Tiên sinh đoán mệnh sao?

Chương 250: Đàn Ông Đều Là Móng Heo Bự



Ngày hôm sau, Cao Khiết tỉnh lại khỏi giấc mơ, cả người vẫn còn chút ngơ ngác. Tối hôm qua cô cứ trằn trọc, có lẽ bởi vì kích động, vì ngượng ngùng nên mãi mà không ngủ được, thẳng tới tận hừng đông mới mơ mơ màng màng ngủ.

Lúc này thức dậy, mắt vẫn còn rất chua xót.

Lúc xốc chăn lên, tay Cao Khiết đụng trúng chai rượu, lúc này mới nhớ ra tối qua mình ôm nó ngủ.

Nghĩ tới hôm nay có thể cùng anh trai xúc tiến chuyện tốt, tim Cao Khiết lại bắt đầu kích động, buồn ngủ gì đó, mắt chua xót gì đó đều không thành vấn đề.

Lúc Cao Khiết xuống lầu ăn sáng thì đã gần mười một giờ, Cao phụ đã đi làm, Cao mẫu đang làm bữa trưa xong liền cùng nhóm chị em dạo phố chơi mạt chược. Trong nhà chỉ còn lại hai người là Cao Phàm Nghĩa cùng Cao Khiết.

"Rốt cuộc cũng dậy rồi hả! giống như heo lười vậy, có thể ăn cơm trưa luôn rồi!"

Cao Phàm Nghĩa đang múc cơm, thấy Cao Khiết xuống lầu liền tiện tay múc cho em gái một chén.

Cao Khiết thừa dịp Cao Phàm Nghĩa không chú ý đặt rượu lên bàn, cạnh mấy chai trên bàn.

"Cám ơn anh trai!"

"Khách sáo gì chứ?" Cao Phàm Nghĩa cười cười: "Ăn cơm đi!"

Trong lòng Cao Khiết có chuyện nên ăn cơm cũng chỉ ăn từng hạt từng hạt, Cao Phàm Nghĩa thì vẫn ăn uống rất tốt, thấy dáng vẻ gà con mổ thóc của Cao Khiết liền nói: "Em đã gầy như vậy rồi sao lại còn không chịu ăn cơm đàng hoàng?"

Cao Khiết u buồn nói: "Nghĩ tới chuyện của anh trai liền cảm thấy khó chịu, khó chịu nên ăn không ngon." Cô đặt đũa xuống, từ trong đống chai rượu lấy ra chai rượu mình để vào, mở nắp lấy ly rượu, rót cho mình một ly, Cao Phàm Nghĩa một ly.

"Anh, nhất túy giải thiên sầu!"

Bàn tay cầm ly rượu của Cao Khiết có chút run run, nét mặt vẫn thực lo âu nhìn Cao Phàm Nghĩa.

Cao Phàm Nghĩa dở khóc dở cười: "Chuyện của anh em bận tâm gì chứ? Anh không khổ sở thì thôi, em khổ sở cái gì?" Nói không khổ sở là giả, chỉ là anh là đàn ông, sao có thể để em gái bận tâm vì mình được chứ.

"Anh, em ngốc như vậy, không thể làm gì giúp anh, chỉ có thể bồi anh uống rượu giải buồn mà thôi, anh đồng ý nha!"

Nhìn dáng vẻ như sắp khóc tới nơi của Cao Khiết, Cao Phàm Nghĩa một hơi uống cạn ly, sau đó lắc lắc ly rượu rỗng nói: "Như vầy được rồi đi?"

Cao Khiết nín khóc mỉm cười, cũng uống cạn ly rượu trong tay.

Mùi bia rượu có chút quái quái, Cao Khiết không thích uống bia, cũng không thích rượu, cô chỉ thích nước sôi để nguội đơn giản.

Cao Phàm Nghĩa liếm liếm môi, ngoài ý muốn cảm thấy loại rượu này uống rất ngon, anh liếc nhìn chai rượu, hiếu kỳ hỏi: "Là rượu hiệu mới mà ba mua hả?"

"Chắc là vậy ạ!" Cao Khiết tiếp tục rót rượu, một lọ rượu nhỏ, chỉ mới ba lần đã cạn, Cao Khiết ném chai rỗng qua một bên, sau đó khui chai khác, rót vào ly mình.

"Anh, cụng ly!"

Nói xong, cô liền uống trước.

Cao Phàm Nghĩa có chút giật mình, bởi vì lúc ở nhà Cao Khiết rất ít khi đụng tới rượu, tửu lượng cũng không tốt, hôm nay khó có dịp nổi hứng như vậy.

Cao Phàm Nghĩa vừa uống rượu trong ly của mình vừa đưa tay cầm lấy chai rượu Cao Khiết vừa khui: "Em làm sao vậy? Tâm tình không tốt à?" Tư thế uống rượu này không giống như đang khổ vì anh, ngược lại giống như mình mới là người khổ sở vậy.

Cao Khiết nhìn thấy Cao Phàm Nghĩa thành công uống hết số rượu, cô thỏa mãn mỉm cười, không để ý tới việc anh lấy đi chai rượu trong tay mình.

Tửu lượng của cô rất kém, rất nhanh hơi cồn đã xộc lên mặt, người cũng có chút choáng váng.

Cao Phàm Nghĩa dở khóc dở cười đỡ Cao Khiết lên lầu, đồng thời quở trách: "Đã nói tửu lượng của em không được tốt rồi, còn uống rượu cái gì! Chờ chốc nữa mẹ về lại la anh."

Cao Khiết tựa trong lòng Cao Phàm Nghĩa, mơ mơ màng màng cười ngây ngô, cô muốn giơ tay lên lại phát hiện mình có làm thế nào cũng không nhấc lên nổi, lúc Cao Khiết đang hốt hoảng thì lại nhìn thấy tay mình không theo ý nguyện của mình ôm lấy hông Cao Phàm Nghĩa.

Này là sao? Lẽ nào sau khi say rượu, cô trở nên to gan như vậy sao?

Thế nhưng rất nhanh, Cao Khiết liền phát hiện không đúng.

Bởi vì không chỉ tay, ngay cả đầu, miệng, hết thảy thân thể đều không làm theo ý cô nữa.

Cao Khiết đột nhiên trở nên dính người, cọ cọ sờ soạng lung tung, Cao Phàm Nghĩa chỉ nghĩ là do em gái uống say. Chờ đến khi đặt Cao Khiết xuống giường, Cao Phàm Nghĩa đột nhiên choáng đầu, ngay sau đó lảo đảo ngã xuống nằm trên người Cao Khiết.

Cao Khiết nhẹ nhàng vuốt tóc anh, bàn tay lưu luyến không rời trên mặt anh, đôi môi hé mở, mắt lộ ra mị thái: "Anh, làm sao vậy? Uống say rồi sao?"

Cao Phàm Nghĩa có chút mê man, cảm thấy cả người mềm nhũn không có lực, có một mùi hương thơm ngát vờn quanh bên chóp mũi. Trong lúc mông lung, có một đôi tay ôm lấy cánh tay anh, đôi môi đỏ mọng áp bên miệng, thân thể phụ nữ mềm mại làm tim anh giống như sắp bốc cháy tới nơi.

Khô nóng tỏa ra, Cao Phàm Nghĩa dựa theo bản năng xé toạt quần áo, nghe thấy tiếng kinh hô của đối phương, Cao Phàm Nghĩa cái gì cũng không nghĩ nữa, chỉ làm theo trực giác của mình.

A a a a a a! Không phải như thế! Không phải như thế!

Cao Khiết điên cuồng hò hét, rít rào, muốn anh mình dừng lại, không phải, không phải, người đó không phải cô, không phải cô!!!

Sao có thể như vậy? Tại sao lại như vậy? Anh, em ở đây! Em ở đây cơ mà!

Lòng Cao Khiết đau như dao cắt, đau tới sắp chết lặng, căn bản không thể nào tiếp thu được sự thật này.

Cao Khiết giống như bị vây trong một mét vuông, làm thế nào cũng không thoát ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhân cách thứ hai chiếm cứ thân thể, cùng người anh trai cô yêu mến nhất ân ái triền miên.

Cô ở trong thân thể rào rống la to, cuồng loạn đến phát điên, chính là không ai nghe thấy cả. Hai người ở trong phòng đang triền miên quần quýt, Cao Phàm Nghĩa chìm đắm trong đó, hoàn toàn không hề hay biết em gái mình thống khổ cũng tuyệt vọng thế nào.

Sau khi chuyện kết thúc, Cao Khiết đã sức cùng lực kiệt, ngây ngốc ôm đầu gối, nhìn Cao Phàm Nghĩa ngủ mê mang, mà nhân cách thứ hai của mình đang dịu ngoan tựa trong lòng Cao Phàm Nghĩa, vẻ mặt ướt át sau khi được yêu thương.

Cao Khiết càng nhìn càng cảm thấy tức giận, càng căm phẫn mắng chửi.

Đột nhiên, cô nghe thấy âm thanh kiều mỵ của nhân cách thứ hai: "Chậc, tức giận như vậy làm cái gì? Không phải cô muốn anh trai à? Tôi giúp cô có được rồi đấy thôi."

Cao Khiết sửng sốt, lập tức nổi trận lôi đình: "Không phải như thế, không phải! Là cô gạt tôi, cô gạt tôi! Mau thả tôi ra ngoài, trả cơ thể lại cho tôi, mau trả lại cho tôi!"

Nhân cách thứ hai giật giật thân thể, ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực Cao Phàm Nghĩa, lười biếng nói: "Giúp cô chẳng lẽ không cần giá à? Đây chính là cái giá a! Từ nay về sau, thân thể cô thuộc về tôi, anh trai cô cũng là của tôi!"

"Tiện nhân, mày là tiện nhân!" Cao Khiết tức giận gào khóc: "Rượu kia, là rượu kia có vấn đề đúng không? Có phải không?"

Nhân cách thứ hai bật cười: "Sao cô lại đáng yêu như vậy chứ, rượu đương nhiên là có vấn đề rồi. Lẽ nào cô không biết? Cô đương nhiên biết, chỉ là cô nguyện ý tin tưởng loại rượu này sẽ giúp cô có được anh trai, cho nên cô thuận theo bản năng quên đi chuyện đó mà thôi. Cao Khiết, thiên hạ này không có bữa ăn miễn phí đâu, cũng không có bánh từ trên trời rơi xuống, đối nhân xử thế, đừng có ngu như vậy!"

"Chỉ đáng tiếc, sau này cô không còn cơ hội nữa rồi!"

Cao Khiết đau đớn bật khóc, khừng chửi bới truy hỏi đối phương rốt cuộc là ai.

Năm năm trước người phụ nữ này xuất hiện vào lúc nửa đêm, khi đó bởi vì anh trai chuẩn bị kết hôn với bạn gái mà cô rất buồn phiền, không thể nào ngủ được, cô ngồi trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương.

Đột nhiên cô ở trong gương trở nên rất tươi tắn, rất yêu mị, toàn thân tỏa khí tức dụ người, hoàn toàn khác biệt với cô lúc ngày thường.

Cao Khiết kinh ngạc sờ sờ mặt nhìn trong gương: "Cô là ai?"

Người trong kính nhếch môi lộ ra ý cười: "Tôi chính là cô a, Cao Khiết!"

Cao Khiết hoảng sợ lắc đầu: "Không--- không thể nào, gương mặt mặc dù là tôi nhưng tôi không phải như vậy." Rất kỳ quái, cùng một gương mặt nhưng Cao Khiết giống như nhìn thấy một chính mình hoàn toàn khác.

Người trong gương trả lời: "Cô có thể coi tôi là nhân cách thứ hai của cô, một nhân cách có thể giúp cô hoàn thành tâm nguyện."

"Hoàn thành tâm nguyện?!" Vẻ mặt Cao Khiết tuy vẫn còn sợ hãi nhưng ánh mắt không khỏi lại có chút mong đợi: "Cô nói thật sao?"

Người trong gương cười khẽ: "Đương nhiên, sự tồn tại của tôi chính vì hoàn thành tâm nguyện cho cô, đó là sứ mệnh của tôi."

Cao Khiết không biết có nên tin đối phương hay không, thế nhưng cô muốn thử một chút, bằng không.... anh trai sẽ vĩnh viễn rời xa cô.

"Nếu vậy, cô có thể làm anh trai không kết hôn được không? Tôi không muốn anh ấy kết hôn."

Người kia mỉm cười: "Cô thích anh trai mình à?"

Cao Khiết có chút ngượng ngùng gật đầu, thế nhưng không biết nghĩ tới điều gì đó, có chút mất mác nói: "Thế nhưng ảnh chỉ coi tôi là em gái mà thôi, cho dù giữa hai chúng ta không hề có liên hệ máu mủ."

Người kia nhỏ giọng thì thầm, âm thanh có chút đầu độc: "Không sao, sớm muộn gì cũng có ngày anh trai trở thành của cô, việc cấp bách hiện giờ chính là giải quyết bạn gái của anh trai cô."

"Giải quyết thế nào?" Cao Khiết mong đợi nhìn chính mình khác ở trong gương, đối phương có sự tự tin cùng cao ngạo cùng tà khí đặc biệt mà cô không có.

Người kia mỉm cười quỷ dị: "Tử vong là cách tốt nhất để giải quyết một người."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 16 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status