Tiên sinh đoán mệnh sao?

Chương 100: Tôn kính sinh mệnh 4


Buổi chiều Vương Bằng Nghĩa nhận được điện thoại của thư ký báo là có cảnh sát tới tìm, tâm gã có chút lộp bộp, sự kiện cô gái nhảy lầu tối qua chấn động quá lớn, gã cũng không ngờ lại có nhiều người chú ý như vậy.

Bất quá nếu cô ta đã chết thì không còn ai biết chuyện bọn họ đã từng làm, mấy lời lẽ trên mạng sao có thể tin tưởng được chứ!

Vương Bằng Nghĩa là cáo già, lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy sao có thể dễ dàng kinh sợ.

Gã mỉm cười mời cảnh sát vào, còn bảo thư ký mang cà phê tới, Lưu Nhất Minh cự tuyệt: "Vương tiên sinh khách khí quá rồi, cảnh sát chúng tôi hoài nghi ông đã cùng những người khác cưỡng hiếp cô gái Minh Giai Nghiên vừa mới tự sát hôm qua, mời ông theo chúng tôi một chuyến!"

Nụ cười trên mặt Vương Bằng Nghĩa rút đi, tức giận nói: "Chuyện này đúng là bịa đặt, có người bêu xấu tôi, tôi làm sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ?"

Lưu Nhất Minh lạnh lùng nhìn lão cáo già này giả vờ giả vịt: "Cảnh sát đã có đoạn camera giám sát quay được cảnh các người phạm tội, tôi khuyên ông thành thật một chút, theo chúng tôi về đồn công đạo."

"Camera giám sát gì? Là cái gì chứ?"Da mặt Vương Bằng Nghĩa co rút, lúc đó bọn họ chuốc say Minh Giai Nghiên, cường ngạnh mang lên xe, trước khi đi còn bảo giám đốc Tiêu Kim Quật xóa đoạn video này, làm sao còn video được chứ?

Thấy Vương Bằng Nghĩa sống chết không chịu thừa nhận, Lưu Nhất Minh không khách khí từ trong túi rút ra một tấm hình ném tới trước mặt gã, đối với loại cặn bã này, anh không xúc động đấm cho một đấm là hay lắm rồi.

Trong hình, Vương Bằng Nghĩa đang cùng một người nam nhân khác mang Minh Giai Nghiên lên xe, mặc dù chỉ là hình ảnh lấy từ camera giám sát nhưng hình dáng của gã vẫn có thể nhìn rõ.

Vương Bằng Nghĩa lạnh người, làm sao có thể chứ? Đoạn video giám sát không phải đã bị xóa rồi sao? Ngày hôm sau gã đã tự mình tới Tiêu Kim Quật xác nhận! Sao lại còn được chứ?

Nhìn dáng vẻ sửng sốt của Vương Bằng Nghĩa, Lưu Nhất Minh biết ngay gã đang nghĩ gì: "Sao? Nghĩ rằng video giám sát đã bị người ta xóa rồi? Ông không biết trên đời này có một thứ gọi là kỹ thuật à? Cho dù xóa rồi, chỉ cần nhân viên kỹ thuật có năng lực thì vẫn có thể hồi phục lại." Lưu Nhất Minh cười lạnh, nghiêng đầu tỏ ý bảo cấp dưới mang gã đưa.

Nói tới cũng kỳ quái, vì nghe thấy tin tức trên mạng nói Minh Giai Nghiên bởi vì bị người ta cưỡng hiếp ở Tiêu Kim Quật nên mới nghĩ không thông như vậy, thế nhưng cảnh sát bọn họ còn chưa bắt đầu điều tra thì hôm sau hòm mail đã nhận được đoạn video giám sát.

Lý Nhất Minh đã bảo người truy tìm thông tin người gửi nhưng không thành công, hiển nhiên đối phương không muốn lộ danh tính. Thế nhưng Lưu Nhất Minh không ngại, dù sao đi nữa người này cũng chỉ muốn giúp bọn họ mà thôi.

Tiêu Thiên tắt mail, sau đó ngẩng đầu nhìn hai người ngồi trên sô pha, một buồn bực không vui, một chống cằm ngẩn người: "Đã gửi rồi, nếu không có gì bất ngờ thì đám người kia sẽ sớm bị bắt thôi."

Nghiêm Minh Nhân hiếm khi không tranh cãi với Tiêu Thiên, còn chân thành nói cám ơn.

Buổi sáng cậu gấp rút chạy tới Tiêu Kim Quật đòi video, giám đốc Tiêu Kim Quật nể mặt Nghiêm gia nên mới đưa ra. Hiển nhiên là phần video đã bị chỉnh sửa.

Nghiêm Minh Nhân tìm người hỗ trợ nhưng không thành công, cuối cũng vẫn gọi điện cho Tống triết, vừa vặn Tống Triết đang ở cùng Tiêu Thiên. Tiêu Thiên nghe xong thì nói mình có thể giúp một tay.

Lúc này Nghiêm Minh Nhân cảm thấy Tống Triết thích Tiêu Thiên không phải không có lý, ai lại không thich nam nhân toàn năng chứ.

"Mặc dù nhà bọn họ có chút tài sản nhưng chỉ cần hai nhà chúng ta tạo áp lực với cảnh sát thì không ai dám thả đâu." Tiêu Thiên ngồi xuống, vỗ vỗ đầu Tống Triết, im lặng an ủi.

Tống Triết nhích lại gần, khẽ mỉm cười.

Nghiêm Minh Nhân vỗ đùi: "Lần đầu tiên cảm kích nhà tôi có quyền có thế như vậy." Nghĩ tới câu nói của Vương Bằng Nghĩa hôm qua, ánh mắt cậu lóe lên tia hung ác: "Hôm nay ba mày sẽ cho mày một bài học biết thế nào là có tiền thì muốn làm gì thì làm."

Tống Triết khó hiểu: "Nói gì vậy?"

Nghiêm Minh Nhân ho khẽ: "Không có gì. Đúng rồi Tống Triết, tôi thấy có vài người vạch mặt ba tên cầm thú kia lên V bác rồi, sau này cho dù ra tù chúng cũng chỉ là chó nhà có tang, không có chỗ dung thân."

Tống Triết mở di động xem một chút, quả nhiên, tiêu đề chính là ba tên cặn bã kia.

Bên dưới bài post là vô số phản ứng căm phẫn, nguyền rủa, mắng chửi, thậm chí chiến hỏa lan tới cả gia đình bọn họ, có người đăng lên địa chỉ nhà, địa chỉ trường của cha mẹ vợ con ba kẻ kia, nói là phải tới đòi lại công đạo cho cô gái kia.

Nhìn số bình luận kia, Tống Triết đột nhiên muốn cười, hôm qua có biết bao nhiêu người ầm ĩ bảo cô gái kia chết đi, hôm nay lại nháo nhào bảo già trẻ lớn bé vô tội kia chết đi.

Bạo lực internet vẫn luôn đáng sợ như vậy.

Lúc bạn nghĩ bạn đang biểu dương chính nghĩa thì rất có thể sẽ tạo thành bạo lực anh hùng bàn phím. Vô luận trên mạng xuất hiện tin gì, bạn phải có phán đoán của chính mình, không thể thiếu lý trí mù quáng chạy theo chiều gió, bởi vì chỉ cần sơ ý một chút bạn sẽ trở thành anh hùng bàn phím, trở thành một thành viên của bạo lực internet.

Trong xã hội phúc tạp này, bạn cần có nội tâm cường đại và cái đầu lý trí.

Tin tức về thông tin người nhà ba kẻ kia nhanh chóng bị cảnh sát mạng khống chế, mặc dù vậy nhưng vì quá xấu hổ mà phải rời bỏ nơi ở suốt mười mấy năm của mình.

Con trai Vương Bằng Nghĩa năm nay tám tuổi, bé là đứa con có lúc già của Vương Bằng Nghĩa nên rất được cưng chìu. Thế nhưng may mắn mẹ bé là người hiểu lý lẽ, không để Vương Bằng Nghĩa cưng chìu con đến vô pháp vô thiên.

"Mẹ, chúng ta đi đâu vậy?" Đứa bé nhìn căn phòng trống rỗng cùng mẹ mình đang vội vàng thu thập hành lý mà có chút mê mang. Mấy ngày nay mẹ không cho bé đi học, cũng không cho bé ra ngoài chơi, cứ như sợ bé bị thương ấy.

Người phụ nữ buông đồ trong tay xuống, sờ mặt đứa bé, mỉm cười ôn nhu: "Chúng ta phải dọn nhà, dọn tới nơi khác sống một cuộc sống mới. Bảo bối đừng sợ! Mẹ sẽ luôn ở bên con."

Đứa bé có chút do dụ: "Vậy ba đâu hả mẹ? Ba đâu rồi?"

Đáy mắt ẩn giấu ý lạnh: "Ba làm chuyện xấu nên bị chú cảnh sát bắt đi rồi, chờ ông ấy hối lỗi xong chú cảnh sát sẽ thả ông ấy ra, khi đó ông ấy sẽ đoàn tụ với chúng ta."

Bé trai nhăn mặt, mẹ thường xuyên dạy bé, đứa bé ngoan không thể làm chuyện xấu, sao ba lớn như vậy mà lại không nghe lời a.

"Dạ, chờ ba biết sai rồi về chúng ta." Bé trai lộ ra nụ cười, thoạt nhìn vô cùng ngây thơ.

Người phụ nữ ôm bé, hôn lên mặt con, con ngoan, hi vọng sau này con trưởng thành đừng tổn thương vì những chuyện mà lão cha cầm thú của mình đã làm. Ông ta không xứng!

Thời gian trôi mau, người phụ nữ tìm được một ngôi nhà mới, dẫn con trai vào ở.

Tin tức cô gái nhảy lầu ở trên mạng dần dần giảm nhiệt, mỗi ngày đều có chuyện mới phát sinh, mỗi ngày đều có nhiều bát quái để xem như vậy, rất nhanh mọi người dần dần quên mất chuyện cô gái. Chỉ có người thân và bạn tốt của cô gái vẫn còn thương tâm khổ sở, còn có ba tên cầm thú đang chờ bị tòa án phán quyết.

Chờ đến khi tòa án phán quyết, nhiệt độ trên mạng lại bùng lên, có người nhớ lại phản ứng lạnh lùng của mình lúc cô gái chết thì bắt đầu có chút hối tiếc vì mình đã không đưa tay trợ giúp, cũng có người vẫn tiếp tục mắng chửi, ngàn người ngàn ý, may mắn là người tiếc thương cho cô gái chiếm đại đa số, tâm thế nhưng cũng không chết lặng đến hết thuốc chữa.

Nghiêm Minh Nhân mới đầu bị những lời bình luận độc ác kia tổn thương, nhất quyết cho rằng người trong xã hội đều đáng sợ như vậy, đến tận khi Tống Triết đưa số bình luận mới cho Nghiêm Minh Nhân xem, cậu ta mới chịu bò ra khỏi sừng trâu.

"Tất cả mọi chuyện luôn có hai mặt đối lập, người cũng vậy. Cho dù xã hội tốt đẹp cỡ nào thì vẫn có hắc ám tồn hại. Vì thế cậu đừng mê muội nghĩ rằng xã hội toàn là hắc ám mà quên đi mặt tốt đẹp của nó."

Tống Triết đứng dưới ánh mặt trời, trên người phủ lên một tầng kim quang, ánh sáng dần dần nở rộ: "Bất kể là V bác hay các app xã hội khác, có phải cậu thấy chuyện xấu trong xã hội đặc biệt nhiều đúng không, tựa như xã hội này đã bị hắc ám ăn mòn?"

Nghiêm Minh Nhân ngơ ngác gật đầu: "Đúng vậy, tỷ như vụ án bà vú ngược đãi trẻ con vừa phơi này thì mấy ngày sau đó vô số những vụ tương tự cũng bị moi ra, cứ như bà vú chính là từ tượng trưng cho ngược đãi trẻ em vậy."

Tống Triết gật đầu: "Đúng vậy, thế nhưng xã hội này thật sự có nhiều bà vú biến thái như vậy à? Sao cố tình ngay lúc này lại bùng nổ dữ dội như vậy? Chẳng qua là nhóm truyền thông cảm thấy nó là điểm nóng, là đề tài tốt để khai thác nên mới đào sâu mà thôi. Cho dù không có, bọn họ cũng làm cho có. Cố ý cắt nối biên tập, tùy tiện lấy hình này hình nọ, viết vài chữ, thế là ra một bản án ngược đãi trẻ em."

"Dĩ nhiên đó chỉ là một phương diện, mặc khác, cũng có thể thật sự có nhiều chuyện như vậy, là ký giả vừa vặn nằm vùng chụp được. Thật hay giả, trong hoàn cảnh lớn thế này, thật sự rất khó phán đoán. Đại đa số mọi người chỉ liếc mắt nhìn tiêu đề mà thôi, có vài người thậm chí còn không click vào xem nội dung, thế nhưng ngay tiêu đề thì đã hạ ám chỉ là xã hội này thực đáng sợ, thuê bà vú là rất đáng sợ."

"Cậu có nghĩ tới vì sao tin tức đều là những chuyện khủng khiếp xấu xa như vậy không?"

Nghiêm Minh Nhân đờ đẫn: "Chẳng lẽ không phải vì chuyện đáng sợ quá nhiều sao?"

Tống Triết phì cười chọt chọt đầu Nghiêm Minh Nhân: "Cậu ngốc à? Nếu cùng lúc có hai tin tức là giáo viên ngược đãi trẻ em cùng Lôi Phong sống cứu giúp cụ già ven đường, cậu chọn xem tin nào?"

Nghiêm Minh Nhân suy nghĩ một chút: "Cái thứ nhất đi, cái thứ hai nhìn tiêu đề đã biết nội dung không có gì hấp dẫn rồi."

"Đúng vậy, chính là loại tâm lý này." Tống Triết búng tay: "Nhìn tổng quát các app tin tức thời sự thì tin tức về người làm chuyện tốt có lượt xem ít hơn hẳn. Cậu lên V bác tùy tiện tìm tin người tốt việc tốt rồi so với chuyện giật gân đi, xem có phải ít đến đáng thương không."

"Đây chính là tâm lý chung của mọi người, chuyện càng giật gân thì càng kích thích được hưng phấn. Đó chính là mánh khóe, có tin giật gân thì có người xem, có người xem thì có nhiệt độ, có nhiệt độ thì có tiền. Đó chính là mục đích của bọn họ."

Nghiêm Minh Nhân cảm giác mình vừa được học một khóa, cậu nuốt nước miếng: "Ông trời ơi, vì sao trước kia tôi không nghĩ tới a?"

Tống Triết không chút khách khí khinh bỉ: "Cậu suốt ngày ăn ăn uống uống, đầu óc chỉ chứa mỗi chuyện này, có thể nghĩ được gì chứ?"

Tống Triết mới không nói, cũng nhờ tối qua Tiêu Thiên tỉ mỉ phân tích một phen cậu mới có thể rút ra kết luận như vậy.

"Dĩ nhiên, có thể tôi không đúng hoàn toàn, thế nhưng có thể khẳng định, tin tức càng ly kỳ hồi hợp thì càng làm người ta chấn động, nhiệt độ cũng cao hơn. Mỗi trang web, mỗi ký giả đều rất cần loại nhiệt độ này."

Nghiêm Minh Nhân gật đầu cảm khái: "Sau này xem tin tức phải cảnh giác một chút."

"Đúng vậy! Tối qua tôi tùy tiện lướt tin, rất nhiều bài kiểu treo đầu dê bán thịt chó, nội dung chả có gì, thế nhưng tiêu đề kích thích làm người ta vừa thấy là muốn click vào xem. Người viết tin tốt nhất định sẽ viết một cái tiêu đề tốt."

Nghiêm Minh Nhân ngồi phịch xuống ghế sô pha: "Tôi đúng là ngu mà."

Tống Triết vỗ vỗ chân Nghiêm Minh Nhân an ủi: "Ai cũng ngốc vậy thôi, đối với loại tin này, tôi thấy bên dưới có rất nhiều bình luận chửi người viết ngu, vũ nhục chỉ số thông minh của bọn họ. Cậu xem đi, kỳ thực mọi người đều có năng lực phân biệt. Chỉ là dần dà đã để gió cuốn đi mất mà thôi."

Tống Triết đi tới tủ lạnh lấy một chai sữa chua đưa cho Nghiêm Minh Nhân: "Này, uống cho tỉnh táo chút."

Nghiêm Minh Nhân uống một hớp, chua chua ngọt ngọt, mùi vị rất ngon, lập tức chữa khỏi tâm linh bị tổn thương của cậu: "Khó trách anh cả anh hai cứ bảo tôi phải có tâm nhãn một chút, tránh bị người ta bán mà cũng không biết. Tôi chứ cho rằng mình thông minh, không ngờ, aiz!"

Nếu như thông minh thì sao lại chơi chung đám hồ bằng cẩu hữu kia chứ, thật là...

Nghiêm Minh Nhân vỗ ngực đảm bảo: "Sau này tôi nhất định phải làm người tốt, giúp người nghèo xây trường cho trẻ em vùng núi, xây quốc lộ, giúp đỡ người già, tôi chính là một viên gạch, nơi nào cần thì dọn tới."

Tống Triết bị chọc cười, khích lệ: "Rất tốt, nhớ giữ vững chí khí."

Thật ra lúc khai thông não cho Nghiêm Minh Nhân, Tống Triết cũng giáp tiếp nghĩ được rất nhiều chuyện, cậu cũng thực cám ơn bạn nhỏ ngốc này bồi mình.

"Đúng rồi, chốc nữa Lão Tiêu sẽ tới ăn cơm tối với tôi, cậu đi chung không?"

Nghiêm Minh Nhân lẩm bẩm: "Vậy á." Lúc con tim yếu ớt suy sụp cậu mới dám cả gan bám lấy Tống Triết, chờ Tiêu Thiên phát hiện cậu đã vui sướng như cũ thì làm sao hảo tâm để Tống Triết tới an ủi cậu nữa chứ. Không thấy mấy ngày nay ánh mắt Tiêu Thiên nhìn cậu sắp biến thành màu xanh biếc rồi à?

Buổi tối Tiêu Thiên tới, thấy Nghiêm Minh Nhân thì quả nhiên nhíu chặt mày, Nghiêm Minh Nhân giả vờ yếu ớt vẫn còn cần cứu chữa.

Cái người này! Trán Tiêu Thiên nổi gân xanh, quả nhiên không thể lui bước, vừa lui một cái người này liền được voi đòi tiên.

Buổi tối Tống Triết làm cơm, cậu không biết làm nhiều món ngon nhưng bữa cơm gia đình cơ bản thì vẫn biết. Tiêu Thiên cũng xắn tay áo hỗ trợ, sau khi anh và Tống Triết ở chung một chỗ thì thường xuyên học kỹ thuật nấu nướng từ nhóm dì bếp trong nhà, muốn bắt lấy dạ dày Tống Triết.

Tới lúc ăn cơm, Nghiêm Minh Nhân biết hơn phân nửa số thức ăn này là Tiêu Thiên làm thì lập tức hoảng sợ, dáng vẻ đứng ngồi không yên, vô cùng thống khổ: "Tống Triết, mau chuẩn bị thuốc dạ dày cho tôi đi, nhớ gọi 120 kịp thời đó, bằng không tôi sợ hôm nay phải chết ở đây."

Cái tên yêu tinh này quả nhiên vừa mới khôi phục bình thường liền diễn trò.

Mắt thấy Tiêu Thiên tức giận muốn bẻ gãy đũa, Tống Triết vội vàng gắp một miếng măng tây nhét vào miệng Nghiêm Minh Nhân: "Ăn cơm của cậu đi, nhiều thức ăn ngon như vậy mà không chặn nổi miệng cậu à?"

Nghiêm Minh Nhân nâng mặt, biểu tình cực kỳ hạnh phúc: "Ăn ngn thật, măng tây Tống Triết nấu chính là ngon như vậy."

Tiêu Thiên cười nhạt: "Xin lỗi, món măng tây kia là tôi làm, sao? Còn ngon nữa không?"

Động tác nhai của Nghiêm Minh Nhân ngựng một chút, sau đó nói tiếp: "Khó trách lúc mới vào miệng mùi vị có chút kỳ quái, ăn ngon như vậy nhất định là vì lúc gắp măng Tống Triết đã truyền năng lượng tình yêu vào đó."

Tống Triết:... quỳ, Nghiêm ngốc, cậu không sợ Tiêu Thiên nổi điên đập cậu à?

Tiêu Thiên:... đắc ý cái quái gì, không biết Tống Tống là bạn trai ai à nhóc con?

"Ăn chứ, sao không ăn chứ? Nhìn tôi làm gì?" Nghiêm Minh Nhân đột nhiên cười thẹn thùng: "Có phải cảm thấy tôi hôm nay đặc biệt mê người đặc biệt dễ nhìn không?"

Tống Triết cảm thấy dạ dày khó chịu, liếc nhìn Tiêu Thiên một chút để rửa mắt, sau đó gắp một miếng thịt gà cho anh: "Thử cái này đi."

Tiêu Thiên chậm rãi cười, căn miếng thịt gà, sau đó gắp món Tống Triết thích đưa tới bên miệng cậu: "Em thử món anh làm đi."

"Ừm!"

Nghiêm Minh Nhân bĩu môi, hừ, có bạn trai thì hay lắm sao...

...*...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 16 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status