Tiểu phú bà

Chương 39-2


Cô không muốn lãng phí thời gian, nên tự mình vào trước tìm nguyên vật liệu. Đi dạo đến mười hai giờ, vẫn không thấy bóng dáng Từ Giai đâu.

Bộ Hành đến một tiệm bánh ngọt quen thuộc ở vị trí trung tâm thị trường ăn trưa ở đó.

12 giờ rưỡi, Từ Giai gọi điện thoại đến, hỏi: “Cô đang ở đâu? Tôi đang ở cửa, cô lại đây đi.”

Bộ Hành trong lòng vô ngữ, nói thẳng: “Cô đến tiệm bánh ngọt ở giữa trung tâm đi!”

Tắt điện thoại.

Năm phút sau, Từ Giai đến, ngồi đối diện với Bộ Hành, cố ý giơ tay nhìn đồng hồ. Bộ Hành bật cười, thời gian dài như vậy không thấy đâu hóa ra đi mua đồng hồ, nói vậy cô cũng từng thấy Chu Mộ Tu trên tay mang đồng hồ loại đó, muốn cùng anh ta dùng đồng hồ đôi đây mà.

Đến muộn như vậy, trên mặt Từ Giai không có chút áy náy gì, chỉ nói: “Chúng ta đi thôi.”

Bộ Hành chỉ vào túi to ở ghế bên cạnh, “Tôi đi dạo được hơn nửa rồi, chỉ còn hai gian hàng cuối cùng bên tay trái là chưa vào.”

Từ Giai nghi ngờ, “Cô biết chúng ta phải dùng nguyên vật liệu như thế nào không? Đưa tôi xem nào.”

Bộ Hành nhấc túi để lên bàn.

Từ Giai cầm một xấp màu linh tinh ra xem, tiện tay lật lật trong túi, trong lòng không để bụng.

Quả nhiên chỉ là một người mới, khuynh hướng chủ đạo còn nắm không chuẩn, chỗ này ít nhất có một nửa Bella không cần dùng đến.

Bộ Hành khiêm tốn hỏi: “Có được không ạ? Dương Tiếu hôm trước mang tôi và Chu Dung Dung đi đến kho vật liệu của phòng kỹ thuật học tập, nhưng tôi chỉ hiểu một chút về vải lông.”

Thật ra ở trong túi này, một nửa bảng màu là của Bella, một nửa kia cô thuận tay lấy cho MOCO.

Phong cách giày MOCO và Bella không giống nhau. Bella đã là một thương hiệu lớn, có nhiều loại sản phẩm đặc biệt thành công nhất phải kể đến giày thể thao và giày thời trang nữ.

Còn MOCO trước mắt chỉ chuyên về giày trẻ em, đặc biệt điều đầu tiên Bộ Hành đảm bảo ở khâu chất lượng và cũng chú trọng ở khâu thiết kế, cho nên mới có thể có một vị trí nhỏ ở thị trường giày trẻ em như thế.

Ngược lại Từ Giai lúc này thể hiện thái độ tiền bối, chỉ vào lấy ra mấy bảng màu, “Cái này tương đối phù hợp với phong cách Bella, đi tiếp nào, bắt đầu xem từ phía bên này đi.”

Hai người đi vào một gian hàng, nhìn nguyên vật liệu.

Từ Giai đột nhiên hỏi: “Cô có từng nghe qua chuyện của tôi không?”

Bộ Hành nghi ngờ, “Chuyện gì vậy? Tôi không biết.”

Nhưng đại khái cô cũng có thể đoán được cô ta muốn nói cái gì.

Từ Giai ngầm bực, trực tiếp nói thẳng, “Chính là chuyện với Tiểu Chu tổng.”

“À, cô với nhà Chu tổng có quan hệ thân thích?”

“Ai nói vậy?” Từ Giai hừ nhẹ một tiếng, “Hai nhà chúng tôi có giao tình, từ nhỏ đã được cho là một đôi.”

Bộ Hành với lấy một bảng màu, “Chủ nhiệm, cái này chúng ta có dùng đến không vậy?”

Từ Giai trừng mắt liếc cô một cái, ra vẻ bình thản nói: “Ông ngoại anh ấy đã đến nhà ông nội tôi nói muốn kết thông gia đấy!”

Cô ta đang cố gắng dùng thái độ bình thản nói, nhưng trong giọng nói không thể kìm nén sự đắc ý cùng vui mừng.

Bộ Hành cảm thấy chính mình trái tim đột nhiên đau đớn trong vài giây.

Cô nghe thấy chính mình cười nói: “Chúc mừng cô!”

Từ Giai vừa lòng mà “Ừ!” một tiếng, nhìn tài liệu trong tay Bộ Hành, “Cái này không tồi, lấy đi!”

Hai người đi dạo có một giờ, Bộ Hành vác túi tài liệu trên vai càng ngày càng nhiều, đi thời gian dài như vậy cũng có vẻ rất mệt.

Từ Giai đi cũng mệt, nhìn đồng hồ, “Tôi còn muốn đi đón người ở sân bay, cô đợi lát nữa người ta mang những bảng màu đó đi đánh số mỗi màu một mã đến, lấy về công ty, sáng mai phòng cần dùng.”

Bộ Hành “Vâng” một tiếng.

Chu Mộ Tu bay buổi chiều, anh đã nhắn WeChat cho cô trước khi lên máy bay, khoảng bốn giờ xuống máy bay.

Từ Giai đi đón ai ở sân bay, có thể nghĩ ra.

Từ Giai đang vui nên kéo tay Bộ Hành, “Bộ Hành, cô rất có tiềm năng, chỉ cần làm tốt đến nơi đến chốn, Trác Chu chúng tôi nhất định sẽ trả lương xứng đáng cho cô.”

Khẩu khí này của cô ta đương nhiên tự cho mình là vợ ông chủ Trác Chu trong tương lai.

Bộ Hành cười cười, “Cảm ơn sự đánh giá cao của chủ nhiệm!”

Từ Giai thậm chí chủ động vẫy vẫy tay, lần đầu tiên cười hiền lành đối với Bộ Hành, “Tôi đi trước đây, tạm biệt!”

Bộ Hành không cho mình thời gian suy nghĩ nhiều, nhanh nhẹn lấy toàn bộ bảng màu vừa mua ra, mặt trên ghi chú rõ thứ tự các gian hàng, đỡ phải chạy qua chạy lại mắt thời gian.

Cứ như vậy vào mỗi gian hàng, đôi khi trong tiệm không có hàng phải đi ra kho hàng phía sau để cắt, cô cũng không chờ, tiếp tục đi sang nhà khác.

Đến cuối cùng quay lại một lượt thu tài liệu.

Thu xong toàn bộ cũng đã năm giờ, trên tay cô xách mười mấy túi nilon màu đen,

Cô vừa rồi tìm một gian hàng gần nhất mua hai túi to màu đen, đem các túi nhỏ xếp lần lượt vào, cuối cùng mỗi tay xách theo một túi lớn.

Một mã vật liệu có chiều dài khoảng một mét, chủ yếu đều là da, hai túi này cũng phải đến ba mươi cân không ít.

Bộ Hành biết Từ Giai hôm nay kêu cô ra ngoài là có ý gì, chính là để cô làm việc thể lực, nếm chút mùi vị đau khổ.

Thật ra công việc trợ lý thiết kế chính là tùy tùng, làm việc lặt vặt, chuyện đi dạo thị trường mua nguyên liệu này càng không có gì oán giận.

Huống chi cô trước kia ngày nào qua Thiên Mã cũng xách theo túi to nguyên vật liệu lên xe, lâu dần rồi cũng thành quen.

Mỗi tội hôm nay cô không lái xe.

Cô đến bên đường nghỉ ngơi một lúc, định gọi xe, di động đã báo pin đỏ, cô mở app ra gọi xe thì tự động tắt máy. Cô đành phải đứng ở bên đường gọi taxi, đợi khoảng bảy tám phút mấy xe đi qua đều có khách.

Nghĩ lại trạm điện ngầm cũng gần đây, cô một lần nữa nhấc hai túi lên động viên tinh thần hăng hái đi về hướng trạm tàu điện ngầm.

Sau khi bước vào trạm, toàn thân cô đổ mồ hôi, tay cũng bị sức nặng của túi thít chặt đến đỏ tím cả ngón tay.

Mọi người đi ngang qua ai cũng nhìn cô cười cười.

Hôm nay biết Chu Mộ Tu trở về, cô trang điểm nhẹ nhàng một chút.

Áo ngắn Givenchy kết hợp với quần dài khiến dáng người cô thon dài yểu điệu, hơn nữa mái tóc xoăn dài hơi rối lại thêm phần quyến rũ, hơn nữa rất hiếm khi cô mang theo túi Gucci.

Dáng cô cao, khuôn mặt của cô thuộc kiểu “Mặt sang chảnh”. Cô biết chỉ cần cô trang điểm nhẹ, trong đám đông sẽ thực nổi bật.

Huống chi bây giờ còn có hai túi đen khổng lồ không hợp nhau được đặt bên trái bên phải cô, không có chỗ ngồi, cô đứng ở vị trí dễ thấy ở hai hàng ghế, thỉnh thoảng thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.

Bộ Hành cũng không để ý, nhìn màn hình thời gian phía đối diện, năm giờ hai mươi, chắc chắn là anh về rồi.

Qua mấy trạm là đến sân ga cạnh Trác Chu.

Mất hơn mười phút, cô cũng đem được hai túi đen to trước cửa tòa nhà Trác Chu. Lấy thẻ nhân viên trong túi xách đeo vào cổ trước khi vào cửa.

Khi đến cửa thang máy, Bộ Hành mệt đến kiệt sức, đi cả ngày, chân và bàn chân của cô cũng đau mỏi.

Cô hít một hơi và ấn gọi thang máy.

Thang máy “Đinh” một tiếng, một người phụ nữ ung dung ưu nhã, với chiếc túi LV trên tay. Người phụ nữ đó tự nhiên liếc nhìn trán đổ mồ hôi trắng nõn của cô gái, ánh mắt rơi xuống thẻ nhân viên của cô, dừng một giây rồi lại đưa tầm mắt nhìn mặt cô, chủ động gật đầu.

Bộ Hành nghĩ rằng thang máy không có người, cũng lịch sự cười cười đối với người phụ nữ đó, di chuyển chiếc túi đen chắn đường dịch dịch sang một bên.

Sau khi người phụ nữ bước ra, Bộ Hành cong lưng đẩy mạnh hai chiếc túi to vào thang máy, ấn số tầng.

Khi cửa thang máy nhanh chóng khép lại, người phụ nữ kia cũng quay đầu lại tầm mắt vừa vặn với Bộ Hành.

Bộ Hành đột nhiên cảm thấy khuôn mặt cùng khí chất của người phụ nữ này có gì đó rất quen.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status