Tình đắng (Cường yêu, độc nhất vô nhị giữ lấy)

Chương 913: Thẩm thần bằng, anh bằng lòng lấy em không? (2)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu Tâm trạng anh lập tức rất tốt, anh giữ lấy cô, dùng sức ấn cô vào trong lòng từ phía sau

“Lưu manh, buông tôi ra!” Cơ thể anh thay đổi quá rõ ràng, Đồng Hiểu đỏ bừng cả mặt

“Là em đánh thức nó, bây giờ em phải chịu trách nhiệm dập lửa cho anh.” Đồng Hiểu ôm cánh tay anh cắn thật mạnh

Anh rên lên một tiếng, đau điếng người ngồi xổm xuống, dầu răng trên cánh tay rất sâu, thậm chí còn chảy máu.

“Người phụ nữ này, sao lại độc ác như vậy, em tuổi chó à?” Đồng Hiểu chạy đi lấy quần áo của anh đến, dùng sức ném lên đầu anh, “Mặc vào rồi cút đi cho tôi

Anh còn không đi,3tôi sẽ báo cảnh sát

Hoặc là trực tiếp gọi điện thoại bảo Chung Hân Nhiến tới đón anh.” Thẩm Thần Bằng không muốn rời đi, nhưng lần này cũng không tìm được lý do, ảo não mặc quần áo vào

Trước khi đi, anh còn không quên nhắc nhở cô, “Nếu như lại mưa thì em đừng đi ra ngoài, có chuyện gì gọi điện thoại cho anh.”

“Cút, anh mau cút đi.”

Anh tức giận trong lòng, nhìn vết thương trên cánh tay, bực bội, ấn cô lên cửa, nâng mặt cô lên gặm mạnh vào môi cô, cuối cùng lại dùng sức cắn một cái lên cổ cô.

“Trả lại cho em.”

Đồng Hiểu mở cửa, đuổi anh ra ngoài

Người đàn ông này đúng là quá đáng,0một chút thua thiệt cũng không chịu

Sau khi mưa to, bầu trời nhanh chóng trong xanh lại.

Sáng sớm thứ hai, Đồng Hiểu đến Anh Đốn bình thường

Sau cơn mưa lớn, bầu không khí dường như tươi mát hơn rất nhiều, tâm trạng của cô cũng theo đó tốt hơn.

Đồng Hiểu không đến phòng làm việc mà đi thẳng đến phòng học, Hà Thu Đình đã ở đó rồi, cô ta đang chơi trò chơi với mấy đứa bé đến sớm.

“Thu Đình, sao cô lại đến sớm thế?”

Vẻ mặt cô ta không được tự nhiên, cười trả lời, “Ở nhà không có chuyện gì nên tôi đi sớm.” Buổi sáng bọn nhỏ rất trật tự, hai người cùng bọn nhỏ ca hát, chơi trò chơi,5vô cùng vui vẻ.

Bữa trưa, Hà Thu Đình đột nhiên nói với Đồng Hiểu, “Đồng Hiểu, tôi mang đồ ăn đi, để ở trong phòng làm việc, cô có thể đi lấy giúp tôi không, hôm nay tôi không thoải mái lắm.”

Đồng Hiểu không hề nghĩ ngợi đồng ý ngay

Đến phòng làm việc, rất kỳ lạ là đang buổi trưa nhưng rất nhiều đồng nghiệp đều đang ở đây

Đồng Hiểu nhanh chóng biết, hóa ra Thẩm Duyệt đang khoe đồ quý, “Mọi người nhìn thấy không? Viên ngọc xanh này là quà sinh nhật 28 tuổi ba tôi tặng tôi, đồ vương thất nước Anh bán đấy, rất quý.”

Tất cả mọi người không ngừng phát ra tiếng hâm mộ thán phục.

Đồng Hiểu không để4ý tới, đi đến chỗ của Hà Thu Đình, lấy hộp cơm của cô ta.

“Đồng Hiểu, đá quý như vậy chắc cô chưa từng thấy nhỉ, nghe nói vật này có linh khí, nhìn một cái cũng tốt.”

Đồng Hiểu khẽ nặn ra một nụ cười, “Tôi còn có việc, lên lớp trước đây.” Cô cầm đồ đi, nghe thấy giọng nói quái gở vang lên phía sau, “Đúng là đồ hạn hẹp, cho cô ta nhìn đúng là lãng phí, loại người như vậy cả đời này không có nổi đồ quý thế này đâu.” Đồng Hiểu hơi dừng bước lại, rồi đi thẳng.

Có lúc cô thật hy vọng bản thân mình đồng da sắt, cho dù lời đồn nhảm gì cũng không xâm9nhập vào được, nhưng rất nhiều lúc cô đều không làm được, trong lòng vẫn cảm thấy mất mát.

Đến phòng học, Hà Thu Đình thấy sắc mặt cố không tốt lắm, hỏi: “Sao thế? Bọn họ bắt nạt cô à?” Đồng Hiểu lắc đầu, “Không sao, có phải cô đang đến tháng không? Tôi pha cho cô cốc đường đỏ nhé.” Hà Thu Đình nhìn cô một lúc lâu, sau đó cúi đầu, “Không cần đâu Đồng Hiểu, cô đối xử với tôi quá tốt, tôi sẽ áy náy.” Đồng Hiểu cười, “Sao lại nói khách sáo như vậy, chúng ta là bạn mà.” Sau đó Đồng Hiểu mới biết, cái gọi là bạn đối với cô ta mà nói là dùng để bán đứng

Hà Thu Đình nắm tay Đồng Hiểu, “Đồng Hiểu, cô sẽ luôn coi tôi là bạn chứ cho dù có một ngày tôi làm sai chuyện gì” Cô nói đùa, “Vậy phải xem cô đã làm sai chuyện gì đã.” Sau đó Hà Thu Đình chuyển chủ đề.

Lúc tan học, Hà Thu Đình nói bụng vẫn rất không thoải mái, bảo Đồng Hiểu đưa các con ra ngoài một mình.

“Đồng Hiểu, phiền cô rồi, không biết tại sao lần này lại đau như vậy.” Đồng Hiểu khoát tay, “Không sao, đều là phụ nữ, tôi có thể hiểu được.”

Đồng Hiểu đưa các con ra ngoài, phụ huynh lần lượt đón con đi.

Hôm nay An Noãn đích thân tới đón Đinh Đinh, cô kéo Đồng Hiểu trò chuyện một lúc lâu, bất giác đề tài đã chuyển đến Thẩm Thần Bằng.

“Đồng Hiểu, tôi nghe nói hôm trời qua mưa anh tôi ở chung cư của cô, cảm ơn cô

Anh ấy đối với cô như vậy, cô lại vẫn đối xử tốt với anh ấy, cô đúng là một cô gái tốt, không biết ai có phúc lấy được cô.”

Đồng Hiểu nghe An Noãn nói như vậy thì rất ngại, cô thấp giọng nói, “Hôm qua là tình huống đặc biệt, bên ngoài quá nguy hiểm, tôi và anh cô không hề...” An Noãn cười ngắt lời cô, “Không sao, chúng tôi đều hiểu

Vả lại, hai người đều là nam nữ trưởng thành rồi, cho dù có cái gì cũng không sao.” Đồng Hiểu có trăm miệng cũng không biện bạch được, cuống đến nỗi đỏ cả mặt lên

An Noãn cũng không nỡ trêu cô nữa, “Cả nhà chúng tôi đều thịnh tình mời cô, có thời gian cô nàng đến nhà chơi nhé, mọi người đều rất thích cô.” Tiễn An Noãn và Đinh Đinh đi, Đồng Hiểu mới trở về phòng học.

Đi đến hành lang, cô nghe thấy trong phòng học ầm ĩ lên, có giọng nói của rất nhiều người.

Đồng Hiểu không biết xảy ra chuyện gì, vội vàng đi vào

Có rất nhiều đồng nghiệp đều ở đây, mọi người đang tụm năm tụm ba nhỏ giọng bàn tán cái gì.

“Đã xảy ra chuyện gì thế?” Đồng Hiểu đi tới bên cạnh Hà Thu Đình hỏi

Hà Thu Đình cúi đầu không lên tiếng, Thẩm Duyệt the thé chỉ vào Đồng Hiểu, “Chiếc nhẫn ngọc xanh của tôi bị mất rồi, Đồng Hiểu, có phải là cô ấy không?” Đồng Hiểu cau mày lại, “Tôi không lấy.” “Cô còn muốn chối cãi à, có người nhìn thấy cô đến chỗ của tôi, không phải cô thì còn có thể là ai! Tôi đã cho người thông báo với hiệu trưởng, còn gọi điện thoại báo cảnh sát rồi, hôm nay cô đừng hòng trốn!” Đồng Hiểu nhìn vào mắt cô ta, nói rõ từng chữ, “Tôi thật sự không lấy.” “Mẹ cô ăn trộm túi ở trung tâm thương mại, cô lấy trộm đá quý của tôi, hóa ra cả nhà cô đều là kẻ trộm!” Mắt Đồng Hiểu bốc lửa, “Tôi không lấy đá quý của cô, mẹ tôi cũng không ăn trộm đồ, cô đừng có vu khống?” Thẩm Duyệt cười lạnh một tiếng, “Nói miệng không có bằng chứng, cô có bản lĩnh thì mở túi ra, cho chúng tôi kiểm tra.” Đồng Hiểu thật sự tức giận, cô hỏi ngược lại, “Tôi nói miệng không có bằng chứng, vậy cô có chứng cứ không? Tại sao tôi phải mở túi ra cho các người kiểm tra, tôi không trộm là không trộm

Cảnh sát đến thì rất tốt, tôi có thể tổ cáo cô tội vu tội phỉ báng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 160 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status