Tiểu phú bà

Chương 48


Chu Mộ Tu lướt qua liền dừng lại, biết cô buổi chiều còn phải đứng rất lâu, không dám lăn lộn với cô.

Bộ Hành kỳ lạ khi thấy anh không hứng thú lắm, chỉ ôm cô chứ không hành động gì, giọng khàn khàn hỏi: “Anh sao thế?”

Chu Mộ Tu thích thú không buông tay mà vuốt ve da thịt eo cô, thở dài, “Em ngủ một lúc đi, đến giờ anh gọi em.”

Bộ Hành giơ tay nhìn đồng hồ, ngáp một cái rồi lẩm bẩm, “Chỉ còn có hai mươi mấy phút.”

Nói xong cô lại cảm thấy lời nói này của mình giống như thúc giục anh làm cái gì đó đi. Mặt mày Chu Mộ Tu không khỏi hớn hở, nhìn cô trong lòng anh như một vật báu vô giá, thấy thế nào cũng rất thích. Càng thêm luyến tiếc, âm thanh ôn hòa nói: “Nhắm mắt lại ngủ một giấc cũng tốt mà.”

“Ừ!” Bộ Hành dựa vào ngực anh, giống như con mèo tìm một vị trí thoải mái nhất, nhắm mắt lại.

Chu Mộ Tu hôn hôn bên tai cô, kéo chăn lên che cho hai người.

Không nghĩ tới nằm một lát đã ngủ được rồi, lúc Bộ Hành giật mình tỉnh giấc, là một giờ hai lăm phút.

Cô dùng sức bỏ tay của anh đang đặt trên ngực cô, nhanh ra khỏi giường, mặc quần áo.

Hỏi: “Sao đồng hồ báo thức không kêu vậy?”

“Anh tắt đấy. Buổi chiều chủ yếu là công việc của bên thị trường, tới muộn một chút cũng không sao.”

Bộ Hành hừ nhẹ, “Anh là ông chủ, tôi không thoải mái tự do giống anh vậy được!”

Chu Mộ Tu không chớp mắt nhìn chằm chằm cô mặc quần áo, chậm rãi kéo khóa quần qua bụng phẳng, cảnh đẹp trước mắt biến mất không khỏi có chút mất mát buồn bã.

Chống khuỷu tay, thuận miệng nói: “Nếu không em làm vợ ông chủ nhé?”

Bộ Hành đang đi giày, nghe được lời này cười như không cười liếc nhìn anh ấy, quay mặt đi đến chiếc gương to, dùng tay chải tóc chuẩn bị đi.

Chu Mộ Tu nói lời kia ra liền bất động thanh sắc quan sát phản ứng của cô, lúc này thấy cô bình thản, so sánh với lần trước tiến bộ hơn nhiều.

Anh thấy cô phải đi, lại có chút hối hận vừa rồi không thể hiện đủ, không cam lòng mà nói: “Bảo bối, lại đây hôn một cái nào!”

Bộ Hành quay đầu nhìn anh, lúc trước hai người hành động, lúc này áo sơ mi anh vẫn còn mặc trên người, khuy áo bị cô cởi ra mấy nút, lộ ra bộ ngực rắn chắc.

Cô biết nửa người dưới của anh đang trần trụi, lúc này lại đắp chăn, lộ ra bàn chân, chống khuỷu tay nằm nghiêng, trên mặt mang theo ý cười ranh mãnh, nhìn anh cô như mất hồn.

Bộ Hành cảm thấy tâm trí mình có chút nhộn nhạo, cô cầm túi nhỏ, lấy son cùng gương từ bên trong ra để đánh son, quay đầu lại đi về phía anh.

Chu Mộ Tu thấy cô đi lại đây, với tay muốn giữ cổ cô, nhưng lại bị cô giữ cằm anh trước một bước.

Bộ Hành cong khóe miệng, nghiêng đầu dùng sức thơm vào má trắng trẻo của anh ba cái, nhìn rất vừa lòng rồi xoay người rời đi.

Chu Mộ Tu nhìn cửa đóng lại, dùng tay xoa xoa mặt mình, quả nhiên là dấu son môi, không khỏi cười thành tiếng, cảm thấy mỹ mãn mà nằm xuống.

Bộ Hành bước nhanh vào thang máy, ấn tầng một.

Thang máy dừng lại ở tầng tám, Bộ Hành theo bản năng lùi về sau hai bước.

Có người bước vào.

Bộ Hành tròn xoe mắt, là giám đốc nhân sự Lưu Tân Minh, gật đầu mỉm cười, “Giám đốc Lưu.”

Lưu Tân Minh trong mắt chợt lóe lên kinh ngạc, lịch sự mà cười, xoay mặt đối diện với cửa thang máy. Vừa rồi anh thấy thang máy đi xuống từ tầng 17, tầng 17 chỉ có Chu tổng ở, cô ấy rõ ràng mới từ kia xuống.

Lưu Tân Minh hơi nghiêng nghiêng mặt, mỉm cười nói: “Buổi sáng cô thuyết trình rất xuất sắc.”

Bộ Hành hơi hơi mỉm cười, “Anh quá khen, hơi vội nên tôi chưa chuẩn bị được kỹ.”

Vừa nói xong hai câu, thang máy dừng ở tầng 3.

Một đám người bước vào, là người của Bella, gồm người của thời trang trẻ em cũng như của giày trẻ em. Bọn họ thấy trong thang máy có mình hai người nên mặt lộ vẻ kinh ngạc, chào hỏi Lưu Tân Minh, cũng nói chuyện với Bộ Hành vài câu.

Chu Dung Dung ở trong đám người chui ra nói: “Hành Hành tỷ, giữa trưa chị đi đâu vậy? Em còn định gọi điện thoại cho chị!”

Thang máy đang ồn ào lập tức yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều chú ý lắng nghe.

Vừa rồi thấy Bộ Hành ở trong thang máy mọi người sẽ có suy nghĩ khác, công tác đặt hàng được tổ chức ở tầng một, các nhân viên ở tầng ba, các khách hàng đến đặt hàng đều được sắp xếp ở tầng năm, sáu và bảy, tầng tám nghe nói là của các quản lý cao cấp của công ty, tầng 17 là phòng cố định của Tiểu Chu tổng.

Cô có việc gì mà lại từ trên đi xuống? Cô đi đến tầng nào?

Bộ Hành đang muốn tìm lý do, Lưu Tân Minh đã nói trước: “Tôi vừa rồi tìm Bộ Hành có chút chuyện.”

Có người nói thêm vào: “Chuyện Từ Giai sao?”

“Ừ!”

Những người hiểu rõ, nhỏ giọng bàn luận về chuyện Từ Giai, có ý tứ thăm dò nhau. Lại cũng có người trong tâm ngờ vực câu trả lời của Lưu Tân Minh, thang máy rất nhiều người, ai cũng có suy nghĩ riêng của mình.

Bộ Hành có cái nhìn thoáng qua đối với Lưu Tân Minh, trong lòng nghĩ, có thể ở vị trí quản lý cao cấp quả nhiên đều không bình thường. Anh ta nhất định biết cô đến phòng Chu Mộ Tu.

Tới tầng một không bao lâu, nhân viên phòng kinh doanh mang theo các khách hàng đến. Các nhà thiết kế có trách nhiệm giới thiệu sản phẩm thiết kế và giá bán, khách hàng đối với sản phẩm có bất kì thắc mắc gì sẽ được giải đáp một cách chuyên nghiệp, hơn nữa phải ghi chép lại những kiến nghị và yêu cầu sửa đổi từng chi tiết của mỗi khách hàng.

Chiều nay sắp xếp khách hàng đều là những khách hàng mới, rất nhiều câu hỏi, số lượng đặt hàng tương đối ít, chỉ để mang tính chất tham khảo. Phải mất một thời gian dài để khách hàng chọn mẫu, nhân viên kinh doanh mời bọn họ đến bàn trà bên cạnh để uống trà và ăn điểm tâm, đồng thời để cho họ có thời gian hạch toán đơn hàng.

Bên này Bella cũng đang nhàn rỗi.

Tôn Hiểu Hiểu hôm nay đi giày cao gót, đứng hơn hai giờ liền thấy khó chịu, than vãn đau chân.

Bộ Hành nghĩ cũng không cần nhiều người đứng ở đây làm gì, liền nói: “Mọi người ai mệt thì nghỉ chút đi, hiện tại cũng không bận gì.”

Tôn Hiểu Hiểu vội giơ tay, “Tôi tôi! Tôi nghỉ một lát rồi sẽ quay lại!” Nhìn sang bên cạnh, “Chu Dung Dung, cùng đi đi!”

Chu Dung Dung nhìn về phía Bộ Hành, Bộ Hành cười gật gật đầu.

Giang Kỳ Nhã cũng cùng đi theo.

Tôn Hiểu Hiểu đi đầu tìm bàn ngồi xuống.

Cô mở nắp chai nước khoáng trên bàn, trong mắt xoay chuyển, thần bí mà nói: “Hai người đón giám đốc Lưu tìm Bộ Hành hay là Bộ Hành chủ động đi tìm giám đốc Lưu?”

Chu Dung Dung cầm kẹo ăn, thấy kỳ lạ, “Không phải giám đốc Lưu đã nói rồi sao? Anh ấy tìm Bộ Hành.”

“Không nhất thiết phải như thế! Cô vừa vào đây làm, không hiểu nước sâu thế nào đâu! Giám đốc Lưu là ai chứ, mà lại gọi riêng cô ta lên tầng hỏi chuyện Từ Giai? Không chờ đến khi buổi đặt hàng kết thúc về công ty nói được hay sao?”

Chu Dung Dung trợn to mắt, “Ý chị nói chính Bộ Hành đi tìm giám đốc Lưu hả?”

(Continue....)
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status