Tĩnh nữ truyền

Quyển 4 - Chương 54-2


Phượng Tĩnh Xu nhìn Tuân Thư, rồi lại nhìn vẻ mặt chờ đợi của Văn Nhân Tĩnh Phong, đáy mắt hắn đều là sự thành khẩn, nghĩ đến nàng cũng không phải là người ác độc gì, chưa nghe người ta giải thích đã tùy tiện định tội, hôm nay sở dĩ buộc tội hắn, chỉ là bởi vì cho đến vừa rồi hắn còn không định giải thích với nàng thân phận của hắn và chuyện hắn giấu giếm, vì vậy mới lên tiếng bức bách, hiện tại vừa lúc Thư nhi cho nàng một bậc thang, nàng dĩ nhiên đi theo cái thang xuống.

"Vậy cũng được!" Phượng Tĩnh Xu lại ngồi xuống, "Ngươi có lời gì thì cứ việc nói đi! Chỉ là, lần này nếu ngươi lại có giấu giếm, ngày sau nếu ta biết rồi, ngươi cũng đừng nghĩ sẽ có chút quan hệ gì với ta! Phượng Tĩnh Xu ta không cần người chỉ biết lừa gạt ở bên cạnh!"

Thấy Phượng Tĩnh Xu rốt cuộc cho mình cơ hội, cặp mắt Văn Nhân Tĩnh Phong sáng lên, vội vàng kể liên tục tất cả chuyện đã giấu giếm......

**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền ****

"Đùng ~ đùng ~"

Nơi xa truyền đến âm thanh hơi nhỏ, đầu tiên dân chúng thành Tân La dừng lại lắng nghe, lại nhún vai, tiếp tục tiến hành việc buôn bán.

"A Nhân à! Rốt cuộc là tiếng gì thế? Sao vang lên lâu như vậy còn chưa ngừng?" Trương đại gia bán bánh nướng đầu phố mở miệng lộ hàm răng vàng khè lớn tiếng hỏi tiểu thương bán phấn ở đối diện.

"Ôi! Trương đại gia, ông hỏi tôi thì làm sao tôi biết! Cả ngày lẫn đêm tôi cũng không rời khỏi tiệm phấn, coi như tò mò cũng không cách nào theo dõi đâu!" Hán tử tên A Nhân lấy hai hàm răng trắng thẳng thắn trả lời.

"A! Âm thanh này nghe giống như là người nhà nào đang gõ trống vậy! A, giống như tiếng gõ trống công đường ngày hôm qua của huyện lệnh lão gia!" Hoa bà bà đầu tóc bạc thiếu hàm răng nói chuyện cũng không sửa được tật xấu ba hoa, "Chỉ là tiếng gõ trống này còn lớn hơn tiếng ‘ đùng đùng ’ kia."

"Tất nhiên! Chỉ là, có thể nơi đó cách xa chúng ta cho nên âm thanh cũng nhỏ, " Thương nhân vân du bốn phương đi ngang qua nghỉ chân cũng không nhịn được chen vào nói, hơn nữa vẻ mặt vinh dự nói đến hiểu biết của bản thân ở thành Sở Ương, "Ta đã nghe qua loại tiếng ‘ đùng đùng ’ này, so bây giờ nghe còn cực tốt hơn nhiều lần!"

"Hả? Ngươi đã nghe qua loại âm thanh này?" Lão Ngũ bán thịt cũng không bán, quay người lại đã bắt đầu tám với mấy người, "Ngươi đã nghe thấy ở đâu?"

Thương nhân vân du bốn phương ưỡn thẳng ngực, vẻ mặt kiêu ngạo lớn tiếng nói: "Đương nhiên là vào ngày sinh nhật của Hiền vương gia vừa qua không lâu!"

"Oa!" Hiện trường nổi lên một hồi tiếng thốt, ngay sau đó là tiếng lẩm bẩm và tiếng thảo luận sôi nổi liên tục, ngay cả Tây Thi đậu hũ cuối phố cũng buông đao xuống tiến tới đầu đường nghe náo nhiệt.

"Ngươi thật sự đã tham gia thọ yến của Hiền vương gia? Nghe nói thọ yến này nhất định chính là đệ nhất yến thiên cổ! Có phải thật sự thần kì như vậy hay không?" Mọi người ồn ào lộn xộn hỏi.

Cảm giác mình lập tức thành sự tồn tại chói lọi nhất trong mọi người, thương nhân vân du bốn phương mập mạp lại hả hê hất cằm lên, "Đương nhiên! Các ngươi chưa từng thấy qua đâu! Tình cảnh đó, nhất định chính là......" Lập tức sinh động nói như thật về ngày đó, từng câu lời nói khiến mọi người kêu lên liên tiếp, tất cả đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn hắn, khiến hắn vui mừng đến sắp bay lên trời rồi.

"...... Cho nên! Cái gọi là pháo hoa đó thật sự khiến cho người ta nhìn hoa cả mắt, đẹp vô cùng! Tiếng pháo hoa phát ra, tựa như âm thanh hiện giờ, ‘ đùng ~ đùng ~’! Ôi! Nếu có thể để cho ta xem một lần, muốn ta làm cái gì cũng đều nguyện ý!" Thương nhân vân du bốn phương chậc lưỡi một cái.

"Pháo hoa thật sự có âm thanh như thế này sao?" Mọi người đưa mặt nhìn, trong lúc bất chợt cũng không có ác cảm đối với loại âm thanh xuất hiện liên tục nửa tháng như vậy, có người thậm chí nghĩ tới, coi như không thấy được pháo hoa, chỉ cần nghe một chút âm thanh pháo hoa đã thỏa mãn! Thật hy vọng âm thanh này vĩnh viễn đừng có ngừng!

Nhưng mà, không tới ngày hôm sau, âm thanh đó như chưa từng xuất hiện, thay vào đó là tiếng “thùng thùng” vang dội lúc nửa đêm, tiếng trống nhanh chóng nổi lên như mưa rơi.

Trống trận! Gõ trống trận!

Khi dân chúng còn đắm chìm trong giấc mộng, ảo tưởng pháo hoa đẹp rực rỡ thì thành ở biên cảnh Lộng Phong quốc, thành Tân La, đã lọt vào trong trận chiến tranh khói lửa......

**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền ****

"Báo ——!" Một binh sĩ mệt mỏi rã rời, máu me khắp người cưỡi con chiến mã chạy như bay xâm nhập vào trong trại lính yên bình lúc sáng sớm, dọc theo đường đi hắn rống to, đánh thức các binh sĩ ngủ say trong quân.

Chiến mã chạy gấp, vọt tới trước lều lớn đột nhiên dừng lại, chiến mã mệt mỏi cao giọng hí nâng thân thể lên đá hai chân, giống như dừng hết khí lực cuối cùng, cuối cùng ầm ầm ngã xuống. "Mau! Nhanh đi bẩm báo tướng quân! Khuya ngày hôm trước Việt Sa quốc đánh bất ngờ, thành Tân La thất thủ!!!"

Vệ binh canh ở trước lều lớn vừa nghe thấy binh sĩ nói thế, tất cả đều hung hăng hít một ngụm khí lạnh, kinh hãi gần chết.

Việt Sa quốc!? Thành Tân La!? Làm sao bọn họ qua được!?

Chuyện quá khẩn cấp, vệ binh vội vàng lao vào trong lều, "Báo cáo tướng quân ——!!!"

Sau một khắc, trong quân trướng lập tức vang lên một tiến kêu to g: "Gióng trống! Khẩn cấp tập họp!! Toàn bộ doanh chuẩn bị chiến tranh!!!"

Ngay sau đó, hai bóng dáng trước một trước một sau đi ra từ trong lều, đi ở phía trước là tướng quân phòng thủ biên cảnh tiếng tăm lừng lẫy Lộng Phong quốc Hùng Thao, chỉ thấy hắn lớn tiếng phân phó: "Sắp xếp cho người lính này tiếp nhận trị liệu!" , Sau đó gấp giọng nói với quân sư Diêu Nịnh Hàm nghe tiếng động chạy tới: "Phía sau giao cho ngươi! Ta dẫn người tới trợ giúp trước!" Nói xong, không đợi Diêu Nịnh Hàm trả lời, sải bước nhảy lên chiến mã chạy nhanh tới chỗ tập họp, trên trận đã đứng đầy binh lính nghe thấy trống tập hợp.

"Các binh sĩ!" Hùng Thao dùng giọng nói rống to, "Người của Việt Sa quốc tấn công đã tới! Các huynh đệ của chúng ta đang liều chết chống cự ở thành Tân La! Chúng ta phải đi đến trợ giúp cho bọn họ! Hiện tại, mang theo vũ khí của các ngươi, cưỡi chiến mã của các ngươi, đi theo ta!!!"

Binh lính được huấn luyện nghiêm chỉnh nghe vậy động tác nhất trí nắm chặt vũ khí trong tay, lưu loát xoay người lên ngựa, đi theo Hùng Thao, khí thế mãnh liệt chạy tới thành Tân La!

"Ai, ai! Hùng tướng quân, người cũng phải cẩn thận một chút đó!" Một bóng dáng màu cam lớn tiếng kêu ở phía sau đội ngũ, cho đến khi trong doanh trại chỉ còn lại từng đợt khói bụi, người nọ mới chầm rì rì xoay người lại.

"Quân sư! Tiếp theo chúng ta nên làm gì?" Tiểu binh bên cạnh mất hết hồn vía hỏi.

"Làm thế nào? Đương nhiên là đi theo!" Diêu Nịnh Hàm giống như nhàn nhã nói, "Chỉ là, trước khi đi theo, chúng ta còn có một chuyện quan trọng phải làm......" Hắn đưa mắt về phía một bóng người màu xanh lục cách đó không xa, người nọ giống như biết hắn muốn làm cái gì, gật đầu với hắn, xoay người biến mất không thấy gì nữa.

Cặp mắt Diêu Nịnh Hàm thoáng qua tia sáng, xoay người lớn tiếng phân phó nói: "Chuẩn bị lương thảo! Tùy thời lên đường!!"

**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền ****

Hoàng cung Lộng Phong quốc, một hồi tiếng bước chân dồn dập phá vỡ sự yên tĩnh trong cung, một đám người khó hiểu nhìn Hiền vương gia vội vã đi nhanh, không biết từ trước đến giờ người vốn điềm tĩnh lại có lúc có thất lễ như vậy?

"Ầm!" Một tiếng vang lên thật lớn, cửa Dưỡng Tâm điện bị đạp ra.

"Hoàng huynh!" Không đợi Phượng Nhâm Ngạo lên tiếng trách mắng, một giọng nói lớn hơn kêu lên.

"Hoàng đệ, hóa ra là đệ! Sáng sớm chạy tới đây làm gì vậy?" Trong lòng Phượng Nhâm Ngạo lẩm bẩm, hoàng đệ này, đúng là không có phép tắc, thật may là tối hôm qua hắn ngủ một mình, nếu giữ lại phi tần nào ở Dưỡng Tâm điện, còn không biết xảy ra tình trạng hỗn loạn gì!

"Hoàng huynh! Biên thành báo nguy!" Phượng Vu Dực bất kể trong lòng Phượng Nhâm Ngạo đang suy nghĩ gì, vẻ mặt hắn vội vàng kêu một tiếng với người còn đang ngồi ngẩn trên giường rồng.

"Cái gì! Đệ nói cái gì!?" Phượng Nhâm Ngạo sững sờ, ngơ ngác hỏi.

"Biên thành báo nguy! Hoàng huynh, hai ngày trước biên cảnh thành Tân La bị quân đội của Việt Sa quốc đánh chiếm rồi!" Phượng Vu Dực vội vã bẩm báo.

"Xảy ra chuyện gì!?" Trong lòng Phượng Nhâm Ngạo cả kinh, ngay cả y phục cũng không kịp đổi, bay thẳng đến bên ngoài lớn tiếng nói: "Người đâu! Người đâu! Nhanh đi mời Đức vương gia vào cung! Mau!!"

Thái giám phía ngoài chưa từng nghe thấy giọng điệu gấp rút vội vã như vậy của hoàng thượng, nhanh chóng chạy như bay nhận mệnh làm việc, sợ chậm một bước đầu người khó giữ được.

"Hiện tại, đệ nói cho ta biết thử cuối cùng đã xảy ra chuyện gì!?" Phượng Nhâm Ngạo kinh sợ, đối với lời của Phượng Vu Dực vẫn khiếp sợ không thôi.

"Tình huống cụ thể không còn rõ lắm! Nhưng mà Hùng Thao đã suất binh tiếp viện chống cự, nhưng bởi vì chúng ta cũng không có quá nhiều đề phòng Việt Sa quốc ở phía bắc, đoán chừng hắn cũng không chống đỡ được bao lâu, ,hoàng huynh, hiện tại đệ muốn lĩnh binh đi tiếp viện bọn họ!" Phượng Vu Dực nhanh chóng giải thích.

"Khoan đã! Thành Tân La xảy ra chuyện này, làm sao đệ biết được nhanh như vậy!?" Không phải hoài nghi Phượng Vu Dực, mà là hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc đối với tốc độ hắn biết được tin tức.

"Là Lục Miểu chân nhân truyền tin cho ta!" Phượng Vu Dực giải thích.

"Lục Miểu chân nhân? Vậy từ chỗ Hùng Thao đến Á Lý thành đến Sở Ương thành, coi như dùng bồ câu đưa tin cũng phải mất một thời gian rất lâu mà? Sao có thể nhanh như vậy?" Phượng Nhâm Ngạo vẫn không hiểu.

"Ôi trời! Đệ có nói với huynh cũng không hiểu! Hoàng huynh, đệ lấy binh phù đi trước! Huynh nhanh chóng gọi Vu Tường khẩn cấp chuẩn bị lương thảo sau đó đuổi theo! Nếu huynh có nghi vấn gì thì cầm cái này đi tìm Sở nhi! A, đúng rồi, bảo Sở nhi ngàn vạn lần không được nói cho Xu nhi biết! Bây giờ nó đang ở Hí Triều quốc, đệ sợ nó nếu kích động sẽ nổi lên xung đột với người của Việt Sa quốc, đến lúc đó thì càng phiền toái!" Phượng Vu Dực rất "tự giác" chạy vào bên trong phòng Phượng Nhâm Ngạo , sau đó quen cửa quen nẻo mở ám cách chứa binh phù của Phượng Nhâm Ngạo, sau khi lấy binh phù ra ngay cả một câu cũng không nói, bỏ lại một khối đồ màu đen và một chuỗi lời nói dài chạy ra ngoài.

"Ai, ai! Sao đệ cứ nói lấy là lấy vậy!?" Phượng Nhâm Ngạo kêu lên ở sau lưng hắn. Đây chính là khuyết điểm trong tình cảm huynh đệ tốt, cũng không có một chút riêng tư! Chỉ là...... Phượng Nhâm Ngạo nghi ngờ giơ món đồ trước mắt lên, đây rốt cuộc là cái gì?

"Khởi bẩm hoàng thượng, Đức vương gia đến rồi!" Thái giám làm việc đặc biệt nỗ lực thở hổn hển ở ngoài điện thông báo.

Thôi, quốc sự quan trọng hơn! Phượng Nhâm Ngạo vừa thu tay lại, lớn tiếng nói: "Mau cho đệ ấy đi vào!"

Khi Phượng Nhâm Ngạo vẫn còn đang khẩn cấp thương lượng với Phượng Vu Tường cùng với Phượng Tề Thiên nghe tiếng mà đến, Phượng Vu Dực đã dẫn theo đại quân từ ngoại ô hoàng thành vội vã lên đường, tiến về phía Á Lý thành......
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status