Tình yêu của anh tôi không dám nhận

Chương 237: Ghen tuông!



 

Chương 237: Ghen tuông!

Lệ Đình Tuấn nhịn không được cau mày đối với câu hỏi bất ngờ của Kiều Phương Hạ.

“Vô lý!” Anh thấp giọng nói.

Có thể nào là Kiều Phương Hạ cho rằng anh ngoại tình, ôm ấp con trai của người khác?

Kiều Phương Hạ sẽ không biết vì sao thái độ Lệ Đình Tuấn với Tô Minh Nguyệt lại khác với Đình Trung như vậy?

Có phải Đình Trung là con Tống Thiên Hào, Tống Thiên Hào mất tích cho nên anh coi Đình Trung làm con trai mình, cũng nói với người khác cậu bé là con của mình, đúng không?

Nhưng mà Lệ Đình Tuấn vừa nói với cô là vô lý, vậy thì chưa chắc giả thiết kia đã đúng.

Hai người nhìn nhau vài lần, trong mắt Kiều Phương Hạ càng hoang mang không biết làm thế nào.

Dù sao, Tô Minh Nguyệt sinh một đứa con đáng yêu Đình Trung cho anh như: vậy, anh cũng yêu Đình Trung như vậy, làm sao anh lại đối xử với Tô Minh Nguyệt như thế?

Cô nghĩ mãi mà không hiếu nối chuyện này.

Những năm gần đây, đây là người đầu tiên làm cho cô phải suy nghĩ nhiều như vậy.

“Em nói cái gì?” Lệ Đình Tuấn thấy vẻ mặt Kiều Phương Hạ là lạ, anh suy nghĩ một chút rồi thấp giọng hỏi cô.

“Không có gì, em chỉ bảo anh gọi lại cho cô ta thôi” Kiều Phương Hạ rầu r đáp.

Nói xong, cô cầm lấy kịch bản bên cạnh, dùng vẻ mặt bình tĩnh tiếp tục đứng dậy đọc.

Lệ Đình Tuấn nhìn, cô lại ghen rồi.

Sau một lúc lâu, anh đứng dậy rồi chạy lên lầu.

Kiều Phương Hạ nhìn theo bóng đáng anh vài lần, trong lòng càng thêm khó chịu.

Cô thấp thoáng nghe được tiếng anh trên lầu gọi điện thoại, cả tiếng ngắt quãng: “Tôi biết rồi… chính là nó”

Sau khi Lệ Đình Tuấn nói chuyện với Tô Minh Nguyệt xong, anh xuống lầu thì thấy Kiều Phương Hạ ngồi trên sô pha, khuôn mặt cô bị kịch bản che hết, anh đi đến ngồi cạnh cô, nhìn chăm chăm điện thoại một lát, không lên tiếng.

Kiều Phương Hạ liếc mắt nhìn nội dung trên điện thoại, anh đang xem Facebook.

Cô không nghĩ tới người như Lệ Đình Tuấn cũng có Facebook, trước kia cô chưa từng thấy anh dùng nó.

Anh đang nhìn về tin tức An Dương và Tô Minh Nguyệt.

Nhìn một lúc, anh chuyến ánh mắt, liếc mắt nhìn Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ bị anh bắt được, cô dứt khoát buông kịch bản xuống, hỏi: “Anh muốn giúp cô ấy?”

“Đúng vậy” Lệ Đình Tuấn gật đầu trả lời.

Kiều Phương Hạ không nhịn được mà cau mày.

“Cô ấy vừa mới gọi điện thoại cho ông cụ nhà họ Kiều” Lệ Đình Tuấn đưa tay nắm lấy tay cô, kéo cô ngồi xuống vào trong lòng, nói: “Nếu như em nói sớm một chút, anh đã gọi điện thoại cho cô ấy, cũng sẽ không để ông cụ nhà họ Kiều có cơ hội đồng ý”

Kiều Phương Hạ ngồi xổm ở trong lòng anh, nhìn anh nhưng không lên tiếng.

“Ông cụ nhà họ Kiều vừa mới dặn phải cho Tô Minh Nguyệt một lối thoát, nếu không nhà họ Tô sẽ rất mất mặt, dù sao mấy năm nay hai nhà cũng có tình cảm” Lệ Đình Tuấn tiếp tục nói.

Mặt Kiều Phương Hạ không chút thay đổi nhìn anh ta.

“Em ghen thật à?” Lệ Đình Dạ nhìn cô chăm chäm, không nhịn được nói câu đó.

Trên thực tế, Lệ Đình Tuấn không có khả năng nghe ra giọng hát của Kiều Phương Hạ ngay lần đầu tiên được.

Kiều Phương Hạ thích ca hát, trước kia Lệ Đình Tuấn vẫn thường nghe cô ngâm nga hát bên tai anh.

Anh mở bài hát An Dương nghe xong, thì biết ngay An Dương chính là Kiều Phương Hạ.

Nhưng anh không muốn nói ra, anh muốn xem cô sẽ giả bộ đến khi nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status