Tình nhân tuổi 18

Quyển 2 - Chương 86: Đồ ngốc



Có vài người có lẽ trời sinh không biết làm việc nhà, mà người này chỉ có khiến Vũ Tình hâm mộ, nhưng đồng thời cũng tra tấn cô!

Vì ~~ Hàm Lôi đúng là không có thiên phú xuống bếp, cho nên Vũ Tình bất đắc dĩ, đành phải dạy cô một vài món ăn ngon lại đơn giản, ví dự như Côca cánh gà!

Trời ạ, thần ơi, Jesus à, Sakya Ma Ni ới, mau ban cho Thang đại tiểu thư thiên phú và năng lực đi!

Nhìn cánh gà bị biến thành đen như mực, cùng hỏng cả phòng bếp, Vũ Tình không nhịn được ai thán kêu cứu mạng!

Đây là lần bao nhiêu rồi, n lần, vì cô không nhớ được!

"Lôi Lôi, em nói cho chị biết biết, cánh gà làm sao có thể đen như vậy?" Vũ Tình cầm lấy một 'Gậy đen' hỏi!

Đúng là cánh, chỉ cần nguyên liệu đầy đủ, để trong chảo một lúc, lấy súp là ok, sao có thể thành như vậy!

"Chị dâu, vừa rồi em không cẩn thận ngủ gật, em chỉ ngủ trong chốc lát ~!" Hàm Lôi xin lỗi nói!

"Đừng ngủ chứ, làm nguyên liệu là việc nhỏ, nếu để lửa không đúng là hết, đúng không!" Không dám trách cứ quá nặng, chỉ có thể khuyên bảo!

"Đúng vậy, chị dâu! Về sau em nhất định sẽ cẩn thận, chị tin em, em nhất định hội sẽ làm món này thành công!" Hàm Lôi mong có được lòng tin của chị dâu, vì ~ vì bị cô đã hạ độc hơn 100 cánh gà rồi?

Chuyên cần có thể bù kém cỏi đúng là đạo lý, trải qua cố gắng không ngừng của Hàm Lôi, cô đã có thể 'Trông mèo vẽ hổ' làm ra vài món ăn!

Chỉ là hương vị có chút kỳ quái, khiến mọi người ăn không thoải mái, nhưng coi như miễn cưỡng qua cửa!

Lập tức chiếm được nước nhỏ, Tiểu Bác và Nhạc Nhạc đã hiểu nói dối để làm bác vui.

Tiểu Bác nuốt một miếng to xuống, khuôn mặt đỏ hồng gật đầu vói bác. "Ăn ngon!"

Nhạc Nhạc ăn một bát súp gà, ăn một miếng rồi liên tục gật đầu. "Ăn ngon, ăn ngon!"

Mày Thang Duy Thạc nhăn lại, trời ạ, bảo bối của hắn học được thuyết nói dối từ khi nào thế?

Vũ Tình dùng hành động dọa Hàm Lôi, ăn từng miếng, thật ra cô cảm thấy cũng được, ít nhất không quá mặn, sẽ không khó ăn, tóm lại là có thể ăn!

Có được 'Người nhà mẹ đẻ' tán thành rồi, Hàm Lôi buông chiếc đũa lớn tiếng tuyên bố: "Anh, chị dâu, Nhạc Nhạc và Tiểu Bác, em muốn về nhà, mọi người chúc em thành công đi!"

Mọi người đều gật đầu mạnh, cùng cho cô cái ôm thật lớn, chúc cô may mắn!

......................................................

Tiễn bước Hàm Lôi rồi, cả nhà đều cảm thấy vắng vẻ trong lòng!

Nhất là Vũ Tình, sớm đã giao hảo tốt với bà cô này! Thật ra ở mặt tình cảm mà nói, mình đã coi Hàm Lôi như em gái, chứ không phải bà cô chồng!

Hi! Không biết sau khi về cô có giữ được chồng cô không nữa, Vũ Tình bỗng cảm thấy phương pháp này đã sai rồi!

Hàm Lôi làm gì đó chỉ có thể tính là làm 'quen', không liên quan gì đến ăn ngon! "Vợ, em nghĩ gì thế?" Đi ra từ phòng tắm, Thang Duy Thạc giống như chó Nhật ôm lấy Vũ Tình.

Vũ Tình cong môi, dùng sức gạt cánh tay hắn. "Đừng chạm vào em, em không phải vợ anh!" Vợ, kêu vợ cả ngày không để yên, nhưng bây giờ cô đã là gì đâu!

"Em nói thế, anh bảo chúng mình đi đăng ký, em lại không đi, cuối cùng em muốn gì?" Thang Duy Thạc cau mày oán giận, giống như tất cả đều là cô đang cố tình gây sự!

Vũ Tình buồn bực nhìn hắn nửa ngày, sau đó gạt cái ôm ra. "Thang Duy Thạc, vì sao em phải đăng kí với anh chứ? Dựa vào cái gì cơ?"

Lời cô có chút khiến hắn hoảng sợ, có ý gì, chẳng lẽ cô không thích mình? Còn hỏi hắn dựa vào cái gì? "Chỉ bằng mỗi ngày chúng ta cùng ngủ một chỗ, bằng em là mẹ của con anh, em nấu cơm cho anh ăn, giặt quần áo cho anh, như vậy em không lấy anh, thì muốn lấy ai?"

Hắn còn biết, hắn còn biết, nhưng cô làm nhiều như vậy, vì sao hắn đều không nói yêu mình, vì sao không cầu hôn cô?

Năm đó hắn cưới Vũ Hân rất lãng mạn mà, chẳng lẽ cô không xứng sao?

"Chúng ta đi đăng kí ~" Nếu không trái tim của hắn nhất định không chịu nổi, hắn sợ cô không để ý tới mình. Hắn muốn hôn nhân an ổn, muốn được pháp luật bảo vệ!

"Xin lỗi, em không đi, em không hứng thú!"

"Không được, ngày mai không đi đăng kí không được!" Thang Duy Thạc bắt ép, nhưng, ngang ngược của hắn đổi lại là một cái chăn và một cái gối.

Vũ Tình tức giận nhìn hắn, hai tay dùng sức gạt thân thể hắn. "Anh đi ra ngoài cho em, anh ra phòng khách đi, dù sao nơi đó cũng trống!"

Thang Duy Thạc thật không rõ sao cô lại phát điên, tất cả đều tốt mà, nói giận là giận được luôn?

Để gối và chăn lên giường, cũng vô cùng tức giận nói. "Anh không đi, sao không có việc gì em cũng giận thế! Anh đâu nói bậy, đi đăng kí sao lại không được! Chẳng lẽ em không thích sống chung? Hạ Vũ Tình, anh muốn trở thành vợ chồng hợp pháp với em, chẳng lẽ không phải là tôn trọng em ư?

Vũ Tình bị hắn tức giận đến cả người run run, đồng tử đen bóng như quân cờ, đây cũng có nghĩa là hắn đang bùng nổ!

Một lòng nghĩ cô tốt với hắn như thế, tiếp tục cằn nhằn liên miên bên tai hắn: "Trước kia đã nói sớm đăng ký, nhưng em không chịu, vài ngày nữa Tiểu Bác và Nhạc Nhạc sẽ đi học tiểu học, vậy báo tên thế nào? Nhạc Nhạc nhất định sẽ bị bạn học hỏi, sao lại khác họ với anh trai!"

Hắn càng nói, Vũ Tình càng cảm thấy mình tủi thân, mà càng tủi thân cô lại càng tức giận!

Thấy cô còn không đồng ý, Thang Duy Thạc bỗng tức giận hét to: "Hạ Vũ Tình đừng cho là bây giờ anh yêu em, em liền coi trời bằng vung! Nói cho em biết, ngày mai phải đi đăng kí ~!

Cắn chặt môi dưới Vũ Tình thật muốn lớn tiếng hỏi hắn, có phải hắn nói cứoi cô là cô sẽ mang ơn hắn không? Tự tôn không cho phép cô hỏi, chỉ có thể hờn dỗi một mình!

Đăng kí, chó má, cô một chút cũng không cần...

......................................................

Đại hôn của ông chủ Warsaw Đoạn Hồng Đào, tuy đã qua tuổi năm mươi, lại là đám cưới thứ hai, nhưng Đoạn Hồng Đào không hề sơ sài với hôn lễ!

Hội trường lớn làm Kha Dĩ Lam đã qua tuổi thanh xuân ngượng ngùng không thôi, không khỏi oán giận trong phòng ngủ! "Tôi đã nói không cần giáo đường, áo cưới! Đăng ký đơn giản là được rồi, đều lớn như thế rồi, tôi mặc vầy chỉ làm người ta chê cười!"

Một thân mặc áo lụa trắng với khí chất cao quý, tôn lên dáng vẻ cao gầy của bà, sau khi trang điểm xong, không hề nhận ra bà đã đến 50 tuổi.

"Làm sao có thể chứ, tôi cảm thấy phu nhân chủ tịch, còn trẻ hơn tôi ấy!" Cô tuyệt đối không nói dối, Vũ Tình nhìn người trong gương cười nói!

Kha Dĩ Lam cười lắc đầu, thầm oán nhìn chằm chằm Vũ Tình. "Cô ấy, giờ học thói xấu, miệng không nói thật gì cả! Là học cái xấu bên cạnh Đoạn Hồng Đào, hay là theo Thang Duy Thạc học cái xấu?"

"Dì Kha, sao dì nói cháu như thế? Cháu nói thật mà!" Vũ Tình tức giận đến kêu to oa oa, rồi lại chu miệng lên, mà động tác này hoàn toàn là học được từ Nhạc Nhạc và Hàm Lôi!

"Cốc cốc... người đẹp bên trong chuẩn bị tốt chưa, nghi thức hôn lễ sắp bắt đầu, nhanh xuất hiện đi!" Tiếng nói vui vẻ của Đoạn Hồng Đào vang lên từ ngoài cửa.

Vũ Tình vội vàng đáp: "Vâng, phu nhân chủ tịch đã chuẩn bị tốt!"

Giờ lành đã đến, hôn lễ tiến hành theo tiếng vọng trong giáo đường! Cùng với khúc nhạc hạng phúc ngọt ngào kia, Kha Dĩ Lam được một quý ông dẫn ra, đi từng bước đến chỗ Đoạn Hồng Đào!

Mà Nhạc Nhạc và Tiểu Bác đóng làm Kim Đồng Ngọc Nữ, kéo lụa trắng của cô dâu đi theo!

Vũ Tình ở bên hâm mộ thiếu chút nữa rơi lệ, hơn nữa khi chủ tịch và dì Kha nói 'Vâng, con đồng ý', Vũ Tình càng không nén nổi, khiến cô càng thêm lệ nóng rưng rưng!

Vũ Tình quy kết sự kích động khó nói này là hâm mộ, rồi đưa ánh mắt ai oán nhìn Thang Duy Thạc bên cạnh!

Khi nào hắn có thể làm hôn lễ như thế cho cô? Cô rất mong, rất khát vọng!

Đứng một bên xem lễ, Thang Duy Thạc căn bản không rảnh bận tâm náo nhiệt trong hôn lễ, tất cả lực chú ý của hắn bị một người hấp dẫn đi!

............................................................
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status