Tình đắng (Cường yêu, độc nhất vô nhị giữ lấy)

Chương 720: Đừng cảm thấy có gánh nặng trong lòng (2)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu Chung Hân Văn hít sâu một hơi, “Đồng Hiểu, tôi nhắc nhở cậu một lần cuối cùng, cậu cách xa loại người như vậy ra, nếu không đến lúc đó cậu sẽ phải khóc đấy.”

Chung Hân Văn nói xong liền đi ra chỗ khác.

Hà Thu Đình đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, cười nói: “ô, chị em hai người lại hòa hảo rồi à? Sao không trò chuyện thêm một lát nữa?”

“Tôi giữ vị trí này là để cho cô.”

“Thế còn tạm được, tính ra cô còn chút lương tâm, chúng ta mới là người cùng một đường đấy.” Cuộc họp kết thúc, mọi người đều vội vã về nhà, ai cũng ngồi lên xe thể thao sang trọng của mình mà rời đi. Đồng Hiểu lại thong thả trở lại văn phòng thu dọn đồ đạc. “Đồng Hiểu, cô nhanh lên nhé, tôi đưa cô2đến trạm tàu điện ngầm.” Chẳng mấy khi Hà Thu Đình có lòng tốt như vậy, khiển Đông Hiểu lại có cảm giác không được tự nhiên. Cô vội vàng từ chối, “Không cần đâu, tôi đi một mình nên cũng không vội.” “Có phải tôi đưa cô về nhà đâu, mà cô bảo tôi đưa về tận nhà tôi cũng không làm, tôi chỉ đưa cô ra ga tàu điện ngầm thôi. Lúc này đã muộn rồi, cô cũng đừng làm kiêu nữa.” Đồng Hiểu không tiếp tục từ chối nữa, lên chiếc xe Mini của Hà Thu Đình.

“Hôm nay lúc họp cô giúp tôi giữ chỗ, giờ tôi đưa cô ra ga tàu điện ngầm, chúng ta xem như hòa nhau.” Đồng Hiểu nói đùa, “Vậy lần sau tôi vẫn phải giữ chỗ cho cô mới được.”.

Hà Thu Đình nhếch miệng, “Cô đừng cho rằng7lần nào tôi cũng đều cảm động. Chuyện làm tôi cảm động hôm nay là cô không để cho Chung Hân Văn ngồi thôi.” Xe chạy ra khỏi sân trường, Đồng Hiểu liếc nhìn thấy chiếc Bentley của Thẩm Thần Bằng. Hà Thu Đình tặc lưỡi, “Dạo này chiếc xe này thường xuất hiện ở trước cổng trường của chúng ta, không biết có phải là cô giáo nào trường ta được con nhà giàu để ý không.” Đồng Hiểu tỏ vẻ không quan tâm.

Hà Thu Đình nghĩ là cô không tin, nên nói rất khoa trương, “Cô có biết chiếc xe này trị giá bao nhiêu tiền không? Nói ra cô sẽ sợ chết khiếp. Hâm mộ những đứa tốt số kia thật, sao tôi lại không có cái phúc đó?”

Hà Thu Đình lái xe đưa Đồng Hiểu đến ga tàu điện ngầm. “Cô đi tàu9điện ngầm một mình không sao chứ? Có muốn tôi lại nổi lòng tốt đưa cô về thẳng nhà không?” Đồng Hiểu khoát tay, “Không cần, tôi đi tàu điện ngầm là được rồi.” “Vậy cô cẩn thận đấy, dạo gần đây xuất hiện nhiều bọn dê xồm lắm.” Hà Thu Đình thả Đồng Hiểu xuống rồi lái xe rời đi. Đồng Hiểu đi vào trạm tàu điện ngầm, trong lòng vẫn hoang mang, cô mua vé nhưng lại chậm chạp không đi lên tàu. Cho đến khi tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô mới phát hiện mình vẫn luôn cầm di động trong tay. Quả nhiên là số của Thẩm Thần Bằng, cô do dự một chút, cuối cùng vẫn ấn nghe. “Đồng Hiểu, hôm nay em không đi làm à? Tôi chờ em ở cổng trường rất lâu mà sao vẫn chưa5thấy em ra ngoài?” “Tôi... tôi ngồi trên xe của Hà Thu Đình, hiện giờ đã đứng ở ga tàu điện ngầm rồi.” “Bây giờ em ra khỏi ga đi, rồi chờ ở đây, tôi lập tức đến ngay!” Đồng Hiểu đang định từ chối thì đầu bên kia đã cúp điện thoại.

Không hiểu tại sao cô lại ngoan ngoãn đi ra ngoài đứng, chẳng bao lâu sau, chiếc Bentley của Thẩm Thần Bằng đỗ ở trước mặt cô. Thẩm Thần Bằng xuống xe, tự mình mở cửa xe cho cô. Anh tức giận nói: “Đồng Hiểu, chắc chắn là em đã nhìn thấy tôi lúc ở cổng trường, nếu như tôi không gọi điện cho em thì có phải em muốn tôi cứ đứng đợi ở đây không?”

Đồng Hiểu cúi đầu. Cô bé này, đến một câu nói dối cũng không biết nói. Anh vỗ đầu3cô: “Ngoan, lên xe đi, tôi dẫn em đi ăn.”

Thẩm Thần Bằng vừa lái xe, vừa trêu chọc cô, “Lâu rồi không gặp nhau, có phải em rất nhớ tôi không?”

Đồng Hiểu mất tự nhiên quay đầu liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cô thản nhiên nói: “Không.” “Em đúng là người không có lương tâm, tôi thì nhớ em đến phát điên rồi. Mấy ngày nay tôi đi công tác ở nơi khác, vừa về đến nơi đã tới tìm em. Có phải em rất cảm động không?” “Thẩm Thần Bằng, anh đừng nói chuyện nữa, chuyên tâm lái xe đi.”

Thẩm Thần Bằng tươi cười: “Đồng Hiểu, em đang thẹn thùng đúng không? Nhìn mặt em đỏ rần thế kia chắc chắn là nhớ tôi rồi, có cái gì mà không dám thừa nhận hả?”

“Không phải!” Cô phản bác. Thẩm Thần Bằng xoa tóc cô: “Được được, em không nhớ tôi, tôi nhớ em là được rồi chứ gì?”

Thẩm Thần Bằng đưa cô đến câu lạc bộ, nhưng lúc này anh không dẫn cô vào phòng bao V3 thường đến mà đi tới phòng v1.

“Hôm nay tôi dẫn em đi gặp một người.” Đồng Hiểu lui về phía sau hai bước: “Gặp ai?” “Em cũng biết đó, là em gái tôi An Noãn, mẹ của Mạc Tử Ý.”

Đồng Hiểu quay đầu bỏ đi.

Thẩm Thần Bằng giữ cô lại, “Đồng Hiểu, em làm sao vậy? Không phải ai tôi cũng đưa đến gặp người trong nhà đâu.”

“Thẩm Thần Bằng, anh đưa tôi đi gặp em gái anh là có ý gì?”

Thẩm Thần Bằng rất tự nhiên khoác vai cô, “Thật sự không có gì, em đừng suy nghĩ nhiều. Tôi đi công tác mấy ngày, vừa về là em gái tôi đã gọi tôi đi ăn cơm rồi, nhưng tôi lại muốn đi ăn cơm cùng em, nên nghĩ gọi mọi người đến ăn một bữa luôn.”

“Ngoài em gái anh ra, còn có ai nữa?” “Đương nhiên còn có cả em rể tôi nữa, hai đứa chúng nó cứ như hai đứa sinh đôi lúc nào cũng dính lấy nhau ấy.” “Chỉ có hai người bọn họ?” Thẩm Thần Bằng nghiêm túc gật đầu, “Đương nhiên, chẳng lẽ em nghĩ rằng ba mẹ tôi cũng ở bên trong hả?” Thẩm Thần Bằng vừa nói vừa kéo Đồng Hiểu đi vào.

Quả nhiên, trong căn phòng trang trí lộng lẫy chỉ có có hai người, dùng từ trai xinh gái đẹp để hình dung bọn họ không quá đáng chút nào. Thẩm Thần Bằng kéo cô ngồi xuống, anh cười nói: “Chắc không cần giới thiệu chứ hả, đây là cô giáo của con trai cục cưng của hai đứa, hôm nay anh mời cô giáo đến cùng, hai đứa phải hối lộ cô cho tốt vào nhé.” An Noãn dè bỉu, “Anh đừng có dọa cô Đồng.” An Noãn vừa nói vừa chuyển hướng sang Đồng Hiểu, “Cô giáo Đồng, chúng tôi rất vui vì hôm nay cô đã nể mặt tới đây, bé Mạc Tử Ý nhà chúng tôi ở trường học đã gây nhiều phiền phức cho cô rồi.” Đồng Hiểu vội nói: “Không có không có, bé Mạc Tử Ý rất nghe lời, cũng rất thông minh, tôi và cô Hà đều rất thích cậu bé.”

“Mạc Tử Ý nhà chúng tôi ngày nào về đến nhà cũng đều quấn lấy tôi, kể cho tôi nghe những chuyện ở trong trường. Thằng bé nhắc đến cô và cô giáo Hà nhiều nhất đấy. Nó rất thích hai cô, nó còn hỏi mãi là, mẹ, sao mẹ không mời cô giáo Đồng và cô giáo Hà tới nhà mình chơi ạ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 160 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status