còn cảm giác lạnh lẽo.

Dư Tắc Thành cho hai quang điểm vô cùng cẩn thận, ngoại trừ hai người bọn họ thì không ai nhìn thấy, tránh mang đến phiền phức không cần thiết cho hai người bọn họ. Cây cao gió lớn, khi đó cũng không phải tạ ơn người mà là hại người. Dư Tắc Thành thu hồi hai phân thân tiếp tục chạy đi, khó trách phi xa của mình không tìm được phương hướng, thì ra cấm chế nơi này đã mở ra, cho nên mình bị lạc phương hướng.

Có hai la bàn này, Dư Tắc Thành chậm rãi kích hoạt, nhất thời kim đồng hồ trên la bàn bắt đầu xoay tròn, phương hướng kia tự động biểu hiện, quả nhiên chốc lát lại biến đổi, pháp thuật của Băng Tuyết Thần Cung quả nhiên thần kỳ.

Chẳng qua có la bàn này chỉ dẫn ngược lại không thành vấn đề gì, Dư Tắc Thành khống chế Kim Đăng chiến xa tiếp tục đi tới, thỉnh thoảng biến đổi phương hướng bay về phía trước, chỉ chốc lát đã bay qua một tòa núi băng cao, đây có khả năng chính là Vạn Nhận Băng Phong Sơn gì đó rồi, sau đó lại bay qua một bình nguyên, cuối cùng đột phá một sơn cốc quỷ dị đầy mưa đá rơi to bằng nắm tay, rốt cục phía trước xuất hiện một tòa cung điện cực lớn. Cung điện này lớn không gì sánh được, có thể dùng thành thị để hình dung, xa xa nhìn thấy phát ra vô số băng tinh quang thải. Nơi đây khí hậu lạnh lẽo đã biến mất, mặt trời ở ngay trên bầu trời, dưới ánh nắng chiếu rọi, cung điện kia phát ra quang mang màu lục, hơn nữa phụ cận còn có một chút bạch khí nhàn nhạt không ngừng bay lên hình thành hào quang bảy màu trên bầu trời, càng làm cho cung điện này giống như tiên cảnh nhân gian.

Hào quang kia Dư Tắc Thành nhìn kỹ thấy không phải hào quang bình thường, không ngờ là thần quang của trời cao xuyên xuống, đây có lẽ là Bắc Cực quang gì đó, nghe nói thần quang này thần kỳ không gì sánh được, có lúc có lực sát thương kỳ lạ có thể làm mù mắt người. Xung quanh cung điện này đều là sông băng cực lớn, trên sông băng kia có vô số cột băng xoay quanh, kỳ dị chính là ở trên những sông băng kia không ngờ có thực vật màu lục tồn tại, quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Dư Tắc Thành ở đây quan sát cảnh sắc của Băng Tuyết Thần Cung phía xa, đột nhiên có mấy đạo độn quang xuất hiện, trong nháy mắt ở trước người hắn đã đứng mấy thân ảnh, tổng cộng bốn người, hai nam hai nữ, đều là tu sĩ Trúc Cơ.

Trong đó một người khom người thi lễ nói:

- Vãn bối Tuyết Thanh Phương, chấp sự của Băng Tuyết Thần Cung, xin hỏi tôn tính đại danh của tiền bối, đến bản cung có chuyện gì?

Đối phương cảm ứng được khí tức của Dư Tắc Thành, biết rõ hắn là Nguyên Anh Chân Quân, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà hỏi.

Dư Tắc Thành gật đầu đáp:

- Ta chính là Hiên Viên kiếm phái Dư Tắc Thành, phụng sư mệnh đến đây bái kiến một vị Chân Quân.

Dứt lời, Dư Tắc Thành ngón tay khẽ động, lập tức không trung xuất hiện tiêu ký của Hiên Viên kiếm phái.

Tuyết Thanh Phương lại hỏi:

- Chân Quân trong bản cung ư? Không biết tiền bối muốn tìm vị trưởng lão nào, vãn bối lập tức thông báo một tiếng cho tiền bối?

Dư Tắc Thành nói ra:

- Là Nam Vân Chân Quân, xin giúp ta thông báo.

Tuyết Thanh Phương lập tức nói:

- Thì ra là Nam Vân sư tổ, được, vãn bối lập tức truyền âm thông báo, xin chờ cho một lúc.

Sau đó lập tức gõ vang một tiếng thanh la, hóa thành một đạo hào quang bay vào trong nội cung.

Truyền âm như vậy thật là huyền bí, Dư Tắc Thành yên lặng nhìn theo, vừa muốn thu hồi Kim Đăng Chiến Xa, bất chợt xa xa có người kêu lên:

- Không thể nào, ta nhìn lầm rồi sao, đây... đây chính là Kim Đăng Chiến Xa ư?

Ở trước Băng Tuyết Thần Cung, Dư Tắc Thành vừa định thu hồi Kim Đăng chiến xa, chợt nghe thấy phía xa có người nói ra lai lịch của chiến xa của mình không khỏi nhướng mày, xem ra muốn sinh sự.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status